(3) Thái tử vô danh
Thái tử... người đó về rồi.
Không gian vắng lặng chỉ mỗi tiếng bước chân là ngày một rõ rệt, từng bước từng bước như thể bao trùm lấy bầu không khí vốn thanh tịnh. Cơn gió vài giây trước còn nhẹ nhàng phấp phới mái tóc nâu giờ đây lại trở nên hoang dại cuồng nộ như muốn nuốt chửng sinh vật nhỏ bé trong tầm ngắm của nó. Con người ta thường nói thiên nhiên suy cho cùng cũng là bức tranh khắc họa cảm xúc con người, người buồn tự khắc sẽ cảm nhận thấy thiên nhiên rũ rợi theo mình. Cảnh sắc cung Ngự Trần vẫn không có gì đổi thay, nhưng tâm trí của cô gái trẻ giờ lại rất hỗn loạn, rối bời hệt như sự dữ dội của cây cối xung quanh. Vào thời điểm đó, linh cảm đang liên tục cô gái mách bảo về lời nói sáng hôm nay:
"Đại nhân mỗi lần về muộn đều rất khó chịu. Nên thời gian đấy cô về ngủ sớm đi nhé."
Phải... chẳng ai có thể xem nhẹ câu chữ đó, không có lý nào một người quản lí như bà ấy lại đi nói những câu bông đùa mang tính nghiêm trọng như vậy trước mặt người mới. Bản thân cô không cần đến lời cảnh cáo của nữ quản lí cũng thừa biết mình đang sắp phải đối mặt với một con người nguy hiểm. Cô cảm nhận được thái tử không phải là người nhu nhược như trong lời đồn mà hoàn toàn trái ngược.
Những gì thúc đẩy cô đến giờ đó chính là cử động chân mà chạy thật nhanh, thật xa khuất khỏi tầm mắt của vị thái tử kia, nếu muốn một cuộc sống yên ổn trong cung thì trước hết không được dính dáng gì tới loại người này. Dù có thể không biết được dung mạo, không tiếp xúc bao giờ nhưng khí tức mà cô cảm nhận được cũng đủ để khiến cô muốn tránh xa.
Nyling dần dần di chuyển sau một hồi khựng lại vì sởn gai ốc trước sự nguy hiểm, cô cẩn thận dời chân đi nơi đứng ban đầu làm sao để ít phát ra tiếng động nhất có thể mà tim vẫn đập liên hồi vì căng thẳng. Cô đành phải tự nhủ với bản thân:
K-không sao, mình làm được mà...
"Giờ này vẫn còn con chuột nhắt lảng vảng trong cung?"
Tiếng nói trầm từ một người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí yên lặng, cô gái trẻ nghe thấy âm thanh từ đằng sau mà không dám cục cựa dù chỉ một li. Cũng từ khắc đó Nyling nhận thức được cuộc đời mình tới đây là chấm dứt. Nhưng còn thở còn gỡ, cô vẫn chưa bị đem đi xiên thì chỉ còn cách trông cậy vào cái miệng dẻo của mình từ hồi rao bán thuốc cho cửa tiệm. Nyling quyết tâm quay người lại đối mặt với vị thái tử kia mặc cho chân tay đang run rẩy vì sợ hãi. Cô không dám ngước mắt nhìn thẳng về phía cửa sổ mà cúi đầu để phần mái tóc che đi khuôn mặt.
Sau một hồi im lặng, vị thái tử kia cũng lên tiếng:
"Ngươi, ngước mặt lên."
Nyling vừa nghe xong lại càng run sợ, lúc đó nói thật là cô chỉ ước gì được ba chân bốn cẳng chạy khỏi cái nơi này ngay lập tức nhưng mà làm vậy thì chỉ có mất đầu. Giờ chẳng phải là lúc để sự sợ hãi quấn lấy tâm trí, nếu đã quyết định muốn sống ở đây thì kiên cường lên. Tự nhủ mình rồi lấy hết dũng khí ngóc đầu đối mặt với thái tử.
Vào lúc đó, Nyling như lỡ đi một nhịp. Điều đầu tiên mà cô thấy không phải là sự đáng sợ trên khuôn mặt của vị đại nhân mà là sự ảm đạm trên khuôn mặt quá đỗi hoàn mỹ. Dù biết mình đang đứng trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc nhưng cũng phải công nhận người này... có đẹp quá không vậy? Mái tóc xanh tím than thoạt nhìn trông giống với màu tóc của nữ đế nhưng lại có phần khác biệt về sắc xanh, tóc mái được cắt thưa đến lông mày, phần tóc ngoài lại là những sợi tóc dài hơn tương đối thẳng dài đến nửa vành tai mà lớp trong lại để thả dài xuống gần eo, tô điểm vào đó là ống kim loại khắc họa tiết ngôi sao bốn cánh - biểu tượng của hoàng tộc Inazuma đính trên hai lọn tóc dài gần bên má. Bộ đồ mà thái tử đang bận lấy tông màu chủ đạo là màu đen, bên ngoài là hai lớp áo mỏng màu đỏ và trắng phủ bởi một lớp áo dày rộng sắc đen có cánh áo xen sắc tím trải dài đến cổ tay, bên trong là một lớp áo thun ôm sát cơ thể có phần... hơi vấy mảng màu đỏ sẫm?
"Ngươi là cung nữ mới đến?" - vị thái tử lên tiếng ngắt quãng suy nghĩ của cô.
Điều kì lạ là từ nãy đến giờ vị thái tử đó không có chút thay đổi trên khuôn mặt, nếu đã nhận ra cô là người mới thì chí ít cơ mắt cũng phải giãn ra một chút chứ?
"D-dạ vâng ! Nô tì là người mới chuyển vào cung, được nhận lệnh làm việc ở cung của ngài ạ..." - Nyling khựng lại rồi cũng cẩn thận hồi đáp lại thái tử.
Thái tử nghe xong không liền đáp lại mà tựa vai vào thành cửa, đan chéo hai tay mà khẽ nghiêng đầu nhìn thẳng vào cung nữ ngoài sân. Ánh mắt ảm đạm lại có phần nguy hiểm.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đúng không? Bà già lắm mồm kia chắc chắn đã nhắc ngươi chuyện đó rồi." - Scaramouche lên tiếng.
Sự im lặng bao trùm bầu không khí, xem ra cô đã vi phạm điều cấm kị ngay trong ngày đầu tiên nhận việc. Nhưng điều đáng sợ hơn là vị thái tử này còn thừa biết nữ quản lí kia nói gì với cô kể cả khi ngài ấy không có ở đó. Nyling cảm nhận được giác quan nhạy bén lẫn suy tính của vị thái tử này là nằm ở một đẳng cấp khác rất xa trong lời đồn. Người như này... lẽ ra phải là một đối thủ cạnh tranh ngang hàng với công chúa Shogun nhưng đến cả danh tiếng còn không có.
Nyling như bị cứng miệng. Suy cho cùng cũng do cô, biện cớ hay chối bỏ cũng chẳng được tích sự gì. Nhưng giờ cô nói như nào thì mới cứu được tấm thân này đây?
"Không trả lời sao ? Mấy con chuột nhắt nào cũng như vậy nhỉ ? Thế ngươi biết kết cục của mấy con chuột đó là gì rồi đúng chứ ?" - Scaramouche tiếp tục nói với ánh mắt không hề thay đổi.
"Nô t-tì có thuốc dự trữ hay mang bên người. Đ-đúng lúc ngài cũng cần đúng không... ạ?" - Nyling kiên định đối mặt trực tiếp với thái tử. Nếu đã cho cô vài phút để nói lời biện hộ hay trăn trối thì cô thà dùng nó để nắm bắt cơ hội, dù không rõ vết máu dính trên vải áo trong của thái tử là của ai nhưng ít nhất thì nó cũng là một cái cớ để cô chuyển chủ đề. Hơn nữa các vị đại nhân át hẳn sẽ thích những người hầu để ý tới chủ nhân của mình hơn là những người chỉ biết lo cho mạng sống của chính họ. Ai cũng đều sợ chết nhưng cũng không phải cái cớ để rồi tự gieo mình xuống đất cát lạnh lẽo.
Thái tử Scaramouche vừa nghe xong lời nói của Nyling liền có chút bất ngờ, hắn phì cười một cái rồi ngước sang nhìn cô với đôi mắt có phần nguy hiểm hơn trong khi nở nụ cười yêu nghiệt trên môi.
"Có cái gan không nhỏ, thế vào đây." - Hắn nói xong liền quay người đi vào trong.
Và thế là Nyling vừa thoát chết một phen...
============================================================
Nyling nhẹ nhàng mở cửa bước vào căn phòng của thái tử. Nó vẫn còn vấn lại mùi của thảo dược mà cô đem đốt nó làm hương. Scaramouche đứng gần đó, hai tay cầm lấy mép vải áo bó sát rồi cởi bỏ ra, để lộ phần lưng rắn chắc nhưng không quá thô kệch. Khác với các chàng trai mà cô từng thấy có cơ bắp cuồn cuộn, làn da rám nắng, thái tử lại có phần nhỏ con hơn mà da lại trắng như thiếu nữ nhưng nhìn không hề ẻo lả, yếu đuối. Không chần chừ, Nyling gỡ nút thắt túi đựng đồ của mình rồi lấy ra các bịch nhỏ đựng các loại thảo dược. Cô lấy ra những loại về sát trùng và hồi phục vết thương đem đi sắc thuốc rồi pha vào đó là nước cốt của củ nghệ để làm lỏng nó để dễ bôi lên da. Sau khi đã pha xong thuốc cô đem nó tới gần vị thái tử.
Nyling nhìn vào những vết xước trên phần bụng của thái tử, quả nhiên máu loang trên áo hồi nãy mà cô thấy là từ vết thương còn mới. Cô chìa hai tay cầm hũ thuốc mới pha xong đưa cho thái tử mà nói:
"Nhà nô tì vốn có nghề bán thuốc, cái này chỉ cần bôi lên vết thương sau khi làm sạch rồi để ủ vài ngày sẽ đỡ."
"Nếu ngươi đã có tay nghề, vậy thì làm đi." - Scaramouche đáp.
Nyling chỉ gật đầu mà không nghĩ ngợi gì, cô dùng chiếc khăn vừa tay nhúng vào xô nước đã chuẩn bị trước rồi quỳ xuống nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch vết bẩn bám trên vết thương trên người thái tử. Cô lau từ phần bả vai xuống đến phần bụng rồi sang sau lưng mà lau xuống hai cánh tay. Riêng đối với phần bụng là cô đặc biệt cẩn thận vì nó tương đối sâu, các vết còn lại đa phần là vết xước ngoài da, tuy nhỏ nhưng không được chủ quan mà bỏ sót. Ban đầu, Nyling cũng tò mò về nguồn gốc của các vết thương nhưng lại nhanh chóng bỏ nó đi vì cô cần sự tập trung cao độ khi chữa trị. Nói nghe nghiêm túc nhưng thật ra cũng không giấu được sự ngại ngùng mà đỏ ửng cả vành tai, dù thái tử không phải là bệnh nhân nam đầu tiên nhưng đối với một mỹ nam mà nói thì... cái tính ngại ngùng của thiếu nữ lại tái phát, nếu không kể thêm thân hình chuẩn sáu múi đấy nữa!...
Sau một hồi thì cũng đã sạch, Nyling hạ tay lấy một hũ thuốc dạng như tinh dầu rồi bôi lên các vết thương trước, đại khái giống chất xúc tác để giữ thuốc được lâu trên da và thúc đẩy quá trình tự hồi phục của cơ thể. Khi đã phủ kín được bề mặt vết thương, cô khuấy phần thuốc mới pha hồi nãy rồi dùng ngón tay trỏ và giữa để quét nhẹ lên phần da bị rách, cứ lần lượt như vậy đến khi các vết thương đã được phủ thuốc. Riêng đối với ở bụng có phần sâu hơn thì cô dùng thêm băng gạc dài quấn quanh eo của thái tử rồi cố định nó bằng kẹp kim loại.
"Xong rồi thưa điện hạ." - Nyling dứt tay ra rồi cúi đầu nói với thái tử.
Nyling say sưa làm việc có khi lại không biết Scaramouche đã quan sát cô từ đầu đến giờ. Chỉ khi cô gái trẻ thông báo với người đã hoàn tất thì hắn mới nhìn sang lư hương ở gần giường mà hỏi:
"Thuốc của ngươi có hương giống như mùi ở trong lư kia?"
Nyling khá bất ngờ trước câu hỏi của thái tử vì trước giờ cô chưa thấy ai lại để ý đến tiểu tiết đó. Cô mỉm cười mà đáp rằng:
"Ngài để ý sao ạ? Nô tì có sở thích nghiên cứu các loại thảo dược. Vừa nãy hương trong lư vừa hết nô tì chưa kịp chuẩn bị kĩ càng nên đã dùng thành phần có trong túi hương của mình đem đi đốt, các nguyên liệu có trong túi hương cũng là mánh khóe để giúp nô tì làm nên mùi hương cho thuốc. Như vậy bệnh nhân dù đau như nào cũng sẽ cảm thấy dịu nhẹ hơn."
"Ta chưa từng nghe qua có ai lại thêm mùi hương vào thuốc vì rất dễ xung khắc với các thành phần khác. Ngươi đã dùng thứ gì?" - thái tử nhìn sang cô cung nữ mà nói.
Trái ngược lại vẻ sợ hãi ban nãy, cô gái trẻ lại có phần gan dạ khi hỏi ngược lại thái tử trong khi vẫn mỉm cười:
"Nguyên liệu bí mật của nô tì điện hạ muốn biết sao ạ?"
Tuy vậy, Scaramouche không ép cô khai ra mà chỉ nở nụ cười giả tạo, nói:
"Lần này xem như ngươi có tài, ta tạm thời sẽ không hỏi thêm. Thế tên của ngươi?"
Nyling vừa khẽ cúi thấp người rồi đáp lại:
"Nô tì tên thật là Nyling, là thường dân."
"Nyling? Quả là một cái tên vô vị. Được rồi, ngươi lui đi." - Scaramouche nói xong rồi bước đi về phía bàn làm việc.
Nyling vừa nghe đến hai từ "vô vị" liền muốn sôi sục nhưng vẫn giữ lễ nghĩa mà cúi đầu nói với thái tử:
"Chúc điện hạ mộng đẹp ạ."
Dứt lời, cô từ từ bước đến cánh cửa rồi mở nó để bước ra. Trước khi đóng lại, cô cúi đầu lần cuối chào thái tử rồi mới bước đi. Bầu không khí căng thẳng nãy giờ rồi cũng hết, cả người Nyling như muốn rã rời nhưng vẫn còn sức mà phấn chấn đi về nơi nghỉ, bởi nay không những cô không bị rơi đầu mà còn trả treo lại được với thái tử, xem như là bước tiến lớn!
============================================================
Cảnh cô gái vui tươi nhảy chân sáo rời khỏi cung Ngự Trần... thái tử đã "chiêm ngưỡng" từ đầu đến khi cô khuất tầm mắt của hắn. Scaramouche vẫn tựa người vào thành cửa sổ, khoanh tay mà nhìn sang lối ra vào của cung.
Con chuột nhắt trông có vẻ tự mãn quá nhỉ? - hắn nhìn về phía Nyling mà nghĩ.
Nụ cười hồi nãy trên môi cũng chẳng còn, giấu sau vẻ thân thiện mà hắn vừa thể hiện lại là đôi đồng tử sắc lạnh âm thầm quan sát từng cử chỉ của cô. Đợi đến khi Nyling đi thật xa khỏi cung thì hắn mới lên tiếng:
"Hideaki"
Vừa dứt lời thì từ trong bụi rậm lại có tiếng sột soạt, hình bóng một người thanh niên toàn thân mặc một tông đen chạc khoảng hai mươi xuất hiện quỳ một gối xuống trước cửa sổ:
"Người có gì cần sai bảo ạ?"
Scaramouche giơ tay cầm lư hương đưa về phía chàng trai kia mà ra lệnh:
"Ngươi đem đống tro này phân tích ra các thành phần rồi báo cáo lại ta..."
_End Chap 3_
P/s: Năm mới vui vẻ nhé, Tết đến hơi mất cảm hứng đến để các cậu chờ lâu rồi, nhưng mà không sao, mình vẫn kịp như đã hẹn nhaa. Hẹn gặp mọi người ở chap 4 vào tuần tới nhaa <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top