_14_

Anh đưa cậu về Kim thự, dặn cậu vào trong trước còn mình đi cất xe. Jungkook theo lời anh dặn mà vào trước, cửa nhà vẫn mở nhưng bên trong tối om lại không một bóng người.

Jungkook có chút sợ hãi, giọng cậu run run gọi:

"Ba Kim, mẹ Kim? Jungkook đến chơi ạ. Anh Seokjin, thầy Namjoon có nhà không ạ?"

"..."

"Hyungie ơi, Kookie sợ..."

Cậu toang chạy ra ngoài thì khúc hát mừng sinh nhật vang lên, Taehyung trên tay cầm chiếc bánh kem dâu tây đốt sẵn nến tiến về phía cậu.

Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to Kook.

"Chúc mừng sinh nhật Jungkookie."

Cậu có chút bất ngờ, cả người vẫn run run, đôi con ngươi tím sẫm lại ngập nước nhưng là nước mắt của sự hạnh phúc.

"Mau ước đi em, sau đó thổi nến nữa này."

Cậu nhắm mắt lại, hai tay nắm trước ngực. Ước xong lại thổi nến. Ánh lửa vừa tắt cũng là lúc cả căn biệt thự sáng đèn. Cậu thấy có ba Kim, mẹ Kim đang nở nụ cười hiền từ nhìn cậu, hai anh NamJin không ngừng bắn pháo, vỗ tay hoan hô.

Còn có Hyungie nhà cậu vội đưa bánh kem cho Jimin cầm giúp rồi tiến về phía cậu. Sau đó, cảnh vật bỗng nhoè đi, bao phủ bởi một tầng nước mắt.

"Ngoan, không khóc. Anh làm em sợ sao?" _anh ôm lấy cậu dỗ dành.

"Không phải, là do em cảm động thôi. Cảm ơn anh, cảm ơn mọi người, em rất hạnh phúc."

"Anh mới phải cảm ơn em. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, bé con. Anh và mọi người đều rất yêu em. Tuổi mới hy vọng bé con của anh sẽ có thêm thật nhiều niềm vui, mọi điều tốt đẹp nếu không đến với em thì anh sẽ dành lấy và mang tới cho em. Anh yêu em, Jeon Jungkook."

"Em cũng yêu anh."

Cậu cười, một nụ cười tươi hơn cả ánh mặt trời. Đã lâu lắm rồi cậu mới hạnh phúc như vậy, lâu lắm rồi mới có người vì cậu mà tổ chức tiệc, vì cậu mà vụng về hát lên bài chúc mừng sinh nhật, lại vì cậu mà biết ơn cuộc đời, biết ơn sự xuất hiện của cậu.

Jeon Jungkook có thể đã có một tuổi thơ bất hạnh, một gia đình thiếu thốn tình thương nhưng đó là cậu của quá khứ.

Còn Jungkook của hiện tại đã có một Kim gia yêu thương cậu vô bờ bến, một mái ấm xa lạ nhưng sẵn sàng giang tay chờ cậu trở về. Còn có một Kim Taehyung luôn bước về phía cậu, mở rộng vòng tay xoa lấy những tổn thương, dịu dàng nâng niu những vết xước, sẵn sàng bảo hộ cậu cả đời.
--------------------------------------------------------

Sau bữa tiệc nhỏ ở Kim thự, mẹ Kim muốn cậu ở lại qua đêm, nhưng chẳng hiểu sao Taehyung lại cứ một hai muốn đưa cậu về nhà. Thấy anh quyết tâm như vậy, mẹ Kim cũng chỉ đành ngậm ngùi tạm biệt cậu.

Vừa về đến nhà, Jungkook đã không khỏi bất ngờ khi cả mẹ và ba đều đang đợi cơm cậu. Gì đây? Không phải mơ chứ? Có cả ba, cả mẹ, lại còn có cơm canh chờ cậu. Jungkook thật sự là rất sốc.

"Jungkook, đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào ăn cơm đi con." _mẹ Jeon gọi.

"B...ba? Mẹ? Sao hai người lại..." _cậu há hốc mồm, vẫn không tin vào mắt mình.

"Hôm nay không phải sinh nhật con sao, mau lại đây." _mẹ Jeon cười hiền.

Mắt Jungkook ngấn một tầng nước khi vừa ngồi vào ghế. Nhìn xem, nào là canh rong biển, miến trộn,...v...v... Còn có cả bánh kem matcha mà cậu thích.

"Tất ...tất cả những thứ này...?" _Jungkook nghẹn ngào.

"Đều là dành cho con." _mẹ cậu tiếp lời.

"Không phải hai người rất bận sao?" _cậu nghi hoặc.

"Đúng là rất bận, nhưng tại thằng nhóc bạn con lần trước, mấy ngày vừa rồi cứ bám theo ba, bắt ba phải về nhà ăn cơm cùng con cho bằng được. Thật chẳng hiểu nổi, chỉ là một ngày sinh nhật, có cần thiết phải phí phạm thời gian vậy không." _ba Jeon càu nhàu.

"Anh ấy cũng đến tìm mẹ?" _cậu quay sang nhìn bà.

"Phải, nhưng mẹ thấy thằng bé nói cũng đúng, đã lâu rồi cả nhà không ăn cơm cùng nhau." _mẹ Jeon mỉm cười nhìn cậu.

"Phiền thật đấy. Ăn nhanh đi, tôi còn có việc." _ba cậu hối.

"Anh làm sao vậy? Ngày sinh nhật của con, ăn một bữa cơm mà khó khăn vậy sao? Trong khi tôi còn phải bỏ việc về sớm, anh chỉ việc ngồi ăn mà cũng càu nhàu?" _mẹ Jeon bực bội.

"Phải đó, thì sao? Thay vì ngồi đây phí phạm thời gian, thì tôi đã có thể kiếm được bao nhiêu là tiền."

"Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có tiền thôi à?"

"Cô không vậy chắc? Còn không phải vì muốn lo cho cái nhà này?"

Ba mẹ lại cãi nhau rồi, còn chưa kịp ăn cơm, cậu còn chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc này cơ mà? Sao người lớn thích cãi nhau vậy, hay chỉ mỗi ba mẹ cậu thôi?

"Đủ rồi." _Jungkook quát lên.

"Con lớn tiếng với ai?" _mẹ Jeon giận dữ.

"Con xin hai người, làm ơn thôi đi."

Thật chẳng kiềm chế được nữa, cậu thật sự đã khóc mất rồi. Phải làm sao đây, ăn một bữa cơm gia đình sao lại khó như vậy? Hơn hết, Hyungie nhà cậu đã rất cố gắng để dành sự bất ngờ này cho cậu kia mà?

Jungkook biết việc này rất khó, chẳng dễ gì thuyết phục ba mẹ cậu. Còn có chuyện lần trước khiến ba cậu không mấy thiện cảm với Taehyung, ông có thể đánh anh bất cứ lúc nào. Vậy mà anh chẳng ngần ngại vì cậu đến cầu xin ông. Cậu chỉ đơn giản muốn ăn một bữa cơm có ba, có mẹ, và để không phụ công sức cũng như tấm lòng của người cậu yêu.

"Đàn ông con trai, khóc lóc cái gì? Mau ăn đi, ba còn phải đi làm."

"Ba, một ngày ba kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Rất nhiều, đủ nuôi con sống sung sướng nên đừng làm phí thời gian của ba nữa."

"Ba, ba không thể cùng con ăn một bữa cơm bình thường sao? Người ta trả ba bao nhiêu? Con trả gấp đôi, ba ở lại ăn nốt bữa cơm này với con được không?" _đôi con ngươi ngập nước nhìn về phía ba Jeon, trong đáy mắt đều là thống khổ, là cầu xin, là một chút tủi thân.

"Ba..."

Reng...reng... Tiếng chuông điện thoại của ba reo lên. Ông nhấc máy rồi định rời đi vì có công việc đột xuất. Mẹ Jeon cũng như vậy.

"Mẹ xin lỗi, công ty có việc. Mẹ đi trước, Jungkook ngoan, ăn cơm đi nhé con. Mẹ sẽ về sau."

"Ba cũng bận rồi. Ba đi đây."

Cả hai người họ vội vội vàng vàng lấy áo, thay giày chuẩn bị rời đi.

"Ba, mẹ. Con xin hai người. Đã hơn 10 năm rồi. Ăn với con một bữa cơm thôi được không. Xin đừng bỏ con lại một mình trong hôm nay."

"Xin lỗi con." Là ba chữ cuối cùng được thốt lên trước khi cả căn nhà chìm vào im lặng. Người lớn đều rời đi, chỉ còn lại mân cơm nguội lạnh không ai đụng đến, còn lại một đứa trẻ ngây ngốc ngồi bó gối dưới sàn nhà lạnh lẽo, đôi con ngươi tím sẫm vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, khóc đến thương tâm.

Chỉ còn lại từng tiếng nấc nghẹn ngào, cùng một mình Jungkook đắm chìm trong màn đêm u tối. Ông trời sao cứ mãi bất công với cậu như vậy? Lúc nhìn thấy cảnh tượng cậu mong đợi mòn mỏi suốt hơn 10 năm qua, Jungkook thật sự không dám tin, cậu đã nghĩ ba mẹ chắc chịu hiểu cho cậu rồi. Mà cậu cũng chỉ cần một bữa cơm này thôi, bữa cơm gia đình hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Vậy mà còn chưa bắt đầu, đã phải kết thúc.

10 năm qua chưa từng như vậy, cớ gì hôm nay không từ chối Taehyung mà về đây nấu bữa cơm, gieo cho cậu chút hy vọng nhỏ nhoi rồi lại dập tắt?

Khi Jungkook chỉ vừa mới mở lòng vui vẻ với thế giới, thì chính tay ba mẹ lại lần nữa đẩy cậu về quá khứ đau khổ kia. Cậu chẳng dám gọi cho Taehyung, cậu biết anh đã dành rất nhiều tâm tư cho bữa ăn này, anh yêu cậu như vậy, nếu biết chuyện chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Suốt đêm hôm đó, chẳng biết Jungkook đã khóc bao lâu, đau lòng đến thế nào. Cậu chỉ nhớ cả cơ thể mình vô lực rồi từ từ gục xuống, trước khi nhắm mắt còn thấy điện thoại sáng lên thông báo cuộc gọi đến của "Người yêu bé Jeon".

------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top