[SERIES]Tái Sanh Duyên[Chap 14+15], YulSic l PG
CHAP 14: KWON YURI LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO?
“Chào buổi sáng Kyo Umma” – tôi hôn lên má người phụ nữ phúc hậu một cái thật kêu rồi nhảy tót lên ghế ngồi.
“Cô hai lại thế rồi, thật không ra dáng tiểu thư chút nào cả?” – Kyo Umma lại bổn soạn cũ về việc đi đứng của tôi.
“Dạ ...hìhì chỉ lần này thôi”
“Hôm nay tâm trạng cô tốt quá”
“Dạ tối qua con ngủ ngon lắm” – tôi đưa tay đón lấy đĩa thức ăn từ tay Kyo Umma – “Cám ơn Umma”
“Hôm nay cô có tiết học buổi chiều không?” – Kyo Umma hỏi để chuẩn bị bữa trưa cho tôi đây mà.
“Dạ có, chiều nay con có buổi thực tập nên về hơi trễ” – tôi vừa nhai vừa trả lời và nhận được ánh mắt trách móc làm tôi ngưng nói ngay lập tức.
“Dự báo thời tiết thông báo hôm nay sẽ có tuyết rơi nhiều, có lẽ sẽ tắc đường giao thông đấy”
“Dạ con biết rồi, con sẽ tranh thủ về sớm”
“Vậy tôi phải mau đi chuẩn bị mới được” – vừa dứt lời bà bỏ vào bếp để tôi lại một mình cố hoàn thành xong buổi sáng của mình trước khi trễ giờ học.
****************
“Chào Kyo Umma con đi đây” tôi nhận hộp thức ăn từ tay Kyo Umma rồi vội vã ra xe thì bất ngờ bị gọi giật lại.
“Cô hai đợi đã ” – Kyo Umma hớt hãi chạy theo tôi, bà xòe tay cho tôi xem thứ đang nắm trong tay mình – “cái này của cô phải không?”
“Ở ... ở đâu mà ... mà ... ” – tôi quá mừng đến nói không ra tiếng nào.
“Hôm qua tôi giặt đồ thấy rơi ra từ túi áo khoác của cô, cũng may nó rơi ra trước khi tôi cho máy giặt chạy nếu không ... không biết bây giờ nó đã trở thành thế nào rồi” – bà mỉm cười khi thấy thái độ xúc động của tôi, có lẽ bà đã đoán được nó quan trọng với tôi như thế nào.
“Yeah ... cám ơn Kyo Umma nhiều lắm, nếu mất nó con không biết tính sao nữa” – tôi ôm hôn bà vì điều tuyệt vời mà bà vừa làm cho tôi.
**************
Một tay nắm chặt vô lăng xe tay còn lại mân mê cặp mề đay của sợi dây chuyền mà tôi tưởng đã mất đi nhưng không ngờ tìm được, nhìn sợi dây chuyền trong tay tôi khẽ mỉm cười khi thấy nó lại quay về với mình, tôi và nó như có duyên với nhau và nó cứ như được tạo ra để dành cho tôi thì phải .
FLASHBACK
Lần đầu tiên nhìn thấy nó khi đến Gyeongju du lịch, lúc tôi còn ngỡ ngàng vì di tích hùng vỹ trước mặt thì một người đàn ông tộc Yemec đã gọi tôi từ chiếc chiếu trải bên lề đường – nơi ông ta đang bày bán những thứ hàng linh tinh không giá trị.
Tôi đứng ngẩn người ra không nghĩ người đàn ông với chiếc khăn cáu bẩn chít trên đầu đó đang gọi mình cho đến khi ông nhìn tôi bằng ánh mắt kiên quyết nhất và đưa tay ngoắc tôi lại gần, không hiểu sao lúc đó tôi lại to gan tiến lại gần một người đàn ông trông có vẻ khá nguy hiểm và không hề quen biết này.
Ông ta chào tôi bằng cách nở nụ cười rộng đến mang tai để lộ hai chiếc răng cửa bọc vàng gớm ghiếc, tôi thấy rờn rợn trong người khi kín đáo quan sát người đàn ông này. Một người đã ngoài sáu mươi với quần áo khá dơ bẩn và gương mặt đen đúa vì cái nắng *** gắt đến chết người ở Gyeongju này, tôi chợt giật mình khi nghe giọng the thé của ông ta cất lên.
“Xin chào tiểu thư xinh đẹp, mua giúp lão vài món hàng với” – ông ta cười theo kiểu con buôn đang cố mồi chài vị khách ngu ngơ.
“Ya ...”
Tôi đưa mắt quét qua những vật nằm trên chiếc chiếu cũng dơ và rách rưới như chủ của nó, chỉ có vài cây lược ngà, một cái gương đồng cũ kỹ, một ít trang sức của tộc Yemec và những thứ linh tinh mà tôi không biết đó là gì nhưng tôi chắc đó là những món hàng không đáng giá một xu.
“Xin lỗi ... tôi rất lấy làm tiếc vì không chọn được món nào trong số này”
Tôi chầm chậm lắc đầu tỏ vẻ không tìm được món hàng nào ưng ý trong đống rác được gọi là hàng hóa của ông ta.
Tôi quay lưng định bỏ đi thì bị ông ta gọi giật lại, cảm thấy khó chịu vì tính lì lượm con buôn của ông ta nhưng tôi vẫn quay lại nhìn ông mỉm cười lịch sự. Ông không để cho tôi lên tiếng mà nói ngay lập tức cứ như sợ tôi sẽ bỏ chạy và ông ta sẽ mất một con mồi ngon.
“Tôi có thứ này bảo đảm vừa ý cô” – vừa nói ông ta vừa lục lọi cái túi vải đang đeo bên mình, mắt thì nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ bí hiểm làm tôi thấy khó chịu với cái nhìn thấu ruột gan của ông ta, đột nhiên ông ta reo lên mừng rõ – “ đây rồi”
Người đàn ông tộc Yemec lôi trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen cũ kỹ, nó cũ đến mức tôi nghĩ đó là một món hàng cổ nhưng nhìn hoa văn chạm khắc trên đó thì tôi lại cho rằng nó là một món hàng cổ không đáng giá, ông ta như hiểu ý tôi liền vội nói.
“Tôi muốn giới thiệu với cô món bên trong cơ”
Ông đưa cho tôi chiếc hộp, không hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn đón lấy nó từ tay ông ta, mở nó ra và nín thở khi nhìn vào vật chứa bên trong chiếc hộp.
“Một sợi dây chuyền”
Tôi đưa tay lấy nó ra khỏi chiếc hộp để có thể nhìn kỹ hơn, chỉ là một sợi dây chuyền bình thường làm bằng bạc với hai cái mề đay đã bị hao mòn theo thời gian, là chữ Hàn cổ mà tôi đọc được nhờ vào vốn cổ ngữ kha khá dành cho nghành khảo cổ học của mình.
Tôi bị mê hoặc ngay phút đầu tiên nhìn thấy nó và tôi biết mình phải có nó bằng mọi giá.
Người đàn ông tộc Yemec vui vẻ tiễn tôi ra về với sợi dây chuyền cầm trong tay mà tôi vừa trả giá cao để mua nó. Cái cách cười bí hiểm của ông ta khi thấy vẻ sửng sốt của tôi nhìn nó lần đầu tiên và khi tôi ngoái đầu lại thì đã thấy ông ta gấp rút dọn hàng trong khi con đường vẫn tấp nập người qua lại, chẳng lẽ ông ta ở đó chờ chỉ để bán nó cho tôi sao.
“Thật khó hiểu”
END FLASHBACK
“TIN TIN ...”
Tôi sực tỉnh khi tiếng còi xe inh ỏi phía sau hối thúc tôi đèn đã chuyển xanh, tôi nhanh chóng nhấn ga chạy đi trước khi những người phía sau kịp phàn nàn vì sự chậm chạp của mình.
Đến giờ tôi vẫn nghi ngờ sợi dây chuyền này đến với tôi do một bàn tay nào đó sắp đặt sẵn và điều đó không ngừng thôi thúc tôi tìm ra nguồn gốc của nó.
Vô dụng ... sách báo, internet hoàn toàn không hé lộ gì về sợi dây chuyền, nhìn cái mề đay chữ Hàn cổ tôi đoán có lẽ nó thuộc về khoảng Triều đại Joseon thì phải. Có lẽ là của một người bình thường sống trong thời đó nên không có thông tin nào về nó được lưu lại.
Nhưng không ... nó không bình thường chút nào cả, ít nhất là đối với tôi. Sau giấc mơ ngọt ngào tối qua – giấc mơ mà tôi không thể phàn nàn gì về nó sau một chuỗi giấc mơ không đầu không đuôi theo đuổi tôi bấy lâu nay – tôi đã biết nó từ đâu mà có. Nhưng thế thì nó có liên quan gì với tôi chứ, điều đó vẫn còn là một ẩn số và tôi là người phải tìm cho ra lời giải đáp.
**************
Hít một hơi thật sâu rồi kéo cao cổ áo khoác cố che cơ thể khỏi luồng gió rét buốt vừa quét qua, tuyết đã bắt đầu rơi lất phất. Tôi bước dọc theo dãy hành lang dài về lớp của Yuri sau khi đã cho xế của mình yên vị trong bãi.
Tôi đang lựa lời xin lỗi Yuri vì những lời khó nghe mà tôi đã nói ngày hôm qua, hắn sẽ làm gì tôi đây ? mắng tôi té tát vì đã vu oan cho hắn khi chưa cố làm rõ mọi chuyện trước, hay là nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ như hắn ta đã làm với tôi trong toilet hôm qua, hay là ...
Tôi không biết hắn sẽ làm gì tôi nhưng tôi đáng bị như vậy vì thành kiến của tôi đối với hắn kể từ lần đầu tiên gặp mặt. Nếu cho tôi chọn lựa, tôi chẳng thà hắn mắng tôi hay đánh tôi chứ tôi không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng mà hắn xoáy vào tôi hôm trước như muốn cắt đôi tôi ra cho hả giận.
Nhưng không ... không có gì trong những tình huống do tôi tự tưởng tưởng ra bởi vì ......
“Yuri hả? giờ này cậu ấy chưa vào đâu, cậu ấy là chúa đi trễ mà” – một cô gái cùng lớp với Yuri lắc đầu khi tôi hỏi tìm hắn.
“Thế khi nào thì cậu ấy đến?” – tôi hỏi cố giấu vẻ thất vọng trong giọng nói của mình, nếu để quá lâu tôi sợ mình sẽ không còn can đảm nói ra lời xin lỗi đó mà không xấu hổ chết được.
“Thường thì khoảng tiết thứ 2 mới thấy mặt” – cô ta làm ra vẻ hiểu rõ hắn như lòng bàn tay – “nếu cậu mang thức ăn đến cho Yuri thì có thể đưa đây mình chuyển giúp cho”
“Không ... mình không ..” – tôi liếc nhìn quanh lớp và phát hiện trên bàn các cô gái có những hộp đủ thứ màu sắc, kiểu dáng mà tôi đoán đó là bữa trưa cho hắn – “ mình quên mang theo rồi”
“Thế à?” – cô ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét cứ như tôi đang âm mưu chiếm lấy hắn cho riêng mình không bằng.
“Các cậu ... những hộp đó là chuẩn bị cho Yuri hả? ” – tôi đánh liều hỏi cô ta điều mình thắc mắc bấy lâu nay – “ sao các cậu phải chuẩn bữa trưa cho hắn ... à không ... cho Yuri chứ ?”
“Thật ra đây là một câu chuyện dài ...”
Một số cô gái cùng lớp tò mò câu chuyện của chúng tôi nên giờ đây đã tụ tập thành một nhóm mà trong đó tôi và cô gái vừa lên tiếng đứng ở trung tâm của vòng vây, và cô gái đó – cô gái tên SunMin như tôi nghe bạn cô ta gọi – ánh mắt mơ màng như đang nhấm nháp cái quá khứ đẹp đẽ gì đó giữa cô ta và hắn và là khởi nguồn của điều mà tôi đang quan tâm.
“Mình học Khoa Nhiếp Ảnh nhưng như cậu biết đó, sinh viên trường chúng ta đều bắt buộc phải tham gia sinh hoạt trong một lớp ngoại khóa nào đó và mình đã chọn lớp nữ công gia chánh vì đam mê từ nhỏ. Nhưng đam mê là một chuyện còn năng khiếu lại là chuyện khác, mỗi lần cô hướng dẫn thử món ăn của mình làm là mỗi lần tự tin trong mình chết đi một ít.”
FLASHBACK
Hôm đó cũng vậy, mình mang hộp cơm chiên Trung Hoa vừa nhận được lời chê bai thậm tệ nhất mà mình từng nghe từ cô hướng dẫn vứt bỏ vào sọt rác. Trước khi mình kịp làm điều đó thì Yuri từ trên cây cạnh đó nhảy xuống đất và trong lúc mình đang cố định thần vì điều bất ngờ mới xảy ra thì cậu ta đã giật lấy hộp cơm trong tay mình rồi cười một cách ngu ngốc.
“Cậu không lấy thì cho tôi sao phải vứt bỏ chứ, hộp cơm này sẽ khóc vì tính lãng phí của cậu đấy”
Nói rồi cậu ấy ngồi tựa lưng vào cái cây mà cách đây ít phút cậu ấy vừa nằm vắt vẻo trên đó ngủ, cậu ấy mở hộp cơm nhìn vào đó nhíu mày.
“Hộp cơm này không ăn được đâu, cô hướng dẫn đã cho nó điểm thấp nhất trong các điểm số mà cô ấy từng chấm cho tớ, chắc cậu cũng hình dung được nó dở đến cỡ nào rồi”
Tôi nói liền một hơi trước khi cậu ấy kịp thốt lên lời phàn nàn nào về hộp cơm khốn khổ của tôi, nhưng cậu ấy làm tôi ngạc nhiên thật sự khi múc một muỗng thật to bỏ vào mồm nhai ngoàm ngoàm rồi lại thêm một muỗng, một muỗng nữa cho đến khi cả hộp không còn sót lại một hột cơm nào nữa.
“Cũng không đến nỗi tệ ” – đó là câu nói dễ chịu nhất mà mình từng nghe khi người khác bình luận về tài nấu nướng của mình – “ sau này có thức ăn cậu cứ mang cho tôi”
END FLASHBACK
“Tuy biết khả năng của mình đến đâu nhưng nhìn cái cách mà Yuri ăn ngon lành thế nào thì tự tin về niềm đam mê không năng khiếu của mình lại được nhen nhóm từng chút một. Từ đó mỗi một tác phẩm mình làm ra đều có người thưởng thức bất chấp nó dở đến thế nào, thế rồi những bạn khác cùng lớp nữ công gia chánh rồi những bạn khác nữa, chẳng biết từ lúc nào chuyện chuẩn bị bữa trưa cho Yuri là động lực cho mình đi học, mình đoán đối với các bạn khác cũng thế thôi.” – SunMin dứt khỏi cơn mơ màng nhìn tôi cười toe toét.
“Nhưng ...” – tôi lí nhí trong miệng như sợ các cô gái vây xung quanh sẽ xé xác tôi mất vì tội nói xấu thần tượng của họ – “ cậu ấy không phải là một người tốt, cậu ấy tùy tiện lợi lợi dụng mọi người ...”
Tôi đưa một ngón tay lên môi mình thay cho lời muốn nói và chắc rằng các cô gái này hiểu tôi muốn nói đến chuyện gì.
“HAHAAAAAAAA ...”
Đám con gái cười ồ lên khi hiểu ý mà tôi đang cố nói với họ, một cô gái đứng bên phải tôi nãy giờ chăm chú nghe SunMin kể chuyện bắt đầu lên tiếng.
“Không phải như cậu đã nghĩ đâu, Yuri bảo không bao giờ nhận không của ai thứ gì nhưng cậu ấy rất nghèo, không thể trả công xứng đáng với những gì bọn mình làm cho cậu ấy và mình đề nghị trả bằng nụ hôn, lúc đó mình chỉ đùa thôi và không nghĩ là Yuri lại làm thật. Thật ra tụi mình quý Yuri ở chỗ phóng khoáng tự do, một cá tính mà mình chắc số học sinh trong trường mình có được chỉ đếm trên đầu ngón tay và Yuri là đặc biệt nhất trong số “những ngón tay” đó cho nên bọn mình không thấy phiền gì khi một hotgirl trong trường hôn bọn mình”
“Hotgirl ...” – tôi thốt lên ngạc nhiên khi họ dùng 2 từ này để hình dung hắn.
“Đúng ... có gì không phải ở đây đâu? bọn mình gọi cậu ấy là hotgirl vì cái thân hình so hot của cậu ấy và vì danh sách những người muốn hẹn hò với cậu ấy dài ngoằn như con Trăn khổng lồ Anaconda ở Amazon đấy”
Tôi không ngờ hắn lại nổi tiếng đến thế, đúng là tôi luôn thu mình trong cái thế giới nhỏ bé do chính mình tạo ra nên những gì xảy ra xung quanh như chuyện trên cung trăng của Chị Hằng và Chú Cuội vậy, hoàn toàn không liên quan gì tới tôi.
“Nhưng Yuri cả trứng gà cũng trộm thì sao có thể là ...”
Tôi vẫn ngoan cố vạch ra những thói xấu của hắn cho các cô gái này biết, hay nói đúng hơn là tôi đang tìm một người đồng tình với tất cả đánh giá không được tốt đẹp lắm về hắn của tôi.
Tôi chưa nói hết thì bọn cô gái đã hét lên giận dữ cắt ngang lời nhận xét của tôi về hắn.
“KHÔNG ĐÚNGGGGGGG ...”
Cả bọn cùng hét lên một lượt, tôi đoán là các bạn cũng biết âm lượng của nó to đến mức nào rồi. Thấy bọn con trai đang trố mắt nhìn vào cái chợ nhỏ đang nhóm trước cửa lớp các cô gái vội hạ thấp giọng như sợ mất điểm trong lòng bọn con trai.
“Là sinh viên trường này thì dù có sống trên mây mỗi ngày kiểu như cậu chắc cũng biết thầy Heechul môn Nông Học nhỏ nhen ích kỷ đến thế nào rồi, mình dám cá nếu có giải thưởng bình chọn người đàn ông tồi tệ nhất hành tinh này thì chắc chắn không ai xứng đáng hơn ông ta ”
Cô gái đang nói ngừng lại nhìn thẳng vào tôi như chờ đợi sự đồng thuận của tôi, tôi gật đầu ra hiệu cho cô ta biết mình cũng tán thành cái ý kiến về giải thưởng hay ho mà cô ta vừa tưởng tượng ra. Thậm chí tôi còn nghĩ thầy ấy hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu người đàn ông tồi tệ nhất thái dương hệ luôn cơ, nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong đầu và tôi thì không muốn tiếp tục nói về ông ta nữa.
“ Ông ta thậm chí không hề động một ngón tay đến cái chuồng gà phía sau trường, chắc cậu biết cái chuồng gà đó chứ ...” – cô ta tiếp tục nói khi nhận được một cái gật đầu nữa từ tôi – “ ... những con gà khốn khổ đó có lẽ đã không sống được tới ngày hôm nay nếu không có Yuri cho ăn uống và vệ sinh chuồng mỗi ngày, thế mà lão ta lại mặt dày khi bảo những quả trứng mà Yuri cố công chăm sóc mới có được đó là của mình và Yuri là một tên trộm trứng gà xấu xa nữa chứ ... thật là đáng ghét”
Cô ta nguýt dài kết thúc câu chuyện của mình, tôi chào từ biệt bọn họ vì không muốn tiếp tục nghe những chuyện tốt về hắn nữa, nó biến tôi thành một cô tiểu thư kệch cỡm chỉ biết đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài và tôi đúng là như vậy sau những gì mà tôi nghe người ta nói về hắn, một người hài hước, tốt bụng và “sòng phẳng”
Tôi thở một hơi thật dài như cố trút bỏ hết cảm giác tội lỗi đang lớn dần trong lòng khi cố vu oan một người mà theo đánh giá của những cô gái kia là “tốt toàn diện”.
CHAP 15: CAFE'S COSPLAY
Thắng xe trước vạch dừng cho người đi bộ, tôi bấm những ngón tay lên vô lăng tưởng tượng như đang chơi một bản nhạc trên cây đàn dương cầm quen thuộc của mình trong khi chờ đèn tín hiệu.
Phía xa đằng trước nhưng không đủ xa để tôi có thể thấy rõ hai con người đang giằng co nhau bên lề đường, một bà lão đã ngoài bảy mươi đang bị một người con gái cao gầy mà tôi đoán các bạn cũng biết đấy là ai giật lấy cái giỏ xách trên tay mình.
Tôi tức giận mở cửa xe định bước đến cho hắn một bài học vì tội ức hiếp người già cả.
Đột nhiên ... hắn nắm tay bà lão cố gắng giữa dòng người đông đúc dẫn bà lão sang bên kia đường, còn chưa hết ngạc nhiên thì thấy hắn đưa cho bà lão cái túi xách trên tay còn bà lão đó thì đang rối rít nói gì đó với hắn mà tôi đoán là đang cám ơn hắn thì phải.
Tôi ngây người không tin vào những gì mình đang nhìn thấy, sựt tỉnh khi thấy hắn đang rẽ vào góc đường, tôi vội vã cho xe chạy khi đèn vừa chuyển xanh.
Tôi lặng lẽ theo sau hắn suốt đoạn đường dài mà không hiểu mình đang làm gì cho đến khi thấy hắn bước vào một quán cafe ngay góc phố, tôi cũng cho xe đỗ bên kia đường rồi ngồi đó chờ đợi, chờ gì đợi gì tôi cũng không biết.
Tên quán thu hút sự chú ý của tôi như một thứ gì đó vừa thú vị vừa kỳ quái.
COSPLAY‘sCAFE
Tôi bật cười với dòng chữ chạy trên băng ron được treo ngay dưới bảng hiệu.
THÁNG TRIỀU TIÊN CỔ ĐẠI
Trí tò mò trong tôi trỗi dậy một cách mãnh mẽ, tôi muốn biết trong đó có gì hay mà hắn vào đã hơn nửa giờ và không hề có dấu hiệu trở ra sớm.
Nghĩ là làm, tôi bước vội về phía bên kia đường trong cái rét buốt của những ngày lập đông, từng làn khói lạnh giá cuồn cuộn theo từng nhịp thở thôi thúc ước muốn được xoay một tách cafe nóng trong hai bàn tay đang run lên vì lạnh.
Đẩy cánh cửa kính to sụ ngăn cách giữa hai không gian hoàn toàn trái ngược nhau, nơi này với tôi được ví như thiên đường sau hơn nửa giờ ngồi trong xe chờ đợi dưới thời tiết âm 10 độ C.
Cô gái ăn vận trang phục Hanbok cúi chào vị khách đang đứng tần ngần nơi cửa vì chưa kịp thích ứng với những gì trước mắt mình. Tôi như lạc vào một thế giới khác, thế giới mà hằng đêm vẫn theo tôi trong từng giấc mơ đây mà.
“Quý khách ... quý khách ...”
Tôi giật mình xoay người lại khi nghe loáng thoáng tiếng gọi của ai đó kéo tôi về thực tại, đỏ mặt xấu hổ vì đã phản ứng như một kẻ nhà quê lần đầu tiên lên thành phố luôn nhìn mọi thứ với ánh mắt lạ lẫm háo hức. Tôi lí nhí lời xin lỗi rồi há hốc miệng đến độ tôi dám cá người có miệng to nhất trong sách kỷ lục guiness cũng phải chào thua.
Một cô gái phục vụ trong trang phục Hanbok ngẩng đầu lên nhìn tôi nở nụ cười thật tươi đón chào vị khách đang cản trở công việc của mình và tôi cũng chắc rằng cô ấy cũng có phản ứng tương tự khi nhìn thấy tôi.
“Yah ... cậu ... cậu ... ” – cô gái đó lắp bắp không thành tiếng còn gương mặt thì đỏ dừ vì tức giận.
“ Kwon ......................”
Tôi thốt lên sửng sốt, mắt tôi vẫn chưa tiếp nhận nổi điều đang diễn ra trước mắt mình hay nói chính xác hơn là cô gái đang đứng trước mặt mình, tôi không tin những gì mắt mình đang nhìn thấy, ai đó hãy cho tôi biết tôi đang mơ phải không ? mặc dù bây giờ mới 5 giờ chiều và tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn ngủ vào cái giờ này.
“ OÁI ...”
Hồn phách đang lang thang vu vơ đâu đó lập tức trở về thân xác sau cái đau điếng đột ngột rớt xuống nơi cánh tay, tôi đưa tay xoa xoa chỗ bầm tím vì bị ai đó véo đồng thời hứng chịu cái lườm *** gắt từ con người đang đứng trước mặt cùng với ánh mắt tò mò của những thực khách xung quanh đang chĩa vào vị khách nhà quê ồn ào.
“ Vàng hoe ... Cậu theo dõi tôi à?” – cô gái đó rít qua kẽ răng rồi đột ngột đổi giọng ngọt ngào, kéo tôi đến một cái bàn trống gần cửa sổ khi nhìn thấy người quản lý quán đang lườm mình – “ Quý khách mời ngồi”
“Cám ... cám ơn” – tôi răm rắp nghe lời ngồi vào bàn như một con rôbot đang chịu sự điều khiển của chủ nhân.
“Quý khách dùng gì ?” – vẫn là ánh mắt như con thú dữ muốn vồ lấy con mồi đang run rẩy trước mặt xé ra làm nhiều mảnh mà ngấu nghiến.
“Cafe ... cám ơn ...”
Tôi trả lời mà không nhìn vào menu cô gái đang chìa trước mặt, vâng cafe ... tôi cần một ly cafe hơn bao giờ hết không chỉ vì cái lạnh nãy giờ phải chịu đựng ngoài xe mà còn vì lúc này đây tôi cần thứ gì đó giúp mình tỉnh táo hơn.
Não của tôi đang hoạt động hết công suất và mắt tôi thì đang mở hết cỡ để đảm bảo những gì trước mắt là sự thật chứ không phải ảo ảnh mà mình tưởng tượng ra vì giấc mơ đeo bám hằng đêm, tôi lo sợ nó sẽ ám tôi cả khi tôi hoàn toàn tỉnh táo như lúc này đây.
Tôi liếc mắt về phía người đang chậm rãi tiến về cửa đón người khách kế tiếp sau khi đã order bàn tôi xong. Vẫn là hắn ... Yuri đây mà.
Nhưng với mái tóc dài được bới cao bằng những chiếc trâm sáng loáng, gương mặt vốn đã hoàn hảo nay được makeup kỹ lưỡng càng làm nổi bật hơn chiếc mũi thẳng, lông mi dài cong vút với đôi mắt lấp lánh như những vì sao trên bầu trời tháng 8, bờ môi ánh lên trong sắc đỏ căng mọng gợi cảm khiến bạn chỉ muốn ngấu nghiến nó ngay khi có thể. Trang phục Hanbok truyền thống thanh thoát càng làm tăng thêm vẻ trong sáng thuần khiết như dòng suối dưới chân thác Niagara.
“Yuri ... Kwon... không thể nào ... không thể nào ...”
Tôi lắc đầu liên tục, lẩm bẩm gì đó trong miệng cố phủ nhận điều hoang đường nhất mà tôi dám chắc chỉ có những đứa trẻ được ru ngủ hằng đêm bằng những câu chuyện cổ tích đầy nước mắt mới tin.
“Này ... này ... cậu sao vậy?”
Yuri quay trở lại với tách cafe nghi ngút khói trên tay và đang nhìn tôi đang lảm nhảm như một kẻ tâm thần vừa trốn viện ra ngoài.
“Không ... không có gì ...”
“Cậu theo dõi tôi phải không?” – hắn lặp lại câu hỏi chưa được tôi trả lời với giọng thầm thì như sợ người gã quản lý đang đứng cách đây khá xa nghe được.
“Tôi không có” – tôi chối đây đẩy mặc dù điều hắn đang hỏi là sự thật, tôi đã theo hắn từ suốt đoạn đường dài cho đến đây.
‘Tốt nhất là cậu không phải đang làm thế, nếu không thì ...” – hắn ta rít lên đầy đe dọa – “... cậu sẽ biết tay tôi”
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi sau khi nhận cái liếc mắt đầy sát khí từ gã quản lý, tôi nghe nhói trong tim như có ai đó đang bóp chặt nó trong tay.
Yuri không còn thái độ thân thiết bất chấp có nhận được sự đồng ý từ tôi hay không, không còn bày trò trêu ghẹo tôi để rồi cười một cách ngớ ngẩn khi biết tôi đang tức giận vì bị chơi xỏ nữa.
Bây giờ chỉ còn lại ánh mắt lạnh băng, gương mặt gần như vô cảm vì các cơ mặt đảm nhận nhiệm vụ tạo nên nụ cười đã không còn muốn hoạt động trước mặt tôi nữa.
Nhấp một ngụm cafe với hy vọng đầu óc mình có thể hoạt động trở lại sau khi đã bị quá tải vì những gì mới tiếp nhận.
“Kỳ lạ thật!!!!!!”
Lại nhấp thêm một ngụm nữa để đảm bảo rằng vị giác mình không có vấn đề vì đang nhấm nháp cafe mà cứ như đang uống nước lọc vậy.
“Đúng rồi!!!!!”
Tôi buộc phải thừa nhận đây là ly cafe tệ nhất mà tôi từng uống sau khi thử đến ngụm thứ 3, vị đắng của cafe khi tiếp xúc với các gai nơi đầu lưỡi không còn truyền tín hiệu lên não nữa rồi. Không mùi, không vị, như một con đường giao thông bị tê liệt sau một tai nạn kinh hoàng nào đó vừa xảy ra, tất cả các dây thần kinh cảm giác truyền tín hiệu đến não đều đã bị tắt nghẽn.
Cảm giác không thoải mái với khung cảnh quen thuộc xung quanh cũng như người con gái đang đứng nơi cửa ra vào thỉnh thoảng cúi chào những vị khách hối hả bước vào tiệm hy vọng tránh được cái rét cắt da ngoài kia, tôi cố nuốt vội cho hết phần còn lại trong ly cafe chẳng lấy gì làm ngon lành của mình.
Bỏ lại tiền trên bàn rồi gấp gáp ra về, khi đi ngang qua Yuri tôi không quên liếc nhìn hắn lần cuối rồi khắc sâu hình ảnh quen thuộc này vào đầu.
*****************
Tôi ngồi trong xe cố sắp xếp lại những gì xảy ra trong ngày hôm nay, giấc mơ mà bấy lâu nay tôi tin rằng do mình tự tường tượng ra khi chịu ảnh hưởng không nhỏ từ những bộ tiểu thuyết kiếm hiệp mà mình đọc hằng đêm, người con gái tôi ngỡ chỉ có trong mơ nay lại xuất hiện trước mặt tôi bằng xương bằng thịt. Tất cả đều đang đi ngược với cái gọi là “tự nhiên”
Một cảm giác thân thuộc tràn ngập trong tim lan đến tận phổi rồi xuống dạ dày như một vòng tuàn hoàn khép kín đi khắp cơ thể, mỗi tế bào trong người tôi đều phản ứng mạnh mẽ với bóng hình thân thương đó, từng thớ thịt trong tôi rung lên khi nhìn thấy cô gái đó lần đầu tiên, nó muốn tôi biết mình đã tìm được người mà cứ ngỡ thuộc về một thế giới huyền bí xa xăm nào đó trong tưởng tượng.
Đó liệu có phải là Kwon trong giấc mơ mà tôi luôn tìm kiếm ngoài đời thực bấy lâu nay không? liệu có sợi dây ràng buộc nào đó giữa chúng tôi khi mà giờ đây tôi tin rằng mình đang được tái sinh để tiếp tục một chuyện gì đó mà Kwon và Công Chúa chưa làm xong.
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu cố tìm lại sự thoải mái mà mình vừa đánh mất từ khi bước vào COSPLAY’sCAFE. Tôi nhoẻn miệng cười với kế hoạch vừa được vẽ ra trong đầu, tôi quyết tìm bằng được câu trả lời cho bài toán số mệnh này.
******************
Tuyết bắt đầu rơi ngày càng nhiều, những người đi đường hối hả giấu mình trong chiếc áo khoác rộng thùng thình cùng với dải khăn choàng dày cộm trên cổ hòng tránh đi cái rét cắt da.
Tôi xoa hai tay vào nhau với hy vọng có thể giảm bớt phần nào cái lạnh đang thấm vào da thịt mình, đã hơn 8h mà sao Yuri vẫn chưa nghỉ, tôi bắt đầu lo lắng liệu cậu ta có về hay là ngủ tại đây như một kẻ vô gia cư nghèo khổ và tôi sẽ chết cóng vì ngồi cả đêm để chờ kẻ không bao giờ xuất hiện.
Đang hoang mang với suy nghĩ trong đầu thì đột nhiên tôi đưa tay chặn miệng mình lại không cho phát ra tiếng reo mừng rỡ khi thấy một bóng dáng gầy gò cao dong dỏng đang thong thả bước đi giữa màng tuyết trắng xóa lất phất bay.
Cuối cùng tôi cũng đã đợi được người tôi đang đợi.
Sửa lại khăn choàng trên cổ mình nhằm đảm bảo rằng không một cơn gió vô tình nào có thể len lỏi vào trong chiếc áo khoác dài ấm áp mình đang mặc, tôi cho hai bàn tay lạnh cóng vào túi áo rồi lặng lẽ bước theo sau Yuri.
Suốt đoạn đường đi tôi không dưới hai lần phì cười vì sự hâm đơ của Yuri khi thỉnh thoảng giơ hai tay lên trời còn miệng thì hét lên những câu đại loại như “chán quá” hay “đói bụng quá ”
Đột nhiên cậu ta ngừng lại làm tôi giật nảy mình vì nghĩ mình đã bị phát hiện.
Nhưng không ... cậu ta không quay lại phía sau tìm kiếm kẻ đang lén lút theo dõi mình như một tên trộm mà dán mắt vào chiếc áo Jacket mặc trên người con manocanh đứng đằng sau lớp cửa kính dày của shop thời trang trên đường.
Tôi có thể thấy vẻ thích thú cũng như khao khát có được nó ánh lên trong mắt Yuri, sau khi ngắm đến chán chê cậu ta lại tiếp tục công việc bị bỏ dở đó là đi về nhà. Tôi vội bước theo vì không muốn bị bỏ lại phía sau để rồi bị lạc ở chỗ xa lạ này.
Khi đi ngang qua shop thời trang tôi không quên liếc nhìn thứ mà có thể thu hút Yuri nãy giờ, một chiếc áo Jacket màu đen kiểu dáng thật đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Đột nhiên hình ảnh Yuri với chiếc áo Jacket mặc trên người lướt qua trong đầu tôi và tôi nghĩ nó còn hợp với cô ấy hơn cả con manocanh kia.
“Chết tiệt thật ... cậu ta đâu mất rồi”
******************
“Chết tiệt thật ... cậu ta đâu mất rồi”
Tôi lầm bầm nguyền rủa sự xui xẻo của mình khi để lạc mất Yuri trong con hẻm nhỏ chỉ vì bị một gã say rượu chết bầm nào đó tông ngã. Ngay khi vừa đứng dậy được thì thấy Yuri rẽ vào con hẻm nhỏ và tôi đã mất dấu cậu ta trong cái mê cung chằng chịt những đường ngang dọc này.
Tôi rảo bước trong các con hẻm với chút hy vọng mong manh là sẽ nhìn thấy Yuri đang lang thang đâu đó. Đây thật sự là một khu ổ chuột đúng nghĩa khi cả khu tối đen chỉ được chiếu sang bằng bóng đèn neon leo lét, dọc theo con hẻm là những tòa nhà cũ kỹ với những mảng tường bị bong tróc dưới sự phá hủy của thời gian. Tôi cẩn thận bước từng bước đảm bảo rằng không có một chút tuyết nào vấy bẩn đôi giầy yêu thích của mình.
“Này ....”
Một giọng gọi tôi từ phía sau làm tôi giật mình, tôi chậm chạp xoay người lại chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ vì bị phát hiện nhưng trước mặt tôi không phải là Yuri.
“Cô em đang tìm ai vậy, để anh tìm giúp cho” - một gã thanh niên mặt mũi bặm trợn đang nhếch mép cười vì bắt được con mồi béo bở.
“Không liên quan gì đến anh”
Tôi xoay người định bỏ đi nhưng chưa kịp thực hiện ý định thì bị gã ấy níu lại bằng cách nắm lấy cánh tay tôi, tôi hốt hoảng hất tay hắn ra.
“Đừng lạnh lùng thế, anh chỉ muốn giúp em thôi mà”
Gã tiến lại gần hơn trong khi tôi cố giữ khoảng cách bằng cách lùi về sau cho đến khi chạm vào vách tường dơ bẩn sau lưng, tôi không còn lối thoát và bị mắc kẹt với gã du côn này, không có một bóng người chung quanh và sẽ chẳng có ai giúp đỡ cho dù tôi có hét đến khan cổ, có vẻ gã cũng đã nhận ra điều tôi đang nghĩ khi lên tiếng.
“Có la cũng vô ích thôi, tốt nhất em nên đi với anh nếu muốn anh nhẹ nhàng với em hơn”
******************
“Có la cũng vô ích thôi, tốt nhất em nên đi với anh nếu muốn anh nhẹ nhàng với em hơn”
Trong lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng khi thấy gã tiến lại gần hơn với cánh tay vươn dài cố chạm vào người tôi thì một ai đó đã nắm lấy vai giữ gã lại.
“Yuri ...” – lần đầu tiên tôi mừng rỡ khi nhìn thấy cậu ta.
“Grừ .... lại là mày” – gã gầm lên giận dữ khi nhận ra kẻ đang giữ mình, có vẻ như họ biết nhau thì phải.
“Là tao thì sao?” – Yuri nói mà không thèm để ý đến kẻ đang quắc mắt nhìn mình, ánh mắt cậu ta đang tia đến người đang đứng phía sau là tôi đây.
“Tại sao mày cứ theo phá hoại tao vậy ?”
“Ngày nào mày còn làm chuyện xấu trước mũi tao thì ngày đó tao vẫn xía vào, và nếu mày không muốn bị bầm dập như lần gần đây nhất mày gặp tao thì tốt nhất mày nên cút đi trước khi tao kịp nổi điên lên.”
“Tao chỉ đi khi có cô gái này đi cùng, nó là của tao” – gã chỉ vào tôi.
“Cô gái này là của tao và tao thề sẽ giết mày nếu dám đụng đến sợi tóc nào của cô ấy” – Yuri rít lên với cặp mắt đỏ ngầu vì giận dữ khi thấy gã phớt lờ lời cảnh cáo mà tiến đến gần tôi.
“Mày giỏi lắm, rồi có ngày tao sẽ cho mày nếm mùi” – gã cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ đôi mắt lạnh lùng đến hoang dại nên hoảng sợ bỏ chạy.
“Tao sẽ đợi và mày thì nhanh lên vì tao không muốn đợi mày đến chết vì già” – Yuri với theo châm chọc khi nghe lời hăm dọa của kẻ vừa bỏ đi.
Tôi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm vì thoát chết trong gang tấc nhưng nụ cười lập tức tắt ngúm khi phát hiện ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Trong đầu tôi xuất hình ảnh bị quát mắng hay giận dữ gì đó nhưng Yuri không nói gì mà quay lưng toan bỏ đi.
“Khoan đã ... ” – tôi ngập ngừng khi thấy Yuri đang đứng đó chờ đợi lý do tôi gọi cậu ta lại – “... tôi ... tôi có chuyện muốn nói với cậu”
“Tôi không có gì để nói với cậu cả” – Yuri lạnh lùng nói.
“Nhưng-tôi-thì-có” – tôi gằn từng tiếng cố thể hiện sự kiên quyết không bỏ cuộc đến khi nào nói xong chuyện cần nói.
“Thôi được rồi ... nhưng lên phòng tôi trước đã, tôi không muốn chết cóng ở đây chỉ vì nghe cậu nói vớ vẩn gì đó” – hắn ta thở dài nói.
“Uhm” – tôi lập tức gật đầu đồng ý vì cơ thể tôi đang quá sức chịu đựng, môi tôi đang tím dần và răng thì không ngừng va lập cập vào nhau vì lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top