Tương tư chị 7 năm (Phần 1)

Thời gian trôi nhanh thật. Mới đó mà đã bước qua năm thứ 7. 7 năm gắn bó bên nhau, cùng nhau trải qua bao thăng trầm, buồn vui, đắng cay và hạnh phúc. Từ bao giờ chúng ta đã không đơn thuần xem nhau như chị em bình thường, tình cảm này đã vượt quá rào cản của hai từ ấy. Nó như chạm tới hai từ to lớn hơn thế: tình yêu.

Em bên chị gần 7 năm. Bao nhiêu ngày bên nhau là bấy nhiêu ngày em thích chị. Phải! Ngày gặp chị chính là ngày em yêu chị. Tiếng sét ái tình là gì chứ? Em chưa bao giờ biết. Em chỉ biết khoảnh khắc bắt gặp nụ cười kia, bất giác cả người run lên bần bật, trái tim chẳng chịu đứng yên và tâm trí chưa bao giờ ngừng nhớ đến. Chị cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của em với tần số ngày càng dày đặc, cho đến khi não bộ chẳng thể kiểm soát nổi, em đã biết mình không còn đường lui. Em thì ra đã yêu chị nhiều đến như thế.

Em cứ thế quan tâm chị, chăm sóc chị, dùng hết tình cảm của mình để trao yêu thương cho chị một cách âm thầm và lặng lẽ. Hyerin, chị có bao giờ vô tình nhận ra không? Rằng trong ánh mắt em lúc nào cũng là chị, rằng trái tim em chỉ chứa mỗi hình bóng của chị, rằng tất cả mọi thứ em làm, tất cả đều vì chị?

Chị luôn nói với em rằng em là đứa em gái chị yêu quý nhất. Chị xem em như người thân trong gia đình vì ở nhà chị là con một, chị muốn có em để cưng chiều như bao người khác. Không biết đó có phải là lý do hay không nhưng đúng là chị rất cưng chiều và yêu thương em. Có đôi lúc nó làm em lầm tưởng, làm em hy vọng.

Tình cảm em cố cất giấu kỹ, cả đời mình em ôm lấy tổn thương và đau khổ. Xã hội Đại Hàn dân quốc này chưa bao giờ chấp nhận những người có xu hướng tính dục trái với lẽ thường như em. Không nói ra càng tốt. Chị và em sẽ không ai phải chịu sự miệt thị cay nghiệt của mọi người, cả 2 rồi sẽ có một cuộc sống bình thường, chị tìm được anh ấy, có với nhau vài đứa con kháu khỉnh và em cũng tìm được nửa kia của mình. Vậy nên em nhất định sẽ không nói ra đâu, không bao giờ...

Đêm mùa đông tháng 12 mưa phùn gió nhẹ, Hyelin trên xe một người đàn ông lạ mặt. 2 người ngồi rất lâu, cử chỉ người đàn ông kia còn rất thân thiết với Hyelin, lại cười nói vô cùng thân mật. Junghwa như chết lặng. Trước mặt cô là cảnh tượng mà suốt nhiều năm qua cô luôn lo sợ. Ha, cuối cùng thì nó cũng đến, chẳng qua là đến quá bất ngờ, làm Junghwa không kịp chuẩn bị trước tâm lý. Chị ấy đã có người trong lòng. Chị ấy...rốt cuộc chỉ xem em như em gái. Dù biết chẳng có hy vọng nhưng sao vẫn thấy tổn thương và đau lòng?

Giọt nước mắt nặng trĩu trên mi nặng nề rơi xuống. Cô mở to mắt, môi mấp máy nhìn người đàn ông kia quan tâm chị ấy. 2 người họ trông thật xứng đôi, cô nhìn lại bây giờ cũng chỉ là người thừa thải không hơn không kém. Nở trên môi một nụ cười tự giễu, chậm rãi quay lưng bỏ đi, đến nước mắt bây giờ cũng không thể rơi nữa.

1h sáng, Junghwa ngồi một mình trong một quán nhậu bình dân, trên bàn dưới đất vươn vãi đầy những vỏ rượu Soju. Trên tay ôm khư khư chai rượu đã uống quá nửa. Có cái gì đó nghẹn ở cổ khiến cô không thể nào nói được, chỉ biết dồn nén thành những giọt nước mắt rơi lã chả trên khuôn mặt phờ phạc. Cảm giác này, đau thật. Còn hơn cả nghìn vạn mũi tên đâm vào, đến mức cô chỉ muốn cắt bỏ trái tim đầy thương tích và mệt mỏi này ra khỏi người mình.

Khi cơ thể đã rã rời, đầu óc đau nhức xoay vòng, hai mắt sưng đỏ chẳng thể mở nổi, Junghwa gục xuống bàn, trên tay là chiếc điện thoại với cái tên được nhấn gọi rồi lại tắt hàng chục lần - Seo Hyelin.

Có một người lòng chẳng yên ổn. Có một người vì lo lắng cho người kia mà tâm trí quẫn bách. Hyelin thấy có gì đó không đúng. Em bình thường cứ khuya lại nhắn tin chúc cô ngủ ngon hoặc trực tiếp gọi điện tâm sự nếu cô nói khó ngủ. Tối nào cũng vậy. Cô chờ tin nhắn em mãi. Từ lúc về nhà cho đến giờ là đã 3h sáng vẫn chưa thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô sốt ruột nhưng chần chừ mãi không biết có nên gọi cho em hay không. Cuối cùng cô quyết định gọi em. Tiếng tút vang dài nhưng không ai bắt máy, cô càng thêm lo lắng, bất chợt đầu dây bên kia nghe máy, cô hớn hở nhưng ngay lập tức nụ cười trên môi tắt đi khi nghe giọng 1 người đàn ông vang lên:
"Alo, tôi nghe đây ạ"

"Xin lỗi...đây có phải là máy của cô Park Junghwa không ạ?

Bên kia im lặng 1 lát rồi trả lời

"À dạ đúng rồi ạ cô Seo Hyelin"

Hyelin bất ngờ

"Anh là ai? Sao lại biết tôi, lại còn cầm máy của Junghwa? Junghwa đâu? Tôi muốn gặp em ấy"

"Ah, cô Hyelin đừng hiểu lầm. Tôi là chủ quán nhậu gần công viên Seocheong. Cô Junghwa uống say quá. Tôi không biết làm cách nào để liên lạc với người thân cô ấy. Thật may vì cô đã gọi đến. Bây giờ cô có thể tới đưa cô ấy về giúp tôi không ạ?"

"Quán nhậu sao? Được rồi, tôi tới ngay! Anh chăm sóc cô ấy giúp tôi"

Cúp máy. Hyelin vơ lấy chiếc áo khoác rồi chạy thật nhanh xuống gara lấy xe lái đến công viên Seocheong.

Đến nơi, trong quán chỉ còn mỗi Junghwa nằm sấp trên bàn, phía dưới toàn là vỏ rượu đã hết cạn. Hyelin nhíu mày bước vào. Anh chủ quán thấy Hyelin liền chạy lại.

"Cô Hyelin, cô Junghwa uống say mềm rồi, hình như cô ấy có chuyện buồn. Uống từ tối tới giờ, vừa uống vừa khóc trông rất đáng thương."

Hyelin khó hiểu, nhưng rồi cũng không hỏi gì thêm. Sau khi thanh toán, cô cùng anh chủ dìu Junghwa ra ngoài xe. Junghwa khi say cũng rất tĩnh, không càng quấy, khác hẳn với tính nhây trước kia vốn có. Mà hình như dạo gần đây, em ấy luôn trầm tĩnh như vậy...

"Cảm ơn anh. Nhờ anh giữ kín chuyện này giúp tôi, đừng để giới nhà báo phát hiện ra"

"Cô yên tâm, tôi gặp nhiều trường hợp các idol như thế này rồi. Hơn nữa cô Seo đây cũng hay tới quán tôi uống mà, cho nên cô khỏi lo"

"Cảm ơn anh. Thành thật cảm ơn"

Hyelin cúi đầu, sau đó lái xe về nhà.

Hyelin nhìn Junghwa nằm ngủ trên giường trầm ổn. Hơi thở ngắt quãng, lâu lâu lại có tiếng nấc. 2 mắt sưng húp, thần sắc nhợt nhạt. Rốt cục là em bị làm sao? Sao lại uống ra nông nổi này. Hyelin yên tĩnh ngồi nhìn Junghwa ngủ, trong đầu hiện lên vô số khúc mắc.

Thấy Junghwa trên mặt chảy nhiều mồ hôi, Hyelin sờ tay lên trán em. Sốt rồi! Đầu em ấy nóng quá. Toan đứng dậy tìm khăn ướt lau cho Junghwa liền bị tay cô ấy nắm chặt, miệng liên tục thốt lên:

" Đừng... đừng đi..."

" Junghwa, em sao thế?"

"Không được... không được...Hyelin...chị nhất định không được như thế, chị không thể làm vậy..."

"Junghwa"

"Chị không được thích anh ta...Hyelin.. em không muốn..."

"..."

"Hyelin, em ghét anh ta..."

"..."

"Hyelin, em yêu chị!"

Hyelin đứng sững, cả người bất chợt cứng lại. Cô không nghe nhầm đúng không? Vừa rồi..là em ấy nói yêu mình. Anh ta? Em ấy...đã thấy sao? Vậy nguyên nhân khiến em trở nên như vậy là do mình sao?

Mọi chuyện cuối cùng Hyelin cũng hiểu ra. Cái đồ đầu gỗ Park Junghwa, thích sao không nói, sao lại lén nhìn cảnh không đáng nhìn rồi tự mình làm khổ bản thân. Anh ta là gì chứ? Chỉ là người bạn trung học, đi biệt tích mấy năm rồi bây giờ quay về đòi theo đuổi cô lần nữa. Anh ta căn bản là không có cơ hội và anh ta ...làm sao bằng cô gái trước mặt được.

Junghwa ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, cơn đau đầu ập tới làm cô nhăn mặt khó chịu. Lấy tay xoa xoa hai bên thái dương. Ah, lúc tối hình như mình uống hơi nhiều rượu, lại còn ngủ gục trên bàn nữa, nhưng... Ách!! Gì đây? Đây là đâu? Sao cô lại ở đây? Không lẽ..không lẽ??!
Vội vàng nhìn xuống phía dưới, Junghwa hốt hoản:

-Áaaaaaaaaaa!!

Quần áo..! Ai đã thay quần áo của mình. Lại còn bộ Pijama có hình Doremon màu xanh nữa. Rốt cục, rốt cục đó là ai!!!

Hyelin đang nấu cháo cho Junghwa dưới bếp, nghe tiếng thét liền vội vàng chạy lên.

- Có chuyện gì thế? Jung! Em bị làm sao?

Junghwa thấy Hyelin mặt không khỏi ngạc nhiên, vừa mừng vừa lo.

- Sao lại là chị? Sao chị lại ở đây?

- Nhà chị thì chị ở đây chứ còn ở đâu.

Nhà chị? Junghwa nhìn xung quanh. Quả nhiên là như thế. Căn phòng tất cả đều là màu xanh dương- màu Hyelin thích. Trên tủ là ảnh chân dung của Hyelin, còn có cả ảnh nhóm, ảnh gia đình. Junghwa ngượng ngùng, chợt nhận ra điều gì đó, cô liền nhìn Hyelin:

- Vậy chị là người đã thay đồ của em sao?

- Phải! Chính chị đưa em về rồi thay đồ cho em đấy.

Junghwa hét lên:

-Áaaaa sao chị lại làm vậy chứ!!

- Tại vì lúc đó có người uống say mềm rồi nôn mửa khắp nơi, cả lên người chị. Thật ra lúc đó chị định tắm luôn cho em rồi, nhưng nghĩ lại chị chỉ nên thay đồ thôi. Hêhê.

- Chị..! Quá đáng. Vậy em hỏi chị! Chị có thấy gì không?

- Có. Cơ thể em rất đẹp, rất hoàn hảo nha~

Hyelin cười trêu cô. Junghwa ngượng chín mặt chôn đầu vào gối. Sau đó ngồi dậy cầm lấy gối ném vào người chị:

- Cái đồ sắc lang biếng thái. Em ghét chị ghét chị ghét chị!!

Hyelin nhặt cái gối lên, từ từ đi lại đặt xuống giường. Cô nâng mặt Junghwa lên, nhìn sâu vào mắt em ấy:

- Có thật là ghét chị không?

Câu hỏi của Hyelin như chạm vào chỗ ngứa của cô. Ghét sao? Cô yêu chị còn không hết sao có thể ghét được chứ.. Từ ghét chẳng qua cũng chỉ là buộc miệng thốt ra.

Junghwa lơ đi không nhìn vào mắt chị. Cô im lặng, vờ như không nghe câu hỏi kia, trực tiếp bước chân xuống giường:

- Em đi tắm.

- Junghwa ! Em không có gì muốn nói với chị sao?

Junghwa sững người. Nói gì là nói gì? Sao chị ấy lại hỏi vậy. Không phải lúc tối say quá rồi nói lung tung cái gì khiến chị ấy nghi ngờ rồi chứ?
Cô trốn tránh ánh mắt thăm dò của chị:

- Chị nói vậy là sao? Em thì có gì để nói với chị chứ.

- Có thật không?

Không thấy Junghwa trả lời, Hyelin hỏi tiếp:

- Vậy chuyện tối qua em nói là sao? Chuyện em nói yêu chị?

Junghwa hoảng hốt. Chị ấy đã biết rồi sao? Trời ơi Park Junghwa! Tại sao lại không kiểm soát nổi cái miệng như vậy chứ, làm sao đây.

Junghwa im lặng, cúi gằm mặt xuống không nói không rằng. Cô không biết phải trả lời Hyelin làm sao. Chị ấy biết rồi, liệu chị ấy sẽ nghĩ gì về mình? Trơ trẽn, trẻ con, biến thái? Hay thậm chí là không thèm nhìn mặt mình nữa?! Đầu óc cô rối bời. Hiện tại chỉ muốn tìm cách chối bỏ nó:

- Em không có nói...

- Em có!

- Chị đừng tin mấy lời nói không được tỉnh táo đó. Em lúc đó còn không biết mình nói gì thì sao có thể. Tóm lại chị đừng để ý. Em đi tắm đây.

Hyelin ngắt lời:

- Em tưởng chị là trẻ con sao. Chị biết phân biệt cái nào thật cái nào không thật. Chúng ta bên nhau lâu như vậy, chỉ cần nhìn qua là chị đủ biết em nghĩ gì, là đang nói thật hay nói dối.

Junghwa chen ngang:

- Chị thật sự thông minh tài giỏi như vậy sao? Vậy tại sao lại không nhận ra tình cảm 7 năm của em?

----
End Phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top