chap 16. Taehyung đáng yêu!!!

Đôi chân cứng đờ khi anh đứng trước chiếc cửa nhỏ của căn tiệm tối om. Vội vàng bật tung cánh cửa, khung cảnh bên trong làm Taehyung  vô cùng bất ngờ. Bé nhỏ của anh không làm sao cả. Trên đôi tay nhỏ là chiếc bánh kem có chữ "Happy Birthday gấu lớn!"

"Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday
Happy Birthday
Happy Birthday to you
Ta da Chúc mừng sinh nhật gấu lớn của chúng ta!!!!"

Cảm xúc Taehyung lúc bấy giờ như bị đóng băng hoàn toàn, anh không biết nên làm gì thêm nữa, chỉ vì muốn làm anh bất ngờ mà đem tính mạng mình ra đùa giỡn, chắc Jungkook vẫn chưa biết chỉ với một cuộc điện thoại hoảng loạn của cậu đã làm Taehyung lo lắng đến mức nào.

Thấy anh vẫn đứng ngớ người một chút cũng không động đậy, Jungkook mới lên tiếng đánh thức anh ra khỏi suy nghĩ

-Anh không mau cầu nguyện rồi thổi đi. Bánh thật sự rất nặng đó. Tay em mỏi hết cả ra rồi đây này.

Tiếng Jungkook cất lên kéo Taehyung ra khỏi cái suy nghĩ rối tung  của mình. Chắp tay lại cầu nguyện

-...

Phù

Ánh nến tắt đi cũng là lúc đèn được bật lên, vội giành lấy chiếc bánh trên tay Jungkook  đặt đại lên cái ghế gần đó. Để làm gì á? Để ôm em vào lòng, Taehyung khóc rồi, anh thật sự khóc rồi, từng dòng nước mắt cứ thế rơi không kiểm soát. Taehyung khóc rất nhiều, không phát lên thành tiếng nhưng từng cơn nấc nghẹn cũng đủ biết anh đau lòng như thế nào. Mọi người đều hốt hoảng đến im lặng trước hành động của Taehyung, đặc biệt là Hoseok và Yoongi. Từ khi biết đến Taehyung ngoài nét mặt lạnh tanh theo đó là đôi mắt với vẻ xa cách thì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy con người này rơi nước mắt, dù chỉ là một giọt.

Thế mà bây giờ chỉ vì con người nhỏ bé trước mắt mà lại khóc đến thương tâm như vậy, phải chăng anh quá lo sợ về tình yêu nhỏ bé, quá đỗi mong manh này của hai người rồi không?

Thật sự Taehyung cũng không biết bản thân bị sao nữa, chỉ biết rằng sau khi biết em gặp chuyện đầu óc anh không còn giữ được tỉnh táo nữa. Bao nhiêu lo sợ chừng ấy năm đều chưa từng xuất hiện vậy mà hôm nay, anh thật sự rất sợ, sợ  em nhỏ có mệnh hệ gì cả đời sau Taehyung biết làm sao đây?

Jungkook không nói một lời nào, vì cậu biết bản thân sai rồi, cậu đã làm Taehyung lo lắng đến khóc nghẹn. Cậu ích kỉ thật, chỉ nghĩ đến sự bất ngờ của anh khi biết cậu tổ chức sinh nhật trong bí mật nhưng lại quên bén mất cục thương thương trong lòng mình lại rất nhạy cảm về vấn đề an toàn của bản thân cậu.

Nước đi này Jungkook gặp sai lầm lớn mất rồi. Không biết Taehyung có cảm thấy bất ngờ không nhưng Jungkook cảm nhận rất rõ nhịp tim của anh từ khi lao đến ôm cậu đến bây giờ đều không hề chậm đi, cứ thình thịch loạn xạ cả lên, không hề đi vào ổn định. Anh đang sợ cái gì vậy chứ, không phải cậu đang đứng ở đây hay sao.

Đưa tay ra sau ôm Taehyung chặt hơn một chút để anh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu. Taehyung thuận theo cái ôm của Jungkook mà dựa hẳn vào bờ vai mỏng manh, tham lam hít lấy hít để nhiều chút hương cỏ nhẹ nhàng trên cổ cậu để cố ổn định lại cảm xúc.

Bây giờ Jungkook mới để ý anh không hề mặc áo khoác. Trên người chỉ độc nhất một chiếc áo len mỏng. Anh còn đang rét run lên. Vội đẩy anh ra khỏi cơ thể của mình mặc cho Taehyung vẫn còn đang nấc lên

- Jungkook à...

Taehyung gọi với theo hướng Jungkook đi nhưng cậu đã đi thật rồi, một cái ngoái đầu cũng không có, cậu giận ngược lại anh sao, anh có làm gì sai đâu chứ?

Toang chạy theo thì nghe tiếng Jungkook vọng lại

- Anh đứng yên đó đợi em.

Taehyung hôm nay rất ngoan. Chịu đứng yên đợi Jungkook mặc cho sáu con mắt đang nhìn mình với thái độ khó hiểu.

Hoseok thì thầm vào tai Yoongi

- Có cầm điện thoại đó không? Quay lại một đoạn để khi về tổ chức chiếu lên phòng họp cho anh em coi!

-Suỵt cậu điên rồi, muốn nó cắt đầu 2 đứa đem cho báo ăn hay sao ?

- ...

Hoseok im bặt, anh rén thật sự.

Sau hơn ba, bốn phút gì đó, đồng hồ trong tim của Taehyung nói thế, Jungkook đã xuống lầu, trên tay cậu là cái áo lông dày cộp. Không nói không rằng đem mặc hẳn vào cho Taehyung. Vừa mặc cho vừa mắng

- Tại sao lại không mặc áo khoác chứ hả? Ở nhà không còn cái áo nào dày hơn hay sao hả? Anh có biết ngoài trời bao nhiêu độ không ? Anh có thấy lạnh không hả? Ốm ra đấy rồi ai lo? Anh có suy nghĩ được không hả Kim...

Nói chưa dứt câu đã bị Taehyung đáp xuống môi một nụ hôn, nuốt luôn chữ Kim Taehyung vào bụng anh rồi. Nếm một chút vị ngọt của cánh hồng rồi thôi, Taehyung biết bé nhỏ của anh da mặt rất mỏng, bị một chút trêu ghẹo liền đỏ hồng hai má, nhìn vào chỉ muốn bắt nạt em mãi thôi.

Jungkook há hốc mồm sau cái hôn của tên Kim - vô sỉ - Taehyung. Không kiêng nể mọi người ở đấy Jungkook hét lên

- Này Kim Taehyung, em đã nói với anh như thế nào...

- Kim Taehyung không nhớ, Kim Taehyung muốn hôn, Kim Taehyung muốn được bồi thường cảm xúc. Kim Taehyung đang bắt đền Jeon Jungkook!

Một lần nữa Taehyung lại đặt xuống cánh hồng nhỏ cái hôn thật mạnh như chứng tỏ câu nói vừa rồi của mình là thật và anh muốn hôn Jungkook thay vì nhận lời xin lỗi từ cậu.

Mặt Jungkook đã hồng giờ lại đỏ lựng lên. Thật không thể chịu nổi cái tên vô sỉ này thêm một chút nào nữa mà. Nhận thấy sắc mặt Jungkook thay đổi theo chiều hướng không mấy tích cực. Ba người còn lại sợ nếu cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra thì e rằng người bất ổn chính là bọn họ. Đã làm bóng đèn soi sáng như ban ngày lại còn chứng kiến cảnh chim chuột, õng ẹo của ông trùm xã hội đen. Nói ra thì thật sự không thể nào tin được. Cái sự thật đang diễn ra trước mắt nó thật vô cùng. Thật đến nỗi muốn chối bỏ vì không thể tin ...

Jimin vội lên tiếng cắt ngang cơn sấm chớp, bão bùng vừa mới hình thành trong lòng Jungkook.

- Còn không mau nhập tiệc, hai người còn đứng đó chắc đến sáng vẫn chưa được ăn.

Hoseok và Yoongi cũng đồng thanh tán thành ý kiến làm hòa của Jimin, bởi vì nói thật bọn họ cũng đói lắm rồi, cả buổi chiều tất bật chạy đôn chạy đáo chuẩn bị cho con người kia cái sinh nhật bất ngờ thật hoành tráng. Nhưng khi vừa tới thì lại ngớ người ra, lại còn khóc bù lu bù loa như vừa mất sổ gạo. Bụng đói thì châm chước bỏ qua cho đôi trẻ chúng nó hú hí nhau đôi chút. Hú hí một chút thì vui chứ mà nãy giờ là hơn 10 phút đồng hồ rồi, chân đứng tê cả ra mà không ai dám ngồi, thật không thể chịu đựng thêm được nữa.

Jungkook biết bọn họ cũng mệt rồi, cả buổi chiều bận rộn, hai con người kia sau khi tăng ca về liền đến ngay chỗ cậu vì cuộc gọi tối hôm qua. Thật ra cậu chỉ muốn cùng mọi người  làm một cái sinh nhật nhỏ bất ngờ cho anh. Và hơn hết đây ít nhất sẽ là kỉ niệm êm đềm đẹp đẽ nhất trong lòng năm con người nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn đầy sóng gió này.

Một bàn đồ ăn thịnh soạn với rất nhiều món ăn, đặc biệt có món thịt ba chỉ mà Taehyung rất thích. Đúng hơn thì tất cả món trên bàn đa phần là món anh thích. Taehyung vui vẻ hẳn lên khi được ăn ngon thế này, chỉ cần đồ ăn ngon, tâm trạng của anh liền tốt lên. Không phải anh chỉ nghĩ đến đồ ăn mà đây là đồ ăn do chính bé nhỏ của anh nấu nên Taehyung phải ăn thật ngon mới được. Jungkook chắc đã rất vất vả để có cho anh bất ngờ này nên không thể phụ lòng em được.

- Thật sự cảm ơn mọi người vì bất ngờ ngày hôm nay. Cảm ơn Jungkook đã nấu cho anh một bữa ăn hoành tráng như thế này. Kim Taehyung hứa sẽ ăn thật ngon!

Câu nói đột ngột của Taehyung làm tâm trạng mọi người phấn chấn hơn hẳn. Thì ra Kim Taehyung của bọn họ lại có một nhân cách đáng yêu đến như vậy. Có lẽ là do tác động của tình yêu ngọt ngào thao túng, cũng có thể là do có một xinh đẹp bên cạnh. Trời ơi, cả hai điều đó đều vô cùng hợp lí nên Taehyung nguyện công nhận đóng dấu cả hai là không thể lệch vào đâu được.

Bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ của những con người nhỏ bé trong xã hội phức tạp. Không biết ngoài kia bao nhiêu mệt mỏi, vất vả, nhưng khi ngồi lại cạnh nhau ăn cùng nhau một bữa cơm, kể cho nhau nghe những câu chuyện không mấy logic, không rõ đầu đuôi nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt dãn ra hết cỡ. Những tiếng cười khúc khích vang lên trong tiệm tranh nhỏ ấm cúng làm cho bầu trời đêm lạnh cóng ngoài kia cũng được niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy sưởi ấm mấy phần.
Jungkook đến bây giờ mới biết, thì ra có bạn sẽ tuyệt vời đến như vậy. Trước giờ em chưa từng có bạn, nhưng từ khi anh xuất hiện trở lại cuộc sống của em như bước sang một trang hoàn toàn mới, hơn thế nữa, em nghĩ là mình đã bước sang cánh cửa khác. Một cánh cửa chỉ có niềm vui và hạnh phúc ?Cánh cửa địa ngục chứa vô vàn nỗi buồn ở quá khứ em sẽ đóng kín lại, khóa chặt nó vào góc tối của trái tim, chôn vùi sâu vào nơi mà em có thể không nhớ đến nữa. Giờ đây xung quanh đều ngập tràn hạnh phúc, cớ sao phải nhớ về những thứ kinh tởm dơ bẩn đó làm gì kia chứ.

Jungkook hiện tại đã có bạn, có người chia sẻ về công việc, có vui vẻ, có hạnh phúc tròn đầy, hơn hết tâm hồn xinh đẹp của Jungkook ở  hiện tại đang được sưởi ấm bằng một ông mặt trời nhỏ ngụ trong tim. Có anh, Jungkook như có tất cả. Không cần bất cứ thứ gì khác, với Jungkook chỉ một Kim Taehyung là đủ. Có Taehyung, mọi thứ xung quanh đều không đáng một xu.

" Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn khi thời thanh xuân ấy xuất hiện bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương. Anh  xuất hiện vào lúc em đẹp nhất để rồi thứ tình cảm quý báu này chỉ thuộc về mỗi anh. Cuộc đời này vốn ngắn ngủi. Gặp anh và yêu anh chính là điều mà Jeon Jungkook này không bao giờ hối hận..."

Taehyung nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của em bé, tâm hồn gã như được một liều thuốc an thần xoa dịu. Sau bao nhiêu mệt mỏi ngoài kia, chỉ cần nhìn thấy Jungkook, thấy nụ cười em, thì mọi thứ xung quanh, gã đều không để vào mắt. Vì em là tất cả đối với gã, không có em mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa. Có em rồi mọi thứ xung quanh vẫn vô nghĩa bởi vì sao?

" Bởi vì cuộc đời Kim Taehyung là Jungkook. Thế giới của gã chỉ gói gọn bằng một Jeon Jungkook . Hoặc là  Jungkook hoặc là không gì cả!"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top