Câu hỏi cuối cùng

Lại là một tác phẩm của bạn min0101 viết về eunyeon. Au thấy nó buồn lắm đó, các bạn cân nhắc trước khi đọc nhé :))) Chân thành gửi đến bạn vạn yêu thương, min0101.

--------------------------------------------------------

.Em có thương Heeyeon không?

Năm đó trong công viên có hai đứa trẻ cùng nhau nô đùa. Đứa lớn hơn vừa chạy theo bóng lưng nhỏ xíu của đứa bé vừa mỉm cười

Bỗng đứa nhóc nhỏ hơn té oạch xuống nền đất và bát đầu khóc ré lên. Đứa nhóc lớn hơn vội chạy lại đỡ, vừa phủi đi đất cát trên người em nhỏ đang khóc vừa đau lòng hỏi:

"Jiong jiong có sao không? Nín đi đừng khóc nữa, Heeyeon thương mà"

Đứa bé được gọi là Jiong jiong ngước đôi mắt ầng ậng nước lên mếu máo

"Em đau lắm"

Đứa nhóc tên Heeyeon nhẹ nhàng đưa đôi tay nhỏ xíu lên lau nước mắt, nước mũi cho nhóc con, nhẹ nhàng nói

"Em nín đi rồi Heeyeon mua kem cho nhé, Heeyeon có tiền mẹ mới cho hồi sáng nè" (mới nhỏ đã dại gái -_-)

Nghe thấy thế nhóc con nhe răng ra cười, khoe hàm răng trắng đều đầy xinh xắn (chú thích: bàn nạo dừa), đưa tay cho Heeyeon nắm lấy. Hai cái dáng nhỏ xíu lon ton dắt nhau tiến về xe bán kem trong công viên. Sau khi đã yên vị trên ghế đá với cây kem trong tay, hai nhóc vừa cười nói vừa xử lí cây kem của mình. Lúc này Heeyeon mới quay qua hỏi Jeonghwa

"Jeonghwa, em có thương Heeyoen không?"

"Có, em thương chị nhất trên đời"

Hài lòng với câu trả lời, Heeyoen cùng Jeonghwa vui vẻ ăn kem sau đó nghịch ngợm cho đến lúc bị mẹ cầm chổi gọi về

Năm đó, Jeonghwa nói thương Heeyeon...

.Em có thích Heeyeon không?"

Đã vài năm trôi qua, lúc này hai cô nhóc đã trở thành học sinh trung học. Hai cô gái vẫn vô cùng thân thiết với nhau như ngày còn bé. Heeyeon - cô nhóc lớn ngày nào đã là học sinh lớp 12 trong khi Jeonghwa đã là học sinh lớp 10

Hôm đó, trên sân thượng của trường có một cô học trò lười biếng trốn tiết nằm dài ngắm trời mây, một cái bóng xuất hiện che khuất tầm nhìn của em khiến em nhíu mày

"Chị lên đây làm gì? Học sinh gương mẫu mà trốn tiết là không tốt đâu"

"Heeyeon lên đây xem Jiong Jiong của chị đang giận dỗi gì mà không chịu vào lớp?" Heeyeon cười nhẹ, dịu dàng nói và xoa đầu cô nhóc bướng bỉnh

"Em chán học lắm rồi, đầu óc em vốn đã ngu si rồi, có học cũng không bằng người ta chỉ tốn tiền của ba mẹ thôi" Jeonghwa buồn rầu nói

"Sao em lại nói vậy? Jeonghwa của chị tư chất thông minh, lanh lẹ hơn người. Nếu em chịu học thì có khi Heeyeon theo không kịp luôn đó chứ"

Jeonghwa bật cười, đúng là chỉ có Heeyeon ngu ngốc này mới thương em như vậy, muốn an ủi em cũng đâu cần dìm mình đến thế. Nhìn gương mặt dịu dàng của Heeyeon khiến mọi bực tức của em tan biến hết, em luôn thấy yên bình mỗi lúc bên cô

"Có chị ở đây thật tốt.." Jeonghwa mỉm cười

"Vậy em có thích Heeyeon không?"

"Có, em thích chị nhất"

Heeyeon tràn ngập hạnh phúc. Cô cùng em cúp luôn cả buổi học hôm đó để rồi khi về nhà phải nghe "bài ca" của mẹ. Hơi đau tai tí nhưng mà cô vẫn vui lạ!

Ngày hôm đó Jeonghwa nói thích Heeyeon...

.Em có cần tôi không?

Lại thêm nhiều năm trôi qua, hai cô bé ngày nào giờ đã là sinh viên đại học. Heeyeon năm cuối còn Jeonghwa năm nhất. Hai người vẫn thân thiết, cùng nhau vui chơi, cùng nhau tâm sự và luôn ở bên nhau

Đêm hôm đó Jeonghwa qua nhà Heeyeon ngủ, em ôm cô khóc

"Ba mẹ em nói sẽ chia tay. Em phải làm sao đây? Em không muốn sống nữa"

Khẽ ôm thân hình bé nhỏ vào lòng, Heeyeon đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Jeonghwa. Xoa nhẹ tấm lưng đang run rẫy cứ như chim con lạc mẹ

"Đừng khóc, có Heeyeon đây rồi, cho dù cả thế giới này bỏ em thì chị vẫn mãi đứng đây cùng em"

"......................."

"Em rất thương ba mẹ đúng chứ? Thế thì em phải cho họ đi tìm hạnh phúc thực sự, em cũng đâu muốn ba mẹ ở bên nhau trong đau khổ và chán nản đúng không?"

"Em biết nhưng......em đau lắm"

"Họ có thể không còn đi chung một con đường nhưng họ vẫn luôn nhìn về phía em cơ mà. Đừng khóc nữa, Heeyeon xót lắm....."

"May mà có chị ở bên cạnh em"

"Vậy em có cần Heeyeon không?"

"Có, thật sự rất cần. Không có chị,....em chẳng biết làm sao nữa"

Vào một đêm nào đó, Jeonghwa đã nói em cần Heeyeon...

. ...............?

Bây giờ thì hai cô gái đã lớn, họ bận rộn với công việc của mình, không thể dính lấy nhau như trước kia. Nhưng vẫn dành cho nhau chút thời gian để chia sẻ cho nhau những buồn phiền, mệt nhọc. Họ vẫn là bạn tốt của nhau

Nhưng đối với Heeyeon thì có lẽ đã khác. Cô nhận ra cô đã yêu cô nhóc bé nhỏ của mình, yêu lúc nào cô cũng không biết nữa, chỉ biết là không thể thoát ra được. Mặc dù biết em đối với cô chỉ là tình chị em, không hơn không kém nhưng cô vẫn muốn cho mình một cơ hội, một câu hỏi cuối cùng.....

Vào ngày sinh nhật của Jeonghwa, cô đã lựa một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp, một đóa hoa hướng dương mà em thích, một câu hỏi quyết định

"Jeonghwa"

"Chị đấy à, đến sớm thế?" Jeonghwa mỉm cười khi thấy cô

"Hôm nay là sinh nhật của em mà"

"Vậy cơ. Vào đi, em có điều muốn khoe nè, là bí mật đó nhe" Vẫn khuôn mặt "nhây", vẫn "bàn nạo" quen thuộc ngày nào

Bước chân vào căn nhà nhỏ, Heeyeon như khựng lại trong lòng. Trước mặt cô là một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt đầy mê hoặc, có thể thấy là một người con gái tốt, đáng tin tưởng

"Sao thế em, người này là.....?"

"Là người mà em sắp kết hôn. Ahn Hyojin"

Jeonghwa cúi đầu ngượng ngùng, hai má đỏ ửng, miệng cười đầy hạnh phúc, nụ cười mà Heeyeon chưa từng thấy trước đó

Tim Heeyeon như nghẹt thở, cảm giác đau đớn lan tỏa, chẳng cảm nhận được gì hết. Cô cũng không biết làm cách nào mà mình không khóc, lảm cách nào mà cô vui vẻ ở lại đón sinh nhật với Jeonghwa, cũng chẳng biết cách nào mà cô lại về được đến nhà

Chỉ biết khi Heeyeon ngồi trong phòng, trên chiếc giường của cô, lúc này, nước mắt cứ thế nhẹ nhàng rơi. Cứ thế, những giọt nước mắt mặn chát chảy thẳng vào trái tim đau thương kia, từng chút một, từng chút một

Heeyeon đau đớn, cô mệt mỏi, và gục ngã trong bóng tối của bản thân. Đột nhiên cô lại cười, phải cười thật to thì mới lấp được tiếng trái tim vụn vỡ. Cô đau quá, cô sắp chết, sắp rồi...

Vô định...

Rồi cũng đến ngày đó. Ngày mà em - Jeonghwa của cô hạnh phúc cùng một người khác. Lặng lẽ ngắm nhìn cô dâu không thuộc về mình, em đẹp lắm, lộng lẫy trong chiếc váy cưới đầy sang trọng, cùng với nụ cười đầy hạnh phúc. Heeyeon cười buồn, chỉ một hôm nay thôi cho cô được dùng ánh mắt say đắm mà ngắm nhìn Jeonghwa, say trong cái tình yêu đầy mù quáng của riêng cô, chỉ một hôm nay thôi...

Rời khỏi đám cưới trở về nhà, Heeyeon nhìn mình trong gương mỉm cười. Phải cười chứ, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Jeonghwa mà. Cầm một thỏi son mà em thích nhất, cẩn thận viết từng câu chữ lên chiếc gương rồi bước vào nhà tắm

Ngồi trong bồn tắm ngập đầy nước, Heeyeon tiếp tục cười, cười đến mê muội, cười đến không thở được, cười đó, nhưng sao mà vẫn đầy xót xa, đau thương

Tiếng vật nhọn đặt lên cơ thể, chẳng có một chút tiếng động nào, Heeyeon nhẹ nhàng đưa tay kéo một phát. Một đường rạch, máu đã bắt đầu chảy. Nhưng vẫn chưa đủ, Heeyeon vẫn chưa thấy tim thôi đau. Một đường nữa, sâu hơn.....

3 đường, rồi 4 đường, cứ như vậy mà tiếp tục

Đỡ hơn rồi đấy.......

Heeyeon lại cười, mắt buồn nhìn chất lỏng đỏ tươi lênh láng trên sàn

Nó đẹp thật...

Một thân ảnh chìm ngập trong dòng nước đỏ tươi, một nụ cười đắng ngắt và chua xót.....

Ngoài đó, chiếc gương trong phòng ngủ, một dòng chữ đỏ chót ngay ngắn

"Em Có Đồng Ý Lấy Heeyeon chứ?"

Một lúc nào đó cô ra đi, Heeyeon không thể nào nhận được câu trả lời của em, nhưng không sao, Heeyeon luôn có một câu trả lời cho mình

"Heeyeon yêu em. Em nhất định phải hạnh phúc, phải luôn cười nhé, Park Jeonghwa, cô gái của Ahn Heeyeon"

End.

---------------------------------------------------------

Buồn quá đi....dạo này toàn ngược hai trẻ không thôi....

Đang tính cover H nè, mấy man cho au ý kiến đi. Nóng bỏng cho đỡ buồn nào...

Còn nữa, au đang ghiền Couple Quỳnh Too quá đi. Au cũng đang tính cover lại nguyên bộ 3% nè, mấy man có đứa nào ghiền giống tao không, bay vô hội tụ nào 😁😁😁

---------------------------------------------------------









Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top