88
Hiện menudoc truyen
Truyện
Socrates Thân Yêu
Chương 88
SOCRATES THÂN YÊU
88
TrướcTiếp
Sau khi giải thích xong một loạt, cô lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Có điều, hiện tại, giới học thuật vẫn còn tranh cãi rất nhiều về cách nói chết đuối trên cạn.”
Đại Vĩ “à” một tiếng, gật đầu.
“Tôi lấy ví dụ này chỉ là muốn nói rõ phán đoán tử vong nhất định phải tìm kiếm hiện tượng trên nhiều phương diện.” Chân Noãn nghiêm túc nói. “Ví dụ như thí nghiệm tảo diatom.”
Tiểu Tùng: “Nếu lúc rơi xuống nước nạn nhân vẫn còn sống thì sẽ bị sặc nước sông, dẫn đến tảo diatom trong nước khuếch tán toàn thân. Nếu rơi xuống nước sau khi chết, tảo diatom có thể thông qua mũi tiến vào phổi nhưng sẽ không thể khuếch tán toàn thân.”
“Đúng vậy! Thiên nhiên là chứng cứ không thể thay đổi được.” Chân Noãn nói. “Nhớ chuyển một mẫu phổi cho Phòng thí nghiệm Vi sinh rật, để họ phân tích tảo diatom và tìm thời gian tử vong chính xác.”
Khi xác định thời gian tử vong, việc dựa trên bất kỳ một hiện tượng đơn lẻ nào như vết hoen tử thi hay co cứng tử thi đều không chính xác, thông thường phải kết hợp kiểm tra sâu trên nhiều phương diện. Giám định nguyên nhân cái chết cũng có quy tắc tương tự.
Chân Noãn vén mí mắt Trịnh Miêu Miêu lên: “Niêm mạc mắt và kết mạc mắt có hình nhọn, ứ đọng máu.”
Tiểu Tùng thấy lạ: “Ơ? Đây là tình trạng chết đuối mà?”
Chân Noãn thản nhiên nói: “Bị bóp cổ chết cũng có tình trạng tương tự.”
Tiểu Tùng ngại ngùng nhún vai. Chân Noãn mở miệng nạn nhân ra, một mùi hôi thối nồng nặc xộc lên khiến cô cau mày, lùi về sau một bước dài. Cô tiếp tục chuyển xuống, sau khi móc ra được từ móng tay Trịnh Miêu Miêu một chút mô da, lại theo thường lệ thu dọn lông vùng kín của cô bé.
“Ngoài âm đạo nạn nhân có vết bầm, màng trinh bị rách…” Trước khi chết, Trịnh Miêu Miêu đã bị xâm hại tình dục.
Chân Noãn mất ba tiếng rưỡi mới hoàn tất quá trình khám nghiệm thi thể của Trịnh Miêu Miêu. Vừa kết thức, Tiểu Tùng và Đại Vĩ đã ngồi ườn trên ghế như vừa chạy marathon xong. Chân Noãn đưa lưng về phía Ngôn Hàm: “Đội trưởng, làm thí nghiệm bệnh lý xong, em sẽ viết báo cáo cho anh.”
Ngôn Hàm “ừ” một tiếng, vừa tháo khẩu trang ra vừa đưa mắt nhìn vào tay cô đang tháo găng, từ từ cau mày hỏi: “Em chỉ đeo một đôi găng tay thôi à?”
Cô bối rối: “Em chỉ có một đôi tay, lẽ nào còn có thể mang hai đôi?”
Ngôn Hàm vừa tháo khẩu trang được một nửa lại đeo trở vào. Chân Noãn không hiểu vì sao, luôn cảm giác ánh mắt kia của anh không có thiện ý.
Lúc cô dọn dẹp mọi thứ trở về văn phòng, mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, cảm giác không mấy tốt lành cứ đeo bám cô. Ngôn Hàm đút tay vào túi đứng bên cạnh cô, ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt vẫn không tiêu tan. Về đến văn phòng, cô vẫn không tháo khẩu trang ngay cả khi Ngôn Hàm đang giao phó công việc.
“Đã xác định ao nước không phải là nơi phi tang thi thể, tôi đã gọi Từ Tư Miểu đến rồi. Chút nữa, em và bên phía Phòng thí nghiệm Vi sinh vật tính toán thời gian rơi xuống nước, bảo Đỗ Hoành và Từ Tư Miểu căn cứ vào tốc độ nước chảy và mẫu dưới đáy nước để phỏng đoán phạm vi khu vực rơi xuống…”
Advertisement
Sponsored (Được tài trợ)
Đang nói thì Từ Tư Miểu sải bước đi đến với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
“Đội trưởng Ngôn tìm tôi…” Anh ta vừa vào phòng đã cau mày, nhăn nhó. “Mẹ ơi, mùi gì thế?”
Từ Tư Miểu bịt mũi chạy trối chết ra bên cạnh cửa, vẻ mặt như thể mình bị hủy hoại nghiêm trọng.
Chân Noãn khó hiểu, ngửi xung quanh, chợt phát hiện mình đã ở trong phòng phẫu thuật quá lâu đến nỗi không cảm thấy gì nữa, thứ mùi vừa nãy bốc ra suốt cả quãng đường đi đến đây chính là mùi thối trên tay cô. Cô kêu lên thảm thiết, nhào đến vòi nước rửa tay.
Nhưng phía sau lưng truyền đến giọng nói cố nén cười của Ngôn Hàm: “Rửa không sạch đâu. Ít nhất phải ba ngày.”
Ngôn Hàm, sao anh không đi chết đi!
Buổi chiểu, Chân Noãn đi đưa báo cáo. Đến cửa phòng họp vừa khéo gặp được Ngôn Hàm đang cúi đầu xem tài liệu đi về phía bên này, cô vội vàng đến gần.
Ngôn Hàm nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy cô, ban đầu thoáng sửng sốt, sau đó lập tức lùi về sau một bước như tránh ôn dịch.
Chân Noãn vẻ hơi bất mãn: “Có cần thể hiện rõ ràng như vậy không chứ? Cười trên nỗi đau của người khác.”
Ngôn Hàm: “Lẽ nào tôi phải chào bằng cách hôn tay em?”
“…”
Ánh mắt Ngôn Hàm liếc nhìn về phía tay cô, đôi tay đã nhăn nhúm.
“Rửa bao nhiêu lần rồi? Sắp sửa giống tay của nạn nhân rồi đấy. Ngâm nước nhiều như vậy cũng chưa chắc có hiệu quả.”
“Đã không còn hôi nhiều nữa.” Chân Noãn cãi lại. “Không đến gần thì căn bản là không ngửi thấy.”
“Vậy sao?” Anh cúi đầu kề đến. “Tôi ngửi thử xem.”
Cô giật mình, vội vàng lùi về sau giữ khoảng cách với anh, nói lắp bắp: “Đến gần… gần… sẽ ngửi thấy.”
Advertisement
“Sẽ… Sẽ… ngửi thấy à?” Ngôn Hàm bắt chước cô.
Chân Noãn thật muốn cào chết anh. Cô dẩu môi, đi vào trong phòng. Ngôn Hàm cong môi, hơi nghiêng người, đưa tay nắm lấy lòng bàn tay cô. Cô giật mình lật đật quay người nhìn anh. Trong phòng họp đầy người kia kìa! Ngôn Hàm cười cười, ung dung nhìn dáng vẻ chật vật và nóng vội của cô.
Vừa nãy anh chỉ nắm tay cô từ phía sau lưng nên không ai nhìn thấy cả, nhưng Chân Noãn vẫn mắc cỡ đến đỏ cả cổ. Dạo gần đây, Đội trưởng càng lúc càng… không đứng đắn. Cô thầm ứa nước mắt trong lòng, không biết lần sau, tay anh sẽ nắm lấy nơi nào của cô nữa.
Chân Noãn đưa báo cáo ghi nhận những điểm quan trọng qua quá trình khám nghiệm tử thi đã được chỉnh sửa lại cho nhóm cảnh sát đồng nghiệp xem.
Một, Trịnh Miêu Miêu đã chết trong vòng hai mươi ngày, ngày bị giết hại khoảng 15 đến 17 tháng 11.
Hai, vì từng va phải chân vịt, nham thạch và vật thể hỗn tạp trong nước, cả rùa và ba ba, nên từ đầu đến chân Trịnh Miêu Miêu đều có vết cứa, vết xước và dấu vết do động vật cắn bị thương. (Sông Bạch Thủy vào mùa đông không có thuyền bè đi lại trong khu vực Dự Thành. Vết thương do chân vịt gây ra trên người nạn nhân có thể điều tra ở bến thuyền khúc thượng nguồn và những khúc sông có thuyền bè mắc cạn.)
Ba, lúc rơi xuống nước đã hoàn toàn tử vong, loại bỏ chết đuối.
Bốn, tay chân và vùng lưng eo đều có vết bầm. Bộ phận sinh dục bị rách và bầm tím. (Khi còn sống, nạn nhân đã từng bị trói và bị xâm hại tình dục, nhưng không bị ngược đãi tình dục.)
Năm, yết hầu bị tổn thương nghiêm trọng, xương sụn cuống họng và phần góc trên xương sụn giáp trạng hai bên bị gãy, góc xương lưỡi dưới vòm họng và xương sụn khí quản cũng có tình trạng bị gãy. (Trên đây là dấu hiệu tử vong do ngoại lực tác động.)
Dưới da có dấu hiệu xuất huyết. Tuyến giáp trạng, niêm mạc cổ họng, niêm mạc yết hầu và lưỡi đều từng có dấu vết tụ máu và xuất huyết dạng đốm. (Xác định là bị bóp chết.)
Sáu, gai xương cổ bị gãy. (Lúc hung thủ bóp cổ nạn nhân đã quá bạo lực, dùng lực quá mạnh.)
Lúc Ngôn Hàm nhìn thấy điều thứ sáu, anh nói: “Hành động giết người này có tính bột phát, kẻ tình nghi không lớn tuổi lắm, không quá hai mươi lăm tuổi.”
Mấy cảnh sát hình sự khác cũng gật đầu đồng ý.
Chân Noãn không hiểu, khẽ cau mày và hỏi: “Tại sao ạ?”
Ngôn Hàm thản nhiên cười: “Kinh nghiệm.”
Chân Noãn biết nhiều khi anh đưa ra nhận định đều có lý do của mình, chẳng qua là lười nói với cô thôi. Kiểu thái độ “tôi biết nhưng lười mở miệng nói với em” này thật là quá gợi đòn. Sau này, cô không thèm nói chuyện với anh nữa.
Advertisement
Sponsored (Được tài trợ)
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Hiện menudoc truyen
Truyện
Socrates Thân Yêu
Chương 89
SOCRATES THÂN YÊU
89
TrướcTiếp
Chân Noãn dẩu môi, trong mắt ánh lên chút oán trách và bất mãn. Cách bàn họp rộng lớn, Ngôn Hàm nhìn thấu được ánh mắt của cô nhưng khóe môi chỉ lơ đãng nhếch lên, tiếp tục nhìn tài liệu. Một giây sau, anh khẽ cau mày, xem xét cẩn thận. Ánh sáng phản chiếu từ trang giấy tôn lên gương mặt cương nghị của anh. Bên dưới chiếc áo khoác màu đen là cổ áo sơ mi trắng dựng thẳng với mặt trong cũng trắng muốt. Điều này rất hiếm thấy với một người cảnh sát độc thân bận đến mức luôn tay luôn chân như vậy.
Đàn ông độc thân trong đội đều rất ít khi mặc áo trắng, càng ít mặc áo sơ mi, bởi vì không có thời gian và tâm trí giặt sạch như vậy. Nhưng Ngôn Hàm dường như rất chung tình với áo sơ mi trắng. Ngay cả giờ đang là mùa đông, bên trong áo len cũng sẽ mặc một chiếc. Phân lớp rõ ràng thế này trông rất đẹp, hội tụ đủ phẩm chất lẫn khí chất.
Nơi cổ tay anh lộ ra một ống tay áo sơ mi rắn chắc bó sát bên dưới tay áo khoác màu đen, thoáng toát lên vẻ phong nhã khó hiểu. Cô thầm nghĩ, anh hẳn là một người đàn ông có thể làm cuộc sống trở nên đầy phẩm vị.
Chân Noãn nhanh chóng thu hồi tâm tư và ánh mắt. Bên kia bàn, Bùi Hải - Đội trưởng đội Hai cũng xem tài liệu, khe khẽ đọc: “Đo tính miễn dịch phóng xạ… sắc ký khí - cách phân tích quang phổ chất…”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Chân Noãn: “Điều thứ Bảy cô viết là trong cơ thể nạn nhân có thuốc gây ảo giác à?”
“Đúng vậy! Là psilocybin, tiếng lóng gọi là Ma Cô. Sau khi uống vào, người ta sẽ xuất hiện ảo giác, nhìn thấy những vật có màu đỏ hoặc màu tím hay các loại màu sáng ấm áp thì sẽ lâng lâng, ảo tưởng và nhớ lại quá khứ. Khi đó, nhiệt độ và huyết áp đều sẽ tăng cao, tim đập rất nhanh.”
Đội trưởng Bùi đã nhiều năm điều tra án bắt cóc và cưỡng hiếp nên rất quen thuộc với loại thuốc này: “Psilocybin rất hiếm thấy ở những nơi buôn bán ma túy của Dự Thành, như vậy phạm vi đã được thu hẹp, điều tra sẽ không gặp khó khăn lớn. Lát nữa đi ra ngoài, chúng tôi sẽ gọi mấy đồng nghiệp bên đội chống ma túy cùng đi.”
Bên phía Quan Tiểu Du cũng có phát hiện: “Dấu vân tay trên màng nilon đã phục hồi xong, trước mắt còn chưa tìm được kết quả phù hợp trong kho vân tay, chứng tỏ hung thủ không có tiền án. Mẫu da lấy từ móng tay nạn nhân đã thu được DNA, nhưng cũng không tìm được kết quả tương tự trong kho DNA. Sợi vải đã được mang đi đối chiếu, chất liệu của nó khá thô, không phải quần áo và cũng không phải túi, hiện chưa xác định được loại nào cụ thể. Có điều, chỉ cần chúng ta tìm được kẻ tình nghi thì những chứng cứ xác thực này cũng có thể định tội rồi.”
Chân Noãn khẽ nhíu mày, người tình nghi trong kiểu vụ án này rất khó tìm. Không có ân oán và thù hận, cũng không phải dạng vì tiền tài, nghi phạm tùy cơ bắt người nên rất khó tìm ra được manh mối liên quan đến tội phạm. Nhưng mà đi theo Đội trưởng thì chắc chắn không thành vấn đề.
Mọi người chuẩn bị làm việc, lần lượt đi ra ngoài. Chân Noãn đi cuối cùng, nhìn Ngôn Hàm với vẻ ngập ngừng. Ngôn Hàm nhác thấy vẻ mặt rối rắm ngơ ngác của cô, cong cong khóe môi.
Phòng họp nhanh chóng vắng hoe, chỉ còn lại hai người họ. Ngôn Hàm đi đến cửa, một tay nắm lấy cạnh cửa, một tay kéo Chân Noãn phía sau ra, ấn mạnh cô lên ván cửa.
Chân Noãn sợ đến mức kinh hãi kêu lên một tiếng, âm lượng cực nhỏ giống như là chú mèo con. Cô bị tiếng kêu của mình làm xấu hổ, lập tức che miệng lại, đôi mắt đen lay láy nhìn anh với vẻ sợ sệt.
Anh giơ tay vén vài sợi tóc lòa xòa bên tai cô, ánh mắt cô run run nhìn theo tay anh. Anh ấn chặt cánh cửa, cúi đầu cười khẽ: “Có gì muốn nói với tôi à?”
“…” Cô bị anh giam lại, đầu óc đặc sệt, ấp úng không thốt nên lời.
Anh cúi đầu thấp hơn, che đi ánh sáng trên đỉnh đầu cô, không gian chật hẹp đến mức cô không thể hít thở: “Quên mất rồi sao?”
“Đội trưởng, anh… đừng như vậy.” Cô lấy hết can đảm.
“Đừng thế nào?” Anh thong dong.
“Anh luôn…” Cô như một con thú nhỏ bị vây, thẹn thùng đến mức muốn chui xuống đất, rưng rưng ấm ức. “Chưa được em cho phép đã… Sao anh luôn chạm vào em thế…”
Anh sửng sốt, khẽ bật cười thành tiếng: “Chân Noãn, em đáng yêu như thế khiến tôi cũng phải xiêu lòng đấy!”
“Được rồi!” Anh vừa chiều theo vừa nhân nhượng đồng ý. “Lần sau tôi sẽ nói trước với em.”
Máu Chân Noãn thoắt cái xông lên đỉnh đầu, vội vã nói: “Em không có ý này, em không muốn như vậy.”
Cô trợn mắt nhìn anh, phát giác anh cách cô quá gần lại vội vàng cúi đầu, tiến không được mà lui cũng không xong, hệt như kiến bò trên chảo nóng.
“Là ý nào?” Anh nói chưa xong thì ngoài cửa đã có người gọi.
“Đội trưởng Ngôn…”
Chân Noãn sợ đến bay mất hồn vía. Nhưng Ngôn Hàm lại thong thả đứng thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa, nói chuyện với người kia. Trong khe hở bên này cửa, cánh tay anh không hề lơi lỏng, vẫn đang giam hãm Chân Noãn.
Advertisement
Suy nghĩ trong đầu Chân Noãn như bị thiêu thành tro bụi, chỉ e là vụng trộm cũng không hồi hộp đến thế này. Cuối cùng, người nọ rời đi, Ngôn Hàm quay đầu lại nhìn cô, mặt cô đã đỏ bừng như quả cà chua. Anh kề đến, ánh mắt ngang tầm với cô, vốn định nói gì đó nhưng nhìn vào mắt cô thì lại quên mất.
Đôi mắt cô màu hổ phách như chú mèo con nhỏ nhắn, ươn ướt và dịu dàng. Anh bỗng chốc không biết mình đang nghĩ gì, ngón trỏ cong lại cọ vào khuôn mặt mềm mại và nóng hổi của cô. Sau đó, anh cười toe toét để lộ cả hàm răng trắng tinh. Anh không nói gì cả, chỉ nhìn cô. Im lặng cười như thế.
Lòng cô mềm nhũn thành một mớ hỗn độn. Cô thật sự thích Đội trưởng mất rồi, rất thích nữa kìa. Nhưng sao cô vẫn cảm thấy sợ hãi và khiếp đảm với mối quan hệ yêu đương ổn định và thân mật.
Cô không biết yêu đương, không biết xây dựng và gìn giữ, thậm chí là phối hợp căn bản cũng không biết. Cô là một khối băng ủ không tan, sẽ dập tắt nhiệt tình của đàn ông, khiến trái tim họ giá buốt. Nếu đã định trước là thất bại thì chi bằng đừng bắt đầu.
Cô cắn cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn anh trong giây lát, cuối cùng cúi đầu vẻ khó chịu: “Đội trưởng, sau này, em chỉ muốn độc thân, em không định yêu đương nữa. Em không thích hợp nói chuyện yêu đương, anh… anh tha cho em đi.”
Ngôn Hàm sững sờ trong giây lát, nhưng nụ cười không hề tan đi. Anh đứng ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt. Qua một lúc lâu, anh hơi nghiêng người đến.
“Tôi biết em sợ, tôi không ép em.” Anh nói. “Chân Noãn, tôi sẽ không bắt ép em.”
Tim Chân Noãn như bị xé toạc làm hai mảnh: “Em…”
Điện thoại trong túi Ngôn Hàm rung lên, anh thả tay ra, lùi về sau một bước. Ánh sáng rơi xuống vắt ngang giữa hai người.
Anh cất bước đi ra ngoài: “Đi làm trước đã, chuyện này bàn sau.”
“Đội trưởng…” Cô sợ nếu mình lại yêu đương thì chỉ chuốc lấy khổ vào thân, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
“Chân Noãn!” Anh dừng bước nhưng không quay đầu lại. “Chuyện giữa chúng ta không phải em nói một câu là có thể kết thúc.”
Chân Noãn ngây người, bóng anh đã khuất.
Trên đường ngồi xe đến nhà Trịnh Dung, Ngôn Hàm gọi điện thoại cho Đội trưởng Bùi ở xe khác, nhắc nhở anh ta gọi người đến con phố bên bờ Lệ Hồ hỏi thăm. Bên kia vốn là thôn xóm, sau này được phát triển và sáp nhập vào nội thành. Đất rộng người thưa, nhiều hộ đã tháo dỡ di dời, số hộ xây mới lại cũng không ít. Anh đặt điện thoại xuống, Chân Noãn tò mò muốn hỏi anh, nhưng nghĩ lại chút mâu thuẫn vừa nãy thì lại không tiện nói.
Ngôn Hàm nhìn qua kính xe, thấy được vẻ mặt ngập ngừng của cô bèn nhắc: “Nói đi!”
Cô run lên, vội hỏi: “Đội trưởng, sao lại đề nghị qua bên kia ạ?”
“Nếu như tôi muốn nhốt ai đó, khắp cả Dự Thành này chỉ có khu vực này là lựa chọn hàng đầu.”
“Đội trưởng, anh muốn nhốt ai à?”
“…” Ánh mắt Ngôn Hàm nghiêm khắc liếc nhìn cô. “Ví dụ thôi.”
“Ví dụ là ai ạ… À… ví dụ thôi mà.”
Lão Bạch lái xe, cười đến run tay.
“Ví dụ ai hả?” Ngôn Hàm nhìn cô. “Ví dụ là em chẳng hạn.”
Anh hẳn chỉ nói đùa thôi nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Chân Noãn rụt về sau: “Tại sao lại là lựa chọn hàng đầu ạ?”
“Có thể đào hầm, lại có thể xây vách dày, hàng xóm ít mà người qua lại cũng thưa thớt, người bị nhốt có la khản cả tiếng cũng không ai nghe thấy. Trịnh Miêu Miêu mất tích tối ngày mồng Năm, đến ngày Mười lăm mới chết, cho thấy cô bé đã bị giam nhốt một khoảng thời gian rồi.”
Advertisement
Sponsored (Được tài trợ)
Chân Noãn cảm thấy rất có lý.
“Hang động tự nhiên ở Thập An Lí cũng được, chỉ là sợ có du khách đi nhầm, hoặc là dã thú tha vật tùy thân của người bị nhốt ra ngoài.”
Ngôn Hàm thấy ánh mắt thẳng tắp đầy kinh hoảng của Chân Noãn, nhướng mày lên và hỏi: “Sao vậy?”
“Đội trưởng, anh đang suy nghĩ theo góc độ của tội phạm sao?”
“Biết người biết ta thôi.”
Ánh mắt của cô vẫn đầy nỗi kinh sợ: “Đội trưởng, nếu sau này anh phạm tội, chắc sẽ không bị người ta bắt được đâu nhỉ?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“Chắc là… không bắt được đâu.”
“Em cũng quá coi thường Đàm Ca và Đội phó Trình rồi.”
Anh nói chuyện bẫy người ta quá đi! Chân Noãn vội vàng nhìn về phía trước: “Không có đâu Đàm Ca, Đội phó, em không có ý này.”
“Biết mà, biết mà.” Đàm Ca xua tay ra hiệu không sao.
Lão Bạch tiếp lời: “Nói thật lòng, nếu sếp mà làm chuyện xấu thì cả Dự Thành không có mấy người nắm chắc bắt được anh ấy đâu.”
“Dự Thành?” Đội phó Trình lắc đầu. “Cả nước mới phải.”
Ngôn Hàm: “Quá khen rồi, cảm ơn, cảm ơn.”
Lão Bạch cười ha hả: “Tôi phát hiện dạo này Mèo Con đã cởi mở hơn rồi, không còn e thẹn như lúc trước nữa, cũng chịu nói chuyện với chúng ta hơn, có vẻ thích nói chuyện với Đội trưởng nhất đấy!”
“Nói bậy!” Chân Noãn lập tức quay mặt ra nhìn cửa sổ, tim đập thình thịch.
Nhà giáo sư Trịnh nằm trong một khu cư xá cũ. Khu vực này đã được mở rộng, dạng căn hộ và chung cư riêng biệt đều có cả, ngõ hẻm và đường nhỏ rất nhiều, nối thông với những đại lộ xung quanh.
Trịnh Miêu Miêu quen đi ngõ tắt, thường đi con ngõ nhỏ có trải nhựa đường. Con ngõ dài hai, ba trăm mét, nối liền trục đường chính và con đường đá phía sau nhà cô bé tạo thành hình chữ “công(*)”. Hai bên ngõ đều là tường bao, chỉ ở ngã tư mới có một hộ gia đình mở quầy bán quà vặt.
(*) Chữ Công (工).
Qua thăm dò của đội Hai trong khoảng thời gian này, đêm đó, Trịnh Miêu Miêu đã bị người ta bắt cóc ở con ngõ hình chữ “công” kia. Ngõ hẻm rất rộng, tầm nhìn thông thoáng, bốn phía là tường bao chạm rỗng, trong nhà lại có người. Vào buổi tối có đèn đường và ánh đèn từ mấy căn hộ hắt ra, nơi này xem chừng không phải khu quá nguy hiểm.
Ngôn Hàm hỏi: “Người ở gần đây không nhìn thấy kẻ nào hoặc nghe thấy tiếng động nào khả nghi sao?”
“Không có! Đây cũng chính là chỗ khiến chúng tôi thấy lạ. Vì vậy…” Đội trưởng Bùi nói. “Ngoại trừ thuốc gây ảo giác psilocybin mà cô pháp y nhắc đến, tôi nghi ngờ lúc hung thủ bắt cóc Trịnh Miêu Miêu còn dùng thêm loại thuốc khác như ê-te để khống chế.”
Ngôn Hàm liếc mắt nhìn anh ta.
“Cư xá này lại không có camera.” Đội trưởng Bùi chỉ về phía bên trái của mình. “Đêm đó, Trịnh Miêu Miêu ôm hoa từ cửa sau ra ngoài đón cha là đi từ phía kia đến, chính là từ bên góc phải chữ “công” đến vị trí ngã tư có quầy bày bán quà vặt mà chúng ta đang đứng. Cô bé rẽ cua, đi theo đường thẳng của chữ “công” để đến con đường lớn kia.” Anh ta chỉ về phía trước. “Bó hoa cô ấy ôm rơi trên mặt đất, cách chỗ chúng ta đang đứng mười lăm mét. Quầy bán quà vặt đóng cửa vào mười giờ rưỡi tối, ông chủ vẫn ngồi trong tiệm xem ti vi. Nếu Trịnh Miêu Miêu kêu cứu thì ông ta nhất định sẽ nghe được. Nhưng đêm đó, ông ta lại không nghe thấy tiếng kêu nào.” Đội trưởng Bùi tổng kết. “Vì vậy, tôi cho rằng có thể nghi phạm đã dùng thuốc mê khống chế nạn nhân.”
Advertisement
Sponsored (Được tài trợ)
TrướcTiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Contact - ToS
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top