4. Người đầu tư
Trưởng phòng tội phạm kinh tế Phí Mục cho SCI mượn thần thú trấn quái của văn phòng bọn họ, tên là Moa Moa, sau khi biết rõ tình tiết vụ án, Phí Mục vội vàng chạy xuống lầu.
Đại khái năm phút sau, Phí Mục lại chạy lên, cầm theo một chồng tư liệu dày.
Để tư liệu trên bàn, Phí Mục hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Có từng nghe tới công ty công nghệ sinh học T chưa?" jongwookislove.wordpress.com
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
Công Tôn ngồi bên kia đang xem tư liệu ngẩng đầu lên hỏi, "Là công ty công nghệ sinh học lần trước bị mất trộm dược phẩm nguy hiểm, đột nhiên bị phá sản? Lúc tin tức truyền ra, điểm cổ phiếu bị tụt nghiêm trọng, mấy ngày trước tôi có nghe Cẩm Đường nhắc tới. Ông chủ hình như nhảy lầu, chưa tới 30 tuổi."
"Em cũng có xem tin tức." Bạch Trì lại gần, "Tin tức cũng không nói bị mất loại thuốc nguy hiểm gì, dẫn tới không ít suy đoán."
Phí Mục giới thiệu với mọi người, "Cái tên nhảy lầu là người sáng lập công ty này, tên là Steven."
"Người nước ngoài?" Bạch Trì không rõ, nhìn mặt thấy giống châu Á mà.
"Hắn tên thật là Hứa Thiên Minh."
Triển Chiêu nhíu mày, cái tên này hắn đã từng nghe qua rồi thì phải...
"Hắn tốt nghiệp trường đại học X, thằng nhóc này rất thông minh, năm nào cũng lấy học bổng cao nhất."
"A..." Triển Chiêu nhớ lại, "Đúng là có một sinh viên như vậy, lúc tôi còn đi học ở đại học X, có nghe người ta nói về hắn."
"Loại học sinh giỏi này, khi lập nghiệp đều có người giúp đỡ, nói đơn giản hắn dùng trí lực, người ta dùng tài lực." Phí Mục rút ra một xấp giấy, "Cho nên người chúng tôi chú ý không phải Steven, mà là người đầu tư của hắn."
Phí Mục vừa nói vừa lật tư liệu, rút ra một tấm hình để lên bàn.
Trong tấm ảnh là một người đàn ông tóc muối tiêu, tầm 50-60 tuổi, đeo mắt kính, hào hoa phong nhã.
Triển Chiêu cầm tấm ảnh lên, hỏi, "Đây là ai?"
Phí Mục đáp, "Hạ Duệ."
"Chính là ông tỷ phú bị mất tích kia?" Bạch Trì hỏi, "Em có thấy vụ án của ông ta trong kho tài liệu." jongwookislove.wordpress.com
"Nửa tháng trước, trong lúc Hạ Duệ đi thám hiểm ở một rừng cây Nam Mĩ thì bị mất tích, đến bây giờ vẫn không rõ tung tích." Phí Mục nói, tay lấy ra mấy phần tư liệu, "Có người đồn ông ta đã chết, hoặc bị bắt cóc, nhưng mà theo tôi thấy thì ông ta đang chạy án."
"Các anh điều tra ông ta lâu rồi?" Triển Chiêu nhìn tư liệu, hỏi Phí Mục, "Ông ta làm gì?"
"Bề ngoài ông ta chỉ là một kẻ kinh doanh bình thường." Phí Mục nói, "Có vẻ rất hứng thú với công ty công nghệ sinh học, đầu tư mấy sở nghiên cứu sinh học. Nhưng kỳ lạ là, những sở nghiên cứu này không có cái nào tồn tại quá ba năm, mà lần nào cũng xảy ra chuyện không may, làm mất kỹ thuật trụ cột, sản phẩm nghiên cứu bị mất, người quản lý chính chết ngoài ý muốn hoặc tự sát. Không khác mấy với cảnh ngộ của Steven."
"Tổng cộng có mấy cái?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Theo điều tra trước mắt thì có bốn công ty, thời gian khoảng chừng 10 năm đổ lại, Hạ Duệ đầu tư không dưới 100 triệu dollar Mỹ."
"Triển Chiêu nhíu mày, "Bỏ số tiền lớn như vậy, rốt cuộc ông ta nghiên cứu khai phá cái gì?"
"Lạ nhất là không nghiên cứu ra cái gì hết." Phí Mục lắc đầu, "Đã không khai phá được dược phẩm nào mới, cũng không có bất kỳ trình báo nghiên cứu hạng mục gì."
"Đầu tư 100 triệu dollar Mỹ?" Công Tôn nhíu mày, "Thứ mất trộm là cái gì?"
"Nói là bí mật thương nghiệp, không có bất kỳ ghi chép nào." Phí Mục nhún vai, "Từ đầu chúng tôi điều tra theo hướng nghi ngờ ông ta rửa tiền, nhưng càng điều tra càng thấy ông ta giống như tên đầu tư mù quáng nhưng oan uổng."
Bạch Ngọc Đường để tài liệu xuống, hỏi, "Cho nên ông ta thật sự ném tiền để làm vài thứ, nhưng không điều tra được gì? Bởi vì thành quả cuối cùng đều bị trộm?"
"Đúng vậy." Phí Mục nói, lại rút ra vài tấm ảnh, "Đây là mấy tấm chụp nhà của ông ta."
Mọi người xúm lại xem, thấy ông tỷ phú này không biết sùng bái văn hoá kỳ lạ gì, trong nhà chỗ nào cũng trang trí tiêu bản côn trùng hoặc những đồ trang trí có nguyên tố là côn trùng. jongwookislove.wordpress.com
"Úi giời!" Triệu Hổ nhìn với vẻ mặt ghét bỏ, "Ngủ ở đây có chắc là không gặp ác mộng không?"
"Anh cảm thấy ông ta có liên quan tới vụ án chúng ta đang điều tra?" Triển Chiêu hỏi Phí Mục.
"Không chỉ có côn trùng, còn có thứ khác nữa." Phí Mục lấy ra biểu mẫu, "Chúng tôi điều tra những nơi ông ta vãng lai, ngoại trừ mấy công ty kia, ông ta còn mua rất nhiều dịch vụ đặc biệt."
"Dịch vụ đặc biệt?"
"Đây." Phí Mục chỉ vào mấy hàng trong biểu mẫu, "Khoa học kỹ thuật trên không, mua rất nhiều UAV để chụp ảnh, giá cả không rẻ."
"Anh có điều tra ông ta chụp cái gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Phí Mục gật đầu, "Không tìm thấy bất kì tài liệu hình ảnh gì liên quan, chúng tôi đã đi hỏi thăm công ty đó, tư liệu người sử dụng được giữ bí mật. Tôi đồng thời cũng hỏi những công ty về UAV khác, giá chỉ bằng một phần mười."
"Cái này đúng là rất khả nghi." Sau khi Triển Chiêu xem hết tư liệu, gật đầu nói, "Khả nghi đến tám chín phần!"
Mọi người đang trò chuyện, Bạch Cẩm Đường từ bên ngoài đi vào.
Bạch đại ca cầm một hộp gỗ trong tay, nhìn thì là chai rượu, vừa bước vào đã đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy, không hiểu nhìn anh mình.
"Ba tìm chai rượu năm này lâu rồi." Bạch Cẩm Đường hời hợt nói xong, vươn tay kéo Công Tôn, chỉ lên đồng hồ treo tường, "Tới giờ ăn cơm rồi."
Nói xong muốn kéo Công Tôn đi.
Triển Chiêu cầm tấm ảnh của Hạ Duệ đưa cho Bạch Cẩm Đường xem, "Anh hai, anh biết ông ta không? Hạ Duệ."
Bạch Cẩm Đường cầm tấm ảnh nhìn, nhíu mày, nhìn kỹ một hồi hỏi, "Em nói ông ta tên gì?"
"Hạ Duệ." Bạch Ngọc Đường lặp lại.
Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghi hoặc, "Ông ta không phải tên là Trương Duệ sao?"
Mọi người sửng sốt, xoay đầu nhìn Phí Mục.
Phí Mục lắc đầu, "No no no! Hạ Dụê! Lập án mất tích luôn rồi mà, họ Hạ."
Bạch Cẩm Đường thờ ơ đặt tấm ảnh xuống, "Có thể anh nhớ nhầm, dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước rồi..." jongwookislove.wordpress.com
"Nhiều năm trước là bao lâu?" Triển Chiêu nhạy bén nhận ra bên trong có ý gì khác.
Bạch Cẩm Đường nhớ lại, "Mười... một, mười hai năm trước thì phải, quen biết khi tham gia một bữa tiệc."
"Đã lâu vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ?" Công Tôn hỏi Bạch Cẩm Đường, "Lúc đó hai người có giao lưu nói chuyện?"
Bạch Cẩm Đường gật đầu, "Bữa tiệc đó là do một trường đại học tổ chức, để tìm người tài trợ, người này khá kì quái, tự nói mình là Trương Duệ, tới hỏi vài chuyện."
Công Tôn có chút để ý, "Ông ta hỏi anh cái gì?"
Bạch Cẩm Đường nói, "Ông ta nói đã từng gặp anh."
Công Tôn híp mắt, "Câu làm quen cũ vậy?"
Mọi người nghe có chút kinh ngạc, Triệu Hổ chọt chọt Mã Hán, nhỏ giọng hỏi, "Có người dám chủ động bắt chuyện với Bạch đại ca?"
"Ông ta không phải bắt chuyện mà là một câu khách sáo." Bạch Cẩm Đường chậm rãi nói, "Ông ta nói trước đây từng gặp anh, anh ở cùng với một người đàn ông tóc dài, tinh thông tâm lý học..."
Triển Chiêu nhíu mày, "Ông ta hỏi Triệu Tước?"
Bạch Cẩm Đường nói, "Nghe ông ta miêu tả đúng là vậy, cho nên anh rất cảnh giác."
"Ông ta giúp tài trợ hạng mục gì?" Triển Chiêu hỏi.
Bạch Cẩm Đường nhớ lại, "Môn sinh học thì phải, anh không để ý lắm, nhưng mà nhắc tới..."
Bạch Cẩm Đường cầm tấm ảnh lên nhìn một lúc, "Mười năm trước ông ta cũng trông y như thế này."
Triển Chiêu hỏi tên trường đại học, để Tưởng Bình tra xét. Không quá khó, rất nhanh đã tìm được nhà tài trợ cho hạng mục môn sinh học. Sự thật chứng minh, Bạch đại ca không nhớ nhầm, trong số nhà tài trợ năm đó có một người tên là Trương Duệ, Tưởng Bình điều tra, tìm được tấm ảnh của Trương Duệ, so với Hạ Duệ gần như giống y đúc.
"Có hai thân phận?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
"Không chỉ vậy." Tưởng Bình gõ bàn phím bắt đầu điều tra vị tỷ phú thần bí nọ, "Năm đó Trương Duệ cũng là tỷ phú, cũng mất tích trong rừng Nam Mĩ, hạng mục đầu tư cũng là về công nghệ sinh học, kết quả phá sản... Người phụ trách đều tự sát hoặc chết ngoài ý muốn."
"Ông ta chắc hẳn sửa tên để tự vệ." Phí Mục nhíu mày, "Lần này chắc lại lặp chiêu cũ, đổi thành Triểu Tiền Tôn Lý gì gì đó Duệ, tiếp tục nghiên cứu của ông ta."
"Ông ta rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?" Triển Chiêu càng nghĩ càng tò mò, móc điện thoại chụp ảnh của Hạ Duệ gửi cho Triệu Tước.
Khoảng nửa phút sau, Triệu Tước trả lời tin nhắn.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, chau mày lại.
Triệu Tước gửi dấu chấm hỏi, có vẻ cũng không biết người này.
Để đảm bảo mình không hiểu sai ý, Triển Chiêu nhắn lại, "Chú không biết người này?"
Triệu Tước đáp, "Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường. jongwookislove.wordpress.com
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, thật ngoài suy nghĩ.
Phí Mục hiển nhiên bị mây mù che phủ, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi, liền hỏi, "Mấy cậu có muốn điều tra vụ này không? Ở bên tôi còn không ít tư liệu."
Triển Chiêu gật đầu, để Bạch Trì đi cùng Phí Mục xuống phòng lấy tư liệu.
Chỉ lát sau, Bạch Trì ôm một cái thùng lên.
Công Tôn xắn tay áo, "Anh không tin không tìm được rốt cuộc ông ta nghiên cứu cái gì, để anh xem..."
Chỉ là còn chưa nói xong đã bị Bạch Cẩm Đường kéo đi ăn cơm.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Dùng UAV để trộm tiêu bản côn trùng, có khi nào là ông ta không?"
Triển Chiêu gật đầu, "Ừ, tôi cũng thấy có khả năng."
...
Bên trong một khách sạn nhỏ ở Manaus, nằm sâu trong rừng Amazon, Triệu Tước để điện thoại xuống, ngồi ngẩn người trên xích đu.
Lúc này cửa phòng mở ra, Bạch Diệp đi vào, mấy hôm nay có vẻ ông luôn ở ngoài trời, da đen đi nhiều.
"Tìm thấy không?" Triệu Tước hỏi.
"Hôm qua có người nhìn thấy hắn xuất hiện gần khách sạn." Bạch Diệp trả lời, "Anh sắp xếp người theo dõi rồi, hắn chỉ cần xuất hiện là không thoát được đâu."
Triệu Tước cầm điện thoại lên, giơ màn hình cho Bạch Diệp xem, bên trên là tấm ảnh Triển Chiêu gửi.
Bạch Diệp nghi hoặc nhìn Triệu Tước, "Sao tụi nó biết chúng ta tới bắt hắn?"
"Chắc là không biết, nhưng có một mối duyên tình cờ nào đó, cùng điều tra một người." Triệu Tước mỉm cười, bên trong có mang chút bất đắc dĩ, "Quả nhiên là số mệnh trong bóng tối."
Bạch Diệp mở laptop, bắt đầu giám sát, hỏi Triệu Tước bên cạnh, "Em chắc là hắn sẽ xuất hiện?"
Triệu Tước nhẹ nhàng đẩy xích đu hai lần, "Giống như rắn lột da, luân hồi mười hai năm một lần, đương nhiên là muốn về sào huyệt an toàn của mình chứ."
Lúc này, điện thoại của Bạch Diệp reo lên.
Bạch Diệp lấy ra nhìn, nhíu mày, "Có người tới quấy rối."
Cái này hiển nhiên nằm trong dự đoán của Triệu Tước, ông vẫn chậm rãi nói, "Thừa dịp anh bị bệnh đến đòi mạng anh, mới là phong thái của người xấu..."
Bạch Diệp ngẩng đầu, liền gặp Triệu Tước mỉm cười nhìn hai hàng đối thoại với Triển Chiêu, khoé miệng cong lên, đường nét mờ nhạt tạo thành nụ cười giảo hoạt.
... jongwookislove.wordpress.com
Trong văn phòng SCI, mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho hành động tối nay.
Triển Chiêu ngồi dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm điện thoại ngây ra.
Bạch Ngọc Đường báo cáo kế hoạch hành động với Bao Chửng xong, mua bịch thức ăn cho chó về, lúc đi qua Triển Chiêu, hắn túm lấy lưng ghế.
Triển Chiêu nhìn ra sau, thấy Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn mình chằm chằm.
Thấy Triển Chiêu đang xem tin nhắn Triệu Tước gửi khi nãy, Bạch Ngọc Đường cười.
Triển Chiêu ngồi thẳng dậy, hỏi, "Cậu cũng thấy lạ đúng không?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
"Lạ cái gì?" Công Tôn ăn cơm xong, trở về cố gắng xem tư liệu, để ý cuộc đối thoại bên đây, lên tiếng hỏi.
"Triệu Tước dứt khoát đáp không biết." Triển Chiêu lắc đầu, "Trong cách nói có vấn đề, chú ta không hề tò mò thân phận của người này, có chút khác thường."
"Nhắc mới nhớ, lần này chú ta đi rất sốt sắng." Bạch Trì ngồi xem tư liệu với Công Tôn lên tiếng, giống như nhớ ra gì đó, "Trinh có nói chú ta mua một chai xịt muỗi to, còn nói đi Amazon nhiều côn trùng lắm."
Triển Chiêu nghe xong như có điều suy nghĩ, "Ồ~" một tiếng, "Trùng hợp vậy sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top