Part 2



'Ây da, cảm giác thức dậy ở một thành phố lạ mới thích làm sao'. Cô cố nằm trên giường thêm một chút xíu, mở kênh ca nhạc trên TV và ngân nga theo lời bài hát. Chiếc bụng đói của Khả Vy khiến cô phải lăn ra khỏi giường. Cô kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuyết đang rơi dày, phủ trắng cả một bầu trời.' Đẹp quá' Khả Vy thốt lên. Cô sửa soạn rồi chuẩn bị xuống dưới ăn sáng. Một trong những trải nghiệm khiến cô khoan khoái nhất là được ăn sáng ở khách sạn. Cô thích cảm giác ngồi sofa, ăn hoa quả, ăn ngũ cốc, nhâm nhi tách cà phê, và ngắm nhìn mọi người. Cô cầm theo laptop của mình vì sáng nay cô thật sự có hứng để bắt tay vào viết câu chuyện mới.

Khách sạn đang chuẩn bị đóng bữa sáng. Cô vội vàng lên phòng, chuẩn bị để ra ngoài. Ngày đầu tiên ở Berlin, Khả Vy dự định đi tới trạm kiểm soát Charlie - Checkpoint Charlie rồi sau đó sẽ đi tới chợ giáng sinh ở quảng trường Gengardenmarkt, cũng khá gần với trạm kiểm soát Charlie. Checkpoint Charlie là trạm kiểm soát biên giới giữa hai miền Đông- Tây của Berlin, của hai phe Xô Viết và Mỹ trong thời kì chiến tranh lạnh. Khi tới đây, Khả Vy cảm nhận rõ được không khí của chiến tranh khi thấy phiên bản tái tạo của chòi canh, mặt nạ chống độc rồi bảng thông báo ' You are leaving the American sector'- ' Bạn đang rời khỏi khu vực thuộc Mỹ'. Cô lang thang vào một cửa hàng lưu niệm gần đó, rồi chọn cho mình một miếng nam châm tủ lạnh có nội dung : ' Have a coffee. Do stupid things faster with more energy' – 'Uống một ly cà phê để có năng lượng làm mọi thứ ngu ngốc nhanh hơn'. Khả Vy bật cười vì những kí ức dội về. Cô nhớ một vì lần say cà phê mà cô tỏ tình với crush của mình. Ngày đó, cô xấu hổ tới mức không biết chui đi đâu nhưng giờ nghĩ lại thấy thật dễ thương.

***

Đứng trước cửa chợ, Khả Vy đã ngửi thấy mùi xúc xích nướng thơm phức và hương vị của Glühwein, hay trong tiếng anh gọi là Mulled wine, thứ đồ uống truyền thống quen thuộc vào mùa giáng sinh. Mulled wine được trộn giữa rượu vang và rất nhiều loại gia vị, thường uống lúc nóng, có cồn hoặc không cồn, có thể cho thêm hạt hạnh nhân và nho khô. Thức uống này đặc biệt còn phổ biến hơn ở các nước Bắc Âu.

Mới ngửi thôi mà cái bụng của Khả Vy đã kêu réo rắt. Việc đầu tiên cô làm khi vào chợ là mua một đĩa currywurst, sau đó cô còn ăn thêm cả một suất Churros nữa. Cô đang nhấm nháp từng cái Churros giòn rụm và ngọt lịm khi chấm với Nutella, thì bỗng nhiên có một bàn tay lấy một chiếc bánh của cô. Cô giật mình, ngước lên nhìn, đang định buột miệng thốt lên một từ nào đó thì...' Oh My God!!!!!' Cô thẫn thờ khi thấy người trước mặt mình chính là Edward Lloyd.

Trong tất cả mọi thứ có thể nghĩ tới thì ngay lúc này thứ duy nhất hiện lên trong đầu cô là bộ phim kinh dị Berlin Syndrome. Bộ phim kể về một thầy giáo người Đức đã nhốt một cô phóng viên ảnh đến từ Úc trong căn hộ của mình ở Berlin. Lúc đầu bộ phim đơn giản chỉ là cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hai người, rồi thành câu chuyện tình lãng mạn trong kì nghỉ của cô gái này, nhưng tới một buổi sáng, cô nhận ra mình không thể thoát ra khỏi căn hộ của anh ta.

Khả Vy bàng hoàng, nhớ lại những tình tiết đáng sợ trong bộ phim nhưng mồm vẫn đang nhai chiếc bánh cô cầm trên tay.

- Coi như tôi đã được trả tiền vì làm gối cho cô trên máy bay rồi nha.

Edward vừa chấm Nutella trong tay Khả Vy vừa phá lên cười với nụ cười toả nắng. Anh đang mặc một chiếc áo khoác phao màu xanh navy, cùng chiếc mũ len màu ghi và chiếc khăn cùng màu. 'Một sự kết hợp tuyệt vời. Nhìn anh ấy vẫn rất cuốn hút dù trong hoàn cảnh nào'. Khả Vy lại một lần nữa bị Edward hút hồn, nhưng lần này cô bình tĩnh đáp lại.

- Anh làm tôi nhớ tới bộ phim Berlin Syndrome đó. Berlin không rộng như tôi tưởng.

- Lần đầu nhìn tôi cô nghĩ tới Twilight, lần này nhìn tôi cô nghĩ tới Berlin Syndrome, vậy không biết lần thứ ba thì thế nào nhỉ ?

Cả hai cùng nhìn nhau cười rồi hỏi thăm nhau. Gia đình Edward sống ở Berlin. Hiện tại anh đang làm chuyên gia tư vấn tài chính cho Mc Kinsey & Company nên anh đi lại giữa các nước khá nhiều. Đợt này anh đã cố hoàn thành dự án nhanh hơn dự định để được nghỉ lễ sớm một chút và có thời gian bên cạnh bố mẹ lâu hơn.

Khả Vy mời Edward một cốc Glühwein. Hai người cùng cụm li và nói 'Cheers. Merry Christmas' thật to. Khả Vy và Edward đứng uống trước sân khấu ngoài trời của nhà hát lớn, có ca sĩ đang biểu diễn piano và hát. Trời đã hơi tối, tuyết vẫn đang rơi rất đều và dày. Khả Vy hứng một bông tuyết trên tay và ngắm nghía thích thú dưới những ngọn đèn vàng được giăng đầy cả khu chợ. Ở châu Âu đã lâu nhưng mỗi lần nhìn hạt tuyết to như thế này, Khả Vy đều rất thích. Nhìn hình bông tuyết trong tiết trời lạnh, Khả Vy thấy ấm áp và nhiều hy vọng. Đặc biệt là hôm nay khi đứng cạnh Edward, cô thấy người đàn ông đứng cạnh mang cho cô cảm giác bình yên lạ kì. Cô quay sang định hỏi chuyện Edward, thì đã không thấy anh đâu. Bỗng cô nghe thấy từ trên sân khấu có tiếng người đang nói:

- Tôi muốn gửi bài hát này tới một cô gái rất đặc biệt mà tôi mới gặp hôm qua trên máy bay và tình cờ hôm nay lại được gặp cô ấy ở chợ giáng sinh này. Vì cô ấy hay lạc vào thế giới riêng của mình nên tôi sẽ tặng cô ấy ca khúc Fly me to the moon

Khả Vy hét lên trong đầu 'Oh my God. Anh ta làm gì vậy trời. Giết tôi điiiiiiii'

Fly me to the moon
Let me play among the stars
Let me see what spring is like
On Jupiter and Mars
In other words, hold my hand
In other words, darling, kiss me

'Giọng anh ấy trầm ấm quá'. Khả Vy chìm đắm vào giai điệu của bài hát và không rời mắt khỏi Edward. 'Tôi đang say cồn hay say anh ta vậy?'.

***

- Chiều tối nay em có dự định gì chưa?

Khả Vy lắc đầu nhẹ.

- Vậy anh đưa em tới một nơi này nhé. Không phải nơi nào nguy hiểm như trong Berlin Syndrome đâu.

Hai người bật lên cười rồi cùng nhau bước đi dưới bầu trời trắng xoá. Xung quanh rất đông nguời đi bộ, những chiếc ô tô nhộn nhịp đi lại. Trong các nhà hàng, khách sạn ở hai bên đường, ánh nến lung linh đang phản chiếu vào những ô cửa kính.

Khả Vy dò hỏi mãi mà Edward không cho cô biết họ sẽ đi đâu. Và hoá ra nơi mà Edward muốn đưa Khả Vy tới là khu trượt băng ngoài trời. Khu trượt băng tầm này khá đông, tiếng người cười nói, tiếng nhạc vui nhộn làm cho cả bầu không khí xung quanh như được sống dậy.

- Em có thích trượt băng không?

- Thích

- Ok

Edward kéo tay Khả Vy đi vào trong quầy info để mượn giày cho hai người rồi cùng lao vào sân trượt. Họ cùng nhau hò hét, cười đùa trên sân, cùng nhau lướt thật nhanh trên sân băng như muốn quẳng đi mọi suy tư, mọi gánh nặng cuộc sống. Dưới ánh đèn, những bông tuyết phấp phới, hoà vào tiếng cười, tiếng reo hò của chàng trai và cô gái ấy.

Khả Vy đã mệt lả sau một ngày dài ở bên ngoài. Cô nằm trên chiếc giường êm mịn, đắp chăn lên tận cằm và nghĩ về ngày hôm nay. Cô nghĩ về Edward, nghĩ về những hành động sến súa lãng mạn anh dành cho cô, rồi nghĩ về việc ngồi cạnh anh trên máy bay và giờ lại gặp anh ở Berlin. 'Liệu rằng đây là sự tình cờ ngẫu nhiên, hay là sự sắp đặt của số phận hoặc có khi là giống tình tiết trong phim giết người bắt cóc?' Cô cứ thế miên man trong dòng suy nghĩ và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

***

Ngày hôm sau, khi Khả Vy đang sụt sùi bát phở tại một nhà hàng Việt ở Berlin thì nhận được tin nhắn từ Edward 'Chiều tối nay e đã có dự định gì chưa? Anh đưa em đi chơi một chỗ được không?'

Khả Vy hơi băn khoăn một hồi. Cô nhớ lại việc xảy ra hôm qua rồi hôm nay Edward lại nhắn tin muốn đưa cô đi chơi. Khả Vy thật sự có thích Edward nhưng cô cảm thấy có gì đó kì kì vì dù sao mới quen nhau được hai hôm. Cô bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ và tự hỏi không biết đây có phải là tiếng sét ái tình, hoặc có khi chỉ là do cô nghĩ hơi nhiều, Edward có thể chỉ muốn được làm quen kết bạn chứ không có ý gì khác. Dù sao đây cũng là dịp tốt để kết thêm bạn mới. Nghĩ vậy, Khả Vy trả lời tin nhắn của Edward.

Chiều tối, hai người hẹn gặp nhau ở vườn thực vật. Vào dịp giáng sinh, khu vườn thực vật ở Berlin được trang trí với ánh sáng đầy màu sắc và chuyển thành vườn giáng sinh. Vào đây, mọi người như lạc vào thế giới thần tiên với bầu không khí ấm cúng giúp thư giãn. Khả Vy và Edward đi dạo trong vườn, ngắm những ánh đèn đa màu, những nhân vật, hình ảnh 3D mang đậm không khí giáng sinh. Trời tối nay rất lạnh và cảnh vật xung quanh đều đóng băng. Edward nắm tay Khả Vy, dẫn cô vào bên trong chỗ nghỉ có lò sửa và các món ăn đặc trưng của địa phương. Hai người ngồi trước lò sửa, xoa xoa tay cho bớt lạnh, rồi cùng nhau nhâm nhi ly rượu vang trong tiếng kêu lách tách của củi khô. Khả Vy cụm ly của mình vào ly của Edward và nói:

- Cảm ơn anh vì tất cả. Em đã có những ngày tuyệt vời ở Berlin.

Đôi mắt của Edward bỗng trùng xuống, anh nhìn đăm chiêu vào ánh lửa hồng đang nhảy múa.

- Ngày mai a đưa em ra sân bay nhé.

- Không. Em tự đi taxi được rồi. Anh đưa em đi, em xúc động lại không về được.

Khả Vy cười vô tư rồi lấy tay vén tóc vào tai. Bỗng nhiên, Edward xoay vai cô về phía anh và hôn cô thật lâu. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau không nói gì vì thật sự ngay lúc này họ cũng không biết nên nói điều gì hay hứa hẹn bất kì điều gì. Khả Vy nghiêng đầu tựa vào vai Edward, nhắm mắt lại để cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của anh.

***

Sáng hôm sau, Khả Vy không thể bước ra khỏi giường. Hai ly rượu vang hôm qua làm cho đầu cô đau nhức. Rồi nghĩ về Edward, nghĩ tới việc không được gặp anh nữa. Lòng cô nặng trĩu. Cô tự nhủ cũng may chưa có gì quá sâu đậm nên chỉ cần thời gian là sẽ quên được anh. Cô đã chuẩn bị đồ đạc mọi thứ xong xuôi. Cô xuống quầy lễ tân để check out và nhờ họ gọi taxi cho luôn. Khả Vy cố gắng nghĩ tích cực, rồi định sẽ nhắn tin tạm biệt Edward khi tới sân bay.

Cô vừa bước lên taxi thì cũng là lúc xe của Edward vừa tới trước cửa khách sạn. Anh nhìn thấy Khả Vy lên taxi nhưng không kịp gọi cô. Edward đi theo chiếc taxi của Khả Vy tới sân bay. Anh nhớ về lần đầu gặp Khả Vy, lần được ngắm cô ngủ trên vai mình, nhớ tới lúc hai đứa cười đùa trên sân băng và cả khoảnh khắc hôn Khả Vy. Có một sợi dây vô hình nào đó kéo Edward lại gần Khả Vy hơn. Anh không dám hứa hẹn gì hay bộc lộ bất kì điều gì với cô nhưng anh muốn được ở gần Khả Vy, làm cô cười, ngắm cô ăn và muốn được làm bờ vai cho cô dựa vào. Edward cảm thấy cô như một món quà giáng sinh vô cùng đặc biệt với anh.

Khả Vy bước xuống taxi thì nghe thấy có ai đó gọi tên mình. Vẫn là giọng nói trầm ấm ấy. Khả Vy quay lại. Edward chạy tới, ôm chầm Khả Vy vào lòng.

- Đây sẽ không phải lần cuối hai đứa mình gặp nhau. Anh sẽ gặp lại em, và chắc chắn sẽ kéo em về bên anh.

Khả Vy xúc động, nhìn sâu vào đôi mắt anh. Thật lòng, cô cũng thích anh nhưng sau bao đổ vỡ trong tình cảm, cô không dám cho mình cái quyền được yêu ai một cách nồng cháy, cũng không dám để tình cảm với bất kì ai trở nên sâu đậm vì cô sợ bị tổn thương, sợ lại một lần nữa vì người mình yêu mà quên đi rằng chính bản thân mình phải được yêu nhiều hơn.

Edward rút từ trong túi ra một hộp quà nhỏ xinh và để vào tay Khả Vy.

- Anh mua cho em đôi bông tai handmade ở chợ giáng sinh hôm nọ. Em có kể là em thích đồ handmade và bông tai. Anh hy vọng em sẽ thích nó.

Khả Vy mở hộp quà ra xem. Cô thốt lên:

- Ôi đẹp quá. Em rất thích. Cảm ơn anh rất nhiều'

Đôi bông tai anh tặng cô là hình mặt trăng ôm lấy ngôi sao và được làm từ gỗ. Edward nắm tay Khả Vy và hôn nhẹ vào trán cô. Khả Vy nhìn vào đôi mắt sâu của Edward. Cô đưa tay chạm nhẹ vào má anh, rồi cô mơn trớn và cảm nhận rõ được trái tim mình thổn thức khi cô di chuyển ngón tay mình trên khuôn mặt anh.

- Với em, đây cũng không phải là lần cuối bên anh. Merry Christmas

Khả Vy ngồi trên máy báy, nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa sổ. Những bông tuyết đang rơi. Máy bay đã bắt đầu lăn bánh. Cô không hiểu cảm xúc của mình lúc này. Và cô cũng không muốn hiểu. Cô chỉ biết một điều là cô nhớ Edward. Edward đến bên Khả Vy khi cô đã yêu bản thân hơn và trân trọng những gì cô có. Edward khiến cô vui, khiến cô thấy được giá trị của bản thân và đặc biệt khiến cô cảm thấy được yêu thương nhưng có một nỗi sợ vô hình nào đó ngăn tình cảm của cô lại.

Khả Vy đeo tai nghe, và để mình lạc đi trong lời bài hát Hazy

What if I fall and hurt myself?
Would you know how to fix me
What if I went and lost myself?
Would you know where to find me
If I forgot who I am,
Would you please remind me oh?
Cause without you things go hazy

'Nếu chúng mình thuộc về nhau, chắc chắn sẽ gặp lại '. Khả Vy lướt ngón tay trên bàn phím và viết tiếp mẩu truyện còn dang dở.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top