Chương 9. Bé Bông

Gió thổi qua cánh đồng lúa trổ đòng, thơm mùi sữa ngọt.

Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dìa xóm nhỏ vẫn im lìm, như chưa từng có ai biết chuyện một nàng dâu thành thị đang trốn trong mái nhà quê.

Lý do Orm dìa... không ai hay, chỉ lặng lẽ khăn gói dìa quê, ở cạnh cha má vài hôm định bụng sẽ từ biệt cha má trong một buổi chiều lặng gió.

Nàng dựng cho mình sẵn một hoàn cảnh giả không nói gì nhiều, Sẽ nói... giận Sirilak nên dìa chơi mà thôi .

Không ai biết được, trong lòng Orm đang giấu một trận bão.

Cái thai trong bụng lớn lên từng ngày, mà chẳng ai hay cha đứa nhỏ là ai..

Nàng không dám cho Ling hay, cũng chẳng thể kể với ai.

Trong khi đó, ở Sài Gòn trời nóng như đổ lửa.

Căn nhà Sirilak, từ ngày ông Mậu mất, phủ lên một tầng âm khí dày đặc, lạnh tanh như chưa từng có hơi người.

Bà Dung ngồi nơi sập gụ giữa nhà, tay lần chuỗi tràng hạt, mắt trũng sâu, làn da trắng bệch như sáp ong cũ, ánh nhìn ráo hoảnh.

Dù ánh sáng ban ngày vẫn rọi qua song cửa, căn nhà vẫn như bị chụp một lớp tro.

Sirilak đi qua đi lại, giày nện xuống sàn gỗ cộp cộp.

Mắt như lửa, đỏ kè, thiếu ngủ nhiều ngày.

Mái tóc  bung rối, phấn son nhòe nhoẹt.

Đôi chân mày đang nhíu lại, ánh mắt phừng phừng cơn giận.

Bà Dung đã phát điên lên vì thể diện.

-Con mà đi tìm nó, người ta sẽ biết nhà mình cưới nó là để xung hỉ, trục lợi. Nhà mình đang mần ăn khó khăn, giờ mà dậy chuyện này nữa... thì làm sao ngóc đầu lên nổi, hả con?

Bà nói mà nước mắt trực trào.

Sirilak hất tay bà mẹ

- Tại nó mà nhà mình xui. Cha chết, công việc sa sút, tụi bồ bỏ con hết trơn. Con không tha cho nó đâu.

Sirilak vỗ đùi cái bép nói xù xì

- Nghe con Hương nói nó có bầu... Con chắc chắn là cái bầu đó mang tới xui xẻo. Giờ con hết tiền chơi rồi. Con dìa quê bắt nó lên, ép nó sanh xong,lấy cái thai đó... đem cho ông Dàng làm phép cầu tài

- nó làm um sùm lên người ta biết rồi mất mặt mình.

- Con biết. Con sẽ không làm ầm. Con sẽ diễn cho hay. Người ngoài nghĩ nó bỏ con vì giận dỗi, còn con là người chồng tội nghiệp đi tìm vợ. Má yên tâm. Nhưng con sẽ lôi nó về. Con cá chắc cú nó hông dám làm um xùm tại đứa con đó còn chưa biết của đứa ất ơ nào. Nó hông sợ cha má nó nhục nhã thì thôi.

Bà Dung giãy nảy lên

- Trời đất ơi, con điên rồi. Mầy giống ai mà làm chuyện thất đức đó, con không sợ quả báo sao?

Sirilak cười lạnh

- Má sợ hả, chớ con không. Con giống má đó, má còn đang sắp bị quả báo kìa, giờ má còn hổng có tiền cho con chơi nữa, để con tự kiếm.

Sáng hôm sau, Sirilak đã lên xe, dìa quê Orm.

Sirilak không làm ầm lên, chỉ giả bộ như kẻ si tình đi năn nỉ vợ mình.

Đồng ruộng xanh mướt một màu, mùi bùn non và rơm khô quyện lấy không khí.

Căn nhà mái ngói cũ kỹ của cha má Orm nằm cuối xóm rạch, yên ắng và nhuốm nét buồn.

Orm từ khi về quê thì ít ra khỏi nhà.

Mỗi ngày đều giúp má lo việc bếp núc, giặt giũ, tránh mặt hàng xóm.

Bụng nàng đâu còn che được.

Ai cũng đoán già đoán non là nàng giận chồng bỏ về nhà cha mẹ, chẳng ai biết nàng giấu một nỗi sợ đến tận cùng.

Ở đâu đó cũng gần 2 tháng,  cha nàng hỏi nhẹ

- Rồi chừng nào con tính lên lại nhà chồng? Người ta để mình bỏ vậy sao? Thấy bây sắp đẻ rồi đó

Orm cúi mặt, tay vò chéo áo, cười gượng

-Con... con còn giận, để con suy nghĩ lại đã, cha. Với lại sanh đẻ ở gần cha má.. con yên tâm hơn nhiều.

Chỉ có nàng biết rõ.

Mỗi đêm, trong mùng mỏng, nàng co quắp, nghe tim mình đập như dọa nổ tung lồng ngực.

Không ai được biết sự thật.

Nàng không dám nói.

Bởi ... Ling thật sự sắp lấy vợ như lời đồn dưới quê.

Tiếng xe hơi vọng lại từ đầu làng.

Chiếc La Dalat đỏ chói lọt thỏm giữa ruộng đồng và mái nhà tranh quê mùa.

Sirilak bước xuống xe, tóc tai gọn gàng

Nét mặt  là một vai diễn.

Dân làng bu lại xem, xì xào

- Chắc xuống đón vợ... Tội nghiệp, con nhỏ Orm này làm khổ người ta quá..

Orm nghe tiếng xì xào thì lạnh sống lưng.

Cha má nàng còn tưởng Sirilak đến thật lòng.

Sirilak cúi đầu lễ phép chào hỏi, vào nhà nói cười như thể chưa hề có chuyện gì.

- Con xin lỗi cha má, mấy bữa tụi con gây nhau, con hông biết Orm dìa đây, bữa nay con xuống đón em. Ở nhà, má con lo dữ lắm, con kiếm muốn khùng.

Orm đứng chết trân.

Lòng nàng run rẩy.

Nhưng nàng vẫn gượng nở một nụ cười cứng ngắc.

Đến khi bị Sirilak nắm lấy tay kéo ra khỏi nhà, gương mặt trắng bệch nàng

Cha má nàng còn vẫy tay chào, dân làng thì khen Sirilak hiền lành, thương vợ.

Không ai thấy, phía sau xe, tay nàng bị bấu đến bầm tím.

Sirilak thì thầm sát tai nàng

- Đừng có bày trò. Bước lên xe. Bằng không, tao lôi mày giữa chợ  tao quậy lên, cho bà con coi cái bụng mày là của ai. Coi cha má mầy nhục nhã tới đâu, đồ đờn bà hư thân.

Orm cứng người.

Mặt nàng trắng bệch.

Bàn tay nắm chéo áo run cầm cập.

Trước sân nhà, dưới ánh nắng chiều vàng úa, cha má Orm nhìn theo, lòng quặn thắt mà không biết vì sao con gái mình buồn đến vậy.

Orm bị kéo đi, tay Sirilak siết lấy cánh tay nàng chặt như gọng kềm.

Bộ áo bà ba màu lam nhạt của Orm nhàu nát, vạt áo bung ra vì giằng co.

Gương mặt nàng tái đi, ánh mắt vô định, miệng không dám kêu mà chỉ mím môi cắn chặt như cố chịu đau.

Má Orm đứng chết trân bên hàng cau, tay ôm ngực.

Ông bảy thì luống cuống nhưng không dám can, cứ quay mặt đi như không dám nhìn thấy con gái bị giằng co như vậy.

Họ vẫn tưởng… vợ chồng son giận hờn.

- Thôi mà Orm, con về với chồng đi con

bà lặp lại câu nói từ nãy giờ, giọng nghèn nghẹn.

- Có bầu có bì giận gì cũng ráng nhịn. Giận hờn ai mà hông có…

Orm không trả lời.

Chỉ lắc đầu khẽ, hai vai run bần bật.

Nàng nhìn cha má một cách đau đớn, như muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ.

Sirilak lôi mạnh.

- Lên xe. Đừng làm trò nữa, Orm. Bà con cười cha má đó

Giọng Sirilak sắc như lưỡi dao cạo, vang khô khốc giữa sân gạch đầy nắng.

Sirilak  ấn Orm sát vô cửa xe, chuẩn bị mở cửa thì Orm giãy ra.

Sirilak đẩy Orm vào xe một cách mạnh bạo.

Ngay lúc chiếc xe chuẩn bị rồ máy, bụi đường chưa kịp bốc lên, một bóng người băng qua cánh đồng lao tới, quát lớn

- Sirilak, cản nó lại cho tui.

Mấy thằng cu làm ruộng sức vác trâu đi cời cời còn cười nổi, phóng ào lên chắn ngay đầu xe.

Sirilak chưa kịp hiểu gì Ling đã nhanh chân đi đến mở tung cửa xe nắm tay Orm lôi ra.

Sirilak bật lên tiếng chửi chẳng còn nét điềm đạm lúc nãy

- Mẹ nó chứ. Đứa nào.

Ling kênh mặt lên

- Tao thấy mầy không giống đi năn nỉ xin vợ về.

Ling kéo tay Orm giấu nàng ra sau lưng

Sirilak nhìn bà con xung quanh thì hít sâu một hơi, nhanh chóng nở nụ cười

- Ý là... có hiểu lầm gì hông? Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường mà.

Sirilak khựng lại, ngẩng lên.

Cái khựng của một con thú hoang bị vồ sau gáy.

Sirilak nhào đến nắm tay Orm kéo về phía mình. Miệng cười nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay  Orm.

Ling đưa mắt nhìn Orm.

Gặp ánh mắt ấy, Orm run lên.

Nàng như muốn nói gì đó, nhưng rồi cúi đầu, lùi một bước.

- Bỏ tay ra.

Giọng Ling nhỏ nhưng rành rọt.

- Tránh ra.

Sirilak gằn lại

- Không phải chuyện của mầy. Hình như mầy hơi nhiều chuyện.

Ling nhìn Sirilak, không cãi, không nhúc nhích.

Orm bỗng bước lui thêm nửa bước nữa, rút cánh tay khỏi Sirilak.

Dấu bầm trên cổ tay và cánh tay nàng hiện lên dưới ánh nắng.

Bà Sáu thấy, giật mình la lên

- Ủa… tay con sao vậy đó Orm? Sao mấy nay má hổng thấy.

Orm định giấu nhưng không kịp

Cả Ling lẫn Sirilak đều thấy. Sirilak chụp lại, hối hả phân trần

- Nó té. Nó lỡ trượt chân. Con cũng dặn là đừng mặc áo tay ngắn mà nó không chịu…để cha má lo. Hông có sao đâu cha má

Ling siết chặt nắm tay.

Mắt nhìn thẳng Orm.

Vẫn ánh mắt ấy bình thản mà nhức nhối.

- Mầy gọi vợ bằng nó hả? Em thiệt sự là ổn hông Orm ?

Giọng Ling chầm chậm.

Orm cắn môi, gật nhẹ

- Em... ổn mà

Nhưng mắt nàng ngân ngấn nước.

Mọi người không ai để ý, nhưng Ling thấy, Ling nhìn ra ánh sợ hãi trong ánh mắt ấy không thể giấu được.

Không phải nỗi giận, không phải dỗi hờn như người ta tưởng… mà là sợ thật sự.

Ling lại nói

- Em không muốn đi, đúng không?

Orm nghẹn ngào .

Định lắc đầu, nhưng đầu chỉ hơi nghiêng rồi dừng lại.

Rồi… nàng quay mặt đi.

- Em...em muốn ở lại đây sanh có cha có má...

Sirilak bắt đầu mất kiên nhẫn

- Ling, Tao nói mầy tránh ra.

Ling siết nắm tay rồi quay sang Orm.

- Nếu em muốn đi… chị tránh ra. Nhưng nếu em không muốn đi, chị sẽ không để ai kéo em đi.

Ling bước tới nắm tay Orm một lần nữa giấu nàng sau lưng mình.

Orm len lén nhìn Sirilak.

Sirilak đưa tay ra

- Orm. Đi nhanh.

- Tui… tui hông đi.

Orm bật ra một tiếng khẽ như muỗi kêu, nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

Sirilak như hoá đá.

Ling lắc đầu

- Tao thấy Orm hông muốn đi, phụ nữ có thai sao mầy kéo mạnh tay quá, tao thấy lạ nha.

Sirilak chống nạnh nghiêng mặt nhìn mấy thằng gia đinh

Một thằng hiểu ý tiến lại gần Sirilak nói nhỏ

- Cô, ở đây đông dân lắm, dân ruộng nó bênh nhau dữ lắm. Cô đừng có mần càn. Hay mình nhượng bộ chút đi cô.

Sirilak nhìn nó, rồi nhìn dân làng đang hóng hớt.

Tawan và Lada lẫn thằng Tí đang đứng sau lưng Ling dẫn theo đám trai làng tướng thằng nào thằng nấy vật trâu còn gãy sừng.

Sirilak hắng giọng quay sang cha má Orm

- Thôi vầy. Cha má , Orm còn giận con với lại cũng muốn ở lại sanh đẻ có cha có má. Hay con gửi vợ con ở đây nhưng...

Sirilak quay sang nhìn Ling, ánh mắt ác độc hiện rõ mà nụ cười vẫn nở trên môi

- Nhưng sanh xong con sẽ dìa đưa vợ con con đi. Con thách ai ở đây dám cản.

Sirilak nói xong bước lên xe đóng  cửa cái rầm.

Ling lúc này mới buông tay Orm ra.

Orm ngước mặt nhìn Ling

- Em....em cảm ơn chị

Ling không nói gì chỉ sải chân bỏ đi vào nhà.

Ear nãy giờ đứng sau lưng Lada cũng lú đầu tựa cằm lên vai Lada

- Hết hồn chưa, em tưởng có quánh lộn

Lada nhăn mặt

- Hay quá, ai dám quánh Ling thử coi,  xóm này dần cho tụi nó khỏi dìa xứ.

Lada phủi tay bỏ đi vô nhà.

Ling ngồi trầm ngâm bó giò nhìn mông lung sau hè.

Lada ngồi xuống cạnh bên

- Rồi mầy mần gì kì dị

Ling thở dài

- Tao thấy... ánh mắt Sirilak lúc lôi kéo Orm lên xe rất ác độc và hành động rất mạnh bạo, Orm thì lại... hình như rất sợ

Lada cũng thấy vậy nhưng lại hỏi cái khác

- rồi Ear sao? Mầy với Ear

Ling nhíu mài mặt đầy chán nản

- Tao chán cái miệng xóm này quá. Đồn tao cưới Ear, tao coi Ear như em gái. Ear nó thích mầy chớ có thích tao đâu

Lada tủm tỉm cười

- thiệt hả?

- Ý là trước có thích tao mà tao nói rõ rồi nên... là chị em thôi. Mầy coi cua lẹ lẹ để người ta đừng có đồn nữa coi.

Lada nghe vậy liền đứng lên phủi phủi vai áo

- dị đi nha. Phẻ người ghê

Lada hí hửng chạy ra ngoài với tay hái mấy cái bông lài chạy qua ghe bưởi của Ear

- Ear ơi

- Dạ.

Ear từ trong đi ra

- Ủa, chị kiếm em chi á.

Lada mắc cỡ nhìn Ear rồi đưa mấy cái bông

- Tặng em.

Ear tủm tỉm cười

- Tự nhiên cái tặng người ta.

Lada nhún vai

- Lấy hông?

Ear chống nạnh lên

- Là thiệt sự có biết tán tỉnh hông?

- Hông.

Lada trả lời tỉnh bơ

- Đó giờ chưa có yêu nên hông có biết.

Ear đi lên đầu ghe ngồi vỗ vỗ vào chỗ kế bên

- Lại đây em dạy cho

Lada hí hửng ngồi xuống, Ear hít hà mấy cái bông rồi thuyết giảng cho Lada một hồi. Lada nghiêm túc khờ mặt ra nghe xong hỏi lại

- Em yêu nhiều rồi hả sao hay dạ

- Có đâu. Em chưa yêu...

- Sao em biết mấy này

- Chị Ling dạy.

Ear và Lada phá lên cười.

Orm ngồi trong nhà, trước sự chất vấn của ông bảy nàng cúi gầm mặt

- Nói thiệt cha nghe bây bị mần sao

Orm thút thít rồi khóc nức nở lên

- Cha ơi....cha cứu con với..

Nàng chạy đến quỳ dưới chân ông khóc òa lên.

Ông ôm lấy con gái lòng người cha như nát ra trăm mảnh.

Ông vỗ vỗ vai nàng

- Còn cha mà, chuyện chi con nói cha nghe

Orm thút thít kể lại nhưng nàng vẫn giấu nhẹm chuyện cái thai vì sợ ảnh hưởng tới Ling.

Ông bảy nghe xong thì tức điên quát lên

- ĐÓ, BÀ SÁNG MẮT RA CHƯA. NÓ MUỐN GIẾT CON TUI ĐỂ HƯNG THỊNH CÁI NHÀ NÓ NÈ.

Bà bảy cũng khóc bà hổng ngờ con người đạo mạo như vậy mà đạo đức giả, tàn độc với con bà.

Ông bảy nghiến răng

- Đó, vàng vòng bà mua trâu mua đất, xây nhà... bà ăn xài cho đã,  bà coi đi còn gì trả được cho nó để cứu con mình hông, mau lên. Trời ơi tui hông cho con tui đi nữa đâu.

Bà bảy lắc đầu

- Tui mần... sạch ráo rồi ông ơi...

Ông bảy nhìn cái nhà xây mới khang trang nhìn ruộng đồng trâu bò của mình mà nấc lên từng hồi

- Trời ơi... con tui... tui nói rồi mà đâu phải giàu sang là có hạnh phúc... đời mà. Cãi cha mần chi chớ.

Bà bảy lí nhí hỏi

- Bộ con có thai mà nó vẫn...

- Má...má đừng hỏi nữa mà...

Orm sợ rằng bà càng hỏi nàng sẽ càng không giấu được.

Ông bảy dỗ dành mãi Orm mới chịu ngủ. Ông định bụng còn mấy chỉ vàng với mơi sẽ bán đất bán trâu trả lại cho Sirilak tiền vàng ngày xưa nhưng Orm xua tay cản

- Cha ơi... hông có được, Sirilak hổng có cần mấy cái đó đâu. Hay cha... cha cho con sanh xong rồi má con con đi nha cha. Cha má đừng có mần bậy gia đình Sirilak hông có hiền đâu.

Ông bảy gật gật đầu.
Ông gật cho qua chuyện cho Orm ngủ, rồi ông ngồi hút hết điếu thuốc rê này qua điếu khác.

Ling nửa đêm đi cấm câu, nhìn thấy nhà ông bảy còn chong đèn.

Ling biết ông bảy lại thức phia liền đi qua

- Chú bảy

- À, Ling hả con.

Ông đưa tay ngoắc Ling. Ling cầm mấy cái cần câu cắm dính cá đưa cho ông bảy

- Chú bảy con ra sau rộng nghen, sáng chú nói dì kho cho bé Orm ăn.. thấy ốm quá.

Ông bảy gật đầu nhìn Ling đi ra sau rồi đi lên. Ông ngồi im rít thuốc còn Ling thì ngồi se

- Sao chú hông ngủ

- Chú ngủ hổng được.

- Chuyện hồi sáng hả chú.

- ....nhiêù lắm. Mà nào bây  lấy vợ

Ling cười cười

- Con ở vậy hà... buồn lắm hổng muốn lấy ai.

Ông bảy khịt khịt mũi

- Bạo phát...bạo tàn.

Ling ngẩng lên

- Hả? Gì chú bảy?

Ông bảy giật mình vì mình đang nghĩ về chuyện gia đình mà nói ra miệng

- À chú nói nhảm. Kệ tao đi. Dìa ngủ đi, mơi còn đi coi mấy con heo của mầy kìa

- Dạ. Nay nó ú nu đã lắm, chuyến này lái vô là khiêng mệt xỉu

- Mần cho cố vô, cưới vợ đi.

Ling lại cười..

- Chú biết con thương ai mà, giờ con chưa muốn cưới vợ đâu. Hổng có ai... hết

Ling xỏ dép đi dìa mà mắt buồn buồn.

Sirilak vừa đếm tiền vừa cười hí há

- Ê A Sủi.

- Dạ.

- Mấy cái vàng Nam Vang này coi bộ ngon ăn nha.

- Mà mình đi lậu vầy..

Sirilak trừng mắt

- Kệ mẹ tụi thuế vụ, chờ bà má tao biết khi nào. Ổng chết rồi, bả nhát thì để tao.

Sirilak bắt đầu cho tuồn vàng, thồ vàng bên kia biên giới dìa trộn chung vàng bên này, bán cho lời hơn.

Xong lại cấu kết trốn thuế vụ ở cửa biên đưa thuốc, gạo , mì, từ bển qua xứ mình .

Cứ đồ nào trốn thuế vụ là đồ lậu.

Sirilak hằn hộc khi bà Dung biết chuyện

- Má hay quá má làm ăn đàng hoàng chi. Má cứ tính đi đóng thuế lần bằng 2/3 tiền lời. Tui mần dị má mới vực lên nổi biết chưa.

- rồi sao mầy mua cao su của tụi ăn cắp trong đồn điền. Lỡ cảnh ty nó bắt được là chết

- Đồn điền có bên kia biên miễn qua thuế vụ là được. Tui đang mần ăn ngon nha.

Sirilak đắm chìm trong con đường làm ăn mới, tiền bạc lại rủng rỉnh nhưng không hề quên Orm. Với Sirilak, Orm luôn là cái gai, là thứ mà Sirilak phải kiểm soát cho bằng được.

Sirilak tính ngày tính tháng để dìa bắt con, bắt vợ lại nhưng cũng đã ngờ ngợ về mối quan hệ của Ling và Orm.

Trong một đêm mưa giông.

Ling nghe tiếng la ó thất thanh từ nhà ông bảy.

Mặc kệ mưa gió Ling vẫn chạy ào qua.

- Ling, con Orm nó chuyển dạ.

Ling nhanh chân chạy chân trần trên đường làng trượt chân xuống bờ đê mấy bận.

- Bà hai, bà hai ơi, mở cửa cho con, bà hai

Bà hai đang ngủ thì giựt mình nhanh chân ra mở cửa khi nghe giọng Ling

- Gì đó bây

- Bà lẹ lên, trời ơi nhanh đi lấy đồ nghề đi

- Ai sanh?

- Orm sanh, lẹ đi bà.

Ling lăng xăng hối thúc.

Bà hai xách túi đồ nghề đỡ đẻ, nhìn trời

- Mưa vầy sao tao đi kịp

Ling xoay lưng lại

- Lẹ bà, leo lên lưng con nè.

Bà hai vừa leo lên đã la í ới khi Ling như trâu điên chạy ào ào trong mưa

Hên là hổng cho bà ụp xuống ruộng trước khi tới nhà Orm.

Bà hai mặt mài xanh chành xuống khỏi lưng Ling đi nhanh vô trong

- Chị bảy nước nóng đâu chị pha âm ấm cho tui.

Bà bảy pha xong bưng ra liền.

bà hai quay sang

- anh bảy anh ra ngoài đi.

Ông bảy nghe lời đi ra liền

Ling  đứng sau lưng bà nhìn Orm khóc nức nở vì cơn đau đẻ.

Bà hai dang rộng chân nàng, tự nhiên bà thấy nước đâu nhĩu tỏn tỏn trên đầu liền ngước lên

- Ý thánh thiền ơi, nam mô, nam mô à, mầy hù chết hai rồi con

Ling cũng giật mình lùi lại mấy bước

- Đỡ đẻ kìa trời, con hù hồi nào.

Bà hai xua xua tay

- Đi ra, mình mẩy ướt nhẹp tao tưởng ma da hông hà, đi ra đi chỗ đờn bà sanh đẻ.

Ling gãi gãi đầu đi lẫm đẫm ra ngoài Orm thút thít gọi lại

- Chị ơi...em đau...em đau quá..chị ơi.

Ling khựng lại.

Đi đến cạnh giường nắm lấy tay nàng

- Ráng chút...ráng chút đi em.

Bà hai cũng hết nói nổi chỉ tập trung đỡ đẻ

- Hít vô, thở ra, hít vô, rồi..từ từ.

Orm hít thở mấy nhịp nặng nề, rồi tiếng khóc sơ sinh cũng vang lên át cả tiếng mưa.

Orm thở hắt một hơi rồi ngất lịm đi.

Ling lo lắng hét lên

- Bà hai, trời đất ơi, xỉu rồi nè.

Bà hai trấn an Ling

- Nó hông sao.. mệt chút thôi .Mầy ra ngoài thay đồ đi hồi bệnh cái tao mắc cắt gió cho mầy nữa. La cái gì mà la mầy bà đở hay tao?

Ling vừa đi ra ngoài, bà Sáu đã đưa tay ngoắc Ling bên nhà.

Ling nhanh chưn đi dìa

- Dạ má.

- Bây vô thay đồ, ra má biểu.

Ling ngoan ngoãn đi thay quần áo rồi ra gặp má mình.

Bà sáu nghiêm giọng

- Ngày mơi má đi hỏi cưới con Lựu con ông Cang, ở xóm Chiếu cho bây.

Ling chưng hửng nhìn bà

- Gì dị má. Tự nhiên nửa đêm cái má bắt đi hỏi vợ

- Phải đi. Vợ là vợ ngưòi ta, con là con người ta. Người ta hong ở rể mà người ta được vợ, người ta hông ở cạnh lúc sanh đẻ tử sinh mà con người ta ra đời yên bình.

Bà ngước mắt nhìn Ling

- Ling, má chưa bao giờ ép con. Nhưng nếu con hông lấy vợ theo ý má má chết cho con coi.

Ling nhíu mài

- Má... xóm giềng sao má nay kì quá.

- Xóm giềng? Hay lòng con còn thương? Con đau lòng chưa đủ nhưng má thì đủ rồi. Ai thương con má má thuong lại ai làm khổ con má hận lắm.

Bà nói xong đứng phất dậy

- Sáng mơi đi với má

Ling cứng miệng

- Con hông đi.

Bà sáu đứng trước mặt Ling ánh mắt kiên định

- Vậy má chết con đừng có thờ, má coi như má không có đứa con ngu xuẩn như con. Con ăn tám chục tô cháo lú chứ hongi phải một tô.

Ling rưng rưng nước mắt nhìn bà

- Má...Orm khổ rồi má..

- Tại con hay tại nó. Nếu con chọn nó thì con hông có má vậy thôi .Má không chấp nhận nữa. Má sinh con ra hông phải để con chịu những chuyện như vầy. Ngày mơi chín giờ.

Bà nói xong liền bỏ vô giường nằm.

Ling thẫn thờ ngồi xuống ghế.

Mưa đã ngơi hột, ông bảy dẫn đường đưa bà hai dìa.

Ling chậm rãi đi qua.

Nhìn đưa nhỏ bé xíu xiu, còn đỏ hỏn nằm trong tấm khăn quấn hờ.

Ling chỉnh lại chút than ấm trong nhà.
Bà bảy đang lau mặt cho Orm

Orm vừa thấy Ling đã sụt sùi rơi lệ

Ling nhanh chân đi lại

- Mới sanh hông có khóc nè, mốt tổn hại lắm đó.

Bà bảy bưng thau đi dọn.

Orm lí nhí nói nhỏ

- Chị ơi... em..

- Tui biết rồi, em hổng được người ta thương...người ta bạc đãi phải hông? Dìa với cha má đi, tui...tui còn ở đây mà.

Orm nức nở nghèn nghẹn

- Chị Ling, con em...con...em..hức..

- Nó hổng nhận thì... ở đây đi tui phụ nuôi cho.

Bả bảy vừa ra nghe câu đó bà hít một hơi sâu. Đặt ly nước ấm trên bàn cho Ling

- Con, lại uống nước đi con.

- Dạ.. con cảm ơn dì bảy

- Dì bảy cảm ơn con mới phải hông có bây tao hổng biết mần sao.

Bà bảy kéo Ling ra ngoài. Nói hết cho Ling nghe chuyện của Orm.

Ling sầm mặt nhìn bà

- Dì bảy nói thiệt

- Nói gian trời đoản mạng dì, giờ hông biết tính mần sao.

Ling rối như tơ nhìn vào giường Orm rồi lại nhìn bà bảy

Bà Sáu lại lớn tiếng kêu

- Ling, đi dìa ngày mơi còn hỏi vợ.

Bà cố ý nói lớn cho bà bảy nghe mà nào hay câu đó lọt hẳn vào tai Orm.

Orm nhìn Ling đang dòm nàng ngoài cửa. Ling nói với vào trong

- Đừng có khóc mà, má tui nói dị thôi... khóc hồi có chuyện nữa tui khổ lắm..

Ling nói xong nhanh chân đi dìa nhà

- Má, Orm mới sanh má nói dị lỡ..

- Lỡ cái gì? Mầy xớ rớ cái đám Tàu đó nó đánh mầy chết. Ngày mai hỏi là cưới khỏi nói nhiều.

bà Sáu kiên quyết đẩy Ling vào giường. Khóa cửa rồi bà nằm ngay cái chõng chỗ gần cửa luôn.

Ling ngồi cả đêm trên giường nhớ lời bà bảy nói nhớ ánh mắt của Orm và cả sự kiên quyết của má mình.

Bà Sáu nổi tiếng hiền như cục đất, nay lại kiên quyết đến lạ, chẳng qua bà cũng chỉ muốn bảo vệ con mình thôi mà...bảo vệ trái tim lẫn thân xác bà nuôi lớn chớ hận Orm bà hổng hận nhưng giận thì giận dữ lắm.

Bà Sáu nghe Ling thút thít trong buồng bà cũng hổng ngủ được.

- Bây phải  có vợ... bây mới quên được cái duyên nợ trái ngang này

Ling nghe hết nhưng hông dám trả lời. Chỉ biết cắn răng chịu đựng nội tâm sâu xé.

Orm nằm im nhìn trân trân lên trần nhà. Nàng nghiêng đầu nhìn con mình

- Nó là con trai hay con gái má..

- Con gái đó con

Orm nằm nhắm mắt nhớ lại..và bên kia nhà Ling cũng ôm chặt lòng ngực trái nhớ lại ngày đó...

....

- Mơi mốt hén, em sanh cho chị hai đứa nha. Sanh con gái đi chị sẽ đặt tên nó là.. Bông, bé Bông.

- Dạ, rồi sang năm em sanh đứa nữa.

Ling ôm lấy nàng từ phía sau

- Rồi hai chị em nó sẽ giằng co giành nhau con hạc giấy, búp bê rơm của chị làm.

Cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào và... phụp... trở về thực tại

Trời nhá sét sáng loáng Ling cũng trở về thực tại nhớ lại ngày...mình hóa thân hèn mình hổ thẹn với mọi người, cả đám bạn quen, Ling chẳng khác nào như con thêu thân lao vào chốn chân đèn... buông tay em cho người ta lấy cũng do dạ bạc đen

Tiếng giọt mưa tí tách, vách lá nhện giăng tơ, lòng trùng xuống do vẫn vấn vương một cuộc tình dang dở, Ling vẫn mong tất cả mọi chuyện  chỉ là mình đang mơ một cơn ác mộng nhưng giật mình tỉnh dậy thì chỉ còn lại một trái tim tan vỡ...

Nàng chẳng còn ai, giấc mộng hào hoa đổi bằng cả tấm chân tình vô giá cuối cùng lại là trăng dưới nước, hoa trong gương, tưởng cây cao bóng cả ai ngờ cây cả bóng thưa ngày nắng rát mặt ngày mưa rát đầu...

Cả Ling cũng sắp đi rồi... đi khỏi cuộc đời nàng và bước vào một cuộc đời khác, nơi một cô gái xứng đáng hơn nàng.

Chẳng phải nàng từng mong Ling biến mất khỏi đời nàng sao? Sao hôm nay lại... xót xa vô vàn khi nghe tin ngày mai người ta hỏi vợ..

Nàng mỉm cười nuốt nước mắt vào lòng

Là nàng tự chuốc lấy.... Orm nhớ đến câu nói ngày Ling nài nỉ nàng bằng tất cả sự tôn nghiêm mình có mà Orm chỉ trả lời nhát gừng

"Em chọn, em chịu"

Orm lại bật cười chua chát, nàng đưa tay lau nước mắt

- Ừ...em chọn mà...nên giờ em chịu...

Bà bảy dỗ dành cho nàng đừng khóc nữa, bà sợ con gái bà sẽ chết mất thôi.

Nhưng Orm thì không vì nàng cũng đâu định...sống như vầy nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top