em
Cơn mưa bất chợt ùa về thành phố, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, như những giọt cảm xúc thổn thức, đập vào từng ngóc ngách trong trái tim Seulgi. Cô đứng bên cửa sổ, đôi mắt dõi ra ngoài xa xăm, lòng ngổn ngang những suy tư khó tả. Những tòa nhà cao vút, những con đường chật kín xe cộ, tất cả dường như quá xa lạ và khắc nghiệt với cô. Seulgi đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thuộc về nơi này, nơi đầy rẫy sự lạnh lẽo, xô bồ và ồn ào.
Nhưng giờ đây, thành phố này đã trở thành nhà. Không phải vì những bức tường xung quanh hay ánh đèn sáng rực ngoài kia, mà vì trong căn phòng nhỏ này, có Y/n – người đã khiến Seulgi hiểu ra rằng dù thế giới có khắc nghiệt đến đâu, chỉ cần có tình yêu thì mọi nỗi đau cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Y/n bước vào phòng, mái tóc còn ẩm sau khi vừa tắm xong. Cô khẽ tiến lại gần Seulgi, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng như làn gió thoảng. Seulgi cảm nhận được hơi ấm của Y/n, bàn tay cô bất giác đưa lên nắm lấy tay Y/n, như một phản xạ tự nhiên.
"Chị đang nghĩ gì vậy?" Y/n hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng mưa ngoài hiên.
Seulgi khẽ thở dài, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ, đôi lông mày hơi nhíu lại.
"Chị đang nghĩ về tương lai, về chúng ta" cô đáp, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chất chứa bao nỗi lòng.
"Về chúng ta?" Y/n khẽ cười, đôi mắt ánh lên sự âu yếm.
"Có gì mà phải lo lắng hả chị? Chúng ta vẫn ở đây, vẫn bên nhau mà."
Seulgi quay người lại, đối diện với Y/n. Đôi mắt cô chứa đựng sự lo âu, như thể cô sợ mất đi thứ gì đó quý giá.
"Nhưng liệu chúng ta có thể mãi mãi như thế này không? Chị...chị sợ rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ thay đổi."
Y/n nhìn Seulgi thật sâu, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve má cô.
"Seulgi à, trên đời này không có gì là mãi mãi. Nhưng tình yêu của em dành cho chị thì khác. Nó không phải là thứ dễ dàng bị thay đổi. Chị đừng lo lắng quá nhiều về tương lai. Chúng ta có hiện tại, có tình yêu này. Thế là đủ."
Seulgi cười buồn, ánh mắt cô lấp lánh nước nhưng lại tỏ ra mạnh mẽ.
"Chị biết. Nhưng đôi khi, chị không thể không nghĩ về những điều ngoài tầm với của mình."
Y/n nhẹ nhàng kéo Seulgi vào lòng, để cô tựa đầu vào vai mình. Cô ôm Seulgi chặt hơn, cảm nhận nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường.
"Em biết chị đã trải qua nhiều chuyện, đã từng chịu nhiều đau khổ. Nhưng em ở đây, luôn ở bên chị. Chỉ cần chị nắm lấy tay em, chúng ta sẽ cùng vượt qua mọi thứ."
Seulgi khẽ run lên trong vòng tay của Y/n, như thể những cảm xúc chất chứa bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được lối ra. Cô không còn mạnh mẽ nữa, không còn che giấu nỗi buồn của mình. Cô để mình tan chảy trong vòng tay ấm áp của Y/n, nơi cô cảm thấy an toàn và được yêu thương vô điều kiện.
"Em luôn khiến chị cảm thấy bình yên" Seulgi thì thầm, đôi mắt cô khép lại, cảm nhận hơi ấm từ Y/n.
"Em giống như ánh nến giữa cơn gió lớn, dù yếu đuối nhưng vẫn kiên cường sáng mãi."
Y/n khẽ cười, lắc đầu:
"Chị nhầm rồi. Em không yếu đuối đâu, em mạnh mẽ vì em có chị. Chị là ngọn gió lớn, nhưng cũng là lý do em tiếp tục sáng. Chị là lý do duy nhất."
Câu nói của Y/n khiến tim Seulgi thắt lại, không phải vì đau mà vì hạnh phúc. Cô hiểu rằng, dù bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu sóng gió, thì chỉ cần có Y/n bên cạnh, cô sẽ không còn sợ hãi. Tình yêu này, dù không hoàn hảo, nhưng lại đẹp đẽ vì sự sẻ chia, vì sự thấu hiểu và vì họ đã chọn nhau giữa muôn vàn khó khăn.
Cơn mưa ngoài kia dường như không còn ồn ào nữa, mà trở nên nhẹ nhàng hơn, như nhịp thở của cả hai khi nằm bên nhau. Seulgi và Y/n cùng ngồi tựa vào nhau trên chiếc giường nhỏ, không nói gì nhiều, chỉ lắng nghe tiếng mưa và hơi thở của nhau.
"Em có biết không?" Seulgi bỗng cất tiếng, phá tan sự im lặng.
"Chị đã từng nghĩ mình sẽ không thể yêu thêm một ai nữa, sau tất cả những gì đã trải qua. Nhưng rồi em đến, và mọi thứ thay đổi."
Y/n khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò.
"Thay đổi như thế nào?"
"Em làm chị nhận ra rằng yêu không phải là một điều khó khăn hay đau khổ. Yêu em là điều dễ dàng nhất mà chị từng làm. Chị không cần phải cố gắng, không cần phải ép mình. Mọi thứ cứ tự nhiên như hơi thở, như nhịp tim."
Y/n bật cười, nụ cười của cô ấm áp và rạng rỡ.
"Em cũng cảm thấy vậy. Từ khi chị bước vào cuộc đời em, mọi thứ như trở nên rõ ràng hơn. Em hiểu mình muốn gì, cần gì, và chị là tất cả những gì em muốn."
Seulgi khẽ cười, gật đầu.
"Vậy thì chúng ta không còn gì để lo lắng nữa. Dù có chuyện gì xảy ra, chị tin rằng chúng ta sẽ luôn tìm được đường trở về bên nhau."
Y/n siết chặt tay Seulgi, như một lời hứa không cần nói thành lời.
"Chị đừng sợ nữa, vì em sẽ không bao giờ để chị đi lạc."
Ngày hôm sau, cơn mưa đã ngừng lại. Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua rèm cửa, chiếu rọi căn phòng nhỏ. Seulgi thức dậy, cảm nhận được hơi ấm từ Y/n vẫn nằm cạnh bên. Cô khẽ mỉm cười, nhìn ra cửa sổ nơi ánh sáng ấm áp đang lan tỏa khắp nơi.
"Chị dậy sớm vậy?" Y/n hỏi, giọng cô vẫn còn ngái ngủ.
Seulgi quay lại, mỉm cười dịu dàng.
"Chị chỉ muốn nhìn thấy em, trong khoảnh khắc này. Vì chị biết, đây chính là hạnh phúc."
Y/n khẽ cười, kéo Seulgi nằm xuống cạnh mình, cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời xanh trong và bình yên hơn bao giờ hết.
"Chúng ta đã vượt qua cơn bão" Seulgi thì thầm.
Y/n gật đầu, siết chặt tay Seulgi.
"Và sẽ mãi như vậy, cùng nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top