Chương 15 :
- Tạ Quang Lục! Chàng mau đi cướp Nhã Nhi về cho ta! Tại sao nó lại được chọn? Chàng trả lời ta đi! Chàng mau đi ... mau đi đón nó về! Ta tin nó không muốn làm thái tử phi đâu! Nó nhất định đang rất đau khổ!
Trong Tạ phủ lúc này, những giọt nước mắt của Tạ phu nhân cứ thế rơi xuống không ngừng. Tạ Quang Thiếu tay ôm mẹ, mặt cũng không một chút vui vẻ. Chính hắn cũng thắc mắc: Tiểu nha đầu nhà hắn trong đợt tuyển tú nữ này biểu hiện rất rất tệ! Cả nhà hắn đã vui mừng vì điều đó mà nay sao nó lại được chọn? Không chỉ là Thứ phi mà còn là Thái tử phi!
- Phu nhân! Bà bình tĩnh đã! Trên triều tôi chỉ nghe được có thế, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn? Hơn nữa .... hoàng thượng còn nói Nhã Nhi là do đích thân Thái tử chọn, không hề do sự sắp đặt của Thái hậu hay Trần Quý Phi. Chính tôi cũng không biết phải làm sao trong tình cảnh thế này! Nay ... chỉ có thể chờ con nó về rồi ta tính tiếp!
Tạ Quang Lục từ từ an ủi vợ. Vốn dĩ hôm nay Tạ phủ đã bày tiệc chào đón Nhã Nhi nhưng không ngờ lại nhận được tin này. Sở dĩ ông không muốn cho con gái vào làm phi cũng là lý do mà Tạ phu nhân trăn trở từ lâu. Thử hỏi trên thiên hạ này, bao nhiêu người có dung mạo mĩ miều hơn con gái ông? Tài đức hơn con gái ông? Thái tử sao có thể không rung động sao? Thế rồi... con gái ông? Con gái bảo bối của ông biết phải làm sao?
- Theo con nghe nói, ngày mai Uyển Nhã sẽ được đưa về để chuẩn bị hôn lễ. Ta ... chờ xem ý kiến của nó thế nào! Cũng có thể nó yêu Thái tử rồi cũng nên!
Ánh mắt Quang Thiếu có vài phần ái ngại nhìn ra ngoài cửa. Sáng nay chàng có nghe tên thị vệ nói Uyển Nhã được thái tử chăm sóc rất chu đáo, sự chu đáo mà chưa vị nương nương nào nhận được. Đối với sự cám dỗ từ thái tử thì vị cô nương nào có thể chống đỡ?
Cả Tạ phủ đều lặng đi trong suy nghĩ về lo lắng cho người con gái nào đó.
----
- Được rồi để ta tự làm ! Chàng chẳng phải có công chuyện còn làm sao !? Mau đi đi!
Uyển Nhã muốn với, giật thuốc từ trong tay người nam nhân kia. Ai dè hắn dơ tay lên trợn mắt nhìn nàng:
- Nàng! Ngồi im đó! Tại ai chứ? Ai kêu nàng chạy lung tung!
- Chỉ là vết thương nhỏ tí! Chàng giận cái gì chứ? - Nàng cứng rắn nhìn người kia, ánh mắt không một chút nhượng bộ.
Hắn ghé sát xuống mặt nàng, tà ác dọa:
- Thế lỡ không phải vết thương nhỏ thì sao? Lỡ cô ta đẩy nàng vào chỗ nào khác thì sao? Chỗ có mảnh sành vỡ? Chỗ có lửa? Vậy, ta biết làm sao?
Nhìn cái bản mặt của hắn, nàng không chịu được lấy tay đẩy ra miệng cười giễu cợt:
- Rõ ràng người bị thương là ta, ta còn chưa sợ hãi cơ mà?
Chưa để nàng có cơ hội giận dỗi, Lý Khắc Minh kéo nàng lại. Cho nàng nằm lên đùi mình lấy tay bị thương kia khẽ bôi thuốc. Hắn làm rất chuyên nghiệp làm nàng một chút cũng không kêu ca được.
- Chàng .... làm thấy thuốc sao? Sao lại thành thục băng bó vậy chứ? - Uyển Nhã hướng hai mắt to tròn lên, chuyển động theo từng cử chỉ của hắn.
Lý Khắc Minh làm một lúc cũng xong, nhìn người đang nằm khẽ búng mũi nàng một cái giọng âu yếm:
- Không làm thầy thuốc giỏi thì cũng sớm phải thành thầy thuốc giỏi! Có như vậy mới có thể chăm sóc nổi người như nàng!
Uyển Nhã không nói gì, với lấy tay hắn, mắt long lanh:
- Khắc Minh... ta .. ta muốn về nhà!
- Đây không phải nhà của nàng sao?
Nàng tức giận, rút tay khỏi tay hắn nhìn sang hướng khác:
- Chàng thừa biết ta muốn gì mà! Đừng có giả bộ thơ ngây!
Lý Khắc Minh nghe đương nhiên hiểu. Hắn xoay mặt nàng để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu giọng:
- Ta biết! Chẳng phải ta đã nói mai sẽ cho nàng về sao?
Uyển Nhã vùng dậy , ngồi trong lòng hắn dụi đầu vào ngực người kia:
- Nhưng ta muốn về luôn! Chàng cũng biết mà! Về sớm sẽ có thể đẩy nhanh tiến độ hôn lễ của chúng ta! Ta còn có thể thuyết phục nhạc phụ nhạc mẫu của chàng để họ tin tưởng chàng nữa! Chàng xem xem làm gì hại, toàn có lợi thôi!
Nói một tràng, cuối cùng nàng mím môi, chốt hạ ý định cuối cùng:
- Vậy nên, chàng cho ta về luôn chiều nay đi!
Hắn thừa biết cái nha đầu kia chẳng qua là muốn về nhà nên mới ngọt ngào như vậy. Nhưng không sao, nàng như vậy hắn rất cảm kích, rất cảm động!
- Ta đúng là không thắng được nàng! Được rồi, chiều ta sẽ cho nàng về phủ. Ta đúng là bất hạnh, có nương tử nhưng tâm tư lúc nào cũng muốn xa ta!
Nàng nhìn hắn khúc khích cười chu cái môi nhỏ xinh lên:
- Không đâu nhé! Ta là vì cả hai chúng ta đó chứ?
- Được! Được! Nàng là vì cả hai chúng ta! - Nói xong thơm nhẹ một cái lên má nàng - Nương tử của ta lúc nào cũng đúng!
Nàng cười ngại ngùng mở to mắt long lanh nhìn hắn. Một hai giây sau đáp lại bằng nụ hôn chuồn chuồn trên môi hắn, nhanh đến nỗi chính hắn cũng bất ngờ:
- Quà tạm biệt cho chàng. Ở trong cung thời gian này, nhất định chỉ được nhớ đến ta!
Ai ngờ người nào đó cười tà, phút chốc tiến lên đè ngửa nàng ra bá đạo triền miên chiếm lấy cánh môi ngọt ngào của nàng mà gặm mà nhấm. Cứ thế dây dưa mãi không ngừng, mãi cho đến lúc nàng không thở được hắn mới tiếc nuối rời xuống chiếc cổ mảnh mai chiếm lấy mùi hương của nàng.
- Nàng chính là đang dụ dỗ ta đúng không? Mặc dù ta là Thái tử, nhưng sức chịu đựng của ta... rất kém!
Mấy lời nói kia của hắn cứ theo từng hơi thở phả vào mặt nàng làm hai gò má ửng hồng. Uyển Nhã đẩy hắn ra muốn vùng dậy nhưng dường như hắn một chút nhúc nhích cũng không có. Nàng đành nhìn hắn, mặt tỏ vẻ giận dữ:
- Chàng... chàng muốn làm gì?
Biết thừa rằng vị cô nương kia sớm đã bị dọa, hắn cười đắc ý, tay nhẹ đùa với lọn tóc mai nhỏ của nàng:
- Nàng nghĩ ta muốn làm gì?
Không che dấu được vẻ sợ hãi nữa,nàng cười nhìn hắn:
- Chàng không phải bảo đến đêm tân hôn sao! Đừng làm trái với tiếng lòng chứ! Chàng mau đi giải quyết công việc đi! Nếu không ta sẽ bị nói là hồng nhan họa thủy, bán nước hại dân mất!
- Không thích! Giờ ta chỉ muốn ôm nàng ngủ. Chiều nay nàng phải xa ta rồi, ta sẽ rất nhớ nàng! - Lý Khắc Minh vẫn tiếp tục tiến tới không một chút e dè.
Bất quá Uyển Nhã đành phải đồng ý. Với loại người như hắn, không bị ăn bây giờ đã may mắn rồi!
- Được vậy đi ngủ! Ta ngủ, chàng cùng ngủ!
Lý Khắc Minh kéo chăn lên chui vào ôm gọn nữ nhân kia vào lồng ngực của mình.
Bị nam nhân ôm chặt , Uyển Nhã loay hoay vặn vẹo một hồi mới tìm được tư thế ngủ thích hợp , cả trí óc từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Lý Khắc Minh thì vẫn chưa hề chợp mắt một lúc nào. Hắn cứ say sưa ngắm nhìn thân ảnh kia trong lòng vang lên thanh âm ấm áp hơn bao giờ hết. Hắn cúi xuống, tham lam hít lấy thân thể thơm mùi hương thảo nhè nhẹ. Hắn cũng không biết là hắn yêu người nữ nhân này đến mức nào nữa. Chỉ biết lúc nãy nhìn nàng bị đẩy một cái tâm can hắn lập tức điên lên. Nếu không phải nữ nhân này tốt bụng cản lại chắc hai vị cô nương kia đã không yên ổn như vậy với hắn.
Lần này thả nàng về Tạ phủ, hắn chính là rất lo. Tuy bên nàng có Quang Thiếu, là người hắn tin tuởng nhất nhưng cũng không thể đảm bảo nàng sẽ an toàn . Hơn nữa xa nàng là một việc hắn chưa bao giờ muốn. Liệu hắn có nên dùng vương quyền của mình mà bắt nàng ở luôn đây không? Để nàng mãi mãi là của riêng hắn.
---
- Phu nhân! Tiểu thư về rồi! Uyển Nhã tiểu thư về rồi! - Một tên người làm vừa thấy kiệu của nàng ở phía xa đã vội càng chạy vào cấp báo.
Tạ phu nhân vốn đang buồn bã xào nấu trong bếp, nghe tin con cứ thế bỏ đấy chạy ra cử .
Kiệu của nàng từ từ dừng lại trong sự vui mừng của mọi người. Uyển Nhã thân mặc y phục màu hồng cánh sen. Trên tóc còn điểm mấy cây trâm vén mành bước xuống. Nàng vui hơn bao giờ hết, nhìn thấy Tạ phu nhân một bên khóe mắt đã đọng nước, không chần chừ đến bên ôm chầm lấy bà khóc nức nở:
- Mẫu thân ! Uyển Nhã nhớ người, thực sự rất nhớ người!
Tạ phu nhân đau lòng, khẽ vuốt mái tóc mượt mà của nàng, nấc lên thành tiếng:
- Nhã Nhi ngoan! Ta cũng nhớ con! Nhớ con nhiều lắm. Mau vào phủ đi! Ta đã chuẩn bị nhiều món ngon cho con lắm!
Nàng rời khỏi bờ vai của mẹ, cười tươi lấy tay lau nước mắt, gật đầu.
- Con ăn món này vào! Đây là món con thích ăn nhất, ta đã gỡ xương rồi! Mau ăn đi chắc con đói lắm!
Tạ lão gia hạnh phúc nhìn con gái, dùng đũa đưa từng miếng cá vào bát con. Cảm xúc bây giờ của Uyển Nhã như thể sinh viên xa nhà về quê nhân ngày nghỉ, vui vẻ vô cùng. Nàng gắp từng miếng cá, bỏ vào mồm nhai rất ngon. Tạ phu nhân nhìn con ăn, lòng nứt ra:
- Tội nghiệp con bé! Chắc nó ở trong cung không được ăn món này! Nhìn đi... trông nó gầy hơn bao nhiêu!
- Con không sao! Con còn khỏe lắm mà! Mẹ đừng lo! - Nàng cười khẩ , trấn an mẫu thân rồi lại tiếp tục ăn.
- Nhân đây, ta muốn hỏi. Uyển Nhã, việc chọn Thái tử phi ... là do con bị ép buộc đúng không? Thái tử có yêu con không hay ... là do sắp xếp của Thái hậu? - Tạ Quang Lục buông lời, mắt như có hàng vạn câu hỏi chưa được giải đáp.
Nàng đang ăn, nghe câu trả lời khẽ buông đũa nhìn cha mẹ, ngưng vài ba giây rồi mới nói hết tâm tình của mình:
- Con không bị ép buộc nhưng cùng không phải tự nguyện. Thái tử và con, đã từng gặp gỡ qua trước khi vào cung. Cho nên khi gặp lại, chàng đã cố ý che giấu thân phận của mình. Để đến khi cả hai cùng phát hiện ra tình cảm, con mới biết được chuyện này. Vậy nên...
Ngay sau tiếng lắp bắp của nàng , Tạ phu nhân khẽ thở dài, không biết diễn tả cảm xúc ra sao:
- Đúng là nữ nhân khi rơi vào lưới tình! Làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả! Con thử nghĩ xem bên Thái tử biết bao người tài sắc? Làm sao con biết người có thể chung thủy với con mãi! Con là quá tin người rồi!
- Con cũng cảm thấy con rất tin người! - Tạ Uyển Nhã cười vui vẻ, cố gắng trêu đùa để giúp không khí cả nhà tốt lên - Nhưng mà người yên tâm, chàng tuyệt đối không dám phụ con!
Tạ phu nhân lắc đầu, tâm trạng tuy không tốt cũng cố nhìn con cười . Uyển Nhã cũng không nói gì thêm, nhìn mọi người rồi lại cặm cụi ăn cơm.
----
- Ta không phải không tin Thái tử không thể bảo vệ con mà là sợ rằng còn quá nhiều mối nguy hiểm mà con và người không lường trước được! Con xem , bao nhiêu phi tần xinh đẹp ngời ngời như vậy người lại chọn nha đầu ngốc là con! Không hợp lí chút nào!
Tạ phu nhân ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng, xoa đầu con giảng giải:
- Con cũng đã từng nghĩ như người vậy! Tại sao chàng lại yêu nữ nhân như co ... ! Nhưng khi nghe chàng nói trong lúc con ngủ , tâm tư con lại giao động khó tả. Chắc có lẽ con yêu chàng quá nhiều! Con chỉ còn biết tin tưởng vào lời hứa của chàng thôi!
- Ta biết, có lẽ hiện tại Thái tử rất yêu con ! Nhưng chỉ sợ khi Thái tử chán con rồi sẽ tìm một nữ nhân khác! Con biết mà! Người là bậc cửu ngũ chí tôn, có ai mà không muốn được người ân sủng? Con quá ngây thơ nên con có thể sẽ bị tổn thương bởi những con người đầy thủ đoạn ấy. Đó là điều mà ta luôn lo nghĩ!
- Hạnh phúc của con, ta không muốn cũng không hề có ý phản đối, chỉ mong con nhớ rằng nếu ở trong cung quá uất ức thì có thể về bên ta! Ta và cha con sẽ làm mọi cách để con được an toàn.
Thấu được hết tâm tình của mẫu thân, sống mũi nàng có phần cay cay dụi vào vòng tay ấm áp của bà ngủ lúc nào không hay.
Tâm sự của bà mẹ nào cũng thế! Dù làm bao nhiêu, làm nhiều thế nào cho đến cuối cũng chỉ mong muốn con mình được hạnh phúc. Việc hôn nhân đại sự là việc cả đời, làm sao có thể không lo cho được!
---
- Tiểu thư! Người mau dậy đi! Thái tử đến! Thái tử đến! - Kim Ngân ở bên giường lay lay tay nàng.
Vì Quang Thiếu và Tạ lão gia đã thôi rèn luyện nàng nên cứ phải đến gần giờ cơm trưa nàng mới mở mắt. Giờ mới chỉ là sáng bình minh, lại muốn gọi con heo ngủ là nàng dậy thật không dễ chút nào!
- Kim Ngân ngoan! Đừng gọi nữa! Để ta ngủ một lát thôi!
- Không được đâu tiểu thư! Thái tử gia đang ở đây! Ngài mang sính lễ đến nữa! Tiểu thư, người mau tỉnh lại đi!
Tạ Uyển Nhã nghe lời Kim Ngân nói, giật mình bật dậy, đầu tóc bù xù quay sang hỏi nha đầu đang sốt sắng bên cạnh:
- Ngươi nói gì cơ? Sính lễ?
Kim Ngân chưa kịp nói gì, bóng dáng người kia đã biến mất khỏi phòng:
- Tiểu thư! Người còn phải chải đầu nữa! Tiểu thư!
Lao ra đến phòng khách, nàng đã thấy Thái tử và cha mẹ nàng trong trạng thái trang nghiêm đang ngồi trên ghế. Cả ba ánh mắt đều hướng về phía nàng bằng sự kinh ngạc. Nàng cũng mở to mắt nhìn về phía Lý Khắc Minh dò hỏi.
- Nhã Nhi! Con mau về phòng chỉnh đốn y phục! Mặc như vậy là vô lễ với Thái tử!
Tạ Quang Lục tỏ vẻ nghiêm túc, quát mắng. Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Lý Khắc Minh đã chặn lời:
- Không sao thưa nhạc phụ! Nàng là nương tử của con, mặc như nào thì vẫn là nương tử của con thôi. Giờ chỉ có người nhà chúng ta, người không cần khách khí!
Uyển Nhã liếc mắt lườm hắn một cái rồi bước đến bên cạnh Tạ phu nhân ngồi xuống. Cả phòng lại tiếp tục câu chuyện đang nói dở. Còn Kim Ngân thì loay hoay ở đằng sau, giúp nàng nhìn bớt xuềnh xoàng một chút!
- Thái tử! Chuyện này có phải quá vội vã không?
- Nhạc phụ! Đây là ý chỉ của phụ hoàng! Người muốn nhân dịp thái tử Triệu quốc sang thăm nên tổ chức luôn! Với lại mọi thứ đã có hoàng hậu lo! Nhạc mẫu cùng nhạc phụ không cần lo lắng!
Tạ phu nhân ném ánh mắt về phía nàng rồi lại tiếp lời:
- Nhưng trong một tuần! Thực sự quá gấp!
Một tuần ?? Tâm tư nàng cũng không ngờ nam nhân kia lại nóng lòng đến thế! Nàng về phủ còn chưa đến mấy ngày vậy mà muốn nàng trở về cái hoàng cung chán chết đó!
- Nhạc mẫu! Ta hứa sau khi thành thân sẽ thường xuyên cùng Nhã Nhi về thăm! Người đừng lo!
Nàng khẽ dùng ánh mắt nói chuyện với hắn:
" Chàng làm cái gì mà vội vậy chứ ! "
Lý Khắc Minh cũng ngọt ngào đáp lại bằng mắt:
" Ta là nhớ nàng quá thôi !"
- Vậy được! Vi thần nghe theo Hoàng thượng cùng Thái tử!
Tạ lão gia suy nghĩ lúc lâu đứng lên đồng ý trong sự ngạc nhiên của hai người kia. Lý Khắc Minh cười thỏa mãn, cúi người:
- Tạ ơn Nhạc phụ đã hiểu! Con nhất định sẽ đối tốt với con gái hai người, cũng nhất định giúp nàng đền đáp công ơn dưỡng dục bấy lâu nay.
Cuộc trò chuyện rất nhanh đã kết thúc. Trước khi ra về, Thái tử uy quyền nhanh chóng tranh thủ, kéo vị nương tử tương lai của mình ra một chỗ, xử lý chuyện riêng tư:
- Chàng làm gì đó! Nắm chặt như vậy!
Lý Khắc Minh xoay người, cúi xuống nhìn nàng:
- Uyển Nhã? Giọng nói này là đang giận ta chuyện gì phải không?
Nàng không nói không rằng đi về phía hồ, ngồi xuống ném sỏi. Hắn cũng đi theo ngồi xuống cạnh nàng mở giọng dỗ dành:
- Nha đầu! Nàng rốt cuộc làm sao? Mau nói ta biết đi!
- Uyển Nhã! Nàng trả lời đi chứ! Rốt cuộc ta làm nàng phật ý chỗ nào?
- Bảo Bối! Nói đi! Nàng muốn gì?
Uyển Nhã rốt cuộc không chịu được , nhìn hắn, mặt xịu xuống gần như muốn rơi nước mắt:
- Sao phải vội vậy chứ! Ta còn chưa chơi được bao lâu... chàng lại lôi ta vào chốn hoàng cung chán chết đó!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top