🍉WHERE'S THE HAPPINESS?🍉
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to Sana!!!
Hôm nay là sinh nhật Minatozaki Sana tròn hai mươi mốt tuổi. Cô gái này tuy được bạn bè vây quanh chúc mừng nhưng trên gương mặt tuyệt nhiên không nở lấy một nụ cười.
- Quaooo! Cậu mau thôi nến đi Sana!
Cô chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại ước nguyện. Cô cũng chẳng biết mình đã ước gì nữa. Cuộc sống này thật trống rỗng. Đã từ rất lâu rồi, cô không còn cảm xúc. Cô không thể cười, không thể khóc, không thể lo lắng hay quan tâm một ai, kể từ cái ngày đó...
" - Ba mẹ dắt con đi suối nước nóng chơi nha! Bạn bè con đều đã đi rồi và nói là rất thú vị!
- Được thôi, con gái cưng của ba.
.......
RẦMMMMMMMMMMMM
- Chú cảnh sát ơi, ba mẹ con đâu rồi hả chú? Sao con lại ở bệnh viện? Ba mẹ hứa sẽ dẫn con đi chơi suối nước nóng cơ mà?
- Chú...
- Sao hở chú? Ba mẹ con...
- Họ qua đời rồi... Con là người duy nhất may mắn sống sót trong vụ đụng xe... Chú... rất tiếc..."
Trong khi bạn bè cô vui vẻ cười đùa, cô lại chẳng thể hoà mình vào không khí của buổi tiệc. Ngồi thu mình ở một góc sofa, cô đợi bạn bè về hết sau buổi tiệc rồi mới lê cái thân đã mỏi rã rời lên giường, không quên ôm theo con thúc nhồi bông Yoda mà Nayeon, một người bạn, đã tặng cho cô.
Sáng hôm sau, cảm thấy gì đó đưa cựa quậy bên cạnh mình, đã vậy chiếc mền của cô còn bị kéo hẳn sang bên kia, Sana cố mở mắt dậy, dụi dụi mắt.
- Aaaaaaaa! Cô kia! Cô là ai, làm gì ở đây hả?
Sana hét toáng lên khi thấy một cô gái tóc nâu, da ngăm ngăm đen, đã vậy còn rất cao lớn, đang nằm thoải mái trên giường mình.
- Cô nói cái quái gì vậy? Tôi không biết đùa!
- @blabla#$%... Ermmmm...
- Yaaaa! Tôi chịu hết nổi cô rồi! Đừng có nhây! Ăn nói cái thứ tiếng quái quỷ gì vậy hả?
Cô gái tóc nâu không thèm nhìn Sana đến một cái, lấy trong túi ra một miếng bánh mì đen sì, ăn ngon lành như không có gì xảy ra. Ăn đã đời, nó mới lên tiếng nói:
- Tôi quên mất! Phải nên dùng "Bánh mì chuyển ngữ" sớm hơn, một phát minh đến từ thế kỉ 22 ở hành tinh chúng tôi...
Sana trợn mắt ngạc nhiên. "Cô gái đó là ai, đến từ đâu? Và cả thứ bảo bổi của Doraemon mà cô thường được thấy trên TV nữa, sao cô ta lại có?", hàng loạt câu hỏi chạy rối tung rối mù trong tâm trí cô.
- Tôi tên Chou Tzuyu, đến từ hành tinh Yoda! Hân hạnh làm quen! Cô bạn Nayeon gì đó của cô đã mua tôi ở cửa hàng bán thú nhồi bông ở khu Gangnam. Đúng thật là, ở trong lớp thú nhồi đó chẳng dễ chịu tí nào.
Bấy giờ Sana mới để ý đến đôi tai khá to và dài của Tzuyu. Đúng là của loài Yoda thật!
- Cô... Cô ở đây làm gì?
- Đừng tưởng tôi thích ở với cô nên mới đu xuống đây. Cấp trên phái tôi xuống để mang lại cho cô cuộc sống vui vẻ như trước đây đó. Nhìn nét mặt cô kìa, lúc nào cũng ủ rũ rồi đơ ra như vậy. Thảo nào nãy giờ tôi cứ thấy chướng mắt...
- Ai bắt cô nhìn đâu chứ!
Sana bực bội ra khỏi phòng. Thế mà nó cứ léo nhéo bên tai cô.
- Này cô kia! Tôi là theo lệnh xuống đây để giúp cô đó! Tử tế chút đi. Cuộc sống của cô nhạt như nước ốc vậy...
- À! Quên hỏi, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ăn nói lịch sự tí đi há!
- Hmmmm! Theo tuổi Yoda thì năm nay tôi 1800 tuổi rồi, vẫn còn trẻ chán. Ông cố nhà tôi năm nay đã trên cả trăm nghìn tuổi rồi đấy... À, tôi vẫn nhớ cấp trên đã nói là theo tuổi loài người các cô thì tôi năm nay... 18 thì phải?
- Vậy là cô nhỏ tuổi hơn tôi đó! Gọi tôi là "chị" thể hiện chút lịch thiệp nào!
- Thôi được, chị Sana.
Không phí lời tranh cãi với tên này nữa, cô vào phòng thay đồ chuẩn bị đến chỗ làm. Cuộc họp với CEO chắc cũng sắp bắt đầu rồi.
- Chị đi đâu đấy? Tôi theo chị! Ở đây chán lắm!
- Không được! Tôi đi làm. Cô cứ ở nhà không cần làm gì cả là tốt rồi.
- Nhưng tôi thấy chị chưa có ăn sáng! Người làm công sở cả ngày mệt mỏi như vậy mà không ăn sáng sao có sức đi làm, hả? Chị ngồi đó!
Nó lốc cốc đi đến mở tủ lạnh nhà cô một cách tự nhiên, lấy ra mớ rau salad và hai cái trứng. Chỉ một lúc sau, nó đã đặt đĩa omlete và bát salad hoa quả thơm phức trên bàn.
- Ăn đi! Phải lo sức khoẻ trước. À, mà chị nên học lại cách cười tươi như thế này này.
Nó nở nụ cười, hiện lên lúm đồng tiền tươi rói. Sana ngơ ngác trước vẻ đẹp hiền dịu của nó. Nụ cười của nó thật đẹp, cho đến mãi sau này cô vẫn còn nhớ rõ nụ cười ấy. Cô nhớ lại khi xưa, mọi người vẫn thường khen cô cười rất đẹp, như nó vậy, nụ cười làm say lòng người. Đã bao lâu rồi cô không nở nụ cười...
- Chị thơ thẩn cái gì? Thấy tôi đẹp quá nhìn hoài à! Ăn đi kẻo trễ, ăn từ từ thôi!
- Ai thèm nhìn cô!
Sana đỏ mặt, cúi xuống cô ăn thật nhanh nhưng bị nó cản lại.
- Chị làm nhiều tiền làm cái gì trong khi sức khoẻ chị không có?
Cô im lặng, ăn chầm chậm lại. Cái tên này! Biết điều hơn cả cô tưởng!
Ăn xong, không nói không rằng, cô phóng lên xe đi mất hút. Nó lắc đầu phì cười, cái con người này sao dễ thương thế không biết! Nó nằm xem TV, lăn qua lăn lại trên sofa cũng chán, nên nó quyết định sẽ phụ cô việc nhà. Chắc mọi người ở hành tinh Yoda sốc lắm khi thấy nó siêng như vậy. Bình thường nó sẽ ngủ đến trưa và ăn chơi cả ngày. Vậy mà bây giờ lại còng lưng ra phụ việc nhà cho một cô gái 21 tuổi bình thường không hơn không kém.
- Như vậy thì cuối ngày về, chị chỉ cần ăn uống và nghỉ ngơi thôi!
Nó cười đắc thắng, nhìn thành quả làm việc của mình. Áo quần được giặt giũ sạch sẽ, được gấp ngay ngắn trong tủ. Thức ăn đều đã được nấu sẵn, nhà cửa gọn gàng, sàn nhà thì sạch bong. Nó hài lòng lắm!
Thường cô đi làm về rất trễ, nên nó đã ngủ say. Minatozai Sana cô là người giữ thân như giữ ngọc, đời nào lại chịu nằm kế một tên ngố như nó chứ! Cô chặn nó, không cho nó lấn sang ranh giới của mình bằng con thú nhồi bông Yoda mà Nayeon tặng. Đêm đó trời lạnh, cô chui tọt vô lòng nó nằm từ lúc nào không hay. Cảm nhận được hơi ấm, nó mở mắt ra nhìn người đang co ro trong lòng mình, nó mỉm cười rồi ôm cô sát vào lòng.
- Áaaaaaaa! Đồ dê xồm! Ai cho phép cô ôm tôi chứ?????
Cô hét toáng lên, làm nó giật mình thức giấc.
- Chị nửa đêm qua chui vào người tôi thì có! Giờ lại đổ thừa tôi là sao?
- Thôi không nói nữa...
Sana đỏ mặt đi vô phòng vệ sinh, để lại nó đang cười khoái chí. Đêm qua thật tuyệt, nó thích cái mùi hương trên cơ thể cô, nó thật thơm, thật thích. Nó chắp tay xin ông trời sau này thêm vài đên lạnh để nó được ôm cô ngủ như vậy.
Tuy vậy, sống cùng con người không cảm xúc như Minatozaki Sana thật không dễ chút nào. Nó như đứa tự kỉ suốt ngày ngồi làm trò chọc cô, còn cô thì cứ mặc kệ. Trái lại, cô còn đặt cho nó khá nhiều điều luật, chẳng hạn như: Phải quay về lốt con thúc bông Yoda khi có khách, bạn bè, hay người quen của cô ghé thăm. Đi ra ngoài tuyệt đối phải tìm cách che đôi tai Yoda kì dị đó lại,...vân vân và mây mây. Sana cô khá là khó chịu nhưng cũng thừa nhận rằng suốt sáu tháng qua khi ở cùng với nó, không khí trong nhà vui lên hẳn. Trước đây sống một mình, cô toàn ăn đồ hộp vì không có thời gian, cuối tuần mệt mỏi cách mấy cũng phải oằn mình ra dọn dẹp nhà cửa. Từ khi có nó, cô toàn ỷ lại vào nó mà cũng trở nên lười biếng hơn.
Đêm đó, nó không tài nào ngủ được. Một mình ra ban công, nó ngẫm nghĩ về tất cả những gì cô và nó đã trải qua. Sáu tháng, không ngắn, không dài, nhưng đủ để nó phát sinh tình cảm với cô. Nó không chắc là cô thích nó, nhưng nó dám khẳng định là nó yêu cô mất rồi.
"- Tzuyu! Cô sao vậy? Sao hôm nay cứ im lặng làm tôi khó chịu thế này? Nói gì đi chứ?
- Cuối cùng chị cũng là người chủ động bắt chuyện với em rồi...
- Cô sốt rồi này! Nóng quá! Để tôi chườm khăn rồi lấy thuốc cho cô. Cái tên này, nóng như vậy rồi còn cười được.
- Em thấy chị lo lắng lo em đến sốt ruột hết cả lên rồi hả?
- Ai nói? Hứ!
Cô đỏ mặt, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà."
Lần đầu tiên, nó cảm thấy vẻ lo âu trên gương mặt cô vì nó. Nó nhớ rõ là cô đã thức suốt đêm chăm sóc cho nó, mặc cho cô ngượng đến đỏ mặt khi nó cứ tìm cách chọc quê cô.
" - Ahahahahahaha!
- Chị cười cái gì? Bộ mặt em dính gì hả?
- Không đâu. Tôi thấy mặt cô lúc lột vỏ trái cam buồn cười quá thôi.
- Hứ! À, chị cười đẹp lắm đó, chị Sana!
Sana cô lại đỏ mặt trước lời khen của nó. Cô bị làm sao thế không biết. Có lẽ từ lúc cô nhận ra bản thân đã thích nó khi nó từng lời lẽ nó cố tìm để chọc cô đều làm cô ngượng đến chín cả mặt."
Lần đầu tiên, nó được thấy cô cười. Nụ cười của cô như soi rọi trái tim nó.
"- Tzuyu! Chị buồn quá! Lại bị boss mắng nữa rồi, chỉ tại chị lú lẫn nhìn nhầm deadline...
- Không sao đâu mà! lần tới em sẽ giúp chị xem lịch kĩ càng hơn."
Lần đầu tiên,nó được cô gọi bằng "em", xưng chị. Nó thấy hạnh phúc lắm.
"- Tzuyu à! Hôm nay chị mệt quá! Ôm chị ngủ một chút nha, một chút thôi!
- Nếu chị muốn.
Nó nói, không giấu được sự vui sướng trên gương mặt."
Lần đầu tiên, cô làm nũng với nó, nhờ vả nó bằng chất giọng không thể nào ngọt hơn. Càng nhớ về những kỉ niệm, nó càng hạ quyết tâm phải nói với cô. Lòng nó đã quyết, nó phải nói với cô. Đêm đó, nó ôm cô ngủ mà lòng cứ mơn man nghĩ về viễn cảnh ngày mai.
Chiều hôm sau, nó hẹn cô ra gốc anh đào đang nở rộ bên bờ sông Hàn vì hôm đó cô không phải đi làm.
- Em có gì muốn nói với chị sao?
- Chị Sana...
Nó nắm lấy tay cô, để tay cô đặt trên ngực nó.
- Em yêu chị! Trái tim này đang làm đập loạn nhịp vì chị. Em biết, chị có thể chán ghét thói nói nhiều, giỡn nhây của em, nhưng xin chị đừng chán ghét tình cảm này của em dành cho chị. Chỉ cần em được yêu chị, bảo vệ chị, vậy là đủ lắm rồi.
Cô rưng rưng nước mắt, nhào đến ôm chầm lấy nó. Cô oà khóc trong lòng nó dưới gốc anh đào, nó ôm cô, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn của cô. Nó là người đầu tiên làm cô tức giận, ngay cái ngày đầu tiên cô và nó gặp nhau. Nó là người đầu tiên làm cô lo lắng, ngay cái đêm cô thức trắng vì chăm sóc cho nó vì nó bị bệnh. Nó là người đầu tiên làm cô cười, ngay cái lúc nó cố gắng chọc cười cô bằng cách lột vỏ trái cam. Và giờ đây, nó là người đầu tiên làm cô khóc. Làm sao cô có thể không yêu nó chứ?
- Huhuhuhu...
- Ngoan nào! Nín đi, em ở đây.
Nó quên bẵng đi lời thề danh dự của loài Yoda "Xuống Trái Đất làm nhiệm vụ, tôi thề không phát sinh tình cảm lung tung với loài người, bằng không sẽ chết hoá thành bọt bong bóng tan theo mây khói" trong giây phút đó. Có cô bên cạnh, nó không còn sợ bất cứ điều gì nữa, dù nó có phải hy sinh. Nó đặt hai tay lên gương mặt lấm lem nước mắt của cô, lâu đi dòng nước mắt, rồi từ từ cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi ấm nóng của cô.
- Gốc anh đào này sẽ làm chứng cho tình cảm của chúng ta!
Nó cười nói với cô. Chiều hôm đó, nó nắm tay cô, dắt cô đi dạo phố, ăn trên phố cùng cô. Đêm hôm đó, cô trao cả lần đầu tiên của mình cho nó. Cô thề sẽ nhớ mãi đêm hôm đó, từng cử chỉ nhẹ nhàng và ánh mắt âu yếm nó dành cho cô. Vậy là, cô đã là người của nó, mãi mãi của nó. Cô đã nói với nó khi nó ôm cô thật chặt vào lòng rằng, cô sẽ là cô dâu của nó, sẽ sống với nó hạnh phúc đến trọn đời. Nó cười, không nói gì, nhưng nước mắt lại rơi. Khi cô đã ngủ say, nó bắt đầu khóc. Lần đầu tiên, một người vô tư như nó biết khóc vì một người.
Mùa xuân trôi qua, mùa hè cũng vừa trôi nốt. Vậy là thêm được hai mùa cô với nó bên nhau. Hôm đó là tròn một năm ngày cô với nó gặp nhau. Cô xin boss về sớm để nấu ăn cho nó, tận hưởng ngày kỉ niệm này cùng nó.
- Tzuyu à, chị về rồi đây!
Cô chạy đến sofa, nơi nó thường ngồi đợi cô về đến tận khuya. Không thấy nó đâu.
- Tzuyu! Tzuyu à!
Cô lo lắng gọi, nó có thể đi đâu chứ? Cô đã dặn nó phải ở nhà đợi cô kia mà. Chạy ra vườn, cô hoảng hồn khi thấy bóng dáng cao cao của nó đang nằm sóng soài trên nền đất lạnh lẽo.
- Tzuyu, đừng làm chị sợ! Mở mắt ra nhìn chị đi!
Cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc của cô, khẽ mở mắt.
- Em xin lỗi... Không thể ở bên chị nữa rồi...
- Tzuyu... Em nói gì vậy? Em đã hứa sẽ luôn bên cạnh chị, bảo vệ chị cơ mà?
- Em xin lỗi... Em không thể...
- Tzuyu...
Cô ôm nó vào lòng, khóc tức tưởi như một đứa trẻ.
- Đừng khóc... Chị có biết em đau lòng thế nào khi thấy chị khóc không?
- Tzuyu... đừng nói nữa, chị đưa em đến bệnh viện. bác sĩ sẽ có cách mà phải không?
- Dù có hoá thành bọt bong bóng, trái tim này vẫn sẽ mãi mãi hướng về chị. Xin lỗi... Em không thể ở bên chị nữa rồi... Minatozaki Sana, tạm biệt chị...
Cô ôm chặt lấy nó, khóc lớn hơn khi thấy từng bộ phận trên cơ thể nó bắt đầu tan ra thành bọt bong bóng. Bọt bong bóng bay lên trời, dần dần vỡ ra tan theo làn mây...
- Đừng bỏ chị lại mà... Xin em... Đừng bỏ rơi chị... Chou Tzuyu, em là đồ xấu xa!
Cô vẫn ngồi đó gọi tên nó, dù biết nó không thể trở lại, mặc cho trời mưa xối xả đang trút lên cơ thể. Tiền bạc cần cũng đã có, danh vọng cần cũng đã có, nhưng cô không cần! Cô chỉ cần có nó! Cô nhớ nó lắm! Lê từng bước chân nặng nhọc về phòng, cô ngồi lên giường ôm lấy con thú nhồi bông Yoda. Mùi hương của nó vẫn còn, cô thậm chí không dám thở mạnh, vì sợ mùi của nó sẽ tan biến. Cô ôm chặt lấy con Yoda khóc nức nở. Bỗng một tờ giấy rơi xuống nệm. Là thư của nó?
"Tzuyu của chị đây! Trước khi xuống đây, em đã bị bắt tuyên thệ trước toàn thể loài Yoda theo luật rằng sẽ không yêu bất kì ai khi làm nhiệm vụ. Nhưng, em đã lỡ yêu chị mất rồi! Em phải nói ra, để có thể đường đường chính chính yêu thương, bảo vệ và chăm sóc chị. Nhớ lúc em hôn chị dưới gốc anh đào, em đã thề sẽ chẳng quan tâm đến lời thề ngớ ngẩn đó, chỉ để được yêu chị. Em có thể không được sống trọn cuộc đời này, nhưng em đã sống với tất cả yêu thương dành cho chị. Được sống cùng chị hạnh phúc như vậy, dù thời gian ngắn ngủi nhưng em thấy mãn nguyện lắm. Chou Tzuyu đời này, kiếp này, và nếu có những kiếp sau nữa, chỉ yêu mình Minatozaki Sana. Em hứa đó! Yêu chị nhiều!'
- Chou Tzuyu... Em là đồ xấu xa... Trước đây chị chỉ tồn tại, đến lúc gặp em, chị mới thật sự đang sống... Giờ đây, chị lại phải đang tồn tại vì thiếu vắng em rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top