[SERIES] Tái Sanh Duyên | Yulsic | Chap 17

CHAP 17: TỎ TÌNH THẤT BẠI - "JESSICA JUNG KHÔNG YÊU KWON YURI"

Những tia nắng ban mai từ cái cửa sổ duy nhất trong phòng cứ không ngừng nhảy nhót trên mặt làm tôi bực mình, ánh nắng mặt trời luôn xếp hàng thứ 2 trong danh sách những thứ Jessica Jung ghét nhất – sau dưa leo – vì nó mà tôi chưa bao giờ để cho tôi được ngủ yên cả.

Hơi he hé mắt để làm quen với thứ ánh sánh chói lòa ngoài kia và tôi đã nhìn thấy 1 thứ không nên thấy......................

Kwon Yuri đang xoay lưng về phía tôi với cái lưng trần đen như như da trâu (nói hơi bị quá rồi Sica ơi  ).

Muốn nhắm mắt lại để thoát khỏi cái hình ảnh không nên thấy ở cái tuổi ngây thơ, trong sáng như tôi thì 1 vết sẹo trên lưng Yuri làm tôi phải đưa tay chặn miệng ngăn tiếng hét phát ra.

Ngay lập tức tôi bật dậy phóng thẳng vào cái con người cao lêu nghêu kia để nhìn cho rõ hơn.

“YAAAAA ...” – Yuri hét lên rồi hoảng hồn xoay lại nhìn cái người vừa bất ngờ tấn công mình từ phía sau – “... Cậu làm cái quái gì vậy???”

Sực nhớ mình chưa mặc áo Yuri dùng thứ đang cầm trên tay che thân người mình lại rồi lùi về phía sau tránh xa kẻ đang quấy rối mình 1 cách trắng trợn.

“Tôi ... tôi chỉ ...chỉ ... muốn nhìn ... kỹ hơn vết ... vết sẹo trên lưng cậu thôi ... thôi mà ...” – tôi đỏ mặt xấu hổ vì đã thật sự nhìn thấy cái không nên thấy.

“Vết sẹo nào? Lưng tôi làm gì có sẹo mà nhìn” – Yuri hất hàm hỏi sau khi đã mặc xong cái áo đang cầm trên tay từ nãy giờ.

“Cái sẹo dài ở giữa lưng cậu đó”

“Ahhhhhhh” – tên đen như sựt nhớ ra điều gì – “... đó là cái bớt đó tiểu thư ơi, cả bớt và sẹo cậu cũng không phân biệt được nữa sao? Đúng là tóc vàng hoe mà”

“Bớt ?????? ... không thể nào”

“Đây này, nhìn cho kỹ nhá” – Yuri xoay lưng rồi vạch áo lên cho tôi xem.

Đó quả thật là 1 cái bớt, 1 cái bớt trông như 1 vết sẹo với hình dạng 3 đường thẳng như dùng móng vuốt rạch lên dài gần nửa lưng.

Đây rõ ràng là vết sẹo do Kwon đứng ra đỡ cho SooYeon cú vồ của con chó trong ngự hoa viên mà có.

KWON YURI CHÍNH LÀ KWON.

“KWON ...” – tôi ôm chầm Yuri rồi khóc nức nở.

“Này ... cậu làm gì vậy” – Yuri đẩy tôi ra.

“Kwon ...”

“Ya ... Kwon nào ở đây chứ?”

“Kwon ... cậu đúng là Kwon mà ... tôi là SooYeon nè ... Kwon còn nhớ SooYeon không?” – tôi không kiềm được xúc động nắm lấy 2 cánh tay Yuri lay thật mạnh, có cái gì đó đang điều khiển Jessica Jung, tôi không còn là tôi nữa.

“Cậu có điên không? Tôi là Kwon Yuri, là KWON YURI đó”

“Không phải? Cậu là Kwon của SooYeon mà”

“TÔI LÀ KWON YURI” – Yuri gần như hét toán lên.

...........................

Một khoảng không yên lặng bao trùm khắp căn phòng bé nhỏ chỉ còn lại tiếng thổn thức của tôi. Tôi không cách nào điều khiển nước mắt của mình khi mà nó không ngừng chảy ra. Yuri thì chỉ im lặng ngồi bó gối ở góc phòng cố lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Yuri ... tôi xin cậu ... xin cậu hãy nghe tôi kể 1 câu chuyện rồi cậu mới phán xét xem tôi có điên hay không?” – cuối cùng tôi cũng chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đang bao trùm cả 2 người.

Có lẽ Yuri cũng như mình của 1 tháng trước đây, không hề biết gì về sự tồn tại của mối tình từ hàng trăm năm trước và biết đâu khi được nhắc lại cậu ta sẽ nhớ được cũng không chừng.

“..............” – Yuri không trả lời nhưng cũng không phản đối đề nghị của tôi.

Tôi bắt đầu kể 1 cách thật chậm rãi giấc mơ mà tôi vẫn nhìn thấy hằng đêm. Tôi kể cho Yuri nghe không sót 1 chi tiết nào với hy vọng sẽ khơi dậy ký ức nằm ở góc nào đó trong đầu cậu ta, sẽ đánh thức tình cảm đã ngủ quên đâu đó trong tim cậu ta.

..........................................

“Tôi chẳng nhớ gì cả, có lẽ cậu đã nhầm tôi với ai rồi”

..........................

Câu nói của Yuri làm tôi suýt ngã quỵ xuống nếu không kịp tựa vào vách tường phía sau lưng. Thì ra chỉ có mình tôi là nhớ về mối tình trắc trở đó, thì ra lời hứa mãi mãi bên nhau cho dù luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần chỉ có mình tôi nhớ thôi sao? Thật là đau đớn quá.

********************

Tôi ngồi mãi trong bóng tối mà chả buồn bật đèn chỉ để suy ngẫm về những chuyện đã qua – quá khứ và hiện tại – Kwon và SooYoen – tôi và Yuri. Rốt cuộc chúng tôi là gì mà cứ không ngừng bị cuốn vào cái vòng xoáy mang tên tiền kiếp chứ.

Tôi luôn tự hỏi có hay không chuyện tái sanh duyên để rồi lặng lẽ bật khóc 1 mình khi chợt nhận ra rằng mọi chuyện không như những gì tôi đã nghĩ và chẳng hề có 1 bàn tay nào đó sắp đặt cho số phận của chúng tôi.

“Cô hai ...” – tiếng Kyo Umma gọi từ phía sau làm tôi giật mình, vội chùi đi những giọt nước mắt còn vương trên má, tôi cố nở 1 nụ cười gượng gạo.

“Dạ ... Kyo Umma.”

“Uhm ... cô không sao chứ?” – bà nhìn tôi lo lắng hỏi.

“Dạ ... con có gì đâu ạ”

“Sica, con đừng giấu ta nữa, mấy hôm nay con ăn rất ít, ngủ lại càng ít hơn nữa, con đang có chuyện gì buồn đúng không?” – Kyo Umma ngồi xuống sofa bên cạnh tôi, bà đã thay đổi cách xưng hô và tôi biết điều đó có nghĩa là bà đang thật sự rất lo lắng cho tôi.

“Dạ ...” – tôi ngập ngừng không muốn nói – “... kh...”

“Con không muốn nói cũng không sao nhưng hãy nhớ ta luôn luôn ở bên con và luôn cầu nguyện những gì tốt lành nhất sẽ đến với con” – Bà dịu dàng vuốt tóc tôi và nói những lời đầy yêu thương làm tôi thấy ấm áp đến lạ thường, cảm giác được quan tâm mà tôi chưa bao giờ có.

“Thật ra thì............” – tôi quyết định kể lại tất cả cho bà nghe, giấc mơ và cả cảm giác của tôi nữa. Có lẽ ngay lúc này đây tôi cần lời khuyên của 1 ai đó hơn bất cứ gì khác.

FLASHBACK

“MÌNH THÍCH CẬU” – tôi hét lên khi cả 2 chúng tôi đang đứng trong khu vườn phía sau trường học.

Tôi thật sự rất tức giận và cảm giác đau nhói ở tim khi nhìn thấy cảnh mà tôi vẫn thấy trước đây – 1 đám con gái đang vây quanh Yuri. Đã 2 tháng kể từ khi tôi nói với Yuri về giấc mơ của mình và có vẻ như cậu ấy không hề có chút phản ứng gì, có khi cậu ấy còn nghĩ tôi điên khùng khi cứ tin rằng có luân hồi tồn tại và tất cả những gì hiện giờ đang có trong tôi chỉ là cảm giác ghen tuông tràn ngập trong tim.

Thế là tôi phải cố kiềm chế bản thân mình không bộc phát cơn ghen đang chực trào trong tim nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã thất bại trong việc chế ngự nó và hậu quả của việc đó là tôi đã hét lên cho Kwon Yuri biết cảm giác của mình ngay lúc này đây.

“...............” – Yuri không trả lời mà chỉ đứng đó nhìn tôi không cảm xúc.

“Mình thích cậu” – tôi lặp lại lần nữa để chắc rằng cậu ta nghe kịp những gì mình đang cố nói.

“Cậu không có ...” – cuối cùng Yuri cũng lên tiếng và câu đầu tiên là phủ nhận thẳng thừng sự thật trong lời tỏ tình của tôi – “... cậu không có thích tôi”

“Có ... mình thích cậu mà”

“Cậu không có” – Yuri vẫn ngoan cố với ý nghĩ của mình và điều đó làm tôi tức đến phát khóc.

“CÓ ... MÌNH CÓ THÍCH CẬU” – tôi gào lên bằng tất cả dưỡng khí đang có trong phổi mình.

“Cậu không có ... cậu chỉ thích Kwon trong giấc mơ của cậu mà thôi, cậu chưa bao giờ thích tôi cả, cậu chỉ là bị ám ảnh bởi những thứ đang gần như điều khiển lý trí và tình cảm của cậu – cái mà cậu gọi là duyên kiếp trước. Làm ơn đừng kéo tôi vào giấc mơ điên khùng của cậu và đừng nói yêu tôi một cách dễ dàng như vậy chỉ vì tôi giống với 1 người nào đó mà cậu đang tìm kiếm bằng trí tưởng tưởng của mình”

Yuri quay lưng bước đi bỏ lại tôi gần như ngã quỵ sau những lời nói tưởng chừng như vô hại nhưng lại làm tan nát trái tim tôi.

END FLASHBACK

“Umma, tại sao cậu ấy lại không tin con chứ?” – tôi gục đầu lên vai Kyo Umma khóc nức nở.

“Sica ... thế con có bao giờ tự hỏi mình rằng liệu có yêu Yuri thật lòng hay chỉ vì nó là Kwon trong giấc mơ của con thôi”

“Con ...”

“Đến chính bản thân con còn không biết tình cảm trong lòng mình là gì thì sao Yuri có thể tin rằng con yêu nó mà không phải vì nó giống ai kia cơ chứ. Việc con cần làm là xác định rõ tình cảm của mình trước khi chứng minh cho Yuri biết nó là sự thật. Hãy để con tim của con lên tiếng.”

“Dạ ... con hiểu rồi, con biết mình nên làm gì lúc này rồi”

“Uhm ... vậy thì đi nghỉ sớm đi, dạo này con tiều tụy thấy rõ luôn rồi đấy”

“Dạ ... con về phòng đây, chúc Umma ngủ ngon”

**********************

Lặng lẽ đứng nhìn bầu trời lất phất từng hạt tuyết trắng xóa từ khung cửa sổ trong phòng với bao ngổn ngang trong lòng. Giáng sinh năm nay chắc sẽ lạnh hơn mọi năm, sẽ thế nào nếu như tôi không mơ giấc mơ kia và không gặp Kwon Yuri, có lẽ sẽ lại là 1 giáng sinh như bao mùa giáng sinh mà tôi đã trải qua trước đây – buồn chán và tẻ nhạt.

Sau lời thổ lộ, Yuri dường như đang cố tránh mặt tôi thì phải, hầu như những nơi có mặt tôi đều vắng bóng cậu ấy và cả khi tôi cố tình tìm kiếm hình dáng cao lêu nghêu quen thuộc đó ở những nơi cậu ấy thường xuất hiện thì vẫn không hề chạm mặt.

Tôi bắt đầu tin rằng đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên cho việc chúng tôi không hề gặp nhau suốt cả 1 tuần dài đằng đẳng dù rằng chúng tôi chỉ cách nhau 1 dãy lớp học.

Điều đó làm tôi thấy buồn kinh khủng và tôi gần như mất hồn trong suốt 1 tuần qua. Tôi không thể nào tập trung vào bất cứ việc gì được khi mà những ký ức bên nhau hiếm hoi của tôi và cậu ấy – những ngày ở đảo Nami – cứ không ngừng lướt qua trong đầu.

Tim tôi đập nhanh hơn khi nhớ lại cách mà cậu ấy băng bó vết thương cho mình 1 cách cẩn thận nhất có thể, cái ấm áp mà tôi có được khi nằm ngủ trên lưng cậu ấy và cả cái hơi thở mùi bạc hà pha lẫn mùi Cherry Blossoms mơn man trên má mình như thế nào.

Gút mắc về việc tại sao Yuri không tin lời tôi nói đã được gỡ bỏ nhưng tôi vẫn mãi trăn trở mãi với tình cảm trong lòng. Kyo Umma nói đúng, nếu bản thân tôi cũng không xác định được mình yêu Yuri vì lẽ gì thì sao có thể khiến cậu ấy tin vào tình cảm của mình chứ.

Hãy để con tim của con lên tiếng.

Những lời của Kyo Umma không ngừng vang vọng bên tai như những hồi chuông bên giáo đường đánh thức cái tình cảm đang say ngủ trong tôi, có lẽ lúc này đây tôi cần tỉnh táo hơn bao giờ hết để đảm bảo rằng mình không chịu ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì tác động đến tình cảm của mình kể cả giấc mơ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: