let's break up
Seungwan chẳng biết từ bao giờ mối quan hệ của họ lại trở nên như vậy. Không khí ngượng ngùng, mệt mỏi và mơ hồ quấn quanh cuộc tình của họ mà Seungwan chẳng biết làm cách nào để xua đuổi chúng đi. Cô đã vờ như đã không có chuyện gì xảy ra, mà vốn là chẳng có chuyện quái quỷ nghiêm trọng gì từng xảy ra trong mối quan hệ của họ, Seungwan vẫn dành những ấm áp và dịu dàng nhất của mình cho cô gái mà cô hết mực yêu thương, Bae Joohyun. Nhưng Joohyun, sự tránh né của chị ấy dạo gần đây vô hình chung trở thành gánh nặng khó gỡ trong lòng Seungwan.
Những cái nhìn âu yếm, những cái vuốt ve mái tóc cô vẫn còn đó, Joohyun vẫn sẽ lo lắng về những bữa ăn của cô, vẫn sẽ hỏi han nếu cô có lịch trình hay không, vẫn sẽ gọi cái tên Seungwan ơi Seungwan à đầy quen thuộc. Nhưng đó không phải là tất cả, Joohyun của cô chẳng còn xà vào lòng cô thoải mái như xưa, chẳng còn nhõng nhẽo mè nheo bởi lịch trình dày đặc đầy mệt mỏi của chị, thói quen vòi vĩnh muốn cô làm món ăn nào đó cho chị chẳng còn nữa. Họa chăng thời gian, vốn thực sự đã đánh bại mối tình của họ, thời gian khiến tình yêu trở nên nhạt nhòa và thời gian làm con người ta chán nản. Seungwan không biết nữa, và cũng không muốn biết, cô vẫn ở đây và cố gắng thật nhiều.
Trời thì lạnh, cô gái nhỏ của cô giờ vẫn trong thời gian chạy lịch trình. Miên man suy nghĩ làm Seungwan chẳng còn nhận ra đôi tai cô đã đỏ ửng vì khí trời lạnh lẽo này. Khi cô xoa xoa đôi bàn tay xốc lại tinh thần, hình bóng người ấy cũng dần dần hiện lên trong đôi mắt của cô.
"Nâng gương mặt xinh đẹp của chị lên nào", giống như chẳng có nỗi buồn phiền nào chiếm lấy lòng cô, Seungwan vui vẻ trêu đùa. Joohyun đã cúi gằm mặt với những bước chân vô lực trên con đường về nhà, điều làm Seungwan vô cùng đau lòng. Chị mệt mỏi đến vậy sao, Joohyun mạnh mẽ của em.
"Em ở đây từ khi nào vậy. Trời lạnh lắm đấy", giọng nói quen thuộc đánh thức trái tim đang lạc lối của Joohyun, chị chỉ vừa giương mắt đã thấy cái con người lúc nào cũng ngu ngơ và chỉ biết lấy lòng chị này. Đôi tay nhẹ nhàng xoa lên đôi tai nhỏ đã bị thời tiết chết tiệt này làm cho đỏ ửng, mong rằng chút yêu thương nhỏ này xoa dịu em.
"Không sao mà, em là người 40.8oC đó", ngờ rằng chút lòng bé nhỏ này có thể làm chị mỉm cười nhưng sự ngượng ngùng mấy ngày nay một lần nữa xuất hiện, đôi môi chị chẳng thể vẽ rõ nụ cười, đôi mắt chị cứ lấp lánh đầy mơ hồ khi nụ cười cô đã tươi cười rạng rỡ, thứ vốn nhất định sẽ làm chị vui mà.
"Sao em lại đứng ở đây vậy?", Joohyun không hưởng ứng hay đỏ mặt như mọi khi. Thói quen vùng vẫy hay hét lên "yah" vì ngại chẳng còn ở đây nữa. Giọng chị đều đều, đôi mắt đẹp như vì sao kia giờ đây nhìn vào cô chẳng còn quá nhiều yêu thương, mà có chút gì đó mang tên đau lòng.
"Em đợi ở đây bởi vì em đã thực sự sợ và lo lắng", giọng cô chìm dần trong đêm tối, bỗng chốc không khí trở nên căng thẳng và đầy nghiêm túc. Seungwan nhìn xoáy sâu vào đôi mắt chị, muốn đọc được những suy nghĩ đang chiếm lấy tâm trí chị ngay lúc này. Nhưng đó quả thật là một việc khó như lên trời hái sao vậy. Seungwan đã muốn thổ lộ hết tâm tư của mình dạo gần đây, muốn hỏi rằng, tại sao Joohyun lại trở nên xa lạ với cô như vậy, tại sao nụ cười chị chẳng còn hạnh phúc nhiều như xưa, sao đôi mắt chị như thể mờ mịt vô lực với tương lai của hai đứa. Hàng ngàn câu hỏi mà Seungwan muốn thốt ra nhưng khi đôi mắt Joohyun bị lấp đầy bởi những giọt nước mắt, chị mạnh mẽ cố níu để chúng chẳng thể tràn ra ngoài, chẳng để cảm xúc dâng trào quá mức, Seungwan cảm giác cổ họng mình khô cứng cả lên, chẳng lời nào quyện thành tiếng.
"Seungwan à, chị có chuyện này muốn nói với em", giọng Joohyun run rẩy, gây nên bởi những đợt gió lạnh tràn về nhưng chẳng hiểu vì sao, Seungwan có thể cảm nhận rõ nỗi xót xa không thôi từ âm thanh mềm mỏng ấy.
"Son Seungwan", cái tên mà Seungwan luôn ao ước được nghe nhưng giờ đây thê lương làm sao, cảm tưởng như đây có thể trở thành lần cuối cùng mà cô được nghe cái giọng êm dịu ấy gọi tên mình. Đôi mắt Joohyun đêm nay như được hàng ngàn vì sao chiếu gọi, chúng lấp lánh nhưng cũng mỏng manh và yếu đuối. Chị hít hà một hơi, mệt mỏi hòa quyện cùng sự đau lòng làm cả người chị bỗng chốc hóa thành một cô gái bé nhỏ mà Seungwan muốn ôm chầm lấy, nâng niu và che chở. Trước khi cô có thể làm ra bất cứ hành động gì nơi công cộng này, khóe miệng Joohyun hé mở cố vẽ nên nụ cười, nhưng méo mó làm sao. "Chúng ta chia tay nhé"
Seungwan nhìn chị. Chẳng có lời nào đáp lại.
"Chia tay không có nghĩa là chúng ta sẽ phải chia xa nhau, không còn có mặt nhau trong cuộc đời này nữa." Giống như lấy hết những sức lực cuối cùng của mình, Joohyun cố gắng giải thích, giải thích rằng vốn dĩ yêu rồi chia tay không đồng nghĩa với việc phải hận thù đối phương, phải xóa bỏ đối phương khỏi cuộc sống của mình. Hậu chia tay, có rất nhiều người vẫn trở thành bạn của nhau, giúp đỡ nhau, và ủng hộ nhau trên con đường đời phía trước. Dù rằng chẳng thể có được đối phương, nhưng chẳng phải vẫn có thể nhìn người mỉm cười hạnh phúc, cùng người vượt qua bao thăng trầm cuộc sống. Joohyun nghĩ vậy. Và có lẽ đây là cách giải quyết cuối cùng cho mối quan hệ của họ.
"Chúng ta đã mất 6 năm để bên cạnh nhau rồi trở thành một nửa của nhau, và rồi cuối cùng đây là cái kết mà chị chọn?" "Tại sao chứ, thầy Lee Soo Man nói gì với chị à? đám chó săn ngửi thấy mùi rồi? Và thầy yêu cầu chúng ta phải như thế này sao? Vậy thì chỉ cần, chỉ cần em rời đi là được rồi", Seungwan đánh mất sự bình tĩnh luôn thường trực trong mình, đôi mắt cô dường như nhòa đi trong những làn nước mắt. "Chỉ cần em không làm ca sĩ nữa, rồi sẽ ổn thôi"
"Không làm ca sĩ nữa, vậy sự hy vọng của ba mẹ em vì em đã hi sinh những gì, sự cố gắng của các thành viên để cái tên Red Velvet được tỏa sáng như ngày hôm nay, và cả ước mơ của em, em quên rồi sao?", giọng chị vẫn êm ái như ngày đầu chỉ bảo cô tập tành, rèn luyện. Đôi lúc Joohyun giống như một cô gái nhỏ e ấp trong vòng tay cô, nhưng cũng có khi chị giống như một người mẹ hiền chăm lo cho từng miếng ăn, từng suy nghĩ nơi cô. Và Seungwan biết, chị ấy nói đúng.
Chỉ có yêu không, thì không đủ.
Cuộc sống này không phải chỉ có tình yêu.
"Và chị, chị cũng muốn bảo vệ em, Seungwan à", những giọt nước mắt của chị tuôn rơi và tiếng kêu tên cô dường như vỡ ra. Tấm lòng của Joohyun, tình yêu thương đó vẫn đong đầy như vậy. Cô hiểu điều chị ấy muốn nói tới. Chị không muốn những lời mắng nhiếc chửi rủa hướng về phía cô nếu như tin tức bị tiết lộ, chị không muốn cô đau lòng khi phải chứng kiến những tin đồn hẹn hò giả dối của chị để che mắt dư luận, chị không muốn phá vỡ đi giấc mơ làm ca sĩ của cô. Giấc mơ đó, từ thuở nhỏ, được hát hò, được đắm chìm trong những giai điệu trên sân khấu lắp đầy khán giả, mỗi khi đêm về, Seungwan đều mơ về nó. Nhưng khi giấc mơ đó trở thành hiện thực, Seungwan lại có một ước mơ khác, đó là trở thành người yêu của Bae Joohyun. Con người lúc nào cũng tham lam mà nhỉ, khi có được thứ mình mong muốn, lại muốn có nhiều hơn cái mức ban đầu nữa. Nhưng chẳng có gì là trọn vẹn cả, muốn đạt được, phải đánh đổi, phải đấu tranh và phải chịu nhiều đau đớn.
"Joohyun à", đôi mắt cô chao đảo cùng hơi thở gấp gáp của mình, bắt lấy bàn tay đã cóng lạnh của chị bằng đôi tay mình. Lời ứ nghẹn ở cổ, họa chăng là chẳng nghĩ ra được một biện pháp nào hay ho để cứu vãn mối tình của họ. Nhưng đôi tay chẳng kịp ấm lên như mối quan hệ chẳng thể nào mặn nồng trở lại được, Joohyun để tay mình rời khỏi tay cô, chỉ để lại vài lời cuối cùng. "Về nhà nhanh thôi, lạnh lẽo lắm rồi đấy"
Và sau tất cả, bọn họ chia tay thật.
Một vài ngày đầu, Seungwan vùi mình trong đau khổ, trong những giọt nước mắt. Nhưng khi cả nhóm phải lao vào giai đoạn luyện tập cho đợt comeback, khi mà Joohyun bật cười vì cái thế tập uốn éo chẳng thành hình của cô theo động tác giáo viên chỉ dạy, Seungwan chợt nhận ra rằng chị ấy vẫn ngay đây thôi, chia tay thì thế nào, cô vẫn có thể tạo niềm vui cho chị ấy, chị ấy vẫn trao cho cô những nụ cười đẹp đẽ nhất, chị vẫn chăm sóc cô khi chân cô tê cứng ngắc vì nhảy nhiều, vẫn đau lòng cho cô khi cô ngã, vẫn ôm lấy cô xoa dịu mỗi khi cô có chuyện buồn.
Và cô đọc được ở đâu đó rằng, những người yêu nhau cuối cùng sẽ trở về bên nhau. Nếu như họ thực sự yêu nhau và thấu hiểu nhau, định mệnh sẽ sắp xếp hết tất cả.
.tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top