🍉BABY SANA ~ (II)🍉

Xử xong bữa sáng cho cả hai thì đồng hồ cũng điểm tám giờ sáng. Còn sớm chán! Chou Tzuyu muốn tranh thủ cày mấy bộ truyện tranh mình thích vào ngày được nghỉ ngơi này, nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là NÓ!

- Chị Tzuyu... chơi với em!

Bé con Minatozaki Sana leo hẳn lên giường nơi Tzuyu đang nằm cười hồng hộc vì sự hài hước của mấy tập truyện tranh. Bé con đưa bàn tay nhỏ xíu ra nắm lấy một nhúm tóc nhỏ của chị Tzuyu mà năn nỉ. Chou Tzuyu càng phớt lờ, nó càng năn nỉ.

- Chị Tzuyu...

Chou Tzuyu vừa quay qua liền bị ngay ánh mắt van nài đáng thương của con sóc nhỏ làm cho lay động. Thú thật, Chou Tzuyu không nỡ lòng nào mà để nó dùng cái đôi mắt tròn vo đó mà cầu khẩn mãi được.

- Được rồi, nhóc muốn chơi gì đây? Chơi xếp hình nha? Đợi chị một lát.

Chou Tzuyu đành mở tủ đồ chơi mà cô đã không đụng đến từ rất lâu để lôi ra một hộp lego lắp ráp tàu chiến và máy bay chiến đấu.

- Nhóc muốn bộ nào, cứ lấy đi.

Bé Minatozaki rụt rè, một lần nữa sợ sệt ngước lên nhìn chị Tzuyu như muốn hỏi lại một lần nữa. Từ trước đến nay, chị Tzuyu nào có cho bé đụng đến một mẩu đồ chơi xếp hình lego. Chou Tzuyu hiểu ý, không biết não ngưng hoạt động rồi hay sao mà dùng tay ôn nhu xoa đầu đứa bé tội nghiệp trước mặt.

- Chọn đi, chị cho.

Bé Minatozaki Sana lao vào lòng Chou Tzuyu, hai tay đu lên cổ Tzuyu như con khỉ đu cành cây, đôi môi nhỏ chúm chím chu chu ra hôn một cái nhẹ vào đôi má ửng hồng của Chou Tzuyu.

- Em cảm ơn chị.

Nói rồi, bé Minatozaki ngồi ngoan ngoãn xuống sàn gỗ ấm áp của phòng Chou Tzuyu, tay lấy mấy mảnh ghép đó xếp bừa với nhau.

- Sai rồi!

Chou Tzuyu gắt lên.

- Phải nhìn vào tờ hướng dẫn này mới xếp được.

Chợt nghĩ lại mình hơi quá đáng, Chou Tzuyu vội bồng bé con lên cho nó ngồi ngay ngắn lên đùi mình rồi nhẹ nhàng hướng dẫn bé xếp.

- Nhóc phải nhìn vào đây này, người ta vẽ khối màu đen dài xếp với khối hình vuông màu nâu thì nhóc phải xếp y chang trong đây, hiểu chưa?

- Chị Tzuyu xếp chung với em đi...

Bé Minatozaki khó hiểu khi nhìn vào cuốn sách hướng dẫn lắp ráp tàu chiến. Thật ra bé loay hoay một xíu thôi thì cũng mò mẫm ra, nhưng quả thật vẫn là quá khó đối với bé. Chưa kể, bé chỉ mới có ba tuổi thôi, lỡ đâu nuốt phải miếng lego nhỏ xíu này thì Chou Tzuyu chuẩn bị xách mông ra bãi rác công cộng ngủ là vừa.

- Bây giờ nhóc Sana phụ chị lấy mấy mảnh ghép chị cần nha, chị sẽ ráp.

- Dạ ~

Bé Sana vui sướng nhảy cẫng lên. Vốn dĩ số bé, theo lời cô Minatozaki kể, là rất đen đủi nên bé đã vấp miếng lego vương vãi trên sàn mà ngã dập mông. Hôm nay bé vui lắm, bé lại ngoan nữa, bé không khóc đâu, khóc là sẽ bị chị Tzuyu mắng và nghỉ chơi bé ra mất.

- Ngoan thế, không nũng nịu với chị nữa à?

Tuy Chou Tzuyu không thích nghe con nít khóc, nhưng bé Minatozaki có lẽ là một ngoại lệ. Trừ phi cô đang bận ngủ, bận ăn hay bận đọc truyện tranh ra thì nước mắt của bé Minatozaki không hề làm cô thấy phiền một chút nào hết, bởi vì bé con này khóc cũng dễ thương nữa, không réo ầm ĩ như mấy đứa con nít láo lếu nhà bên.

- Dạ hông, khóc hổng có ngoan, chị sẽ hổng thích em nữa.

Chou Tzuyu bật cười. Cô nghĩ rằng ắt hẳn dây thần kinh điều khiển não bộ của minh có vấn đề trục trặc gì đó không ổn mới ngày càng có cảm tình với nó. Tzuyu lại thấy nó dễ thương hơn so với hai, ba lần gặp mặt trước đó.

- Lấy cho chị miếng màu đỏ hình vuông đi, có cái lỗ ở giữa nữa.

- Dạ...

Bé Minatozaki lúi cúi vạch kĩ trong đống lego lộn xộn trên sàn mà tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm cho chị Tzuyu được miếng ấy. Cứ như thế, hai chị em ngồi xếp với nhau, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Chou Tzuyu la lên vì bé tìm đồ quá lâu, tiếng sụt sịt của bé và tiếng hát dở ẹc của Chou Tzuyu để dỗ cho bé nín khóc.

- Xong rồi, nhóc ở đây ngoan ngoãn, chị ra lấy đồ ăn hâm lại rồi ăn trưa nha.

- Vâng ạ.

Thế là trong lúc Chou Tzuyu lấy phần mì vịt tiềm hôm qua ăn chưa hết ra hâm nóng, bé Minatozaki ngồi ngoan trong phòng chơi tàu chiến.

- Bùm bùm! Chết hết đi! Bùm bùm!

Bé Minatozaki Sana chạy lon ton khắp phòng, trên tay là con tàu chiến mà bé vừa cùng chị Tzuyu lắp xong. Bé muốn là nhân vật anh hùng đi tiêu diệt mấy tên hải tặc xấu xa đó nha. Nhưng chị Chou Tzuyu đâu có hiểu bé đâu, vào phòng thấy mền gối bị xóc tung lên hết thì tức giận mà nạt cho bé một trận.

- Ai cho phá phách mền gối của chị? Quậy thế chưa đủ sao còn muốn chị còng lưng ra dọn nhà nữa. Ăn thì không biết nấu, chơi chẳng biết dọn, cái gì cũng bắt chị làm mới vừa lòng hả?

Bé Minatozaki Sana sững sờ. Chị Chou Tzuyu nói nhanh với nhiều quá nên bé không có hiểu hết được. Nhưng nghe loáng thoáng qua, bé con hiểu được rằng chị Tzuyu đang mắng bé hư. Bé sóc nhỏ hai tay đan chặt vào nhau, đầu cúi thấp, giọng mũi sụt sịt làm cho Chou Tzuyu đứng nghệch ra lúng túng vô cùng.

- Em... xin lỗi chị.

Với vốn từ hạn hẹp của một em bé ba tuổi vừa tập nói rành rõi không lâu, Minatozaki Sana đã cố gắng chọn từ ngắn gọn phù hợp nhất để xin lỗi cho những thứ mình đã gây ra và nó vô tình làm chị Tzuyu không vui. Chou Tzuyu trước bộ dạng yếu ớt nhỏ bé kia thì không thể quát mắng thêm câu nào nữa, chỉ im lặng bồng bé bằng vòng tay dài thòng ấm áp của mình.

- Nín đi, chị không trách nhóc nữa.

- Hức... Em...

- Đã nói là chị sẽ không quy tội em nữa, khóc làm gì.

Chou Tzuyu thử nghe lại câu nói mình vừa nói ra bằng siêu trí nhớ. Cô vừa gọi Sana là em! Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, Tzuyu chịu gọi Sana là em. Bé Minatozaki dường như cũng biết được điều này nên thôi không khóc nữa, ngược lại cười rất tươi. Nụ cười lại một lần nữa xuyên qua trái tim người nọ đang vừa đi vừa cảm thấy khó thở.

- Ngồi đây đi, chị lấy đồ ăn cho ăn trưa.

Bé Sana ngồi thành một cục trên sofa, mắt láo liêng nhìn mấy tấm ảnh của chị Tzuyu treo trên tường.

"Aaaa, cái này là ảnh chị Tzuyu hồi nhỏ nè. Cơ mà hồi nhỏ mà sao mặt mũi vẫn cứ hầm hầm hung tợn thế kia?", bé Minatozaki cười khúc khích. Bé cười nhỏ thôi, sợ chị Tzuyu lại nghe thấy mà cúp phần cơm trưa của bé là bé hổng có chịu đâu.

- Đây, há miệng ra nào. Mì này ngon lắm.

Chou Tzuyu cắt nhỏ từng sợi mì ngon thơm nức mũi rồi để chúng ngay ngắn vào muỗng, đưa miệng thổi từng hơi thở nhè nhẹ yêu thương vào đó rồi mới đút cho bé sóc nhỏ đang phồng má lên.

- Ngon ngon chị ơi!

Bé Minatozaki giơ ngón cái nhỏ xíu lên cùng với biểu cảm tươi vui. Bực bọc ban đầu, ác cảm ban đầu về bé đều tan biến hết trong lòng Chou Tzuyu. Cô không còn cảm thấy ấm ức khi phải chi sẻ phần đồ ăn ngon lành của mình cho bé nữa, ngược lại chỉ mong sao bé con ăn mau chóng lớn thôi à. Một người kiên trì đút, một người ngoan ngoãn há miệng ăn chậm rãi từng muỗng, cảnh tượng này nếu gia đình hai bên thấy ắt hẳn sẽ hài lòng lắm đây. Cô Minatozaki cũng thừa biết nhóc tì họ Chou không ưa cục mầm Sana bé bỏng của mình, nhưng cô là vẫn thấy nhóc Tzuyu vừa mắt lắm.

- Em đợi chị ăn một tí rồi mình đi ngủ há.

- Dạ ~ Em cảm ơn chị.

Bé Minatozaki cũng dần trở nên thoải mái hơn với Chou Tzuyu khó tánh. Bé nằm lên đùi chị Tzuyu trong khi Chou Tzuyu đang gặm vịt tiềm khí thế.

Ăn xong, Chou Tzuyu nhìn xuống người đang nằm trên đùi mình thì thấy bé con đã ngủ từ bao giờ. Đôi hàng mi cong khép lại, đôi khi khẽ rung rung. Đôi má hồng hào đáng yêu phồng lên, đôi môi xinh xắn nhỏ xíu nữa. Còn bé mà ngũ quan hài hoà xinh xắn thật, lớn lên có khi Chou Tzuyu này phải xách dép theo để cưa cẩm.

Chou Tzuyu rửa chén như đang bị ma đuổi. Không phải là vì gì đâu, mà là cô không muốn để tiểu bảo bối xinh xắn phải nằm ngoài sofa trong khi bên ngoài trời mưa dầm dề mưa lê thê. Chou Tzuyu lau khô tay rồi nhẹ nhàng bế thiên thần đang say ngủ vào phòng, chỉnh chu chăn gối cho bé rồi mới nằm xuống kế bên, ôm trọn lấy bé con vào lòng.

Cùng lúc đó, cô Minatozaki phát hiện mình để quên ví trên bàn ăn ở nhà Chou Tzuyu nên quay lại lấy. Không thấy hai đứa nhỏ đâu nên cô tò mò đi do thám khắp căn nhà thì phát hiện ra hai đứa trẻ đã ngủ say từ bao giờ. Cô Minatozaki nhẹ nhàng rời đi với cái ví để quên trên tay, không quên ngoái lại để nhìn vô ô cửa sổ của căn nhà để thấy được sự bình yên của hai đứa trẻ.

- Ngủ ngoan nhé, hai đứa!

The end

===================

Plzzzzz... Plzzzzz... =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top