18.

- Hongjoong à tui về rồi này, đi thôi!
- Ừm
Seonghwa vừa mở cửa vừa vọng lại, Hongjoong ngây ngô với cảm xúc của mình mà không thèm để ý đến người kia, ừm đại cho qua. Anh bơ phờ, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ sâu xa, liệu Seonghwa sẽ làm gì nếu anh hành xử như thế nhỉ? Lòng nữa muốn thử nữa muốn không, sợ rằng kết quả không như mong chờ, Kim Hongjoong đây lại phải phiền muộn rồi hối hận. Đó sẽ là cả một vấn đề nếu tên mèo kia chưa gì đã bỏ cuộc rồi hèn nhát rời đi, có vẻ bản thân anh cũng chẳng muốn đối diện với điều đó làm chi. Yên bình như bây giờ là được rồi, thử khó nhau làm gì để trút thêm sầu, thôi anh thông suốt rồi, cứ để mọi thứ tiến triển tự nhiên thì tốt hơn. Mong rằng cậu không làm tôi thất vọng...
- Đổi ý rồi không muốn đi nữa
- Cậu giận tôi à? Hay do tôi chậm chạp quá?
- ....
- Nè Hongjoong nói gì đó đi!
- Tôi xin lỗi mà...đừng giận...
Gì đây? Từ khi nào lại biết nhõng nhẽo như vậy? Đúng là có bạn có bè khác thật, thái độ cũng thay đổi rõ luôn, chắc là có "xách vở theo thầy" rồi đây.
- Cậu không đi là tôi bế đi đấy nhé!
-...
Con mèo không nói nhiều mà bế xộc con người ta lên vai, ung dung tắt từng cái đèn trong nhà mặc cho bé nhỏ la mắng bên tai. Hắn mang anh để trên kệ giày, lướt mắt qua tủ giày nhỏ gọn đó, hôm nay người bé ăn mặc đẹp như vậy thì chọn đôi cổ cao này đi, màu sắc cũng hoà hợp lắm chứ nè!
- Cậu ngồi yên tôi mang giày cho
- Ai bảo cho cậu là tôi tính mang đôi đấy vậy?
- Không đâu, thần giao cách cảm đó!
Hắn vừa thắt lại dây giày cho anh vừa nhếch mép cười như đạt được mục đích. Kim em bé hôm nay hờn dỗi hắn cơ đấy, chẳng biết lại vu vơ chuyện gì mà sắc mặt cứ như bánh bao chiều, xem hai má của ổng phụng phịu mà muốn cắn. Ôi!! Khi nào mới đường đường chính chính chiếm hữu cái má này về đây!!
- Hongjoong hôm nay nhõng nhẽo, đáng yêu lắm đó!
- Tôi không phải trẻ con mà nhõng nhẽo với cậu
- Vậy cái má phồng phồng này là sao?
Anh câm nín, tên này học ai cái thói nói trúng tim đen người khác vây? Ai cần cậu nói toẹt ra là tôi nhõng nhẽo! Lỡ mấy bạn đọc giả thấy rồi cười tôi thì sao? Đồ mèo xám đáng ghét, hứ!
- Rồi rồi, không chọc nữa!
- Hongjoong đi ăn với tui nhé?
- Hôm nay cậu được nghỉ mà, ở nhà suốt thì chán lắm!
Kim em bé không nói chỉ đơn giản là gật đầu như đứa trẻ, chẳng hiểu sao hắn thấy anh nhỏ bé đến lạ. Hai chân đung đưa, bàn tay nho nhỏ thì để trên đùi tỏ vẻ nghiêm túc, đôi mắt to tròn nhìn hắn, hai bên má thì núng nính như chiếc bánh bao. Ui cha, công nhận bác Kim sinh khéo thật, sinh ra một em bé tài sắc vẹn toàn lại còn siêu cấp dễ thương, mặc dù hơi dễ nổi nóng một tí nhưng không sao, đó là đặc điểm của Joongie mà làm sao hắn dám từ chối chứ!
Hắn ta với lấy chiếc áo giữ nhiệt ngay móc treo cạnh đó, đem cả người Hongjoong gói gọn vào trong, ấm áp rồi, xinh xắn rồi, đi chưa nè nhỏ bé ơi?

- Có mỏi lắm không?
- Lên lưng đi, tôi cõng cậu!
Seonghwa dừng lại đợi dáng người thấp thấp kia đi đến, trông nọ có vẻ thấm mỏi rồi nên hắn mở lời đòi giúp.
- Không đâu, cứ đi thôi, là tôi muốn đi bộ còn gì!
Hongjoong từ chối, từ đầu họ Park đã chu đáo nghĩ đến việc khoảng cách xa nên đi bộ cả đoạn dài để dành lại tiền bắt Taxi cho anh. Nghe xong anh xót lắm, biết hắn vừa đi làm có mấy buổi nên chẳng có dư dã gì, mà tiền taxi phải gọi là đau túi, đòi trả tiền thì con mèo nằng nặc không chịu. Tiền thì anh chả thiếu đâu, việc bỏ bài đồng đi taxi cũng chẳng có gì xa lạ, thế là trong lúc bóc đồng, cảm giác vừa bực bội vừa tội nghiệp hắn buộc anh ra quyết định là đi bộ hết cả hai.
- Mệt quá! Đi bộ hết đi!
Vậy là khỏi dành qua dành lại, đi bộ hết hai người, khoẻ:)
- Lên đi mà, còn xa lắm, cậu đi chậm vậy khi nào mới được ăn?
- Ham ăn vậy à?
- Không phải
- Phải
- Kh-
- Ham ăn
Họ Park không nói nữa, chịu thua người kia rồi! Nói thế nào là thì Joong vẫn nhất! Nhất Joong rồi!
- Nè nè, đã bảo là không muốn!
Chịu thua thôi chứ đâu có nói không được tự ý bưng anh lên? Từ đây đến quán còn tầm mười phút nữa mà cái cậu nhỏ nhỏ bé bé đó trông muốn gục ra giữa tuyết tới nơi rồi. Nhìn xem, miệng bảo là không muốn mà thân xác đã mềm nhũng, thành thật dựa dẫm vào hắn, đúng là chỉ giỏi mạnh miệng mà!
- Thật ra tui vẫn sợ ông mỏi chân hơn là ham ăn!
Trên nền tuyết trắng, đầy rãi những dấu chân bị lún sâu của tên mèo, bởi lẽ trên lưng nó bây giờ còn có thêm một sinh mạng, một thế giới thu bé lại tên Kim Hongjoong. Mặt hắn ta thì nóng hổi, đỏ chót lên khi nói ra điều này trước mặt anh, có ai biết sau mỗi câu nói đọng lại trong lòng đó là biết bao tâm tư của hắn không? Cứ mỗi bước chân lại thấy trên môi người tóc bạch kim vài tia hạnh phúc. Người không nói chỉ ôm chặc cổ hắn hơn rồi dựa đầu lên vai, dụi chiếc mũi đo đỏ vì lạnh kia trút vào bên tai, anh thở ra đều đều nhưng tim lại mạnh mẽ đập tung như muốn rớt ra lồng ngực.
Rung động rồi rối rén thật nhỉ? Đứng trước cái dịu dàng này lại không biết phản ứng thế nào cho hợp lý. Hay là hôn hắn? Không không, nó quá phô trương khi ở ngoài. Vậy thì trả lời lại nhé? Nghe thì hợp lý đó nhưng với con người khô khan trong tình cảm này thì biết nói gì? Nói rằng "con mẹ nó, tôi yêu cậu" hay "tôi rung động trước cậu rồi Park Seonghwa"? Mơ đi, có mơ anh mới làm cái trò ngu ngốc đó, mất hết cả giá, với không chừng hắn lại cười vào mặt cho. Sến sẩm không phải là gu của anh đâu, gu của anh là Châu Á:)
"Dạo này tớ hay có suy nghĩ rằng
Cuộc sống vẫn khá ổn, bằng chứng là cậu đấy
Mặc dù chúng ta vẫn có những xung đột
Nhưng rồi cũng phớt lờ xem như không có chuyện gì
Dù có hơi gượng ngùng khi nói những lời như thế này
Nhưng cậu biết đấy, nó là tấm lòng của tớ..."
Hongjoong khẽ ngân nga vài câu hát, nó chỉ bất chợt xuất hiện trong đầu thôi và thật đúng đắng khi anh hát chúng cho Seonghwa...
- Cậu hát hay thật
- Không hẳn, chỉ là ngẫu hứng thôi
- Ngẫu hứng khiến nó cuống hút hơn rất nhiều đó!
- Vậy sao, tôi cũng nghĩ thế...
Giữa trời đông lạnh buốt, mặt trời vẫn ở đó nhưng nó có vẻ không đủ để sưởi ấm cho bao trái tim lạnh lẽo ngoài kia rồi. Xung quanh người người vẫn qua lại, có ngã nhìn vào họ rồi nói lời mật ngọt, người thì lủi thủi, cảm thấy ganh tị cho mối tình đẹp. Cơ mà hắn và anh có là gì đâu chứ? Cả hai chỉ đơn giản là chiếc lửa hồng mới len lỏi cháy trong góc lòng cô đơn thôi, có gì mà đáng ganh tị?
Phải chịu thôi vì chuyện của ai người đấy hiểu, ở ngoài nhìn vào làm sao mà đoán được? Mà thật ra vẫn có thể, trừ khi có 7749 phép thần thông rồi đọc kí ức, suy nghĩ thì may ra.

Đi qua một tràn ngã ba ngã bảy, cuối cùng đôi mèo chủ cũng yên vị trong quán cafe mèo nho nhỏ. Chiếc chuông ngoài cửa lại len ken lên mấy tiếng thu hút ánh mắt của bọn mèo, chúng như được báo trước mà lần lượt bu quanh lấy anh, nhân viên ở đây vẫn hoạt động bình thường thì "tiệc" của hắn nói là ở đâu chứ?
Anh tò mò, kéo kéo gấu áo hắn để hỏi cho rõ nhưng cuối cùng là bị lơ đi. Seonghwa không biểu hiện gì nhiều, đột ngột kéo anh vào góc khuất của quán, nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhận ra đó là lối dẫn đến một căn phòng khác. Cánh cửa tối màu dần hé mở, nơi đây được bầy trí rất gọn gàng và đặc biệt là viên ngọc màu xanh biển kia, từ đây anh còn nhìn thấy được năng lượng đặc biệt của nó toả ra, lôi kéo Hongjoong phải đến gần nó.
- Hongjoong à vào trong thôi!
Phía sau lưng anh là tủ sách cao chiếm hết phần nữa không gian của căn phòng, tên mèo thành thục, hắn lướt qua một dãy sách rồi dừng lại ở phía cùng. Quyển sách màu nâu da sờn cũ, chính là nó, chìa khoá của bửa tiệc nằm ở đây. Hắn gạt quyển sách xuống, cái tủ lớn cũng dần dần run chuyển mà dẫn cả hai đến một không gian mới, tiếng nhạc ầm ỉ bắt đầu tấn công lấy đôi tai anh mà truyền thẳng lên não. Ra chúng là một quán bar ngầm, họ Kim sau khi được một pha sáng mắt thì tự cười lấy mình. Có phải anh quá non nớt rồi không? Dễ gì giống mèo tinh này chịu lộ mặt dễ như vậy chứ, xem ra hôm nay Hongjoong này được trải nghiệm qua "động mèo" rồi.
Anh bước vào trong, mùi "thịt người" lập tức thu hút được bọn mèo kia, anh gấp gáp tiến về phía Seonghwa mà vẫn không ngừng nổi hết gai óc. Mắt mèo vẫn chầm chầm sau lưng, dù đã cố trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi trời. Không khí lúc này bổng dưng trầm xuống, cảm giác càng ngượng ngùng hơn khi một người anh lớn của hắn tiến đến và vuốt cầm anh, trong khi cả hai chỉ mới chạm mắt nhau.
Dung mạo người này khí chất vô cùng, màu tóc sáng cùng nụ cười bí hiểm, đôi tai mèo ngoắc ngoắc, dáng gã cao lớn cùng sắc khí muốn bóp ngạt người khác đứng trước mặt anh. Người nọ nâng cầm, ngón tay thô lỗ miết mạnh lên cánh môi anh mặc cho họ Park đang tối mặt bên cạnh.
Mèo xám đứng cách anh chẳng bao nhiêu, chứng kiến thứ này mà lòng nóng như lửa đốt, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, hắn giận dữ đến mức gân cổ cũng phải nổi rõ lên. Con mèo trừng mắt nhìn gã, ánh mắt nó như hận thù, bao nhiêu đáng sợ đều hiện hết ra ngoài mà áp chế lại người anh lớn cùng những người xung quanh. Hắn gầm gừ, người của tôi mà anh dám tự tiện như thế sao, Lee Minhyuk?
- Seonghwa chú không cần lườm anh kiểu đấy!
- Anh lớn chỉ muốn xem mắt nhìn của chú thế nào thôi
Gã ta nhếch mép rồi thả anh ra, không cho Hongjoong gần tên lão mèo ấy thêm lâu, hắn kéo anh bé đem giấu sau lưng, mặt tối đen quýt vào vai Minhyuk thay lời cảnh cáo.
- Hyung thôi cái trò đó đi
- Sao? Khó chịu à? Ở đây toàn là anh em, lo cái gì chứ?
Hắn không đáp, trực tiếp lách qua gã mà mang Hongjoong đến chỗ Choi San cùng Soobin đang làm trò mèo. Seonghwa trong lúc nóng giận mà nắm chặt tay anh, chặt đến mức chúng rõ vết hằn đỏ, tim anh hững đi một nhịp xong lại bình bịch trước hành động của hắn. Hwa của anh khi ghen đáng sợ thật đó, đến anh mà còn bị doạ sợ, đúng là khi ghen người ta rất dễ đánh mất lí trí mà, trông hắn bây giờ rất giống lúc bị mất kiểm soát. Vừa lãnh khốc vừa giận dữ, từng hành động đến lời nói đều rất thô bạo. Anh đoán nếu hắn ta ở cạnh người anh kia thêm lâu không chừng sẽ bay vào choảng nhau mất.
- Ngồi đây với bọn nhỏ
- TUYỆT ĐỐI không được đi đâu hay để ai động vào người cậu có biết chưa?
Lời nói của hắn như một mệnh lệnh mà anh chẳng dám từ chối, ánh mắt đục mờ cùng sợi chỉ máu hiện rõ sự câm phẫn đó ám ảnh lấy tâm trí anh, Hongjoong ngồi im, lấp bắp vâng lời. Seonghwa nghe nói xong thì nhẹ nhõm đi mấy phần, tưởng đâu có thể yên ổn đưa anh đi ăn cùng mình, ai ngờ lại lòi ra gã.
Nói rồi hắn dứt áo quay đi, trước sự đột ngột này của mèo xám, nó, Choi San bổng nhiên lại trở nên hiếu chuyện đến lạ. Nó ngó theo bóng lưng mèo lớn rồi quay qua nhìn anh, miệng nó chu chu ra, bắt đầu dò hỏi Hongjoong cho bằng được câu trả lời. Sao mà lúc này anh thấy nó giống thằng Wooyoung thế không biết! Chẳng hiểu ở chung thế nào mà riết cái nết hỏi chuyện cũng i chang nhau, có khi nào sau này đặt bọn nó ở cạnh là hết nhận ra ai Woo ai San không?? 
Hongjoong đau đầu, bây giờ mới để ý ngồi kế thằng bé San còn có cậu trai khác trông trầm tính và đẹp trai lắm. Anh cũng là dạng chẳng ngại người lạ, thôi thì trước lạ sau quen, ngõ lời hỏi tên người ta trước rồi tính sau. Kim em bé nghiên người sang rồi hỏi nhỏ người kia, giữa không gian ồn ào, náo nhiệt như vậy thật khó để Soobin có thể nghe rõ lời anh nói. Cậu lịch sự, hơi cuối người xuống để anh thì thầm vào tai, cậu vừa nghe mà mắt mở to như nhận ra điều gì đó.
- Khoang đã, giọng này giống Hongjoong lắm!
Soobin trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa thì cuối cùng cũng nhận ra người vừa nhỏ giọng hỏi tên mình là người nổi tiếng. Ôi trời, có ai biết cậu là fan cuồng của anh đâu chứ! Cơ hội được giao lưu với thần tượng trước mắt thì có ngốc cậu mới bỏ lở.
- trỜi ạ em là FAN CỨNG CỦA ANH LUÔN!!!
- E-em...em là Choi Soobin, anh cho em xin bắt tay được không ạ!?
- Ohh...đ-được chứ!
Cậu trai tóc đen chìa tay ra mà cơ thể rung rung, trời ơi nếu biết được gặp anh Hongjoong ở đây thì cậu đã ăn mặc đàng hoàng hơn rồi. Có ai gặp idol mà mặc quần đùi với hoodie như khi ở nhà giống cậu chứ!! Thật là ngại quá đi, không biết anh ấy có để ý không nữa><
Anh bé bắt lấy tay cậu, trong phút chốc lại thấy bàn tay người kia ươn ướt cả vì mồ hôi, mặt cậu bé cũng trở nên ái ngại mà ửng hồng nhìn anh. Trường hợp như vậy không phải lần đầu anh gặp nên chẳng để tâm mấy. Lúc trước có cô fangirl kia vì gặp được anh mà ngật xỉu luôn giữa đường, mà với con người thương fan như anh thì đâu thể bỏ mặt cô ấy như vậy được. Anh đã gọi cấp cứu và trả luôn tiền viện phí cho cô, mặc cho hôm đó anh đã đến họp trễ, bị cấp trên la hết nửa tiếng nhưng không sao, miễn là fan của anh an toàn là tốt rồi.
- Không sao đâu, cậu cứ bình tĩnh, chúng ta còn được nói chuyện dài dài mà!
- Dạ...dạ...do em phấn khích quá...
Anh không nói gì cả nhưng với tình huống này, họ Kim lại quyết định xoa đầu cậu như một lời an ủi. Chính anh cũng từng trải và hiểu nó hơn ai hết, nhưng với tâm trạng hiện giờ, thật khó để anh tập trung vào vấn đề. Đầu óc cứ lẫn quẩn trên mây mà suy nghĩ về ai kia, băng khoăn xem họ với anh rốt cuộc là gì. Là tình duyên mà ông trời xếp đặt đến hay chỉ đơn giản là tình cờ hắn tìm được anh và xem anh như một nơi để giúp hắn hoá người? Khó thật, tình cảm này...liệu có được hắn đền đáp đàng hoàng? Anh không biết, chỉ sợ đến giây phút nào đó bản thân tự ngộ ra họ chỉ là lợi dụng mình, sợ một ngày người kia biết được tấm lòng này rồi quay lưng...
Đối mặt với bản thân thì dễ nhưng đối mặt với hắn lại là một chuyện khác, ban đầu cứ nghĩ chỉ cần sống thật với cảm xúc, mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng tích cực. Nhưng anh sai rồi, một khi đã nhấn thân vào chốn tình ái này càng khiến anh yếu đuối, phụ thuộc lại vào hắn hơn. Từ khi nào thân dáng này lại trở nên si tình đến vậy? Chỉ là một người mới đến, chưa sống với nhau được bao lâu đã đưa hết những thứ quý giá anh gìn giữ suốt hai mươi hai năm qua cho hắn và liệu...làm vậy có xứng đáng không?
'Haiz, Kim Hongjoong, mày ngốc thật...!'

- Hongjoong?
- Joongie?
- Bé nhỏ của Pặc Ddeonghwa ơi!
- Thôi gọi tôi như thế đi!
- Cuối cùng cũng trả lời rồi, huhu, xúc động quá!
Tên mèo xám sau một hồi biến mất cuối cùng cũng trở lại với đống đồ ngon mà tự hắn gọi là "chiếm" được qua khả năng lươn lẹo đó mang đến cho anh. Thật ra cũng chẳng có gì nhiều, mà túm cái quần lại và nói toẹt ra là dĩa thịt bò còn nóng hổi hắn vừa lẻn vào bếp chôm được cho "ghệ đẹp" dùng. Mèo San thấy thịt, mắt nó liền sáng như đèn pha, tính bay vào ké ông anh lớn mà không thành. Muốn ăn thì phải lăng vào bếp, mà không làm thì show Aeygo trước mặt mọi người đi rồi anh mày chia cho. Nghe xong nó phóng thẳng xuống ghế mà làm trò, lấy lòng mấy ổng trước rồi tính, nó biết mấy ông anh chẳng ưa cái dạng này, dẹo dẹo một chút
thế nào cũng có thịt ăn. Bọn mèo nhỏ thấy nó bất chấp vì miếng ăn thì cười khinh vào mặt, nó nghe rồi ngượng, đỏ chính cả tai.
San dù có tức có tủi cũng cố cắn răng làm trò hề cho thiên hạ, bởi khổ lắm! Nào giờ sống với Woo đồ ăn lúc nào cũng ngập mặt, nó có ngờ là nay liêm sĩ của nó rớt luôn xuống cống vì mấy miếng thịt đâu chứ! Bạn nhỏ ở nhà mà biết chắc sẽ thất vọng về nó lắm, hic, may sao Jjong ẻm còn nhớ đến danh dự của Choi San này mà ra tay cứu giúp. Thế là sầu quá đành bám dí lấy người em tháng năm Jongho để xin ké thịt, hic, nó hờn nó dỗi mà nó không nói đó nhé!
- U là trời, người ta nói miếng ăn là miếng nhục mà tui đâu có tin, bây giờ thấy ông San rồi tui mới sáng mắt á!
Huening Kai, con mèo tam thể đã tính yên vị chỗ nào để ăn uống cho an toàn mà cuối cùng lại bị chọc cười đến phun đồ ăn ra ngoài. Em biết nó đang làm mấy trò dở hơi nhưng em thì không thể nào ngừng cười được vì mặt ông San trông tếu vãi lúa🤣
Không khí ở đó bắt đầu vui vẻ hơn nhờ màng tấu hề của San, bây giờ ai nấy đều hăng hái cả, tên chủ xị là Hong Jisoo lôi ra mấy chai rượu mạnh. Gã lớn tuổi đứng lên ghế như đại ca của lũ mèo, hô to "không say không về" rồi bật tung chai rượu ra uống mẫu cho bọn nhỏ ở dưới noi theo. Đám mèo ở dưới, con nào con nấy nhốn nháo dựng đứng tai lên hưởng ứng, chúng bắt đầu nâng ly và "chơi đùa" đến chiều tối.
Kim Hongjoong vốn chẳng biết gì về nơi đây chỉ biết âm thầm quan sát, anh chẳng động vào rượu, bao nhiêu ly mời tới đều bị gã Park chụp lấy uống hết. Người ở đây hầu như đều là mèo tinh, đặt điểm chung, hầu hết là tai mèo cùng chiếc đuôi lắc ngoắc giống với Seonghwa nhưng theo anh quan sát thì chúng đều bị giấu đi cả rồi. Hệ thống ở đây thì tưa tựa như những tổ chứng ngầm, lần này hắn mang anh đến đây thì chắc chắn sau này khó mà dứt ra. Với cả khi nãy, viên ngọc xanh đó....

"Hongjoong!"
"Kim Hongjoong tôi biết cậu nghe thấy tôi"
"Quay lưng lại và tiến về phía viên ngọc, sự thật nằm ở đây..."
"Hongjoong à..."
Ánh sáng đó?
Máu?
1506?
Con số đó có nghĩa là gì?
Mình có từng nhìn thấy nó trước đây chưa nhỉ?
Nó có mối mật thiết nào với mình sao?
Giọng nói này...?

tbc

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top