1

"HNGG... Ui da! Cái cổng này kẹt cứng ngắt luôn á!" Kamil rên rỉ, dùng hết sức bám vào thành quan tài mà giật.

Xung quanh, một nhóm người đang hì hục cạy nắp cái hộp chết tiệt này ra. Trey, sau một hồi vật lộn vô ích đến mức thở hổn hển, cũng đành phải lùi lại lấy hơi.

"Oi. Chuyện quái gì đang diễn ra với cái cổng này vậy?" Leona bực dọc, ánh mắt lừ đừ quét qua đám người đang ra sức mở nắp. Sau đó, hắn lia mắt về phía thủ phạm có cánh đang đứng quan sát đầy vô trách nhiệm—hiệu trưởng vô cùng đáng ghét của bọn họ, Dire Crowley.

Con quạ—khụ, Crowley nhấp nhổm nhìn học sinh mình chật vật mở hộp Pandora, đương nhiên không có ý định giúp đỡ.. ("Ta, Dire Crowley, không thể dùng phép để mở cái cổng này, vì ta có nhiệm vụ quan trọng hơn là... Ờm, quan sát!")

"Chúng ta cần mở nó ra càng sớm càng tốt trước khi học sinh bên trong bắt đầu nghẹt thở!"

"SAO KHÔNG NÓI SỚM!!?"

Riddle bóp sống mũi, nhìn đám người trước mặt diễn hề. Trong đầu cậu, viễn cảnh nhảy xuống một con sông nào đó dường như là một lựa chọn hợp lý hơn lúc này—

Khoan đã.

Cái cổng.. đang rung?

"Vãi cả l NỔ RỒI CÁC CHÁU ƠI—"

....

Cái kế hoạch sống yên bình sau chiến tranh và về với vòng tay của Chúa hoàn toàn bị gạt bỏ khi kẻ bên trong mở mắt.

Con thú đói khát ấy hít vào, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. Không khí đặc quánh, ngột ngạt như những đêm tối kẹt lại giữa làn đạn, những ngày khốn kiếp đến mức cầu xin một viên đạn lạc ghim thẳng vào đầu cho rồi. Cậu ta ghét cảm giác này.

Chỉ có tiếng tim đập chậm rãi, và cảm giác tuyệt vọng bám chặt vào lồng ngực như một con thú bị bỏ đói.

Có phải cậu vừa chết một lần nữa không? Không, chết còn tốt hơn thế này.

Ngạt thở.

Ngực cậu phập phồng, cậu siết chặt tay, những móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức gần bật máu. Không phải chiến tranh. Đây không phải chiến trường.

Nhưng cơ thể cậu không hiểu được điều đó.

Không có tiếng bom đạn, không có mùi khét của da thịt cháy, không có tiếng thét gào của những kẻ hấp hối. Nhưng mùi gỗ mục xộc vào mũi cậu ta, gợi lại cái ngày cậu bị chôn sống dưới đống đổ nát, những tiếng gào thét tắt lịm khi đất đá đè lên người. Cậu đã chết. Đáng lẽ cậu đã chết.

Nhưng cậu vẫn ở đây.

Chết tiệt thật.

Kẻ tội đồ ấy rít qua kẽ răng, cơ thể căng cứng theo phản xạ. Cậu ghét quan tài. Nó nhốt cậu ta vào, khóa lại như một con ác quỷ bị phong ấn. Bóp nghẹt cậu. Giống một thứ cậu đã từng bị giam vào—một thứ không phải ai cũng có thể sống sót ra ngoài.

Và như thể Chúa đang cười vào mặt cậu ta, nó nổ tung ngay trước khi con ác quỷ ấy kịp bước ra.—BÙM!

Khi cánh cửa quan tài bị xé toạc bởi vụ nổ, không gian ngập tràn khói bụi. Những mảnh gỗ vụn văng tung tóe, tiếng hét hoảng hốt vang lên từ những kẻ đứng gần đó. Riddle chắc chắn đang phát điên vì vi phạm quy tắc, nhưng lúc này, không ai quan tâm đến hắn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào một hình bóng đứng giữa đống tro tàn.

Một thiếu niên.

Ánh sáng từ ngọn lửa cháy âm ỉ phản chiếu trong đôi mắt tối tăm của cậu ta, soi rọi lên nét mặt lạnh băng đến méo mó. Quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bù, thân hình căng cứng như một con thú bị dồn vào đường cùng. Đôi tay cậu ta nắm chặt thành nắm đấm, những khớp ngón tay trắng bệch.

Bản năng sinh tồn đã khắc sâu vào xương tủy.


Không khí. Cậu cần nhiều hơn. Cậu đang thở như thể vừa từ cõi chết trở về(Cậu chưa từng rời khỏi nó.).

Có những giọng nói. Cậu nhận ra một số kẻ ở đây—đám người thú, một con quạ ngu ngốc, và một tên đầu đỏ nhìn cậu như thể muốn ném cậu xuống sông. Không ai trong số họ quan trọng.

Họ đang nhìn cậu.

Không phải với sự cảnh giác của những kẻ sống sót. Không phải với ánh mắt của những chiến binh nhận ra đồng loại. Không, chúng lấp lánh sự tò mò, phấn khích, và một thứ gì đó giống như thương hại.

Cơn buồn nôn trào lên trong họng.

Tên thợ săn cảm thấy ghê tởm.

Mẹ nó thật chứ.

Không ai bảo cậu là cậu sẽ tỉnh dậy trong một cái quan tài. Không ai bảo cậu là những bóng người xung quanh sẽ nhìn cậu như một sinh vật lạc loài—không phải như kẻ sống sót, mà như một con quái vật không nên tồn tại.

tên tội nhân không thích ánh mắt đó.

Chúng đầy thương hại, đầy tò mò, đầy ghê tởm nhưng lại không dám quay lưng đi. Kiểu như khi một người đứng trước xác chết, không muốn nhìn nhưng cũng không thể rời mắt.

Đầu cậu ta ong ong, tim đập thình thịch, nhưng không phải vì sốc hay hoảng sợ. Cảm giác này cậu quá quen rồi. Cậu ta đã chết hàng ngàn lần, trong cơn sốt mê sảng của những giấc mơ, trong hồi ức của những đêm dài, trong từng cú bóp cò—nhưng khi xác thịt còn đứng được, thì cậu vẫn chưa chết.

Cậu không nên ở đây.

Không phải vì cái quan tài đột nhiên nổ tung như pháo đón giao thừa chào mừng kẻ vừa từ dưới lòng đất bò lên, hay vì ánh mắt của những kẻ xung quanh đang nhìn cậu như một sinh vật quái đản nào đó vừa bước ra từ lòng đất. Không, chẳng phải vì mấy thứ đó. Cậu đã thấy những thứ còn tồi tệ hơn nhiều.

Mà bởi vì cậu vẫn còn sống.

..Cậu đáng lẽ không nên sống.

Tên cựu chiến binh liếm khô khóe môi, cảm nhận lớp da nứt nẻ trên đôi tay mình—những ngón tay này đã bóp cò bao nhiêu lần rồi? Đã vấy bẩn bao nhiêu lần rồi?

Máu đã thấm vào da thịt cậu. Mọi cử động đều nhớp nháp, dù biết rõ đôi tay mình lúc này hoàn toàn sạch sẽ, ảo giác ấy không bao giờ biến mất. Cậu không thể rửa trôi chúng.

Cậu siết chặt tay.

Không phải máu. Không có gì trên tay cả.

Không có gì cả.

Cậu phải nhớ điều đó.

"Hãy xưng tên."

Cậu liếc nhìn cái thứ đang lơ lửng trước mặt mình. Một cái gương. Một cái mặt nạ trắng. Một giọng nói vọng ra từ đâu đó, tự xưng là phán xét linh hồn cậu.

Hài thật.

Nếu có một nơi nào đó có thể làm chuyện đó, thì đó đã phải là chiến trường. Là những bãi xác chất chồng, là những người đã chết nhưng vẫn mở mắt nhìn cậu. Là những tiếng hét mà cậu vẫn còn nghe trong đầu, dù tai cậu chẳng còn nghe thấy gì cả.

Thế giới này có thể phán xét cậu sao? Một cái gương có thể phán xét cậu sao?


Kurki Yuuya

Enma Yuuken

Hirasaku Yuuka

Mito Yuuta

Oujo Yuuna

Yuu.

"Yuunem." Muốn tên à? Lấy mà khắc vào bia mộ đi.

"..Được rồi, Yuunem. Linh hồn của ngươi—

Vô sắc, vô vị, trống rỗng. Thế gian này sẽ chẳng có chỗ chứa chấp ngươi.

—Vặn vẹo, nguyền rủa, chết chóc và hủy diệt. Tội đồ như ngươi nên xuống địa ngục và chịu tất cả hình phạt khủng khiếp nhất mà nhân loại từng nghĩ ra, Chúa không thể cứu rỗi ngươi."

À.

Vậy à.

Chẳng ngạc nhiên lắm.

Cậu ta bật cười.

Không phải vì buồn cười. Không phải vì châm biếm. Chỉ là.. đúng quá.

Không cần ai phải nhắc nhở. Không cần ai phải phán xét. Không một giây phút nào Yuunem mong được cứu rỗi.Cậu ta đã tự kết án mình từ lâu rồi.

"Savanaclaw. Ngươi thuộc về Savanaclaw."

===

Học sinh năm nay của Savanaclaw lại có thêm một thợ săn.

Tin tốt: ít nhất lần này không có ai rình rập khắp ký túc xá và viết báo cáo về động thái của đám người thú.

Tin xấu: Thợ săn này nóng tính, bốc đồng, được huấn luyện chiến đấu. Và tệ nhất—có súng.

Tuần đầu tiên, tỷ lệ học sinh Savanaclaw nhập viện tăng bất thường. Những kẻ mạnh miệng sớm nhận ra rằng cậu ta không phải loại người mà họ có thể chơi đùa. Không phải vì cậu ta to xác hơn, mạnh hơn hay nhanh hơn—mà vì cậu ta không ngại giết.

Bầu không khí trở nên căng thẳng mỗi khi cậu ta xuất hiện.Leona, với tư cách nhà trưởng, có lẽ nên can thiệp. Nhưng thay vào đó, hắn chỉ khoanh tay, ngáp một cái, rồi để lũ đàn em chịu kết cục mà mình tự làm ra.

Ruggie thì khác.

Cậu có cảm giác xấu về tên này.

Không chỉ vì ánh mắt của cậu ta khiến sống lưng Ruggie lạnh toát, hay vì cậu ta có thói quen xách súng chạy vòng vòng quanh trường như một gã tâm thần.

Mà bởi vì.. ánh mắt đó.

Ánh mắt của một kẻ đã từ bỏ.

 Yuunem không giấu diếm sự thật rằng cậu ta nguy hiểm. Thứ khí chất chết chóc ấy cứ như một biển hiệu neon mang phông chữ Time New Roman với đỏ tươi làm nền chớp nháy 'LẠY ÔNG TÔI Ở BỤI NÀY'.

Ruggie không ngạc nhiên khi thấy lũ đàn em của mình sợ cậu ta chết khiếp.

Cậu ta không nhìn ai cả. Nhưng đồng thời, cậu ta nhìn thấy tất cả.

Không phải bằng ánh mắt của con người.Mà là ánh mắt của một kẻ đã chết, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Cậu ta trông như chỉ cần bạn nói sai một nhịp là cái bia bắn tiếp theo của cậu ta sẽ là bạn ấy.

Tóm lại, Ruggie nghĩ Yuunem ác hơn cả phát xít.

=====

Súng¹: Thôi nào, nếu Rook được phép mang cung tên vào trường thì súng cũng phải được chứ.

nhà trưởng²: House Warden/Dorm Leader. Dịch đại vậy nghen

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top