Chương 2: Nữ phụ hy sinh - loại 1
Edited: 31/03/2018
Cô tì tay lên trán, mệt mỏi thiếp đi. Hơi thở nhè nhẹ phả ra, yên bình trong chốc lát. Đèn văn phòng vẫn sáng và trên máy tính những con số vẫn liên tiếp nhảy nhót. Chuông điện thoại làm cô thức giấc, nhìn đồng hồ, nhìn cái tên, cô mơ màng bắt máy.
"Em nghe!"
Đầu dây bên kia là tiếng lè nhè của gã đàn ông mà cô dùng mười năm thanh xuân để yêu thương mà chỉ có thể mãi mãi làm bạn. Anh lại say rồi. Cô nhấn thái dương trong mỏi mệt, nhìn lại văn phòng trống trơn và những con số trên máy tính, cuối cùng, quyết định tắt máy và đến chỗ mà người đàn ông kia đang uống rượu.
Các vị biết motif này rồi đúng không. Cô gái trẻ bật cười trong tâm tưởng. Một nữ phụ sang trọng, môn đăng hộ đối, thông minh sắc sảo, xinh đẹp tài năng. Còn nam chính là gã trai giàu có quyền lực, thừa mứa đủ thứ trừ tình yêu và chỉ coi nữ phụ như-một-em-gái-không-hơn. Cô nhếch môi rồi mở khóa xe ô tô rồi thả túi xách vào và ngồi vào ghế lái. Xoay vô lăng, cô nhủ thầm, có lẽ hôm nay cô sẽ tỏ tình.
.
Bởi là giới thượng lưu, nên ngay cả cái quán rượu nơi anh ngồi cũng phải là hạng sang trọng nào đó. Ly rượu anh cầm trên tay, và cả quán tĩnh lặng như phim. Dẫu sao thì cũng là bối cảnh trong tiểu thuyết, cô cũng biết mình sắm vai nữ phụ nên chỉ lặng lẽ kéo ghế xuống cùng anh rồi kêu một ly brandy. Hơi nặng so với tửu lượng của cô.
Cái tình huống nữ phụ gặp nam chính ngồi tư lự một mình như vậy tuy chẳng hiếm, cơ mà lý do thì lại chỉ có một: nam chính nhớ người yêu cũ. Là cũ chứ chẳng phải mới. Và người yêu cũ của anh, chẳng phải ai xa lạ mà là người phải từng là bạn của cả hai. Và đương nhiên, người cũ cũng chẳng phải nữ chính. Đây mới là điểm hay ho này, nữ chính có thể là bất cứ dạng phụ nữ nào, nhiều như nữ phụ vậy, mỗi tội, trong câu chuyện đó, nữ phụ là người ra sao, nữ chính nhất định phải khác biệt hơn thế.
Cô im lặng nhìn người đàn ông đang nâng ly thủy tinh lên, lắc nhẹ cho đá tan dần và anh ta cười mơ màng.
Biết kiểu hy sinh của một nữ phụ đầy lí trí như thế này là gì không? Là nuông chiều nam chính trong nỗi buồn của riêng anh ta, lắng nghe anh và nói rằng "Ít ra anh vẫn còn em mà."
Sau đó, nam chính nhất định phải nói một câu khiến nữ phụ dở khóc dở cười.
"Ừ, em là cô bạn tốt nhất của anh."
b-ạ-n-t-ố-t
Cô nhếch môi với danh xưng lộng lẫy đấy và nốc một ngụm rượu lớn. Anh ngơ ngác quay sang hỏi sao em uống nhiều vậy, có chuyện buồn sao?
Ừ, ở cái tầm này, nam chính nghĩ rằng cô là cô gái không thể buồn. Trong khi cô bóc tách được cảm xúc của anh, anh có thể trong tương lai bóc tách cảm xúc của nữ chính, thì chẳng anh ngồi xem một cô gái mạnh mẽ và độc lập thật ra cũng rất biết đau buồn. Việc cô khước từ sự chán chường và những cảm xúc mềm yếu đó không phải là để cô tỏ ra kiên cường, mà vì cuộc sống của một phụ nữ thành đạt không có chỗ cho những phân khúc yếu mềm.
Hoặc, đơn giản, cô không muốn trông mình thảm hại trước mặt anh.
Của tội, cô tự giễu chính mình, với loại nam chính này, cô cần phải yểu điệu và bi thương một chút. Còn không, cô sẽ mãi mãi không thể đặt chân vào trái tim anh.
Nhưng, cô chẳng phải tác giả, cô chỉ là nữ phụ thôi.
Chống tay lên má, cô quay sang nhìn anh rồi bắt đầu mỉm cười và lên mặt giáo điều. Vì đó là vai diễn của cô, cô chẳng thể làm gì khác ngoài trở thành một cô gái cứng nhắc và khuôn khổ.
"Anh không nên như thế, chủ tịch và phu nhân sẽ tức giận đấy!"
"Em luôn được lòng người lớn nhỉ. Sống khô cứng thế có mệt không?"
Cô cười không đáp.
.
Một tháng sau, khi cô lặng lẽ giúp anh vực dậy phần chi nhánh công ty sắp sửa tan tành bởi thói vô trách nhiệm và công tử bột, cũng là lúc anh tìm thấy nữ chính.
Một cô gái hiền khô. Không biết nữa, trông có vẻ hiền khô và dễ bị bắt nạt, nhưng trước mặt nam chính lại vô cùng mạnh dạn. Có lẽ là do giác quan nên nữ chính cũng ngửi ra được mùi người đàn ông kia là nam chính.
Cô khoanh tay nhìn cách anh tiếp cận cô ta bằng trò đùa lố lăng của quý tộc, môi mím lại và vẫn tự hỏi tại sao cô lại thích một kẻ trẻ con đến như thế, người trưởng thành hơn chắc sẽ thích cô chăng? Câu trả lời đáng buồn là không. Bởi hôm nay cô gặp một nữ phụ y như cô, có điều, cô ấy làm trợ lý, làm thư ký, là một cô gái giống cô đến lạ kỳ, có điều, nam chính của cô ta rất khác.
Sao nhỉ? Lạnh lùng, nghiêm túc, cứng nhắc, và yêu chiều một cô gái chày bửa lầy lội.
Khi hai nữ phụ gặp nhau, họ đã nâng ly vì mối tình thất bại của mình.
Nữ phụ thư ký nói rằng cô và nam chính của mình là bạn cùng khóa đại học, anh mở công ty riêng, cô về làm thư ký của anh ta, theo anh ta hơn mười năm nay, thứ gì cũng vì anh ta mà làm. Đương nhiên, bởi vì rất thực tế và cực kỳ xinh đẹp, anh ta nghĩ rằng thư ký của mình chỉ mãi mãi là một người bạn cùng đẳng cấp.
Nữ phụ quyền lực kể rằng cô và nam chính là thanh mai trúc mã, hai nhà giàu có, sống bên nhau từ bé đến lớn, vì anh ta mà giấu đi mấy tội lỗi khủng khiếp, dọn dẹp những bãi chiến trường của tuổi dậy thì, nâng đỡ mảng thị trường anh ta phụ trách, và anh ta nghĩ rằng cô không cần được bảo vệ.
Điểm chung của nữ phụ mạnh mẽ này, các cô đều ngán ngẩm, là ai cũng nghĩ rằng họ quá mạnh mẽ để được yêu thương, quá toàn vẹn để được nuông chiều.
Hai cô gái trẻ gõ móng tay vào ly rượu vang, chẳng cần nói, cứ ngồi im lìm trong sự thấu hiểu.
Nữ phụ quyền lực hỏi nữ phụ thư ký nam chính của cô đã yêu ai rồi?
Nữ phụ thư ký cười như mếu, than thầm đầy kỳ quặc một cô bé tóc dài, to mồm và luôn tìm cách đấu tay đôi với giám đốc nhà tôi. Cô biết đấy, anh ấy rất tịch mịch và nghiêm túc, có lẽ nhìn một người sinh động và đơn thuần như thế, khiến anh ấy ấm áp. Tôi thì không phải loại người đem sự ấm áp cho ai đó rồi. Cô ấy nhõng nhẽo và hay vòi vĩnh, tôi chưa bao giờ làm thế, có làm cũng không ra thể thống gì, nhìn vô cùng chướng mắt. Còn cô?
Tôi thì khác. Nữ phụ quyền lực nhấp một ngụm rượu. Anh ấy thích một cô gái có những nỗi buồn vô tận, cô ấy hiền khô và cố gắng lảng tránh anh ấy, miễn sao anh ấy không gây rắc rối cho cô ấy. Chắc là lần đầu tiên anh ấy bị khước từ, hoặc tò mò, sao cũng được, tôi không biết nữa, nhưng mắt anh ấy luôn lấp lánh ánh sáng khi nói về cô ta. À, mà phân cảnh sắp tới trong truyện là gì, cô có hành hạ nữ chính không? Chứ tôi có hẳn mấy chương tìm cách đuổi việc và bóp nghẹn sự sống của cô ta trong điên cuồng. À thì tất nhiên nam chính cũng đoán ra là tôi làm, hình như còn ném chén ném đũa gì đó xuống đất và gào lên rằng anh ta không nghĩ tôi là người như thế rồi đoạn tuyệt với tôi.
Hừm, tình huống của tôi tệ hơn theo rất nhiều nghĩa. Nữ phụ thư ký hạ ly rượu xuống rồi bĩu môi. Đúng chuẩn máu chó luôn. Nam chính say rượu, tôi đưa anh ta về, anh ta quơ cào rồi hôn tôi, nữ chính nhìn thấy, rồi ừ, cô cũng đoán được mà, anh ta nhận ra điều đó, sau đó đẩy tôi qua một bên, chạy đi tìm nữ chính. Tại sao mấy bạn nữ chính không thể bình tĩnh xử lý thông tin nhỉ? Sau đó hả? Ừ thì tôi đóng vai ác thôi chứ biết sao, rồi bị sa thải này nọ. Buồn cười nhỉ, mười năm bên cạnh, chẳng bằng một cô gái thoáng qua trong đời.
Cô bị sa thải thì bảo tôi một tiếng, luôn có chỗ cho nhân viên năng lực như cô. Cụng ly vì những mối tình thất bại nào. Nữ phụ quyền lực nâng ly, tiếng canh chạm vào nhau khiến hai cô gái bật cười, có điều, ánh mắt u sầu của họ trải dài đến mênh mông.
Tại sao nhất định cứ phải bắt họ mù quáng yêu một người không đáng? Đâu phải thiếu thốn yêu đương hay thứ để khiến họ hạnh phúc đâu.
Nhưng mà các cô phàn nàn thế cũng chẳng ai thấu, rút cục, đêm ấy cũng chỉ ngồi cùng nhau mà im lặng, chờ đợi cái ngày các cô bị xóa sổ khỏi tác phẩm và xóa sổ bên cạnh cuộc đời nam chính.
Cuối cùng thì cái ngày kỳ dị đó cũng đến. Hơi buồn cười vì nó dù đau đớn thật, nhưng cô thực ra rất nhẹ nhõm. Các cô đều nhẹ nhõm.
Cái kết của nữ phụ thư ký là bị đuổi việc.
Cái kết của nữ phụ quyền lực là tuyệt giao.
Rồi trong một giai đoạn khác, khi nữ phụ quyền lực ngồi nhấp trà, cô sẽ gặp người nhìn thấu nỗi buồn của cô.
Rồi trong một giai đoạn khác, khi nữ phụ thư ký chuyển công ty, sẽ có người nhìn thấy cô là người mà anh ta cần hơn bao giờ hết.
Một người xứng đáng.
Nhưng, ở tác phẩm của họ, họ đều ôm nỗi đau thất tình đấy mài qua tháng năm mà sống.
Hà Nội, ngày 8 tháng 1 năm 2018
Zinnia Reigia chắp bút
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top