chương 14 - Ăn ý
Qua mấy ngày sau, Seokmin và Mingyu lại có thêm một nhiệm vụ mới.
Trận chiến diễn ra giữa một cánh rừng bị tàn phá. Cây cối gãy đổ, mặt đất nứt nẻ, không khí nặng nề như bị ép lại bởi luồng sát khí toả ra từ quái vật khổng lồ. Sinh vật này cao gần 20 mét, da dày như thép, với hàng tá xúc tu phủ gai nhọn vươn ra khắp nơi. Đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, phát ra âm thanh gầm rú khiến không gian rung chuyển.
Mingyu và Seokmin đứng trước nó, sẵn sàng chiến đấu. Mingyu mở đầu bằng việc kích hoạt sức mạnh ngôn thuật. Anh đứng thẳng, giọng nói vang vọng như một lời tuyên phán: "Quỳ xuống."
Luồng năng lượng vô hình lan toả, buộc quái vật phải khuỵu chân xuống trong chốc lát. Nhưng chỉ vài giây sau, sinh vật gầm lên, kháng cự lại sức mạnh của Mingyu. Xúc tu của nó quét ngang, tạo ra một luồng gió mạnh phá huỷ mọi thứ trên đường đi. Mingyu lập tức triệu hồi đôi cánh của mình. Những chiếc lông cứng như thép bật ra, tạo thành một tấm khiên chắn trước mặt anh và Seokmin, ngăn chặn đòn tấn công.
"Seokmin, tập trung giảm sức mạnh của nó!" Mingyu ra lệnh, ánh mắt không rời khỏi kẻ thù.
Seokmin gật đầu, nhanh chóng đưa tay lên. Anh sử dụng khả năng điều khiển vật trong không trung, làm chậm chuyển động của các xúc tu đang vung vẩy khắp nơi. Những vật thể xung quanh như đá, cành cây gãy được Seokmin điều khiển, bay đến đập mạnh vào mắt và đầu quái vật, làm nó phân tâm.
"Giỏi lắm" Mingyu nói, đôi môi nhếch lên một nụ cười tự tin. Anh bắt đầu sử dụng nguyên tố lửa. Một quả cầu lửa khổng lồ bùng lên từ bàn tay anh, ánh sáng cam rực chiếu sáng cả khu vực. Mingyu ném quả cầu lửa về phía quái vật, ngọn lửa bùng nổ dữ dội, thiêu đốt một phần cơ thể nó.
Nhưng sinh vật này không dễ bị hạ gục. Nó gầm lên, xúc tu vung mạnh về phía Seokmin. Mingyu lập tức sử dụng không gian để bẻ cong đường tấn công, làm cho xúc tu lệch hướng. Seokmin đứng vững, giữ bình tĩnh. Khi nhận thấy một xúc tu khác lao đến, cậu dùng khả năng giảm thiểu đòn tấn công để làm chậm lại, giảm đáng kể lực sát thương. Tuy nhiên, sức mạnh của quái vật quá lớn khiến Seokmin bị đẩy lùi một đoạn.
Mingyu lao tới, đôi cánh sắc nhọn như dao găm chém xuyên qua một xúc tu của quái vật, làm nó đau đớn gầm thét. Anh tiếp tục sử dụng thao túng tâm lý, khiến sinh vật bắt đầu do dự và lưỡng lự trong hành động.
"Seokmin, tập trung chữa lành!" Mingyu hét lên khi nhận thấy một vết thương lớn trên tay do đợt tấn công vừa rồi.
Seokmin đặt tay lên vai Mingyu, truyền năng lượng chữa lành vào cơ thể, đồng thời hồi phục năng lượng cho cả Mingyu. "Xong rồi cứ tiếp tục đi!" cậu nói lớn, ánh mắt rực lên sự quyết tâm.
Mingyu quyết định kết thúc trận chiến. Anh triệu hồi sức mạnh của băng, tạo ra hàng chục mũi giáo sắc nhọn từ không khí lạnh, bao vây quái vật. Những mũi giáo băng này đâm sâu vào cơ thể sinh vật, giữ nó bất động.
"Seokmin, chuẩn bị hỗ trợ ta!" Mingyu ra hiệu.
Seokmin lập tức nâng tay, tạo ra một lá chắn năng lượng quanh cả hai người, đề phòng quái vật vùng vẫy. Mingyu tập trung toàn bộ sức mạnh, đôi cánh anh xoè rộng, ánh sáng đỏ rực toả ra như mặt trời đang bùng cháy. Anh hét lớn: "chết đi!"
Một cột lửa khổng lồ từ bàn tay Mingyu bắn thẳng vào quái vật, đốt cháy nó từ trong ra ngoài. Tiếng gầm rú vang vọng cả cánh rừng trước khi sinh vật khổng lồ tan biến hoàn toàn thành tro bụi.
Seokmin ngồi bệt xuống đất, thở dốc. Mingyu thu lại đôi cánh, bước đến ngồi cạnh cậu. Anh khẽ cười, đưa tay xoa đầu Seokmin.
"Nhóc làm tốt lắm" Mingyu nói, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Seokmin mỉm cười, dù mệt mỏi nhưng trong lòng tràn đầy niềm tự hào. "Cũng nhờ có chú mà tôi học được rất nhiều thứ."
"Đừng tâng bốc ta quá. Về nhà thôi, nhóc cần nghỉ ngơi."
Cả hai cùng rời đi, để lại một chiến trường hoang tàn phía sau nhưng với cảm giác an toàn và gắn kết chặt chẽ hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top