49~


Mấy ngày nay, cả hai trở nên thân thiết hơn.

Trở về, Lý Thạc Mẫn định thừa thắng xông lên, vun đắp một chút tình cảm của hai người, lại nâng cao phần tình cảm này vài phần...

Nhưng một chuyến ra nước ngoài công việc dồn nén hơn mười ngày tích góp lại, không chỉ Hồng Trí Tú, Lý Thạc Mẫn cũng bận tối mắt tối mũi, không có phương pháp phân thân.

Hồng thị và Hoàng Long cách nhau không xa, hai người lại thực sự không có thời gian chạm mặt.

Cuối tháng ba, app "Hoàn Du" của Công nghệ Hoàng Long kết thúc mã hóa, hai người không thể gặp nhau một tuần liên tiếp, Lý Thạc Mẫn đang định đến chỗ Hồng Trí Tú tìm người ăn cơm tối, nhưng gọi điện thoại đến, lại được người tâm tâm niệm niệm thông báo, buổi chiều anh phải đến trấn X xử lý một số chuyện, phải mấy ngày mới có thể trở về.

Lý Thạc Mẫn có phần nghĩ không ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã gặp không ít sếp tổng công ty, người khác cả ngày ăn chơi đàng điếm vui đến quên cả trời đất, sao Hồng Trí Tú bận bịu đến vậy chứ?

Hồng Trí Tú đến trấn X chuyến này, đến khi hai người gặp nhau, đã tháng tư.

Đầu tháng tư, app bắt đầu đánh giá nội bộ, Hồng Trí Tú vừa trở về, trước tiên đến Hoàng Long nghe Văn Tuấn Huy báo cáo, thuận đường còn dẫn đội tuyên truyền của giải trí Phong Du đến.

Đoàn đội này quanh năm đều tuyên truyền tạo thế cho điện ảnh, phim truyền hình, minh tinh của giải trí Phong Du, kinh nghiệm phong phú, mỗi lần phim tuyên truyền vừa ra, đều đẹp ngang ngửa tinh phẩm của sản xuất điện ảnh.

Biết app bắt đầu công việc hậu kỳ, Hồng Trí Tú đã dẫn đoàn đội tới đây.

Trong cuộc họp, Hồng Trí Tú ngồi trước bàn dài, sau nghe Văn Tuấn Huy báo cáo, anh trầm ngâm một lát.

"Nếu công việc hậu kỳ đã triển khai, vậy công việc quảng cáo cũng nên bắt đầu rồi, đội tôi dẫn đến là của Phong Du, mấy ngày kế tiếp, đoàn đội tuyên truyền của Phong Du sẽ ở lại đây, mặc dù mọi người chưa từng hợp tác, nhưng sau này chắc vẫn sẽ có cơ hội như vậy, lần này hãy phối hợp với nhau làm tốt công việc nối tiếp."

"Dù đoàn đội tuyên truyền không phải nhân viên công nghệ thông tin, nhưng nói về khía cạnh khác, bọn họ cũng là người dùng, họ không hiểu danh từ riêng trong nghề của các cậu, những thứ này cần mọi người giải thích rõ ràng từng cái về chức năng và đặc điểm của app "Hoàn Du" cho họ, đợi phương án tuyên truyền, văn án được đưa ra, sẽ..."

Nói đến đây Hồng Trí Tú bỗng dưng ngừng lại, phòng họp yên tĩnh lại trong thời gian ngắn.

Các nhân viên đang tập trung nghe anh sắp xếp công việc, nghiêm túc so sánh, không nghe thấy âm thanh đều khó hiểu cẩn thận nhìn về phía Hồng Trí Tú.

Trong phòng họp, chỗ ngồi đằng trước bên trái gần cửa sổ, từ khi Hồng Trí Tú bước vào phòng họp, đôi mắt của Lý Thạc Mẫn vẫn luôn dính trên người anh.

Ánh nhìn này quá rõ ràng, Hồng Trí Tú muốn coi nhẹ cũng khó, khi nhận ra ánh mắt của các nhân viên, anh mới thở nhẹ một hơi, nói với đoàn đội tuyên truyền của giải trí Phong Du.

"Sau khi văn án và phương án kế hoạch được đưa ra, cầm đến chỗ tổng giám Ngụy trước, nếu anh ta cảm thấy phương án có thể thực hiện, thì bắt đầu công việc quảng cáo, không cần báo cáo để tôi phê duyệt."

Nhóm trưởng Triệu của đoàn đội tuyên truyền Phong Du nghe đến đây, vội vàng đáp một tiếng nói: "Vâng, Hồng tổng, đoàn đội sẽ nhanh chóng đưa ra phương án."

"Ừ."

Hồng Trí Tú gật đầu: "Mọi người phối hợp với tiến độ thử nghiệm của Hoàng Long nắm chắc thời gian, cố gắng làm tuyên truyền tinh tế, đặc sắc."

"Vâng, Hồng tổng."

Sau khi Hồng Trí Tú bàn giao với đội tuyên truyền xong, lại sắp xếp một vài chuyện, thấy thời gian gần hết, anh nói: "Nếu như không có vấn đề gì, cuộc họp hôm nay đến đây thôi."

"Tôi có một vấn đề..." Lý Thạc Mẫn nghe vậy giơ tay lên.

Thấy Hồng Trí Tú nhìn sang, hắn cong môi cười nói: "Có điều vấn đề này, phải hỏi riêng Hồng tổng."

"..."

Hồng Trí Tú liếc nhìn Lý Thạc Mẫn, nói: "Tan họp đi."

Nhưng nói lời này xong, anh lại từ từ nói một câu: "Lý Thạc Mẫn ở lại."

Trương Nhã Vi, Uông Lâm biết chuyện ánh mắt phức tạp nhìn Lý Thạc Mẫn, lại nhìn Hồng Trí Tú, nhất thời không nói gì.

Trong phòng họp, sau khi người rời đi, Hồng Trí Tú ngồi tại vị trí cũ, ung dung bưng trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó mới nói: "Người đi hết rồi, cậu có chuyện gì muốn hỏi riêng?"

Lý Thạc Mẫn đứng lên, sải bước đi đến trước mặt Hồng Trí Tú, cúi người xuống, hai tay chống hai bên tay vịn ghế của anh, tay phải còn lặng lẽ meo meo mò tới cổ tay Hồng Trí Tú.

Lý Thạc Mẫn cười lên: "Ông chủ lớn ơi, anh nói xem bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi?"

Liếc nhìn tay Lý Thạc Mẫn, Hồng Trí Tú chậm rãi ngửa ra sau, đầu dựa vào thành ghế, nhìn nhau một lát với Lý Thạc Mẫn, hơi nhíu mày: "Mười hai ngày, làm sao?"

"Làm sao? Mười hai ngày... Đã mười hai ngày rồi, anh cũng không có lời gì nói với em?"

Những ngày này Hồng Trí Tú bận túi bụi, Lý Thạc Mẫn cũng không tiện làm phiền anh, điện thoại cũng không hay gọi, thỉnh thoảng một lần, hai người cũng không nói được hai phút.

"Nói gì?"

Lý Thạc Mẫn chậc lưỡi, "Hầy? Ông chủ lớn không có lời gì nói với em à? Nhưng em nhẫn nhịn một bụng lời nói muốn nói với anh đấy."

Hồng Trí Tú nghe vậy khẽ cười nói: "Một bụng lời nói?"

Lý Thạc Mẫn nói tới đây, cười hỏi: "Nếu anh không nói, vậy em có thể nói rồi?"

Hồng Trí Tú gật đầu nói: "Mời nói."

"..."

Người trước mắt vẫn tràn đầy xán lạn, trong lúc đối mặt, Lý Thạc Mẫn có thể nhìn thấy mình phản chiếu trong đôi con ngươi của Hồng Trí Tú.

Trong lòng Lý Thạc Mẫn rung động, vốn định nói vài lời trêu chọc, nhưng cuối cùng biến thành một câu thở dài: "Trí Tú ơi... Những ngày này, em thực sự là... rất nhớ anh đấy..."

Âm cuối của lời nói, chôn vùi trong hai cánh môi dính vào nhau.

Giọng nói trầm thấp của Lý Thạc Mẫn rơi vào tai Hồng Trí Tú, ánh mắt anh tối lại, hơi nghiêng người, biến khoảng cách vốn cũng không xa của hai người thành con số không...

Hôn xong, hai người đều hơi thở hổn hển, Lý Thạc Mẫn nhìn cánh môi ửng đỏ của Hồng Trí Tú, lại dán lên ngậm lại, cho đến khi đôi môi kia đỏ thấu, hắn mới lùi ra.

Đợi khi hơi thở của hai người bình phục, Hồng Trí Tú mới mở miệng nói: "Không phải cậu nói lập trình kết thúc, sẽ đến Quận H xem trước sao?"

Bưng trà trên bàn đã nguội ngắt lên nhấp một ngụm, làm dịu nhiệt độ trên môi, Hồng Trí Tú nhìn Lý Thạc Mẫn, nói tiếp: "Sao vẫn chưa đi?"

Lý Thạc Mẫn chuyển cái ghế dựa ngồi bên cạnh Hồng Trí Tú, "Em định hai ngày nữa nhắc chuyện này với bọn Uông Lâm, xem họ có ý nghĩ gì, nếu như bọn họ bằng lòng theo em, đến lúc đó sẽ bảo họ cùng qua đó xem xem, nhiều người, nhiều góp ý."

Hồng Trí Tú gật đầu: "Quan hệ của cậu và họ như vậy, cho dù cuối cùng họ lựa chọn thế nào, nói trước với họ cũng tốt."

Lý Thạc Mẫn nói: "Không nói chuyện này nữa, gần đây anh ổn không? Đừng vì bận quá, ngay cả nghỉ ngơi cũng quên luôn."

Hồng Trí Tú cười nhìn Lý Thạc Mẫn nói: "Đổi lại là cậu, cậu sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi quá không có quy luật, đây cũng không phải là thói quen tốt, sửa đi."

"Lo lắng cho em à?"

Lý Thạc Mẫn vui mừng nói: "Nếu ông chủ lớn đã lên tiếng, vậy em sẽ sửa, sau này ngủ sớm dậy sớm rèn luyện nhiều hơn. Hầy, có điều nói đi cũng phải nói lại, chiều nay anh có rảnh không? Em mời anh ăn cơm chiều?"

Hồng Trí Tú suy nghĩ một lát nói: "Có thể."

"Năm giờ tan ca? Đến lúc đó em tới đón anh."

Hồng Trí Tú lắc đầu, "Không cần, bốn giờ chiều có tuần san kinh tế muốn đến phỏng vấn, thời gian ấn định là một giờ, nhưng họ muốn chụp hai tấm ảnh tạp chí, chắc là sẽ mất nhiều thời gian, đến lúc đó kết thúc sẽ trực tiếp đến tìm cậu."

"Được."

Mấy lần ăn cơm trước kia, trên cơ bản đều là Hồng Trí Tú đặt chỗ, Lý Thạc Mẫn suy nghĩ bèn nói: "Hai ngày trước em phát hiện một quán ăn cũng khá ngon, quán đó làm bún nước rất chuẩn, đến lúc đó dẫn anh đi?"

"Có cay lắm không?"

Nghe vậy, Lý Thạc Mẫn nhớ tới tình cảnh lần trước dẫn Hồng Trí Tú đi ăn xiên nướng, không nhịn được bật cười: "Không sao không sao, quán đó hơi cay thật sự là 'hơi cay'."

Cuộc họp kết thúc được một lúc, Quyền Thuận Vinh nhìn phòng họp vẫn đóng chặt cửa, không kìm được mở miệng.

"Này này, nói xem Lý Thạc Mẫn định nói chuyện gì vậy? Cậu ấy và sếp Hồng ở phòng họp tối thiểu được nửa tiếng rồi đúng không, nói những gì thế, có thể nói lâu đến vậy? Còn thần thần bí bí nói riêng."

Uông Lâm liếc nhìn Quyền Thuận Vinh, bĩu môi nói: "Ai biết."

Thấy Uông Lâm không hứng thú lắm, Quyền Thuận Vinh ngạc nhiên nói: "Mày sao đấy? Ngày thường không phải hóng hót lắm à, sao giờ im rồi? Chậc chậc chậc, mày nhìn Lý Thạc Mẫn đi? Người ta và sếp lớn quan hệ thân như thế, xưng anh gọi em."

Uông Lâm liếc nhìn Quyền Thuận Vinh, hừ khẽ một tiếng: "Bọn họ xưng anh gọi em?"

"Không phải sao? Mày đừng nói với tao mày không nhìn ra quan hệ của họ tốt."

Uông Lâm gật đầu nói: "Ừ, nhìn ra được."

"Cho nên tao nói mà, chúng ta nên học tập Lý Thạc Mẫn, chủ động nói chuyện với Hồng tổng, vun đắp tình cảm."

Uông Lâm dường như đột nhiên nhận ra, vỗ đùi nói: "Đúng! Sao không nghĩ tới nhỉ! Đi giữ gìn mối quan hệ với Hồng tổng có thể lên như diều gặp gió! Anh Vinh ơi, nếu không anh làm mẫu cho chúng em trước! Sau đó xưng anh gọi em với Hồng tổng?"

"..."

Nhìn kỹ năng diễn xuất khoa trương của Uông Lâm, Quyền Thuận Vinh cảm thấy hết hứng chém gió.

Uông Lâm thấy người kia không nói lời nào, bèn vỗ vỗ vai Quyền Thuận Vinh, lời nói thấm thía bảo: "Với tư cách là anh em, tôi vẫn cho ông một lời khuyên, lòng tò mò không chỉ hại chết con mèo, còn xem như hại chết ông."

"Hả? Có ý gì?"

Uông Lâm không trả lời, ý tứ sâu xa nhìn Quyền Thuận Vinh, dáng vẻ sâu hiểm khó dò.

Anh ta rất chắc chắn, nếu Quyền Thuận Vinh thật sự định vun vén tình cảm với Hồng Trí Tú...

Cũng không biết Lý Thạc Mẫn sẽ làm ra chuyện gì với Quyền Thuận Vinh.

"Này? Mày đừng che giấu nữa, mày có ý gì hả?"

Nhưng sau khi Lý Thạc Mẫn và Hồng Trí Tú đi ra ngoài, Quyền Thuận Vinh mắt tinh tường thấy miệng Lý Thạc Mẫn đỏ ửng, vô thức hỏi một câu: "Miệng cậu sao vậy? Ăn gì à?"

Hồng Trí Tú: "..."

Trương Nhã Vi thấp giọng lẩm bẩm: "Lẽ nào cái tên Quyền Thuận Vinh này chậm tiêu như vậy..."

__________________

Phỏng vấn nhân vật của tuần san kinh tế vào buổi chiều, được tiến hành trong văn phòng của Hồng Trí Tú.

Tuần san kinh tế là tạp chí chính thống trong nước, rất có quyền uy, Hồng Trí Tú vẫn rất chú trọng lần phỏng vấn này.

Biết thời gian của Hồng Trí Tú eo hẹp, phóng viên tuần san đã cắt giảm trước vài vấn đề không cần thiết, giảm bớt một tiếng phỏng vấn đi mười lăm phút.

Đợi phỏng vấn kết thúc, thợ chụp ảnh hỏi ý kiến Hồng Trí Tú, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, trực tiếp chụp một vài ảnh bìa cho tuần san trong văn phòng của Hồng Trí Tú.

Buổi chiều, ánh nắng vừa đẹp, Hồng Trí Tú hết sức phối hợp, chụp ảnh thuận lợi hơn rất nhiều, sau khi kết thúc, cũng chỉ mới năm giờ mười lăm phút.

Thấy thợ chụp ảnh cất thiết bị xong, phóng viên nữ đợi ở bên cạnh nói với Hồng Trí Tú trước: "Anh Hồng, bản thảo phỏng vấn và ảnh chụp được đưa ra, chúng tôi sẽ lấy cho anh xem trước trưng cầu ý kiến của anh."

Hồng Trí Tú nới lỏng cà vạt, gật đầu: "Vất vả rồi, cảm ơn."

Nói đến đây, anh nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng không còn sớm, bèn nói xin lỗi với phóng viên.

"Thực sự xin lỗi, bên tôi còn có chút chuyện cần xử lý, xin đi trước, tiếp theo sẽ do thư ký của tôi tiếp đãi mọi người, nếu có vấn đề gì mọi người nói trực tiếp với cô ấy, đến lúc đó bảo cô ấy phản hồi vấn đề lại cho tôi, tôi lại liên hệ với mọi người."

"Vâng."

Phóng viên cười nói: "Cảm ơn Hồng tổng đã hỗ trợ lần phỏng vấn này!"

Hồng Trí Tú khẽ cười nói: "Nên làm thôi."

Nói xong, anh dặn dò thư ký Lê xử lý công việc kế tiếp trước khi đi, rồi lái xe chạy đến Công nghệ Hoàng Long.

Sau khi mã hóa kết thúc, chuyện của Lý Thạc Mẫn đã ít đi rất nhiều.

Nhưng trước kia không có việc để làm, Lý Thạc Mẫn sẽ lấy đồ trước đó làm ra sửa đổi, hôm nay lại có phần không giống, vừa đến năm giờ, hắn đã thất thần, thỉnh thoảng nhìn điện thoại.

Đợi đến sáu giờ, nghe thấy khu làm việc có người nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Hồng Trí Tú, Lý Thạc Mẫn đã không kìm được cười lên, quay đầu lại, đã thấy Hồng Trí Tú đi đến.

"Phỏng vấn kết thúc rồi?"

Lý Thạc Mẫn đứng lên, đi đến trước mặt Hồng Trí Tú, cười nói: "Muốn ngồi một lát không?"

"Không cần."

Hồng Trí Tú lắc đầu, nhìn giao diện máy tính của Lý Thạc Mẫn hỏi, "Làm xong việc hôm nay rồi?"

"Xong lâu rồi."

"Vậy thì đi ăn cơm."

Hồng Trí Tú nghĩ ngợi bèn nói: "Công việc của mọi người kết thúc cả rồi đúng không?"

Lý Thạc Mẫn gật đầu, "Đúng, sao vậy?"

Hồng Trí Tú quay đầu nhìn khu làm việc, nói: "Hôm nay bảo mấy người Văn Tuấn Huy cũng đi ăn cùng đi."

"Hả?"

Lý Thạc Mẫn nghe vậy bĩu môi, "Bảo họ đi làm gì? Ông chủ lớn định trao đổi tình cảm với nhân viên của mình à?"

"Kết thúc mã hóa, công việc cũng coi như đến đoạn kết rồi, khoảng thời gian trước bởi vì bận quá không rảnh, Hoàng Long thành lập xem như cũng được hơn một năm, nhưng tôi vẫn chưa tụ tập riêng với mấy người họ."

Nói đến đây, Hồng Trí Tú nhìn Lý Thạc Mẫn một cái, nói tiếp: "Hơn nữa, hợp tác của mọi người cũng sắp kết thúc rồi, hôm nay trước khi triển khai giai đoạn nhiệm vụ mới, tụ tập với các cậu cũng vừa lúc phù hợp."

Lý Thạc Mẫn vốn định hôm nay chỉ có hai người, nhưng hắn cũng hiểu ý của Hồng Trí Tú, chỉ thở dài một hơi.

"Được rồi, nhưng mà..."

Nói đoạn hắn tiến lên một bước, lặng lẽ kéo tay Hồng Trí Tú, thấp giọng nói: "Gần đây anh bận việc phải không? Lần sau có rảnh chỉ hai chúng ta ra ngoài, em có mấy lời muốn nói với anh."

Hồng Trí Tú cười: "Được."

Lý Thạc Mẫn đang nói, nhìn khu làm việc một cái, không nhịn được bật cười: "Anh chắc chắn lát nữa ăn cơm cùng anh, bọn họ có thể ăn vào?"

Hồng Trí Tú nghe vậy nhướng mày, "Tôi rất đáng sợ?"

Lý Thạc Mẫn lắc đầu: "Không không không, ông chủ lớn rất được người ta thích, anh xem em cực kỳ thích này."

"..."

Trong một ngày nhân viên Công nghệ Hoàng Long bị ông chủ lớn tra hỏi hai lần, áp lực lớn, trước nay chưa từng có.

Không nên đâu!

Tổng giám đốc Hồng bận rộn cỡ nào, bọn họ đều biết, nhưng sao dạo này lại năng tới đây thế chứ?

Khoảng thời gian này công việc bọn họ tiến triển rất thuận lợi, cũng không làm chuyện gì sai trái?

Hồng tổng không yên lòng giao công việc cho bọn họ đến vậy sao?

Một ngày cũng phải vội vàng sang đây nhìn hai lần?

Quyền Thuận Vinh lặng lẽ nhìn căn phòng làm việc độc lập của Lý Thạc Mẫn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chậc chậc, người không biết còn tưởng là Hồng tổng đến gặp người tình nhỏ nào đấy."

Uông Lâm: "..."

Trương Nhã Vi: "..."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hồng tổng quả thực rất coi trọng anh Mẫn..." Lục Hà thấp giọng nói.

"Này, các ông nói xem có phải Hồng tổng muốn giữ anh Mẫn lại không? Lần trước đến cũng tìm anh ấy, lần này đến cũng thế, giữa trưa nói anh Mẫn định giữ gìn mối quan hệ với Hồng tổng, sao tôi cảm giác thật ra là Hồng tổng muốn giữ gìn mối quan hệ với anh Mẫn nhỉ?"

"Này, ông nói chuyện tôi cũng cảm thấy có ý như thế, nói không chừng Hồng tổng thật sự muốn giữ anh Mẫn ở lại Hoàng Long đấy."

"Uông Lâm này cậu thân với Thạc Mẫn, không nghe thấy cậu ta tiết lộ gì hả?"

"..."

Vẻ mặt Uông Lâm lạnh lùng liếc Văn Tuấn Huy: "Gần đây thời gian tôi ở chung với nó giống như anh, sao mà biết được?"

Văn Tuấn Huy gật đầu.

Trương Nhã Vi ở bên cạnh thật sự không nghe nổi nữa, "Một đám đàn ông mấy người sao lắm chuyện thế? Hầy, sau lưng nói thầm sếp của mình như vậy không có vấn đề gì sao?"

"Được rồi được rồi, cái tính tự tìm chết của mấy ông, tôi nghĩ tôi ngăn cũng không ngăn được, mấy ông tìm đường chết chẳng chóng thì chày."

"..."

Quyền Thuận Vinh vốn định phải bác hai câu, đợi sau khi anh ta suy nghĩ ngôn ngữ xong, đang định mở miệng, bên kia Hồng Trí Tú và Lý Thạc Mẫn đi ra khỏi phòng làm việc, dọa anh ta vội vàng lùi về chỗ, yên tĩnh ngồi xuống.

Lý Thạc Mẫn đứng bên cạnh Hồng Trí Tú, đảo mắt nhìn khu làm việc cực kỳ yên tĩnh, xì một tiếng khinh miệt.

"Đừng giả vờ nữa, vừa rồi mấy người tán gẫu nói oang oang, tôi ở đó cũng nghe rõ rành rành. Giờ mọi người không có việc thì tắt máy tính đi, lát nữa mọi người có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, ông chủ lớn vừa nói, hôm nay mời mọi người ăn cơm, muốn ăn gì?"

"Ăn cơm?"

Quyền Thuận Vinh nghe vậy thò đầu ra, hơi bối rối.

"Đúng rồi, với Hồng tổng."

Lý Thạc Mẫn liếc nhìn Quyền Thuận Vinh, cười nói: "Sao? Không muốn đi? Không phải giữa trưa ông buông lời nói muốn vun đắp tình cảm với Hồng tổng trước mặt mọi người sao? Bây giờ là một cơ hội tốt, không nắm chặt à?"

Không biết tại sao, Quyền Thuận Vinh cảm thấy Lý Thạc Mẫn cười hơi lạnh, "... Cũng, cũng chỉ nói vậy thôi..."

Uông Lâm liếc nhìn, bật cười một tiếng, sau đó mới nhìn Lý Thạc Mẫn hỏi: "Thật sự đi liên hoan?"

Lý Thạc Mẫn gật đầu.

Văn Tuấn Huy nghe vậy, nhìn về phía Hồng Trí Tú gật đầu nói: "Bên Hoàng Long chúng tôi rảnh cả!"

"Bên tôi cũng rảnh."

Uông Lâm hỏi ý nhóm thực tập sinh cũng không vấn đề.

"Vậy thì tụ tập đi."

Nói đùa sao, nếu Hồng tổng cũng muốn đi, vậy ai dám không có thời gian?

Chưa kể sếp Hồng mời cơm đấy!

Đối với bọn họ mà nói, trong một năm Hoàng Long thành lập này, số lần thấy Hồng Trí Tú có thể đếm được trên đầu ngón tay, đây là có thể tiếp xúc gần với tổng giám đốc trong truyền thuyết, cơ hội hiếm có biết mấy!

Hồng Trí Tú gật đầu, sau đó nhìn đoàn đội tuyên truyền của Phong Du: "Nếu mọi người cũng không có việc, thì đi cùng đi."

Nhóm trường Triệu dẫn đầu đoàn đội tuyên truyền được cưng mà lo, vội vàng gật đầu nói: "Không có việc không có việc, thời gian rảnh của chúng tôi rất nhiều!"

"Nếu có thời gian hết vậy nói xem muốn ăn gì đi, đặt chỗ trước, rồi đến đó luôn." Lý Thạc Mẫn nói.

Đến khi mọi người đều nhất trí đồng ý, chuẩn bị lái xe đến quán lẩu bò siêu cay ở đường Hồ Hải, Lý Thạc Mẫn nhìn Hồng Trí Tú bên cạnh.

"Lát nữa anh đừng lái xe, em lái, đợi cơm nước xong xuôi, em lại đưa anh về."

Hồng Trí Tú nghĩ ngợi gật đầu nói: "Ừm."

"Em đã đến quán lẩu kia rồi, độ cay chắc anh không ăn được, anh chắc chắn không sao?"

Hồng Trí Tú nói: "Không phải nói còn có nước dùng à?"

Lý Thạc Mẫn gật đầu: "Có thì có, nhưng..."

Lẩu bò cay đương nhiên phải cay mới đã nghiền.

"Lát nữa anh thử một ít xem, mùi vị cũng không tệ lắm."

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top