Chương 8: Nữ phụ đam mỹ
Cô biết không, "Anh yêu em" là một câu nói bịp bợm, nhưng bất cứ ai cũng sẵn lòng nghe lời dối trá ấy. Hay ít nhất, có tôi nghe thấy sự dối trá ấy.
Tôi nhớ những tháng ngày nụ hôn của anh đong trên người tôi, êm ái và dịu dàng.
Tôi nhớ những tháng ngày đôi mắt anh lấp lánh khi thấy tôi, sáng rỡ và hạnh phúc.
Tôi nhớ những đêm anh gục trên người tôi, tay tôi lồng vào những sợi như rơm ấy, cười khanh khách khi anh nói yêu tôi, thoả mãn, à, là viên mãn.
Tôi đã nghĩ, sẽ là anh, người cùng tôi nắm tay bước qua nhân tình thế thái, giấc mộng bạc đầu sớm mai rồi sẽ thành sự thực. Tôi đã nghĩ cuối cùng, tôi cũng có thể hy vọng được rồi. Những đổ vỡ quanh tôi đã nhiều đến mức tôi không dám tin vào thứ gọi là yêu, cho đến khi có anh.
Nhưng mà, cô biết không, lúc nào cũng thế, hạnh phúc chẳng tày gang bao giờ.
.
"Đó là bạn trai cũ của cô à?"
Một đồng nghiệp hỏi tôi khi cả hai đang ngồi trong quán ăn. Tôi tự hỏi thành phố này to như vậy, lớn đến thế, cớ sao phải chạm mặt nhau giữa những giây ngượng nghịu cỡ vậy. Nhưng tôi nhầm rồi, chỉ có tôi, xuyên qua bao dáng hình vẫn nhìn thấy anh, còn anh, tại thời điểm đấy, trong mắt không có gì ngoài người bên cạnh.
Sao tôi biết à? Vì ánh mắt ấy, cũng từng dành cho tôi.
"Phải!" Tôi đáp, còn cô gái ấy lại chậm rãi đặt đũa xuống.
"Ăn đi, đừng để người ta biết mình đau lòng."
Nhưng mà cô biết không, tôi đau lòng hay không, đã không còn là việc anh ấy quản nữa. Tôi ra sao, từ lâu đã chẳng còn là điều anh ấy bận tâm nữa.
Thức ăn nguội ngắt, lòng cũng lạnh tanh, bữa ăn hôm ấy trở thành một trong những ký ức chẳng bao giờ tôi quên được, nhưng cũng lại là ký ức tôi muốn quên mãi Kể từ giây phút ấy, tôi không ăn thịt được nữa.
Từ giây phút ấy, quán ăn nào tôi bước vào, cũng có cảm giác sẽ nhìn thấy nụ cười của anh cho người khác, và ánh mắt ân ái của họ sẽ là nỗi đau. Tôi là người yêu cũ. Không chỉ là người yêu cũ, mà còn là người đã để cuộc tình của họ diễn ra.
Này, tôi hỏi cô, nếu như một ngày tỉnh dậy, cô nhận ra vòng tay của anh không ôm lấy mình, và những ngón tay thôi đan vào nhau, những nụ cười gượng và ánh mắt xa xăm ấy hằn lên cô, cô cảm thấy thế nào?
Là bất an vô tận, hay là sự cam chịu lặng câm bởi lờ mờ nhận ra đã có thứ gì đó rất khác?
Cô nói mình sẽ đấu tranh vì tình yêu ư, nhưng, tôi lấy thứ gì để đấu tranh đây?
Khi mà, người anh yêu khi ấy, không cùng giới tính với tôi...
---o.0.o---
Cô suýt nữa trượt ly rượu xuống đất khi cô gái kể đến đó. Tiết tấu câu chuyện quá an bình, và cô đã nghĩ cũng chỉ là một dạng thất tình khác.
Nhưng ở đầu dây bên kia, cô gái ấy không để ý đến phản ứng của cô, mà câu chuyện tiếp tục. Một cuộc gọi lạ lùng nửa đêm, và khi cô nhấc máy, giọng nghẹn ngào khiến cô dừng lại và lắng nghe.
"Xin lỗi, tôi ấn bừa số điện thoại, tôi cần kể chuyện với ai đó, nếu chị không phiền, có thể nghe câu chuyện của tôi được không?"
Và rồi, cô đồng ý. Để điện thoại ở chế độ loa ngoài, và mang một chai rượu vang, cô lắng nghe câu chuyện từ một người xa lạ.
---o.0.o---
Tôi không biết phải lấy thứ gì để so sánh với người mà anh yêu. Tôi xinh đẹp hơn, cậu ta đẹp trai hơn, tôi mong manh và thanh nhã, cậu ấy khỏe mạnh và cứng cáp. Sự đối chọi, vốn đã chẳng thể trở thành điểm chung để so đo. Điều duy nhất dùng làm thước đo, là tình yêu của anh.
Thứ mà tôi không còn sở hữu.
Anh nói với tôi vào một đêm đi dạo, sau suốt những tháng ngày anh để tôi nơi lưng chừng của hoang mang và sợ hãi.
Tôi không phải người nhạy cảm, chỉ là cách anh thể hiện trái tim anh không còn thổn thức bên tôi quá rõ ràng. Anh không cầu gặp mặt, những nụ hôn thưa thớt và phòng anh thay khóa.
Tin nhắn buông bỏ và những đêm chờ đợi bất tận. Tôi vẫn nín nhịn chỉ vì tôi hy vọng anh đang gặp khó khăn không tiện nói. Tôi đợi anh được, cũng yêu anh được. Chỉ cần anh còn yêu tôi.
Nhưng tôi đánh lừa mình làm gì? Vô ích cả! Bởi cái đêm anh chủ động hẹn tôi ra ngoài, tôi đã hiểu, dấu chấm hết cho cuộc tình này đã đến. Chỉ là, tôi muốn biết anh đã yêu ai.
Xung quanh anh không có cô gái nào. Facebook của anh tôi có mật khẩu, nhưng chẳng bao giờ vào, ai gửi tin nhắn đến, đều hiện lên thông báo trên điện thoại tôi, nếu muốn, tôi có thể xem. Ngày anh thay mật khẩu, tôi hiểu câu chuyện khuất tất ở đây. Nhưng không, chẳng có một cô gái nào xuất hiện. Anh đi nhậu nhiều hơn một chút, đi tập thể thao và cùng hội anh em nhiều hơn.
Tự nhiên, giông bão giăng trong lòng.
"Anh yêu người khác rồi."
Tôi im lặng. Chẳng nhẽ nói rằng tôi biết sao, hay nên hỏi là ai. Tôi không biết nụ cười của mình trông như thế nào, nhưng mà lúc đó, tôi có cười không nhỉ.
"Là con trai."
A...
Tim vỡ.
Đúng không?
"Người anh yêu, cậu ấy là nam."
Trong tiểu thuyết, có phải sẽ bật khóc hỏi rằng "Em không đủ tốt sao?". Nhưng cô biết không, tôi biết tôi đủ tốt, tôi không thể hỏi câu đấy được. Tôi phải hỏi gì đây, tại sao à? Ừ, là tại sao. Nhưng cuối cùng, tôi hỏi "Anh gặp câu ấy lúc nào?"
"Hai tháng trước..."
Rồi anh kể cho tôi nghe về những rung động anh không hiểu, về những lần thịt chạm da đau đáu như kim châm và những lần anh không cầm lòng trước người con trai tôi chưa từng gặp. Tôi không khóc. Tôi làm sao khóc khi anh đang hạnh phúc được. Nhưng tôi không cười được, làm sao tôi cười, khi anh đã không còn hạnh phú khi ở cạnh tôi.
Tôi im lặng và bước theo anh.
"Nhưng anh không đến với cậu ấy được em à."
"Tại sao?" tôi nhìn anh.
Anh không phải là người từ bỏ được. Anh là người quyết đoán nhất tôi biết, anh là người dịu dàng nhất tôi biết. Nhưng vì sao nói rằng anh không thể đến với cậu ta. Chỉ là tình yêu cùng giới thôi mà. Chỉ là nhận sự phản đối của gia đình thôi mà. Chỉ là một chuyện tình mà ở đó, hai người yêu nhau rồi không có lối thoát thôi mà.
Anh và cậu ấy rồi sẽ nắm tay nhau, trước chứng giám của thánh thần mà bên cạnh nhau mãi. Tôn giáo của anh không bài trừ, đất nước này đã rộng mở với phần yêu đương rồi.
Thế còn tôi?
Tôi thì sao?
Sẽ chẳng có tiếng đáp lại và anh cũng không trả lời được. Anh nói xin lỗi và cảm ơn. Anh trao tôi một cái ôm an yên rồi từ biệt. Anh khuất sau ánh đèn, biến mất sau một lần rẽ, chỉ có tôi một mình ở con đường đấy thôi.
Khi ấy, tôi mới dám bật khóc.
May quá, khi ấy là ban đêm. Nếu là ban ngày, tôi biết đi đâu để đau khổ?
...
Tôi không gặp anh rất lâu sau đó, cho đến bữa ăn trưa ở nhà hàng kia.
Tôi đã nhìn thấy người anh yêu. Người đó cũng yêu anh.
Không nhiều bằng anh yêu cậu ấy, nhưng có yêu.
Cô biết không, ba năm rồi, tôi chúc phúc cho họ đã ba năm rồi. Ba năm như vậy, tôi không yêu ai nữa. Không phải vì chưa từng rung động, nhưng vào cái ngày tôi tưởng người đàn ông của mình sẽ yêu mình mãi lại thú nhận với tôi anh đã xiêu lòng vì gã trai khác, tôi không dám yêu nữa.
Tôi sợ rằng lại giống như câu đùa trên mạng kia "đàn ông ai cũng tưởng họ yêu phụ nữ, cho đến khi họ gặp người đàn ông của đời mình" thành thật. Mà bởi, nó đã thành sự thật với tôi. Trước cậu trai đó, anh chưa từng yêu đàn ông. Trước cậu trai đó, anh chưa từng rời mắt khỏi tôi.
Hay bởi vì anh yêu cậu ta vì đó là cậu ta, nếu giới tính cậu ta có là nữ, anh vẫn yêu? Chuyện chẳng quan trọng. Bởi dẫu sao, chúng tôi là người xa lạ.
Hôm nay, anh gọi điện cho tôi.
Cô biết không, sau ba năm, cuối cùng anh cũng gọi điện cho tôi để báo hỷ. Tôi đã chúc phúc cho họ ba năm rồi mà. Tôi làm người tốt được ba năm, cũng đã rộng lượng được ba năm rồi. Nhưng mãi mãi vướng bận, mãi mãi.
Anh lại chào tôi. Những thói quen của anh không bỏ, cái nghiêng người và đôi tây luôn biết đưa ra ấy không bỏ. Anh vẫn là anh.
Tôi không hỏi gì hết. Có gì để hỏi đâu, kể những câu chuyện đời thường, và chờ đợi anh mời tôi ăn cưới. Thật đấy!
"Anh chia tay với cậu ấy rồi."
Làm sao đây, tôi cũng không thể cúi xuống mà nhặt những mảnh tim rơi vỡ của mình lên được nữa. Những vụn vỡ ấy, như bị giẫm nát. Tôi đã chúc phúc cho anh, đã buông bỏ người tôi yêu, để nhìn anh và cậu ấy hạnh phúc. Tôi đã từ bỏ, đã không tranh giành bởi tôi biết, những tháng ngày ấy, níu kéo là vô ích.
"Sao em không níu kéo anh?"
Tôi ngẩn người.
"Sao em để anh sai trái?"
Tôi ngây dại.
"Sao em lựa chọn buông tay?"
Anh ấy đã hỏi tôi như thế đấy. Tôi đã định gào lên rằng anh có biết để chúc phúc cho anh, tôi đã lang thang cỡ nào nơi quán rượu, đã bê tha cỡ nào khi tìm đến thuốc, đã quỵ lụy cỡ nào khi giam mình trong bóng tối nửa năm?
Anh là tất cả của tôi, tôi đâu có gì, tôi đâu còn gì nữa? Tôi không cha mẹ, không gia đình, chỉ có anh và anh. Anh bỏ đi, tôi đã chấp nhận vì muốn anh hạnh phúc, anh hạnh phúc là được, tại sao lại đổ lỗi cho tôi về sự đổ vỡ nơi anh?
Tôi muốn anh bỏ tôi mà đi ư? Tôi muốn anh yêu người khác và cưới người khác ư?
Tôi đã không gào lên.
Tôi chỉ hỏi "Còn hạnh phúc của em thì sao đây? Anh hạnh phúc rồi, còn hạnh phúc của em thì sao đây?"
Anh xin lỗi. Còn tôi mỉm cười.
Tôi rời khỏi anh bởi tôi sợ tôi sẽ khóc. Anh không cần biết những tháng ngày cơ cực của tôi. Anh quay lại vì cảm thấy có lỗi chẳng khác gì anh nói mình thương hại tôi. Tôi không muốn anh thương hại mình, tôi muốn anh yêu mình.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng anh đã từng rất yêu tôi.
Đã từng rất.
Vậy nên chẳng sao nữa, bởi tôi cũng đã từng hạnh phúc rồi.
Xin lỗi, đã tốn thời gian của cô. Tôi chỉ...
---o.0.o---
Điện thoại đột nhiên bị ngắt. Cô ngỡ ngàng khi nghe tiếng tút tút hụt hẫng ấy. Đã có chuyện gì xảy ra?
Nhanh chóng bấm lại số, máy hoàn toàn mất liên lạc. Dự cảm bất an cứ như vậy cuộn lên trong lồng ngực. Không biết cô gái ấy là ai, cũng không biết cô đang ở nơi nào.
Đã có chuyện gì?
...
Những tháng ngày về sau, câu chuyện một cô gái đứng sau lưng một tình yêu tan nát vẫn khiến tim cô quặn lại. Và cả cái ngắt máy vội vàng ấy nữa. Cô không biết đã có chuyện gì, trên mặt báo cũng không nhắc đến vụ mất tích hay ai đó bị thương vào cái đêm không trăng ấy.
Có lẽ, cô ấy vẫn ổn.
Hoặc giả chăng, trái tim của cô ấy rồi sẽ ổn.
Hà Nội, 10:28pm, 20/08/2018.
Zinnia Reigia chắp bút.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top