CHƠI TRỐN TÌM 3

Có câu chuyện tà ma bí ẩn nào trong dân gian? – Chơi trốn tìm (Phần 3)
_________
[7483 likes]
Lại là tủ quần áo! Tôi nhíu mày, không nói một lời đứng bên cạnh tủ quần áo. Đột nhiên cánh tay tôi mát lạnh, là Tĩnh Tĩnh đang ôm chặt cánh tay tôi, thân thể cô ấy không tự chủ được mà run rẩy.

Tôi hơi xấu hổ, muốn rút tay ra nhưng Tĩnh Tĩnh ôm chặt quá mà lại…còn rất thoải mái. Trên người cô ấy thoảng mùi nước hoa rất thơm, trong lòng tôi vùng vẫy một hồi mới không để tâm đến cô ấy nữa, dùng một cái tay khác kéo cửa tủ ra.

Trong tủ không có gì cả, tôi tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần mới tìm thấy phía dưới tủ mấy vết cắt hình như là do móng tay tạo nên.

“Yên tâm đi, đã không sao rồi” Tôi an ủi Tĩnh Tĩnh.

Tĩnh Tĩnh cắn môi, có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn nói: A Xuyên...... đêm nay anh có thể ở lại với em được không?

Cái gì? Tôi sững sờ, Tĩnh Tĩnh và Trương Chí Vĩ mới tân hôn có mấy ngày thôi mà. Tĩnh Tĩnh nhìn cũng rất đơn thuần nữa…

Nhìn thấy tôi hiểu sai, Tĩnh Tĩnh vội vàng bổ sung: “Vì em sợ quá, mà Chí Vĩ lại không ở đây…Bây giờ em sẽ đi thu dọn phòng khách ngay…”

Phòng khách. Tôi bừng tỉnh, nhưng trong lòng lại có chút cảm giác mất mát kì quái.

“Chí Vĩ đi đâu rồi?” Vì để làm dịu đi sự xấu hổ cũng là vì tiến thêm một bước thu hoạch manh mối, tôi hỏi Tĩnh Tĩnh.

“Em cũng không biết nữa, anh ấy lúc nào cũng thần thần bí bí” Tĩnh Tĩnh dọn dẹp phòng, đầu không ngẩng lên “lúc nào anh ấy cũng để em ở nhà một mình, việc lớn việc nhỏ gì cũng tới tay em”

Tôi hơi xấu hổ, không biết nên tiếp tục làm sao chỉ có thể nhìn Tĩnh Tĩnh không nói nên lời.

“Ai da anh đem bộ chăn nệm mới cầm đến đây coi.. nhà có khách đến anh cũng không chào nữa” Đột nhiên Tĩnh Tĩnh khựng lại, ngượng ngùng nói “Xin lỗi, vừa nãy em lại nhầm anh với Chĩ Vĩ nữa rồi” Cô cúi đầu xuống mặt đỏ ửng: “Hai người các anh rất giống nhau”

Giống nhau? Rõ ràng tôi và Trương Chí Vĩ rất khác nhau mà. Tôi chán ghét nghĩ.
**************
Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Bân: “Chí Vĩ, mày có nhìn thấy A Xuyên không? Điện thoại của nó tao gọi không được”

Tôi không chút khách khí cắt ngang lời nó: “Mắt mày mù rồi à? Nhìn xem mày đang gọi cho ai đi”

Bên đầu dây bên kia Tiểu Bân giật mình. “Kỳ lạ, rõ ràng là tao gọi cho số Chí Vĩ mà” nhưng Tiểu Bân vốn là người không để ý tiểu tiết rất nhanh sau đó nó đã quên ngay: “Cả đám hẹn nhau buổi trưa đánh mạt chược đó”
Buổi trưa hôm đó tôi lại gặp Trương Chí Vĩ, hắn ta mặc trên người một cái áo sơ mi nhạt màu trùng hợp lại giống tôi như đúc

“Ha, không hổ là anh em tốt còn mặc đồ đôi nha!” Hạo Thiên nháy mắt đùa.

Tôi sầm mặt phản ứng lại nó: “Đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian bắt đầu đi!”

Vừa "Lũy trường thành", tôi vừa vắt hết óc suy nghĩ làm sao tìm được càng nhiều sơ hở của Trương Chí Vĩ: "Chí Vĩ, nhiều năm rồi không gặp, chuyện lúc bé tao cũng sắp quên hết rồi..mày còn nhớ gì không ?"
Trương Chí Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đương nhiên, có nhiều chuyện vui mà. Ví như Tiểu Bân thích con nhỏ ngồi bàn sau, hơn nửa đêm rồi vẫn nhờ tụi mình giúp đỡ, không còn cách nào khác ngày hôm sau tao phải thay nó đưa thư tình, kết quả bị người ta trả lại”

“Khoan đã” tôi cảm thấy có gì đó không đúng “rõ ràng là tao đi đưa thư tình thay nó mà, lúc đó Chí Vĩ mày không học lớp tụi tao thì phải?” Tôi nhắc nhở, hi vọng Tiểu Bân có thể phát giác được điểm không thích hợp.

Nhưng Tiểu Bân lại cười: “A Xuyên mày nhớ lầm rồi, lúc đó là Chí Vĩ giúp tao đưa thư, mày bị bệnh ở nhà mấy ngày không có đi học mày quên rồi sao?”

Chết tiệt, đến cả kí ức của Tiểu Bân cũng sai luôn sao. Tôi nghiến răng, dáng vẻ giả bộ như không phục nhân cơ hội phát tác: “Đm! Thư tình cũng là tao giúp mày viết, ngoại trừ tao còn ai đem ví con gái với hoa đào chứ? Tao dựa vào cái ví von này mà nhận giải thưởng viết văn đó”

Hạo Thiên nhìn thấy tôi tức giận, vội vàng hoà giải: “A Xuyên mày đừng nóng. Tao cũng nhớ là A Xuyên nó có nhận giải thưởng viết văn, có thể là tụi này nhớ sai rồi”

Hội mạt chược giải tán trong không khí không lấy gì vui vẻ, tôi trở về nhà với tâm trạng tồi tệ, nhưng vừa vào cửa, vẻ mặt giận dữ giả tạo lúc nãy lập tức trở nên cứng nhắc. Tình hình càng ngày càng tồi tệ, dường như vấn đề về trí nhớ của mọi người đang dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Tôi lục lọi trong giá sách, nếu như tôi nhớ không nhầm bức thư tình đó về sau bị tôi vứt trong đống sách. Sau một hồi tìm kiếm thư tình không tìm được nhưng tôi lại tìm thấy giấy chứng nhận khen thưởng khi đó, nội dung phía trên nó khiến cả người tôi lạnh ngắt

Giải đặc biệt, Trương Chí Vĩ.

Không thể nào! Rõ ràng phải là tôi nhận thưởng mới đúng.

“Ting” đột nhiên tôi nhận được một tin nhắn đến từ Trương Chí Vĩ: “A Xuyên, tao phát hiện không tìm được giấy khen thưởng của tao, nó có ở chỗ mày không?”

Lửa giận từ trong lòng tôi bốc lên, đây là trần trụi thị uy tôi!

Mấy ngày sau tình hình càng trở nên không ổn. Ký ức của mọi người dường như càng ngày càng hỗn loạn, tên Trương Chí Vĩ từ trên trời rơi xuống này vốn dĩ không hề có vết tích tồn tại gì trong suốt 20 năm thì bây giờ những vết tích này đều được bổ sung. Dùng cuộc sống của tôi mà bổ sung. Khi cùng mọi người nói chuyện, bọn nó đều đem những chuyện mà tôi từng trải qua gán cho Trương Chí Vĩ, thậm chí càng ngày càng không phân rõ hai chúng tôi.

Có hôm Tĩnh Tĩnh gọi điện thoại cho tôi cũng không cẩn thận gọi nhầm tôi là ông xã. Nhưng trong lòng tôi không hề có chút vui mừng nào, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.
**********

“Tiểu Bân tao muốn nói chuyện với mày, liên quan tới Trương Chí Vĩ. Thật ra trí nhớ của tụi mày…” Tôi cuối cùng cũng nhịn không được đi tìm Tiểu Bân, muốn ngả bài với nó bảo nó giúp đỡ cho tôi

Nhưng tôi lại không ngờ là Tiểu Bân mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm hồi lâu mới mở miệng thử thăm dò: “Cậu là...... A Xuyên?”

Tình huống gì nữa đây? Tôi hơi sững sờ: “Ngay cả tao mà mày cũng không nhận ra?”

Trong lời nói của Tiểu Bân mang theo vài phần khách sáo và lạnh nhạt: “Xin lỗi, khi nãy là lỗi của tôi, tôi có ấn tượng với cậu… Nhưng chúng ta gặp nhau ở đâu vậy?”

Tôi cố nén sự tức giận và khủng hoảng: “Mày đừng dọa tao, tụi mình là anh em thân thiết mười mấy năm mà”

Tiểu Bân sờ đầu suy nghĩ hồi lầu: “Nói như vậy, cậu là bạn học cùng lớp tiểu học với tôi? Tôi không nhớ có người như vậy nữa…”

Tôi mở điện thoại ra tìm kiếm: “Chúng ta có một cái nhóm chat Tiểu Pháo Nhi mà, tất cả mọi người......” Tôi nói nửa chừng thì dừng lại, vì tôi phát hiện tôi không tìm thấy nhóm chat đó nữa. Thậm chí trong danh bạ của tôi cũng không tìm thấy Tiểu Bân, Hạo Thiên và những người khác đâu.

Tiểu Bân đưa màn hình điện thoại đến gần: “Tôi không biết tại sao cậu lại biết tên nhóm chat này, nhưng trong đó quả thực là không có cậu”.

Tám người bên trong nhóm chat thực sự không có tôi, vị trí chủ nhóm được một người không nằm ngoài dự đoán thay thế—— Trương Chí Vĩ.

Tôi nắm chặt tay bỏ đi, lòng hạ quyết tâm: “Xem ra đã đến lúc phải giải quyết mọi việc rồi”

Giải quyết như thế nào? Đương nhiên là hạ bài ngửa với hắn ta.

Buổi tối hôm đó, tôi dấu một con dao trong ngực gõ cửa nhà Trương Chí Vĩ.

“Ông xã anh trở về rồi!” Tĩnh Tĩnh mở cửa ôm chầm lấy tôi, khiến cho tay tôi vốn định móc con dao ra cứng lại

“Tĩnh Tĩnh, thật sự tôi không phải......” Tôi khó khăn mở miệng nhưng ngay lúc đó lại bị Tĩnh Tĩnh liên tiếp chặn lại.

“Mấy ngày rồi anh không về, em rất nhớ anh” Tĩnh Tĩnh tựa đầu vào ngực tôi, không lâu sau tôi liền cảm thấy trước ngực của mình bị thấm ướt “là em có gì không tốt sao, có phải là anh giận em rồi không...... Đừng bỏ lại em nữa......”

Quả nhiên cô ấy đã hoàn toàn không phân biệt được tôi và Trương Chí Vĩ. Bỗng dưng tôi hơi do dự, nếu như thật sự giết Trương Chí Vĩ thì Tĩnh Tĩnh sẽ như thế nào? Chắc chắn cô ấy sẽ rất đau khổ.

Tôi bắt đầu có chút không đành lòng.

Đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi: “Tĩnh Tĩnh đã không phân biệt được tôi và Trương Chí Vĩ vậy thì sau khi giết Trương Chí Vĩ tôi hoàn toàn có thể......”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tĩnh Tĩnh, tôi nuốt nước bọt một cái. Hiện tại, tôi càng có lý do giết hắn hơn.

Nhưng nghe những lời vừa rồi của Tĩnh Tĩnh, Trương Chí Vĩ đã rất lâu không về nhà. Không đúng, lần trước tụ tập xong chúng tôi còn nhìn thấy tận mắt hắn trở về nhà. Rốt cuộc hắn ở đâu? Đợi đã, có một manh mối.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Tĩnh Tĩnh ra: “Đừng khóc, bị trôi trang điểm xấu lắm. Anh hơi mệt, muốn vào phòng nghỉ ngơi”

“Ừm, không khóc nữa” Tĩnh Tĩnh nín khóc mỉm cười, mắt đỏ hoe muốn giúp tôi cởi áo khoác, “Bây giờ em rất vui”

Tôi nghiêng người tránh tay của Tĩnh Tĩnh: “Không cần đâu, anh vào nằm một lát.” Đùa sao, dao tôi còn giấu ở trong áo khoác đấy

Đi vào phòng ngủ, tôi lại đứng trước tủ lần nữa lâm vào trầm tư. Nếu như trong phòng có một chỗ đáng nghi ngờ nhất đó nhất định là chỗ này! Thế nhưng chỗ này và Trương Chí Vĩ có quan hệ gì?

Tôi do dự, cuộn người chui vào tủ quần áo, sau đó chậm rãi đóng tủ lại.
********
Không gian trong tủ rất hẹp nhưng cũng may quần áo không nhiều miễn cưỡng cũng chứa được tên đàn ông như tôi.

Tôi mở điện thoại lên mượn ánh sáng tìm từng tấc trong tủ, muốn tìm được một chút manh mối của Trương Chí Vĩ. Ví như.. rốt cuộc hắn có phải thứ từ trong tủ đi ra không?

Tôi lục soát lại từng chút một nhưng không thu hoạch được gì. Tôi lo lắng không lẽ mình suy đoán sai?

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng vang.

Két một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Tiếng bước chân nặng nề vang lên, dường như là đang dạo một vòng quanh phòng. Tiếng bước chân này hình như không giống của phụ nữ mà bên kia phòng bếp loáng thoáng vẫn có tiếng Tĩnh Tĩnh xào rau truyền đến.

Tôi hồi hộp nín thở, nghe tiếng bước chân tới gần tủ, sau đó dừng lại im bặt. Là Trương Chí Vĩ sao? Hắn muốn làm gì? Tôi lại cầm móc áo, dự định liều mạng một lần. Nhưng cửa tủ không bị kéo ra, chỉ là có âm thanh soàn soạt phía dưới tủ vang lên, hình như đối phương đang dùng ngón tay nhẹ nhàng cào vào cánh cửa. Nhưng cường độ này cảm giác giống như là đang…chào hỏi?
Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, nhưng là từ từ đi xa.
Tôi hít sâu một hơi đẩy cửa tủ đi ra ngoài. Dưới chân tủ có hai chữ dùng móng tay khắc xuống —— Cảm ơn.

Tĩnh Tĩnh mặc tạp dề đi tới: “Ông xã, ăn cơm thôi”

Tôi ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Trong nhà còn có người đàn ông nào khác sao?”

Tĩnh Tĩnh sững người, mắt đỏ lên ngay tức khắc: “Ông xã, không lẽ anh nghi ngờ em ngoại tình?”

Tôi tranh thủ thời gian ôm chặt lấy Tĩnh Tĩnh, an ủi: “Sao thế được, anh chỉ đùa một chút thôi”

Một lúc lâu sau mới dỗ cho cô ấy nín khóc mỉm cười, nhưng trong tim tôi chỉ có sự lạnh lẽo vô tận.

Trương Chí Vĩ. Mày muốn tao đi có đúng không? Tao lại nhất định phải ở chỗ này!

Thời gian sau đó, tôi lấy thân phận Trương Chí Vĩ ở lại nhà hắn, mỗi ngày hưởng thụ sự dịu dàng của Tĩnh Tĩnh chỉ là trong lòng vẫn còn ranh giới cuối cùng, lấy lí do mình bị cảm sợ bị truyền nhiễm nên chia phòng ngủ với Tĩnh Tĩnh.

Mà Trương Chí Vĩ thì hoạt động sôi nổi trong vòng bạn bè của tôi. Nay thì câu cá cùng Tiểu Bân, mai thì lại đi bar với Hạo Thiên. Như thể hai cuộc đời khác nhau của chúng tôi giao nhau ngắn ngủi tại ngày hôn lễ đó đã đổi thân phận cho nhau sinh sống.

Tĩnh Tĩnh là cô gái tốt, hiền lành, dịu dàng. Thậm chí có lúc tôi đã nghĩ “Nếu như bỏ đi hết thảy mà đổi được Tĩnh Tĩnh cũng đáng chứ? Cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt.

Chỉ là đôi lúc không cẩn thận nhìn thấy chữ chỗ chân tủ, sâu trong lòng tôi mới nổi lên một tia lo lắng
Vì sao lại nói cảm ơn với tôi?
(Còn tiếp)
**************
Dịch bởi: Tố Nhi
Cre: Zhihu
Vui lòng reup với đầy đủ nguồn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top