Không tốt, cũng không xấu.

Jisoo cùng Seokmin chết trân nhìn ra phía cửa, tâm trạng như rơi xuống đáy vực. Cả hai anh em lẫn bố mẹ đều không biết mình phải làm gì nên đứng nhìn nhau như vậy vài giây. Xong rồi, tựa như cơn giận dữ đến muộn, bố anh nắm chặt tay như thể đang ngăn cản bản thân mình đừng nhào đến đánh con, rồi ông nói:

"Hong Jisoo lên phòng nói chuyện với bố."

Tiếng đổ vỡ trong lòng anh ngày một vang dội. Lúc anh đi, Seokmin liền giữ lại. Jisoo cảm thấy mình đã đủ khó đối phó rồi, thằng nhóc này còn thuận tay đảo cho rối tinh rối mù lên. Hành động đó đi vào mắt bố mẹ anh càng khiến sắc mặt họ trầm xuống. Vậy mà khi họ chưa kịp trách móc tiếng nào thì đứa con trai mà họ cho là rất kín tiếng, luôn luôn giữ im lặng, luôn luôn hạn chế sự hiện diện của bản thân trong nhà nhất có thể ấy hôm nay đột nhiên giữ chặt Jisoo, cứng rắn nói:

"Nếu chú dì muốn nói chuyện thì hãy mang con theo nữa ạ."

Cả hai ông bà đều hướng ánh mắt sầu não về phía hai đứa, thế nhưng khi cụm từ 'chú dì' được Seokmin nói ra, họ vẫn có chút thảng thốt. Nó rất ít khi gọi họ là bố mẹ kể từ khi có đủ nhận thức về cuộc sống. Nhưng họ đã không để ý điều đó cho đến tận ngày hôm nay. Seokmin vẫn giữ chặt tay Jisoo và kiên định nhìn họ. Jisoo hoàn toàn rất khổ não, xem xét tình hình trên gương mặt của hai ông bà rồi khẽ gạt tay Seokmin ra, lắc đầu với nó rồi lại tiếp tục lên lầu. Nhưng lần này, sự lì lợm của Seokmin khiến Jisoo phát bực. Nó lại nắm tay anh một lần nữa và đứng dậy muốn kéo anh đi lên cùng. Jisoo vừa bí bách vừa tức giận, anh trì tay nó lại, định mắng cho một trận. Nhưng nhìn bố mẹ có vẻ đã đủ sốc và rất thiếu kiên nhẫn nên anh đành hạ giọng:

"Em ngồi dưới này. Bố có nói chuyện gì anh sẽ nói lại với em. Bây giờ sang chỗ mẹ bôi thuốc tiếp đi. Đừng cản trở người lớn nói chuyện."

Có lẽ bố Hong đã không còn nhìn nổi nữa nên nặng nề bước lên lầu. Mẹ Hong thì lẳng lặng đi đến cạnh Seokmin rồi dẫn nó ngồi lại xuống ghế. Seokmin cảm thấy khó chịu trong người vì trong chuyện này nó bị gạt ra, chỉ vì nó còn là con nít. Nó vẫn cứng đầu muốn đi lên theo, vậy mà chỉ cần thấy vẻ mặt khó xử của mẹ Hong chắn trước mặt, nó liền vứt hết vũ khí mà ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói gì, mà cũng không định giải thích mọi đả kích từ lúc họ vừa mới bước vào nhà cho đến giờ. Giống như thằng nhóc mới hùng hổ đòi lên đến cùng kia là một ai đó khác. Nó chỉ đơn giản ngồi xuống, để mẹ Hong từ từ bôi thuốc lên những chỗ mà ban nãy chưa được chăm sóc đến. Dù đang ngồi cạnh nhau nhưng trong thâm tâm hai người lại chảy trôi những dòng suy nghĩ riêng, hoặc là đang sắp xếp từ ngữ để nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh nhất có thể.

"Sao lại bị đánh ra nông nỗi này?"

Seokmin hơi giật mình sau khoảng tĩnh lặng khá lâu mà nó và mẹ Hong tạo ra. Vẻ ngạc nhiên ngay lập tức bị gỡ xuống, rồi nó rũ mắt đáp: "Con bị ngã thôi ạ."

Lời nói dối lộ liễu ấy cuối cùng cũng không bị mẹ Hong vạch trần. Chỉ dặn nó là nếu giải quyết được thì hãy tự giải quyết, nhưng nếu tình trạng này kéo dài thì vẫn phải báo trước cho bố mẹ, để bố mẹ can thiệp cho con.

Sau cùng mẹ Hong vẫn lo lắng cho nó như thế. Và điều đó khiến nó cảm thấy khó hiểu cực kì. Ngay sau đó sự khó hiểu ấy bộc phát thành lời nói, Seokmin thẳng thừng chất vấn mẹ Hong một câu: "Dì vẫn định đối tốt với con như vậy ư? Sau những gì dì thấy con làm với con trai dì?"

Bà hơi ngạc nhiên khi thằng nhóc thẳng thắn như vậy. Điều này đột nhiên khiến bà nhớ đến bố nó dạo trước. Ông là một người nghiêm túc và kiên định, luôn luôn đối mặt với thử thách và thường không sợ bất cứ điều gì cả. Hình ảnh ấy giống như khuôn đúc ngay trên mặt nó, khiến bà thật không đúng lúc mà cảm thấy có chút tự hào vì mình đã dưỡng ra được một con người như thế.

Mẹ Hong trầm mặc một lát rồi mới nói: "Thực ra thì chuyện này dì đã hơi có cảm giác rồi. Cho đến hôm nay tận mắt nhìn thấy, dì vẫn có chút cảm thấy kinh ngạc đến không biết phản ứng như thế nào cho phải."

Lúc này thì đến lượt Seokmin thảng thốt. Trong mắt nó, hoặc thậm chí trong mắt Jisoo, bố mẹ Hong luôn luôn bận rộn, bận rộn đến nỗi không có thời gian dành cho bản thân họ chứ không kể đến thời gian dành cho con cái. Vậy mà mẹ Hong vẫn nói rằng bà nhận ra điều đó từ trước khiến trong lòng nó dâng lên một nỗi hoang mang rằng liệu bà có biết thêm chuyện gì khác nữa hay không.

Mặc dù cũng chẳng có chuyện gì khác ngoài chuyện nó yêu Hong Jisoo nữa.

Mẹ Hong lại tiếp tục: "Đợt trước về nhà, mẹ thấy con ôm hôn thằng nhỏ. Thật sự thì ngay lúc đó mẹ đã rất tức giận. Nhưng mẹ không thể làm gì cả vì mọi chuyện diễn biến quá nhanh mà không kịp chuẩn bị điều gì. Vậy nên mẹ chọn cách giữ im lặng và suy nghĩ trước. Đã có một khoảng thời gian mẹ tức giận với Jisoo. Và trên hết thì mẹ cảm thấy giận bản thân mình hơn, vì không phát hiện ra chuyện này trước."

"Nhưng phát hiện trước rồi liệu có thay đổi điều gì không? Mẹ đã đặt câu hỏi ấy, và cho đến hôm nay khi bắt gặp lại chuyện này thêm một lần nữa, có lẽ câu trả lời là không."

Mẹ Hong khẽ khàng nắm lấy bàn tay đã được quấn băng kĩ của Seokmin, dịu dàng nói: "Seokmin à, con còn nhỏ. Thực sự là còn nhỏ. Vậy nên mẹ nghĩ cả con và Jisoo đều cần nhiều thời gian hơn để phân biệt xem liệu đây có thực sự là yêu hay không. Cho đến khi cả hai đứa đã hiểu rõ lòng mình, mẹ sẽ không cấm cản mà luôn luôn đứng về phía hai đứa cho dù có chuyện gì xảy ra. Vậy nên lần này con hãy chậm lại, đừng hấp tấp bộp chộp. Và mẹ tin con cùng Jisoo sẽ tìm ra đáp án mà mình mong muốn thôi."

Seokmin lại im lặng không đáp gì. Có lẽ đây là hơi ấm của một người mẹ, nó nghĩ. Có lẽ đây là một sự bao dung mà không phải bất kì bậc làm cha làm mẹ nào cũng có thể chấp nhận một cách lý trí và tỉnh táo như vậy được. Và trong một khoảnh khắc, nó cảm thấy thật có lỗi. Có lỗi vì đã bước vào cuộc sống vốn dĩ đang rất bình thường của họ và đảo lộn lên, sau đó còn đòi cướp đi cả đứa con trai mà họ đã chăm bẵm bấy lâu nữa. Mẹ Hong đã rời đi từ lâu rồi mà Seokmin vẫn ngồi ở đó suy nghĩ, cho đến khi chân đã lạnh toát, Jisoo chậm rãi bước từ trên lầu xuống, tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nó vẫn ngồi đây.

Seokmin lúc này mới sực tỉnh, nhanh chóng đứng dậy đi về phía anh. Chuyện đầu tiên nó làm là xoay anh một vòng, khi thấy không bị sứt mẻ miếng nào mới thở phào một tiếng. Jisoo khẽ cười, nhéo mũi nó một cái rồi nói: "Đừng có nói là em nghĩ bố sẽ đánh anh đấy chứ?"

Nó không cười nổi trước câu nói đùa của anh, hỏi lại một câu khác: "Bố anh nói chuyện gì thế."

Jisoo cuối cùng cũng không còn cười nữa, sai nó đi rót cho mình một cốc nước rồi nói: "Nhiều lắm."

"Nhiều là nhiều như thế nào?"

"Nhiều như cách một người bố đang lo lắng cho tương lai của con trai mình vậy."

Nhận được câu trả lời trừu tượng như vậy khiến Seokmin cảm thấy nếu mình hỏi sâu về cuộc nói chuyện thì chắc chắn không nhận được kết quả gì. Vậy nên nó mới nói: "Anh chỉ cần trả lời tốt hoặc xấu cho câu hỏi này thôi. Thái độ của chú đối với chuyện của chúng ta là tốt hay xấu?"

Jisoo đang uống nước cũng phải dừng lại, khẽ miết tay lên cốc nước suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nói: "Ở giữa."

"Không tốt, cũng không xấu."

------------------

Thật ra phụ huynh trong truyện của em đều sẽ là những người tỉnh táo và 'hiện đại' (?) nên sẽ không có chuyện gây gỗ hay ép buộc gì nhau ở đây. Và đó cũng là mong muốn của em về cách cư xử khi những người lớn đối diện với việc con cái mình yêu đương đồng tính. Ngày hôm qua, có đứa bạn nói với em rằng nó là bisexual và đang thích một chị gái ở xa. Thay vì ngạc nhiên thì em cảm thấy lo lắng về phía gia đình của nó nhiều hơn, và nó cũng bày tỏ rằng mình không đủ can đảm và sợ việc comeout với gia đình. Thật sự thì xã hội đã ngày càng hiện đại hơn, nhưng sự hiện đại về tư tưởng ấy có lẽ chưa được thổi đến chốn đồng quê chỗ em ở, khi mà con người họ vẫn định nghĩa việc yêu đương đồng giới là "uổng phí", là "tội nghiệp cho cả một quãng đời".  Mong rằng trong tương lai sẽ có cái nhìn cởi mở hơn về yêu đương đồng giới để chủ đề đó không còn là điều gì quá đỗi nhạy cảm trong những buổi nói chuyện ở chỗ em đang ở nữa.

Thêm nữa thì truyện em hông có ngược đâu mng ơi. Hông có khiếu viết ngược nên yên tâm, ngược nửa cháp là hết à nha =))) mong là end truyện sớm chứ lười viết quá gòiii

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #seoksoo