5. Tình yêu của ta

Với số tiền bán được từ đóa hồng kim cương, Jeon Emily rất nhanh chóng thu về một khoản tiền vô cùng lớn, bọn tài phiệt rất thích chi tiêu vào những thứ độc lạ, vì thế chẳng có gì lạ lẫm khi đoá hoa được bán đi một cách gọn gàng.

Nhưng khác với mọi lần tiêu xài hoang phí vào các hộp đêm, Jeon tiểu thư lại đem chúng đi gửi tiết kiệm và làm từ thiện, chỉ trích một phần nhỏ để mua thêm vài ba bộ váy mới. Và đương nhiên, gã lúc ấy thì không biết được món quà đắt đỏ đó bị cô nàng bán đi mất rồi.

Chỉ đến khi Kim Seokjin tham gia vào một dịp đấu giá khác, bó hoa xinh đẹp kia mới đập vào mắt, gã ngớ người, sau đó chỉ biết cười trừ mà nhớ tới Jeon Emily. Bó hoa hồng gã đặt làm chỉ có một không hai, đảm bảo không còn bó nào khác tồn tại, ấy thế mà nó lại đột nhiên xuất hiện ở một nơi như thế này, còn ai ngoài cô nàng với đôi mắt sáng rỡ hình đô-la đã bán nó đi cơ chứ?

Gã luôn nau náu một suy nghĩ...

Jeon Emily đâu có thiếu thốn, gã chu cấp rất thoải mái cơ mà? Gã không than phiền việc cô đổi chúng lại thành tiền, nhưng mà cứ tiếp diễn như vậy, thực lòng, gã cảm thấy mình không được tôn trọng và yêu thương cho lắm.

Vì sao vậy? Nàng e ngại diện đồ của gã lắm sao?

Có lẽ Kim Seokjin không hề biết...

Dù cho gã có thẳng tay chi cho cô những bộ đầm bóng bẩy, những chiếc vòng cổ kiêu sa, hay cả chục chiếc đồng hồ bạc tỉ để chứng tỏ tình yêu mà gã dành cho nàng đi chăng nữa, Jeon Emily cũng sẽ chẳng bao giờ đụng đến.

Bởi lẽ, nàng rất ghét chúng.

Kim Seokjin vắt chéo chân lên bàn làm việc, hai tay kê gọn ra đằng sau đầu, gã nhắm tịt mắt lại. Mấy ngày nay gã lao lực với cả tá công việc khiến bản thân chẳng còn thời gian ngủ nghỉ, có hơi đuối sức, muốn chợp mắt. Song, tiếng gõ cửa bên ngoài khiến gã cũng phải méo mó, lười biếng mà hô lớn, là ai lại lựa đúng thời điểm như vậy?

"Chuyện gì?"

"Ngài Kim!!"

Gã bừng tỉnh, giọng nói này là của Jeon Emily. Em đi đâu, em đi tìm gã đó à?

Bỏ hai chân xuống, chính gã cũng không kìm lòng mà đi ra mở cửa cho cô nàng.

Cạch!

Đối mặt với nhau, Jeon Emily che chắn rất kĩ càng, cô không muốn ai phát hiện mình đang lảng vảng ở công ty của gã. Kim Seokjin kéo mạnh tay cô nàng vào trong, rồi cật lực cởi chiếc khẩu trang mà hôn lên môi một cái. Nhấm nháp như thể rất lâu chưa được nếm được hương vị tuyệt trần này.

Mùi son dưỡng vị dâu tràn ngập, gã tấm tắc liếm đi. Jeon Emily né qua một bên, cô vào đây không phải để gã thoả mãn nhu cầu.

Thấy thái độ cô nàng có phần hời hợt, Kim Seokjin khẽ nhíu mày không vừa ý: "Em không vui khi gặp ta à?"

"Em không nhớ ta?"

Vòng tay ôm lấy eo, gã chui vào hõm cổ mà hít hà. Mùi hương này có chết gã cũng không thể quên. Là hoa Lavender.

"Không nhớ ngài thì tôi lên đây làm gì?"

Jeon Emily dửng dưng trả lời, sau đó đỏng đảnh mà ngồi xuống trên ghế làm việc của gã, y hệt như một nữ giám đốc, còn gã chính là nhân viên. Uy quyền mà ra lệnh, làm gã bật cười một cái.

"Được rồi, ta biết em nói dối. Nếu nhớ, em cũng không để đến ngày thứ ba rồi mới chạy đi gặp ta."

Kim Seokjin cười nửa miệng, gã cũng ngồi xuống dãy ghế sofa ngang đối diện. Từ trước đến nay, Jeon tiểu thư có bao giờ nhớ nhung gã bao giờ?

"Chứ ngài nghĩ là vì cái gì?"

"Đừng nói với ta là em thiếu tiền, ta không muốn nói rằng, ta biết em mang quà của ta đi đấu giá đâu."

Jeon Emily bất ngờ chu mỏ, não bộ rối như tơ vò, quái! Gã biết rồi á? Biết lúc nào? Cô chỉ mới bán chúng hồi sáng hôm nay thôi mà.

Cô nàng cười trừ, nhưng chẳng có lấy một chút tội lỗi nào: "Hì hì, dẫu sao cũng là tiền của ngài thôi mà."

Ngài Kim thường có một đặc điểm, khi nghi ngờ ai lại nhìn rất lâu người đó, tựa như mọi tâm tư đều được gã xuyên thấu rất rõ. Đúng là tiền của gã, nhưng gã không muốn món quà tâm tư của mình bị cô nàng nhỏ quy đổi lại thành mấy đồng bạc bẽo.

Mà nhìn xem, Jeon Emily thậm chí còn không thèm phủ nhận!

"Tuỳ em." Gã buông lời hời hợt, cũng không phải lần đầu gã biết được chuyện này, nhưng đâu đó trong lòng vẫn canh cánh để bụng.

"Ngài buồn à?"

Jeon Emily vặn hỏi ngược lại, cô nàng đánh hơi được biểu cảm không mấy hài lòng của gã. "Em xin lỗi ngài mà."

Không trả lời, đáp lại chính là cái quay đầu về hướng khác. Thật tình thì cô nàng rất biết cách khiến gã đau lòng đấy.

"Nhưng mà ngài có muốn biết lí do em đến đây không?"

Kim Seokjin chậm rãi quay đầu. "Làm sao?"

"Vợ ngài cho người đi theo dõi em đó.. phù.. một bà già phiền phức!"

Vừa nói, cô nàng vừa khoanh tay lại trước ngực, bày ra vẻ giận dỗi cau có. Mỗi lần phát hiện mấy tên thám tử tư bám đuôi, cô nàng đều chắc nịch chính là do phu nhân Kim đã phái người đi rình tình nhân của chồng mình.

Gã nhếch hàng lông mày: "Sau đó thì sao?"

"Còn sao nữa, em mà không nhanh trí lách đi, có khi bị bà ta túm lại được rồi."

Lần thứ bao nhiêu cô nàng bị người theo dõi, cô đếm không xuể, nhưng chẳng biết có phải mình may mắn mà lần nào cũng thoát được mụ già chết tiệt ấy hay không. Jeon Emily thầm nghĩ, phải chăng kiếp trước mình sống tốt nên kiếp này được ông trời thương cho.

Kim Seokjin tập trung ánh mắt về phía cô nàng, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu, gã đứng dậy, tiến tới gần Jeon Emily.

"Chẳng phải đã thoát được rồi sao? Em còn than thở cái gì?"

"Ngài là đồ tàn nhẫn, sao không dạy dỗ lại vợ ngài đi? Thay vì cứ phí thời gian đi tìm tiểu tam, chẳng phải nên học hỏi thêm việc chiều chồng sao?"

Jeon Emily kéo lấy chiếc cà vạt người đàn ông, giật mạnh về phía mình, khiến hai người mắt đối mắt, mặt đối mặt.

"Em nói có đúng không?"

Kim Seokjin nhoẻn miệng: "Thế mục đích em đến đây là vì chuyện gì? Muốn ta trừng phạt Kim Da?"

Jeon Emily bĩu môi, điều đó là đương nhiên. Nhưng mà, gã thì chắc chắn sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện đàn bà con gái, đặc biệt là liên quan đến Kim Da, vợ của mình. Thế cho nên, cô nàng chỉ muốn thách thức bản lĩnh của gã một chút, chắc chắn không có gì to tát.

"Không hề, nhưng mà nếu muốn thì ngài cứ làm!" Jeon Emily nhún vai. "Nhưng mà em chỉ muốn đến đây nói cho ngài một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Em nhớ ngài."

"Hay là ghé qua khách sạn một chút?" Gã ngỏ lời mờ ám.

"Cũng được thôi."

...

Ngồi kế bên để đầu cô tựa vào người, gã giữ chặt bờ vai tròn mịn màng của cô nàng, rất muốn khoảnh khắc này kéo dài hơn một chút.

Làm tình nhân đã được hai năm, gã chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ cầu mong thứ tình cảm trai gái từ thiếu nữ này đến vậy.

Nhưng mà, bây giờ thì có rồi. Hay nói đúng hơn, gã khao khát có được tình yêu thật sự của Jeon Emily.

Chẳng biết xúc cảm đã nảy nở mãnh liệt tự bao giờ, chỉ biết mỗi lần ở cạnh Jeon Emily, gã chỉ muốn cô là của riêng mình, muốn cô là người duy nhất ở bên cạnh để bao bọc, chở che. Và dần dần, gã tự mình chìm sâu vào trong mối tình ngang trái đáng tuổi chú cháu, không biết điểm dừng là khi nào nữa rồi.

Một bộ phim được chiếu trên màn hình đối diện, thu hút đôi mắt long lanh của Jeon Emily vào trong, chỉ nhìn những hình ảnh chuyển động sắc màu, cô không để ý mình cũng có một thứ ma thuật làm người kia đắm chìm mãi không thôi.

"Hôm nay có mệt không?"

Giọng nói êm tai, Jeon Emily lắc đầu ngò nguậy, đôi môi nhấm nháp vài chiếc kẹo dẻo chua ngọt.

"Cái đó em phải hỏi ngài mới đúng."

Kim Seokjin tự biết khi nãy có phần hung hãn, nhưng ở trên giường mấy ai có thể tiết chế, sợ cô đau, gã mới có ý định hỏi han một chút. Nhưng mà xem ra chẳng nhằm nhò gì với nàng ta mấy!

"Không mệt thật à?"

"Vậy làm cái nữa nhé."

Jeon Emily mắt dẹt mà nhìn gã. Tuy gã nói có phần kì quặc biến thái, nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Những câu thoại như vậy, cũng đâu phải lần đầu Emily được nghe.

Nhưng mà..

Jeon Emily vẫn vung tay đánh mạnh vào người gã mà nhăn nhó, làm gã bật cười khoan khoái: "Em bảo không mệt mà?"

"Ngài không cho người ta nghỉ ngơi à?"

"Chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!"

Bĩu môi, Jeon Emily nhanh chóng kéo lấy hết phần chăn bông về mình, đứng dậy đi khỏi giường, khiến cho cả cơ thể gã trần trụi trước mặt cô nàng.

"Không mệt không có nghĩa phải phục vụ ngài tiếp!"

"Em đi tắm đây, thật là nhớp nháp."

Mồ hôi nhầy nhụa tràn lan khắp cơ thể, chỉ chạm nhẹ dã rít mặn, cũng may là chưa có mùi. Thật mừng vì trước đó cô đã tắm rửa kĩ càng nên lúc "lâm trận" xong cũng không hôi.

Ánh mắt gã dõi theo kĩ càng cho đến khi cô bước vào buồng tắm. Cửa kính trong suốt chỉ có vài đường nhám che đi ở giữa cơ thể.

Vặn vòi nước, từng giọt mát lạnh lăn vào từng ngóc ngách trên da thịt. Chúng thi nhau chảy xuống khe ngực, trượt dần vào trong hai cánh đùi non, tất cả những thứ gớm ghiếc của trận làm tình cũng nhanh chóng trôi theo xuống cống.

Jeon Emily hà một hơi sảng khoái. Tuyệt vời nhất vẫn là một mình trong lúc tắm rửa. Nhưng mà dường như có một người vẫn chưa muốn buông tha. Khi nhíu mày đã thấy cô nàng tăng tốc độ kì cọ.

Cứ khoe da thịt trước mặt người đàn ông, thể nào cũng sẽ có chuyện tiếp. Jeon Emily đánh hơi được con thú săn mồi lại hành động, vội vàng chà mạnh trên da, xối nước ào ào.

Lúc này, Kim Seokjin chỉ biết nhoẻn miệng cười, không cần phải đề phòng gã như thế, gã chỉ đùa chơi thôi.

Kim Seokjin vươn tay túm lấy chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Đến khi Jeon Emily đã xong xuôi, khi bước ra đã chẳng còn thấy ai trên giường. Thầm nghĩ, có khi người đó đã về rồi.

Gã luôn như thế, sau mỗi lần ân ái đều trở đi không ở lại cùng cô.

...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top