Tình Đơn Phương

           "Kang Seulgi, tớ yêu cậu". Đó là cậu nói mà Son Seungwan tôi đây luôn trằn trọc không biết có nên cho cậu ấy hay không, nên vì thế mà luôn giữ chặt trong tim mình mà không hề nói với bất kỳ ai.
        
           Bỗng một ngày cậu ấy lại đứng trước mặt tôi, kể với tôi nghe về người bạn trai mà cậu ấy vừa quen. Dù khuôn miệng tôi mỉm cười nhưng thực chất lòng đau đến quặng thắt, trái tim nhói lên, đau đớn vô cùng...

             Kết thúc câu chuyện mà Seulgi kể, tôi quảnh mặt đi mà không nói câu nào, cất từng bước đi nặng nhọc lủi thủi mà đi về nhà, giọt nước mắt bất giác lăn xuống đôi gò má trắng ngần của tôi. Tôi lấy chính đôi tay mình đập mạnh vào trái tim đang đau nhói" Son Seungwan, mày không được khóc, không được khóc...". Về đến nhà, tôi cảm thấy căn nhà của tao hôm nay lạnh lẽo hơn hẳn. Tôi tự nhốt mình trong căn phòng tối u, chỉ lấy được một chút ánh sáng mập mờ từ các tòa nhà cao tầng ở thành phố Seoul nhộn nhịp này thông qua cửa sổ.
       
              Gió từ cửa sổ luồn vào trong phòng. Tôi cũng phải tự rùng mình vì sự lạnh lẽo và cô đơn lúc này. Tại sao tôi lại đau lòng như thế này? Tôi không ngừng tự dằn vặt bản thân. Hiện tại tôi thật sự rất đau đớn...

             Ngồi khóc thúc thích trong một góc nhỏ tại căn phòng thì tôi chợt hiểu ra rằng tình đơn phương giống như khi tôi đeo chiếc headphone bật max loa rồi đeo vào tai vậy. Mọi người xung quanh nhìn vào sẽ thấy rất êm dịu, nhưng chỉ có mình tôi mới có thể hiểu được nổi đau đớn ấy. Nhưng tôi bất giác nhận ra tình đơn phương vẫn có lợi cho chính bản thân tôi, khi tôi bắt đầu chuyện tình này thì tôi chẳng cần ai đồng ý cả, và khi tôi tự kết thúc nó cũng chả ai để ý đến...

            Tôi có thể vô tư mà chăm sóc cho Seulgi, tôi cũng có thể bảo vệ cậu mọi lúc. Nên vì thế tôi chẳng cần phải buồn, nếu lúc đó mà tôi nói thích cậu ấy, không chừng bây giờ tôi đã không được gần gũi với Seulgi nữa, mà chắc khoảng cách giữa chúng tôi chỉ là sự ngại ngùng và lặng im. Hoặc là tôi phải hứng chịu sự lạnh lùng từ cậu ấy. Chắc lúc đó trái tim tôi không thể nào mà chống chọi và sự đau đớn tột cùng này.

           Nhưng...tớ vẫn yêu cậu...Kang Seulgi....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top