Đoản 151

Author: Đôn
____________________________________
Lần này đến lượt Vương Nguyên đi công tác xa, bận bịu đủ việc dẫn đến ba hôm rồi một cuộc điện thoại cũng không thể gọi về nhà. Trong lòng thấp thỏm bấm một dãy số gọi về cho Vương Tuấn Khải.

Đúng lúc tên bên kia vừa đi làm về, tắm rửa ăn no thì lên lầu bóc snack xem phim, điện thoại rung lên hồi lâu mới biết.

Vương Tuấn Khải nuốt xuống một ngụm nánh, bắt máy.

[Bắt đầu nhớ rồi sao?]

[Ừ, bắt đầu nhớ rồi]

Vương Tuấn Khải nghe được câu này thì hì hì cười như trẻ ngốc, là ai nhớ ai đây?

[Đã ăn gì chưa? Tắm rửa chưa? Ngủ vẫn ngon chứ? Có vui vẻ không? Có nhớ em không?] - Vương Nguyên sinh ra từ ngữ vốn nghèo nàn, nói đúng hơn là cộc lốc. Nhưng lão thiên tốt tính tuyệt đối không lấy đi toàn bộ của bất kì người nào, lão để lại cho cậu một giọng nói ngọt tận tâm can.

[Ân, đều đã làm rồi. Em đi lâu như vậy anh đều tự nấu để ăn, thật không ngon gì cả. Anh nhớ làm sao cảm giác được em tắm cho, một mình tẩy rửa chính là cảm thấy không mấy sạch sẽ nha. Còn cả phải ôm gối để ngủ, nó không thơm gì hết! Cắn đến đâu thì rách vải đến đấy, thật không cao hứng! Vui thì tất nhiên không vui, nghẹn đến chết đi sống lại thì vui cái thí...thật sự rất nhớ em đó Vương Nguyên a]

Vương Tuấn Khải một bên kể khổ hại Vương Nguyên treo hết cả lời. Đợi hắn nói xong thì đã là mùa oải hương năm sau mất!

[Em là đang hỏi Đô Đô...]

[.......]

Vương Tuấn Khải mặt đầy hắc tuyến bảo cậu biết nó vẫn ổn, cuối cùng là cúp máy trong chua xót.

Liếc nhìn con chó vừa xấu vừa ngu một cái, hắn chợt nhớ có một vị đối tác rất thích ăn thịt cầy!
______________________________________
Có vẻ phũ :v
#Đôn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fanfiction