Seoul, tháng một

Thời tiết Seoul càng ngày càng lạnh. Tuyết rơi nhiều hơn, mặt đất trơn trượt khó đi. Bầu không khí u ám bao trùm toàn bộ thành phố. Nhưng Seoul vẫn nhộn nhịp. Mọi người đã thích nghi được với thời tiết khắc nghiệt, hàng quán đường phố lại tấp nập người qua lại.

"Ann à, biết đến bao giờ mình mới có người để yêu nhỉ?"

Yeon bỗng dưng hỏi tôi. Hơi bất ngờ, tôi đặt chiếc laptop sang một bên, nhìn ra phía Yeon đang thơ thẩn thả tâm hồn bên cửa sổ.

"Tại sao hôm nay cậu lại hỏi vậy? Có chuyện gì sao Yeon?"

"Anh ấy làm đám cưới rồi Ann ạ. Anh ấy đã chính thức làm chồng của người ta rồi. Anh ấy còn không mời mình nữa..."

Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của Yeon, thấy rất rõ. Nó tựa như viên kim cương rơi xuống, cảm tưởng như tôi có thể nghe được tiếng vỡ tan trên chiếc bàn gỗ. Tất cả, dường như chìm vào hư vô.

"Yeon à, cậu biết không, lúc trước mình đã từng thích một chàng trai..."

"Thật sao?"

"Đúng vậy, nhưng anh ấy không thích mình. Và mình tình nguyện làm em gái ở bên cạnh anh ấy. Ngày mình đi, anh ấy cùng người bạn gái ra tiễn mình ở sân bay. Lòng mình đau, nhưng vẫn cố mỉm cười. Vì mình biết nếu mình khóc, chắc chắn mình sẽ không thể quên được anh ấy, và chắc chắn mình sẽ không thể bước qua cánh cửa đó. Cách đây vài tháng, họ đã làm đám cưới. Nhưng mình không dám trở về. Mình nghĩ rằng, cần giũ bỏ những thứ mình không thể giữ nữa. Vì vậy Yeon à, hãy bỏ người đó sang một bên, và tìm một người khác được không? Mình không muốn nhìn cậu buồn như vậy nữa."

"Cậu nói đúng Ann ạ. Mình nên mỉm cười mới phải. Được rồi, để mừng cho ngày hôm nay, mình và cậu sẽ ra ngoài ăn. Hôm nay mình mời!"

"Xin lỗi Yeon, nhưng hôm nay... Ji Hyun có mời mình đi ăn với chị anh ấy..."

"Thôi tôi biết rồi, hôm nay bạn có hẹn với gia đình nhà người ta rồi chứ gì? Mấy mà tôi lại đi ăn cưới của bạn chứ? Ôi cái ví tiền của tôi!"

"Yeon, đừng trêu mình nữa. Nhưng ngày mai nhất định đi ăn, và cậu vẫn bao đấy nhé!"

Tôi chọc chọc vài cái vào lưng Yeon , rồi đứng dậy tìm đồ. Chị của Ji Hyun, tôi không muốn mình để lại ấn tượng không tốt với chị ấy.

"Em chuẩn bị xong chưa?"

"Sắp xong rồi, đợi em một chút nữa thôi. Anh đang ở đâu vậy?"

"Trước cửa nhà em. Nhanh lên đi, anh lạnh quá mà!"

"Sao anh không gọi cửa? Đợi em một chút, em ra ngay đây."

Vội vàng chào tạm biệt Yeon, tôi mở cửa ra ngoài. Thời tiết lạnh, giọng anh khàn như vậy, có vẻ như anh đã chờ tôi từ rất lâu rồi.

"Sao anh không gọi cửa chứ? Trong nhà có máy sưởi, chắc chắn sẽ ấm hơn."

Tôi trách móc nhìn anh đứng cầm chiếc ô phía đối diện. Vội chạy đến che ô cho tôi, anh cười hì hì, nói:

"Không sao cả, anh thích cảm giác đợi một người phía trước cửa nhà. Mà đặc biệt là người anh yêu."

"Thật là... Đưa đôi tay đây, em sẽ làm nó ấm lên đôi chút."

Cầm lấy bàn tay lạnh giá của anh, tôi hà một chút hơi ấm lên đó. Tôi biết rõ rằng anh đang nhìn tôi, mỉm cười vì tôi chưa lần nào chủ động như vậy cả.

"Ann à, càng ngày anh lại càng yêu em mất rồi. Làm sao bây giờ? Hay là gặp chị anh xong, anh và em về gặp gia đình, chuẩn bị đám cưới."

"Anh vớ vẩn ít thôi Ji Hyun, nhanh lên, không nên để chị anh chờ quá lâu."

Kéo tay anh, tôi ngượng đỏ chín mặt. Gì chứ, mới quen nhau được gần một tháng, sao lại kết hôn như vậy được!

"Ra kia, anh đi xe đến. Em không muốn đi bộ dưới thời tiết lạnh và tuyết rơi nhiều như hôm nay chứ?"

"Anh có xe?"

"Đương nhiên là anh có xe. Sao anh nỡ để người anh yêu phải khổ sở đi bộ trong thời tiết này chứ?"

Vừa nói anh vừa kéo tay tôi lại chiếc oto đậu phía xa. Trong lòng tôi còn ngơ ngác đã bị ấn vào xe. Nhìn qua tôi cũng có thể đoán được nó cũng không phải loại xe ít tiền. Vậy gia đình anh sẽ thế nào?

Insadong vẫn đông đúc dù cho tuyết có rơi. Khu này nổi tiếng về sự chặt chém du khách, nhưng mấy năm gần đây nhờ sự quản lí của Ủy Ban Thành Phố, mà nó dần là điểm đến ưa thích của mọi người vì giá cả phải chăng, có nhiều hàng quán phù hợp cho mọi hoạt động, sự kiện.

Chị anh đặt bàn tại một quán ăn nằm gần cuối con phố. Quán mang đậm phong cách truyền thống của Hàn Quốc, với những gian phòng tách biệt và bàn ăn kiểu cổ. Có vẻ như chúng tôi đã đến sớm hơn chị ấy. Tôi bỗng cảm thấy tim mình càng ngày càng đập nhanh. Không biết chị anh sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn là một cô gái rất xinh đẹp.

"Xin lỗi chị đến muộn quá. Hệ thống giao thông ở khu Gang Nam hôm nay có chút vấn đề."

Giọng nói thánh thót vang lên cùng tiếng kéo cửa. Hít thật sâu một hơi, tôi đứng dậy, mỉm cười nhìn chị. Thật xinh đẹp. Cảm nhận đầu tiên của tôi là vậy. Thân hình cân đối, gương mặt thanh tú sắc sảo. Nhìn cách ăn mặc và trang điểm, tôi biết rằng chị ấy làm trong ngành thời trang.

"Hai đứa ngồi đi, sao lại chưa gọi gì thế này?"

"Chị đừng lo, đồ ăn sẽ dọn lên ngay thôi. Giới thiệu với chị, đây là Ann, bạn gái em."

Anh vui vẻ nói. Nhận ra ánh mắt tò mò của chị nhìn mình, tôi vội vàng đưa tay ra:

"Em chào chị, em là Ann. Lần đầu gặp mặt, rất vui được làm quen với chị ạ."

"Ừ, rất vui được làm quen với em. Chị là Park Da Nal. Mà hình như chị nhìn thấy em ở đâu rồi thì phải."

"Dạ?"

Vừa bắt tôi chị vừa nói làm tôi hơi bất ngờ. Chị ấy đã gặp tôi ở đâu ư? Ngoại trừ những điểm quen thuộc như trường học, thư viện, sông Hàn và studio của anh trai Yeon ra, tôi không nhớ mình có đi đến bất cứ nơi nào liên quan đến lĩnh vực thời trang cả.

"À chị nhớ rồi, ở làng Hanok Bukchon. Chị thấy em chụp ảnh tại làng Hanok Bukchon vào thời gian này năm ngoái. Chị còn nhờ em chụp một bức để đăng lên bìa tạp chí, sau đó định gửi cho em cuốn đó nhưng em không để lại địa chỉ liên lạc. Lúc đó chị đã hận là không thể lật tung đất Seoul này để tìm em. Bây giờ lại gặp em ở đây, thật là may quá!"

Chị ấy nói trong khi tôi vẫn còn mịt mờ với cái bộ não cá vàng của mình. Đúng là tầm này năm ngoái tôi có ở Samcheongdong chụp ảnh cho bộ sưu tập "Seoul, xưa và nay", nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra rằng mình đã gặp chị chứ?

"Hai người quen biết nhau là tốt rồi, tuy rằng cô gái của em cùng với bộ não cá vàng vẫn chưa thể nhớ ra chị là ai. Ăn đi thôi, đồ ăn dọn hết lên rồi. Nó nguội là không ngon đâu!"

Anh lên tiếng vừa giải nguy cho tôi, nhưng vẫn có hàm ý trêu chọc. Chắc anh đang trả thù tôi vụ ngày đầu tiên yêu nhau, tôi nghe điện thoại của anh mà vẫn hỏi ai vậy, khiến cho anh ngày hôm đó tức giận tột cùng. Người đàn ông này, thật là nhỏ mọn!

Và buổi tối kết thúc tại quán coffee trên đường Gyeongnidan-gil. Vẫn là khung cảnh như vậy, chỉ khác rằng bây giờ có hai người phụ nữ mải mê nói chuyện nhiếp ảnh, thời trang trong khi người đàn ông ngồi bên cạnh càu nhàu mãi không thôi. Thật may mắn khi chị Da Nal không ghét tôi, mà ngược lại chị còn cho tôi cảm giác thoải mái. Và may mắn hơn nữa, tôi còn có anh...

Tháng một, em và anh vai sát vai đi bên nhau, mặc kệ mưa gió...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top