Chương 45 : TÌNH CẢM NÀO LÀ YÊU, TÌNH CẢM NÀO LÀ THƯƠNG?
"Buông tôi ra!! Buông tôi ra!!!"
Phương Nhi giật mình, có tiếng hét từ trong nhà. Là của Minh Phú! Cô hoảng sợ vội đứng lên cố gượng đi trong dù giờ cô chẳng còn sức lực nào nữa. Đập vào mắt cô là cảnh tượng thất kinh: mẹ cô, hai bác nông dân bị đánh ngất trên sàn nhà, người đàn bà kia đang giữ chặt Minh Phú với con dao kề trên cổ cậu. Và đằng sau...là nhóm người đó...
"Ô hô cô nàng có nhan sắc không kém gì Thanh Linh sao giờ lại xấu hơn cả ma thế này nhỉ?" - Tiếng cười độc ác vang lên.
"Khánh Vinh...Mày im đi...! Thả Minh Phú ra!" - Cô quát, nhưng giọng đã yếu.
"Đừng vội chứ, cô gái!" - Gã đàn ông với gương mặt nham hiểm bước đến gần cô - "Giờ thì cô không còn là gì nữa đâu, một nhát là cô có thể chết lăn quay rồi. Chúng ta thương hại cô đó."
"Khánh Quang...Đồ khốn, mày hèn hạ vừa thôi!"
"Hèn hạ ư? Phải hèn hạ chứ, ai bảo lũ chúng mày hết lần này tới lần khác chạy được rồi. Cứ tưởng cú nổ đó chết hết cả lũ rồi chứ. Giờ thì chúng tao cần thằng bé này. Đi!" - Khánh Vinh hống hách đáp thay cha.
Minh Phú giãy giụa trong tay Thanh Thảo:
"Không, không, tôi không đi! Chị Nhi, cứu em với!"
Phương Nhi tức giận, lao đến:
"Mau bỏ nó ra!"
BỐP! Thanh Thảo giơ một tay tát mạnh vào mặt cô khiến cô ngã dúi dụi, còn một tay kia vẫn kề dao sát cổ Minh Phú, một chút máu đã ứa ra. Phương Nhi quay cuồng, ngã lăn ra đất, cảm giác đau khổ trào lên. Cô đã từng quật ngã bao gã võ sĩ lực lưỡng, nhưng giờ đến cái tát của một người đàn bà mà cô cũng không đỡ nổi.
"Đi, đưa thằng bé đi!"
"Không, chị Nhi, bỏ tôi ra, không!!"
Phương Nhi hoa mắt chóng mặt, quỵ ngã mà bên tai còn văng vẳng tiếng hét của Minh Phú. Cô đưa tay cố níu kéo cái gì đó chơi vơi, mong manh. Hết thật rồi sao? Phương Nhi của ngày xưa đã không còn nữa sao? Phương Nhi đã không còn có thể bảo vệ được cả một cậu thiếu niên!
"Minh Phú...Không..."
"PHƯƠNG NHI, MINH PHÚ, HAI NGƯỜI Ở ĐÂU!!!????"
Cô giật mình. Tiếng gọi vang lên vừa rõ vừa không rõ. Cô đã quá mệt để gượng dậy, nhưng cô nhận ra đó là tiếng ai gọi. Minh Thiên, Vân Trang, sao hai người ấy lại đến đây muộn như vậy? Kệ chứ, dù thế nào cũng phải để họ tìm ra cô. Họ chắc ở gần đây thôi. Cô phải gọi họ. Nhưng...cô mất sức rồi...Cô chiến thắng biết bao người, cô thậm chí còn đứng được vào trái tim đã vốn chỉ có duy nhất Thanh Linh của Mạnh Bảo. Cái gì cô cũng có hy vọng làm được và nhiều thứ cô làm được! Vậy mà...căn bệnh này thì không...
"Vào căn nhà kia thử xem!"
Vân Trang, Minh Thiên lao vào trong nhà.
"Trời ơi! Bác Ngân!" - Vân Trang lao đến bà Ngân.
Còn Minh Thiên chạy vội đến chỗ Phương Nhi vực cô dậy.
"Phương Nhi, Phương Nhi! Tỉnh lại đi!"
Cô cố mở mắt. Đôi mắt lờ đờ, thất thần. Ánh nhìn mạnh mẽ của ngày trước cũng đã mất đi.
"Minh...Phú..."
"Minh Phú? Nó làm sao rồi?" - Minh Thiên hốt hoảng.
"Khánh...Vinh...bắt..." - Cô chỉ nói được đến đó, rồi gục ngất.
"Phương Nhi! Tỉnh lại đi! Hãy nói cho tôi biết đi!"
"Anh Minh Thiên, giờ không phải là lúc nói đâu. Chị Nhi bệnh tình rất nặng rồi, mau đưa mọi người về bệnh viện thôi."
Minh Thiên, Vân Trang và những người mà Thanh Linh cử đến vội vã đưa mọi người xuống núi. Nguy hiểm này qua đi thì lại mở ra hiểm nguy khác khôn lường hơn...
Cô giật mình ngẩng lên. Mạnh Bảo đang khẽ mở mắt nhìn cô, đụng phải ánh mắt anh cô lại không biết nói gì. Có những cảm xúc lẫn lộn ngập tràn trong lòng cô lúc này, không biết vui hay buồn nữa. Bỗng dưng Mạnh Bảo bỏ tay ra khỏi tay cô, gắng đưa lên lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ấy. Cô lúng túng, quay đi khẽ gạt nước mắt.
"Anh tỉnh rồi à? Có đau không?"
Anh không trả lời, chỉ mỉm cười.
"Nếu mệt anh cứ nghỉ đi, đừng dậy vội."
Anh lại cười, ánh mắt nhìn cô buồn thăm thẳm.
"Anh...anh cười gì?"
"Anh cười vì có Thanh Linh bên cạnh lúc anh tưởng mình đã chết."
"..."
"Thanh Linh lạnh lùng, xa cách, thậm chí còn tàn nhẫn, nhưng anh biết cô ấy rất đáng yêu, dịu dàng, luôn lo lắng cho người khác."
"Anh..."
"Vậy mà thằng khốn là anh đã làm tổn thương cô ấy!" - Mạnh Bảo gằn giọng, nhìn cô bằng ánh mắt mà cô nhìn lại cũng phải thấy nhói đau.
Đôi mắt đó đã mong mỏi cô suốt hai năm qua. Đôi mắt đó đã đau đớn vì phải giằng xé giữa tình cảm của hai người con gái. Đôi mắt đó dù đã phần nào hướng về người con gái có tên Phương Nhi nhưng mỗi khi nhìn cô lại ánh lên cái nhìn đau xót, pha lẫn yêu thương trìu mến. Bởi vì, trái tim ấy không quên được cô.
"Anh tỉnh rồi đây...Em giữ anh lại đi. Em sẽ giữ như thế nào?"
"Mạnh Bảo, em..."
"Lẽ ra anh đã chết, nhưng khi nghe thấy câu nói của em anh lại tỉnh. Vì anh không quên được em. Anh vẫn nhớ những tháng ngày đã từng yêu em. Anh biết nói ra mấy câu này, nếu là người khác anh ăn tát là cái chắc. Nhưng anh phải nói! Nói để cho em biết rằng: anh chưa từng yêu em một cách lừa dối. Và là anh đánh mất em, không phải em đánh mất anh!"
"..."
Anh cố gượng dậy, nắm lấy bàn tay cô:
"Nếu hôm đó em bắn chết anh, có lẽ em đã giữ được anh. Anh sẽ mãi thuộc về em! Anh không thể nghĩ tới cô ấy nữa! Nhưng sao em không làm vậy? Thanh Linh, hãy giữ anh lại đi, anh không muốn phải làm tổn thương cả hai! Anh muốn mọi thứ trở lại như lúc bắt đầu!"
"Anh, em không thể..." - Thanh Linh run lên, hoảng sợ nghĩ đến mấy chữ "em bắn chết anh".
Mạnh Bảo nhìn cô. Với Vĩnh Sơn, với rất nhiều người khác, cô là một người con gái vô cùng tàn nhẫn. Cô có thể làm tan nát tình yêu chân thành Vĩnh Sơn dành cho mình, cô có thể không thèm ngoái lại nhìn Minh Thiên, hay cô có thể đánh te tua bất cứ gã nào dám cản đường làm phiền cô. Ai cũng sợ ánh mắt lạnh lùng, trái tim tưởng như sắt đá của cô. Nhưng ai biết, cô càng tàn nhẫn nghĩa là cô càng đau khổ. Cô cũng chỉ là người con gái. Cô cũng phải biết mềm lòng. Cô làm sao ra tay sát hại người cô yêu?
"Tại sao?" - Cô bỗng lên tiếng - "Tại sao nhất thiết phải là không muốn làm tổn thương CẢ HAI? Lúc nào anh cũng có cô ấy như vậy?"
"..."
"Nếu em không giữ anh lại thì anh sẽ bỏ em đi theo cô ấy à?"
Anh im lặng.
"Phương Nhi, cô ta quá giỏi!" - Cô bỗng cười chua chát. - "Bệnh tật hay làm sao đi nữa thì cuối cùng cô ta cũng có được người mình yêu! Giỏi thật đấy, khâm phục thật đấy!"
"Em..."
Thanh Linh đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo hiểm độc:
"Tôi hận mình chưa ra tay giết chết cô ta! Cô ta đáng chết!"
"Thanh Linh, em nói gì?..."
"Sợ sao? Tôi không giết người anh yêu đâu! Tôi sẽ để cô ta chết vì căn bệnh cô ta đang mang! Cô ta sẽ chết trong vòng tay anh! Nghe tuyệt vời quá nhỉ, nhưng trên đời này chẳng có gì là thiên đường, chết là hết luôn thôi! Tôi muốn chứng kiến cảnh hai người, một người chết, một kẻ đau khổ, cô độc, không còn ai bên cạnh. Hãy nhớ: tôi chỉ không thể giết anh, còn những người khác, tôi không từ một ai đâu!"
Mạnh Bảo choáng váng vì những lời nói cay độc kia vừa phát ra từ cô gái hiền lành, dịu dàng đã khóc vì anh mới mấy phút trước.
"Tôi sẽ giữ anh lại! Tôi sẽ để anh khỏe mạnh, để anh không chết được! Anh phải sống, sống để nhìn tất cả mọi người rời bỏ anh, để chịu mọi đau khổ của một kẻ sống không bằng chết! Đồ phụ bạc!"
"Anh không phụ bạc em!"
"Im đi! Đừng có lấy mấy cái lý do kiểu như "cô ấy cũng khổ", "anh đã phải giằng xé rất nhiều" ra đây với tôi nữa, nghe chối tai lắm! Giờ anh không lo phải đau khổ nữa đâu, tôi sẽ để anh đến với cô ta! Rồi anh phải đau khổ suốt đời khi cô ta chết! Tôi sẽ đứng ngoài. Sẽ cười. Sẽ khinh cho một kẻ như anh!"
Lời nói của cô cay nghiệt như nhát dao muốn đâm thẳng vào người anh, nhưng càng nói thì chỉ càng thấy sự xót xa đến tận cùng trong từng lời nói.
"Em sẽ không làm thế, đúng không?"
"Anh đang khinh thường tôi sao?"
"Anh biết em sẽ không làm thế!"
"Anh cho rằng tôi là một con hề diễn trò à!!???" - Cô uất ức hét lên.
Tay cô chạm vào cái bình hoa, rơi xuống đất vỡ choang! Cô nhặt một mảnh vỡ:
"Phải, tôi không làm thế đấy! Tôi chẳng làm được đấy! Thế thì chết đi cho đỡ phải nhìn anh ở bên kẻ khác!"
"Không được, Thanh Linh!!" - Anh giật mình ngồi dậy hất mảnh vỡ khỏi tay cô.
Vết thương trên người bị chấn động khiến Mạnh Bảo như tê liệt mấy giây, cơn đau khủng khiếp bắt đầu lan tỏa. Nhưng không hiểu sao lúc đó anh quên cả đau, dám ngồi dậy để hất mảnh vỡ ra, rồi nắm lấy tay cô vì sợ cô lại làm gì khác. Sau rồi anh mới thấy đau, anh ngã gục xuống giường kéo theo cô ngã theo. Cô dụi mặt vào ngực anh, hai tay bám chặt áo anh, người cô run lên bần bật khi cánh tay anh vẫn còn quàng qua cô. Anh vẫn không để ý bởi anh đang quá đau, nghiến cả răng lại. Chỉ đến khi áo anh ướt đẫm, anh mới nhận ra...
"Đừng bỏ em...Xin anh, đừng bỏ em..."
"Thanh Linh..."
"Em không ghét Phương Nhi! Em không muốn làm tổn thương Vĩnh Sơn! Em không muốn làm hại ai, càng không bao giờ muốn anh đau khổ. Em không muốn dính vào bất cứ chuyện gì cả! Em chỉ muốn cùng anh quay về sống những tháng ngày êm ả, ngày đấy anh đã yêu em, ngày đấy anh đã hứa không bao giờ rời xa em và sẽ bảo vệ em..."
Giọng cô nức nở, nghẹn ngào làm anh buốt lòng. Anh ôm chặt lấy cô:
"Đừng làm chuyện dại dột, đó không phải là em. Hãy là chính em, là Thanh Linh mà anh đã từng yêu, được không?"
"Chỉ là ĐÃ TỪNG thôi sao?"
"Anh đã từng yêu một người con gái mạnh mẽ, kiên cường, không vì đau khổ của riêng bản thân mà ảnh hưởng tới người khác. Anh muốn cô gái đó vẫn sẽ tiếp tục sống như vậy, anh không muốn em thay đổi."
"Vậy em cũng không muốn anh thay đổi."
"..."
"Hãy đi cùng em! Em sẽ ở bên chăm sóc anh. Em sẽ giúp anh tìm lại Vân Trang, Minh Thiên, và cả Phương Nhi. Không có gì em không thể làm vì anh. Chỉ cần anh đi cùng em, anh sẽ không buông tay em nữa, được không?"
"Chỉ cần vậy ư...?"
"Mạnh Bảo, anh không yêu Phương Nhi, đúng không? Là anh cảm kích sự mạnh mẽ của cô ấy, là anh thương cho căn bệnh của cô ấy, rồi lầm tưởng là yêu đúng không? Em có thể tin rằng anh vẫn yêu em, không yêu người con gái nào cả. Em sẽ không để anh phải dằn vặt nữa, em sẽ cứu lấy Phương Nhi để cô ấy tiếp tục sống thật tốt như anh đã mong. Như vậy, anh không còn vương vấn gì nữa. Anh và em vẫn không chia lìa, được không anh?" – Cô ngẩng lên nhìn anh.
"Ừm anh..."
"Đừng trả lời! Hãy chú trọng tới vết thương của anh đi. Em tin là anh sẽ hiểu. Em không muốn làm anh khó xử. Xin lỗi vì những lời em đã nói." – Cô đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh nhìn theo. Anh thực sự vẫn không hiểu những cảm xúc của cô sao lại có thể đột ngột thay đổi đến như thế. Rốt cuộc là cô đang nghĩ gì mà nội tâm cô mâu thuẫn đến vậy. Vừa nói ra những câu độc địa rồi lại im lặng mà đi.
Anh không thấu được đôi mắt cô chứa gì nữa. Chỉ biết nó buồn, rất rất buồn. Anh mệt mỏi nằm xuống, người đau nhức. Anh muốn chợp mắt, nhưng sao đôi mắt u ám kia ám ảnh anh đến thế... Chỉ đôi mắt cũng thấy xót xa...
Mỏi mệt lắm rồi. Anh cựa mình, cố nhắm mắt xua đi hình ảnh Thanh Linh vừa rồi. Bỗng dưng, tâm trí anh hiện ra ánh mắt khác...Không muốn hiện mà cứ rõ mồn một
"Em sẽ không bỏ cuộc."
Trái tim anh đã lỗi nhịp vì đôi mắt buồn của Thanh Linh, nhưng cũng rỉ máu xót xa vì ánh mắt kiên cường của người con gái ấy.
Rốt cuộc...tình cảm nào là yêu, tình cảm nào là thương?
Cô gái đứng ngoài căn phòng bệnh, mỉm cười với đôi mắt buồn thăm thẳm:
"Anh sẽ không yêu Phương Nhi, không bao giờ đó là tình yêu!"
"Bác sĩ, hãy cứu cô gái này! Cô ấy bị ung thư máu, rất nguy kịch!"
"Bệnh viện chúng tôi chỉ là bệnh viện nhỏ dưới núi, cô ấy bị nặng sao không đưa cô ấy vào trong bệnh viện thành phố?"
"Chúng cháu cũng định thế, nhưng cô ấy đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, xin hãy cứu gấp rồi sẽ chuyển tới nơi khác sau!"
Vị bác sĩ nghe giọng Minh Thiên, Vân Trang hốt hoảng thì không bình tĩnh được nữa, vội cùng các y tá đưa Phương Nhi vào trong. Cô gái xanh xao, nhợt nhạt, mê man, ý thức dường như đã mất. Bình oxy, tiếng máy móc vang lên vội vã mà não nề.
"Tôi không muốn chết...Làm ơn...Mạnh Bảo, anh ở đâu...?"
Chẳng ai đáp lại cô. Cô chỉ gọi được anh trong giấc mơ sắp tắt. Bóng tối u ám. Mộng mị. Quay cuồng.
Bíp...bíp...
"Nhanh lên, khẩn trương đi! Nguy kịch rồi!"
"Chị Nhi, cố lên, chị không thể bỏ cuộc!"
Bíp...bíp...
"Phải tiến hành phẫu thuật, cô ấy chưa chết, nhưng ngàn cân treo sợi tóc!"
"Không được, giờ nguy cấp thế này, phải để xem cô ấy chịu đựng nổi không đã, nếu không phẫu thuật lại nguy hiểm."
"Phương Nhi, tôi đã từng không ưa cô, nhưng giờ thì khác rồi! Tôi muốn cô chiến thắng! Hãy tỉnh lại để tìm em trai tôi với tôi đi!!"
Bíp...bíp...Cuộc sống này níu kéo khó đến vậy hay sao?
"Em cảm thấy nghẹt thở, thời gian trôi qua nhưng em không thể quên
Hãy xoa dịu trái tim em, để em còn có thể nở nụ cười lần nữa.
Sao đầu cứ ong ong nhức nhối?
Em cuộn người, ôm lấy cái gai đương rỉ máu trong lòng...
Em hét lên trong căn phòng tối tăm này, tức giận vì căn bệnh không qua mau!
Em uống nhanh vài viên thuốc, nhìn buổi sáng lờ mờ
Tiếng ho khan cứ như xé lòng là tại sao?
Dù bệnh nặng, em cũng chỉ có thể nghĩ về anh
Chỉ có anh mới là liều thuốc duy nhất của em
Nhưng chuyện tình đôi ta đã chấm dứt rồi..."
(Painkiller - T-ARA)
"Không!" - Anh hét lên, ngồi bật dậy.
"Sao thế? Anh gặp ác mộng à?"
Mạnh Bảo giật mình, nhận ra trán mình ướt đẫm mồ hôi. Vừa đặt lưng xuống ngủ, anh mơ thấy ác mộng. Anh không nhớ mình mơ thấy gì nữa, chỉ biết trong giấc mơ đó, có ai gọi anh tuyệt vọng, có gì đó mà anh rất sợ nó sẽ xảy ra! Bầu trời ngoài kia nắng rất đẹp, nhưng anh thấy nó ảm đạm đến thê lương...
Anh quay lại. Thanh Linh đang ngồi bên cạnh anh, cả Vĩnh Sơn nữa. Vĩnh Sơn cau mày:
"Sức chịu đựng của cậu không tệ đâu, nghỉ ngơi đi, dưỡng thương một thời gian là khỏi. May là cây cối nó cũng che cho cậu nên không quá tổn thương nặng nề." - Nói thế nhưng giọng anh khá hằn học.
"Được rồi, anh đi ra đi!" - Thanh Linh nói.
Vĩnh Sơn bực bội đi ra, rõ là chẳng thể vui tí nào. Nhưng Thanh Linh không quan tâm, cô nhìn Mạnh Bảo:
"Để em lấy cho anh cái gì ăn."
Anh ngờ ngợ. Cô thật dịu dàng, lại ăn mặc chỉn chu, mái tóc dài xõa ra tôn vẻ xinh đẹp. Bình thường thì anh không nói gì nhưng giờ anh thấy cô lạ quá. Có vẻ cô biết anh nghĩ gì, nhưng cô chỉ cười và lấy bát cháo để trên bàn xúc một thìa:
"Anh ăn đi cho nóng, em cũng vừa mua."
"Ừm...anh không muốn ăn..."
"Anh nghi ngờ em à?"
"Không phải...Nhưng..."
Thanh Linh mỉm cười (buồn):
"Lời đã nói ra, chẳng rút lại được. Anh không thể tin em đã có những suy nghĩ ác độc là giết chết Phương Nhi phải không? Biết đâu đấy, cô ấy cũng từng muốn giết em mà. Đừng nghĩ quá tốt về em."
"..."
"Nhưng em sẽ kiềm chế bản thân. Em sẽ không làm điều gì để anh khó xử nữa. Dù thế nào, anh cũng có tình cảm với cô gái ấy mà. Chỉ là em muốn anh hãy khẳng định tình yêu thực sự là dành cho ai thôi!"
"..." - Anh vẫn im lặng.
"Mạnh Bảo, ngày trước anh nói yêu em, anh nói thật đúng không?"
Mạnh Bảo khẽ ngẩng lên vì câu hỏi đó. Lại chạm phải ánh mắt của cô. Hình như ánh mắt cô có sức mạnh vô hình bằng chục lời nói. Không cần biết cô nghĩ cái gì, tại sao cô lạ lùng đến vậy, cứ nhìn vào mắt cô là biết cô làm tất cả cũng chỉ vì tình yêu - cái tình yêu đẹp đẽ nhưng mang cho cô bao đau khổ thế mà cô không hề muốn dứt bỏ đi...
"Anh nói thật."
Cô cười. Nụ cười đẹp như ánh nắng nhẹ nhàng ngoài kia.
"Được rồi, ăn đi để bàn kế hoạch!"
"Kế hoạch gì?"
"Bọn Khánh Quang, Khánh Vinh bỏ trốn rồi, em đang truy lùng tung tích của chúng. Có thể chúng tiếp tục quay lại ngọn núi đó. Em đã bảo người phải nhanh chóng tìm được nhóm Phương Nhi trước khi bọn Khánh Quang tìm được, giờ cái cốt lõi là để xem nhóm Phương Nhi có tìm được không đã. Đợi anh khỏi rồi, chúng ta sẽ đi."
"Thanh Linh..."
"Ơi?"
"Vậy giờ anh có thể biết 2 năm qua có chuyện gì xảy ra với em không?"
"..."
"Nếu em không muốn nói..."
"Không, em nói."
Thanh Linh nhìn ra cửa sổ:
"2 năm trước, sau khi em bị tai nạn còn anh bị đánh ngất đi, Khánh Vinh đưa em tới một cái chỗ xó xỉnh nào đó định hỏa thiêu bởi hắn nghĩ em chết rồi. Nhưng lúc đó em nghĩ tới anh, bản năng trỗi dậy, em đã cắn tay hắn để bỏ chạy. Tất nhiên em không thể chạy được và đã bị hắn bắt lại, nhưng em cố tình va mạnh người vào một cửa khách sạn bấy giờ đã đóng cửa. Chủ khách sạn nghe tiếng động đã đi ra, Khánh Vinh bấy giờ chỉ có một mình, sợ lộ nên buông em ở đó. Chủ khách sạn thấy em nằm đó thì thất kinh, vội gọi một vị khách tới. Đó là một du khách từ Đà Lạt đến đảo chơi. Ông ấy rất tốt bụng, định đưa em tới bệnh viện, không ngờ Khánh Vinh quay về gọi lực lượng để đến uy hiếp. Nhưng du khách ấy đã biết cách trốn thoát, mang em quay về Đà Lạt chứ nếu không ông ấy sẽ bị truy đến cùng. Những tưởng rằng có thể thoát rồi, ai ngờ tới tận đây mà tên Khánh Vinh vẫn có thể đuổi được. Bị truy đuổi, tài xế taxi cũng sợ, bắt vị du khách bỏ em đi. Ông ấy không còn cách nào khác là phải đánh lạc hướng của bọn chúng, mang em thả vào một nơi kín đáo nhất rồi bỏ chạy. May mắn nơi đó gần chùa của sư Hương Nhàn, sư đưa em vào viện và Vĩnh Sơn đã cứu em."
"Hóa ra là như vậy ư...?"
"Để bình phục quả thật là khó khăn vô cùng, nhưng em phải sống, sống để gặp anh. Và cuối cùng thì em cũng được gặp anh. Em gặp anh không phải là lúc anh đến chùa cùng Phương Nhi, mà là lúc anh ngồi bên hồ nước, ôm chặt lấy cô ấy. Anh không nhìn thấy em, nhưng em thì biết rất rõ. Nhìn thấy anh, em không tin đó là anh. Em vui lắm. Nhưng cũng buồn lắm, vì em chỉ nhìn thấy thôi, rồi em phải đi bởi trong vòng tay anh là người khác." - Cô ngửa mặt lên, cố để những giọt nước rưng rưng chảy ngược vào tim.
Anh lặng đi. Giờ anh hiểu sao khi anh gặp cô, cô lại chỉ nhìn anh với nụ cười xa cách đến thế rồi. Vì cô đã gặp anh, gặp từ lúc trước, gặp từ lúc mà cô không nên gặp. Cái khoảnh khắc cô gặp anh lại là lúc anh đã bắt đầu rung động bởi người con gái kia...
Cô nắm lấy tay anh.
"Em biết anh nghĩ gì...Nhưng em vẫn luôn chờ anh."
"Em..."
"Em chờ anh quay về với em. Em tin dù trái tim anh có rung động vì Phương Nhi, thì tình yêu của anh và em luôn là thật, không thay đổi. Anh sẽ chọn em, sẽ ở bên em, đúng không?"
Nói rồi cô ngả đầu vào lòng anh. Anh không đáp lại nữa, còn biết nói gì ngoài im lặng? Thanh Linh, em phải chịu khổ quá nhiều, tại sao cuộc sống bất công với em đến nhường ấy, em không đáng như vậy, em cần được yêu thương. Nhưng...
Cái chữ "Nhưng", bao giờ cũng thật đau đớn!
"Nhận lời với em đi!"
"Hả? Nhận lời...gì...?"
"Nhanh chóng khỏi và chúng ta sẽ đi tìm Phương Nhi, được chứ?"
Nhanh chóng ư? Nhanh chóng đi tìm Phương Nhi. Nhanh chóng cứu cô ấy. Và nhanh chóng trở về bên nhau...
"Ừ, anh nhận lời."
Phải, hai năm đi tìm cô, anh chỉ cần nhanh chóng về bên cô thôi mà. Nhưng...
Lại "Nhưng"!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top