Chương 12: (H) Tôi cũng thích tay và môi của em

Nắng sớm tràn vào song sắt xua bớt đi khí tức lạnh lẽo. Tống Mẫn Hạo dụi mắt, thử động đậy liền thấy phía vai trái nặng trịch. Sực nhớ đến con chuột ham ăn ham ngủ ngày hôm qua vừa bị hắn ức hiếp phát khóc bù lu bù loa, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà vật ra ngất lịm

Tống Mẫn Hạo mang nách Chấn Vũ xách lên cho cậu trườn sát về bên cạnh, sườn mặt thanh tú vừa vặn chạm vào góc cạnh tinh tế. Lúc này mới thoả mãn ngắm nhìn, hàng lông mi thật dài như cánh quạt rủ xuống, lúc khóc vì vậy mà lay động liên tục. Tuy nhiên Tống Mẫn Hạo không cho Chấn Vũ lấy tay quệt nước mắt, như thế sẽ rụng mi mất, Chấn Vũ lại cứ đinh ninh Tống Mẫn Hạo quá đáng với cậu, khóc lóc càng tợn. Hắn suy nghĩ lúc lâu, thầm than trời, hôm nay cậu nhóc chắc chắn khản giọng mất rồi, biết vậy hôm qua đã tuỳ ý cậu muốn làm gì thì làm

Dưới cái nhìn nóng rực, Chấn Vũ xưa nay ngủ không sâu từ từ mở mắt....

Ngũ quan tinh tế đập vào mắt dần rõ nét, doạ Chấn Vũ xém chút lăn quay xuống đất. May mắn Tống Mẫn Hạo luôn siết eo cậu nên kịp thời ngăn được tai hoạ, thấy Chấn Vũ thức dậy chẳng những không nới lỏng lực tay mà còn rúc đầu vào ngực cậu làm nũng "Em phải chịu trách nhiệm với tôi..."

Đầu óc mơ hồ vì câu nói của Tống Mẫn Hạo mà tỉnh táo, tối qua....thế nào lại thành cậu bắt nạt Tống Mẫn Hạo? Tên này.... thật không biết mặt mũi bao nhiêu lớp da nửa.... Nghĩ thế nhưng trong lòng không ngăn nổi ấm áp, Chấn Vũ đan bàn tay vào tóc Tống Mẫn Hạo xoa đầu hắn, khẽ "Ừ" một tiếng, nhẹ đến nỗi nếu xung quanh có chút tiếng ồn thì khó mà nghe được

Tống Mẫn Hạo thoã mãn vô cùng, trong giây phút ngắn ngủi hắn từng nghĩ, nếu có thể như thế này cả đời thật tốt, không đấu đá, không tranh chấp, mặc kệ thiên hạ loạn lạc ta cứ sống cuộc đời của riêng mình. Ăn uống, làm tình, sáng sớm thức dậy cùng nhau. Quả nhiên không tệ

Đêm qua, Tống Mẫn Hạo xỏ vội cái quần ngắn cho Chấn Vũ, lật đật bế người lên giường sợ cậu bị cãm lạnh. Sáng sớm thức dậy phát hiện Chấn Vũ chân tay thò hết ra ngoài, đùi cũng gác lên người hắn, quần trượt đến tận mông....

Có vẻ Chấn Vũ vẫn chưa phát giác, cậu vừa vuốt ve tóc ngài Tống, vừa thiêm thiếp muốn tiếp tục ngủ. Chấn Vũ không rõ thân thế Tống Mẫn Hạo to lớn như nào, nhưng hắn mặc dù có quá phận bao nhiêu các quản ngục cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, vậy chẳng thà nhân lúc hắn còn ở đây tranh thủ quyền lợi. Tránh cho sau này có muốn cũng không còn cơ hội

Tống Mẫn Hạo chăm chú ngắm phần đùi trắng trẻo, đàn hồi phía dưới, bên trên là cặp mông như ẩn như hiện, dưới ánh nắng buổi sớm càng tăng thêm một tầng tinh khiết. Ngài Tống tựa hồ nổi lên dục vọng muốn vấy bẩn Chấn Vũ. Nhớ đến dáng vẻ cậu rõ ràng là thích, nhưng cái miệng phía trên lại không ngừng kêu than. Sự đối lập nho nhỏ này dày vò Tống Mẫn Hạo nổi điên mà phát tiết trên người cậu. Ăn người ta đến mẩu xương cũng không còn

Lúc này bàn tay Tống Mẫn Hạo bắt đầu tái máy, hắn xốc lớp vải quần tiến quân thần tốc về phía cặp mông đầy đặn kia, điều đầu tiên là kiểm tra lỗ huyệt xem xét vết thương...

Chấn Vũ bất giác rùng mình, nhận ra nguy hiểm nhanh chóng mở mắt, lách người muốn trốn

Tống Mẫn Hạo dường như lường trước được sự việc. Hắn dùng tay còn lại kiềm chặt Chấn Vũ ngăn đường trốn, giọng nói trầm thấp nóng hổi "Ngoan"

"Mẫn Hạo. Em thật sự không chịu nổi nửa" Chấn Vũ đỏ mặt nhớ lại đêm qua, Tống Mẫn Hạo liên tục thúc vào điểm mẫn cãm dày vò cậu vừa sảng khoái vừa xen lẫn hổ thẹn, Chấn Vũ không biết khi đạt đến cảnh giới thoải mái nhất phải biểu lộ như thế nào, ngoài khóc lóc, cào cấu Tống Mẫn Hạo ra thì mặc sức để hắn định đoạt sinh mệnh

Thật ra Chấn Vũ hi vọng vài ngày cuối cùng ngắn ngủi này được tiếp xúc với Tống Mẫn Hạo nhiều hơn. Nhưng hiện tại đến cả xoay người cũng thật khó khăn. Nghĩ đến tiếp nhận thứ to lớn kia lộng hành trong cơ thể, Chấn Vũ thiếu điều muốn ngất xĩu thêm lần nửa

Tống Mẫn Hạo đương nhiên nhận ra lỗ nhỏ kia có chút sưng. Hắn vội bật dậy tháo bỏ quần Chấn Vũ, lật cậu nằm sấp rồi mới từ tốn kéo cái mông lên cao tiện cho việc "khám bệnh"

Chậc chậc, lúc xong việc hắn rõ ràng đã vệ sinh sạch sẽ, xức thuốc mỡ nhưng chung quy vẫn không hiệu quả lắm, có vẻ lần đầu tiên nên di chứng để lại khá tệ. Tống Mẫn Hạo lấy chăn quấn Chấn Vũ lại thành đoàn bánh tét. Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu dặn dò "Tôi đi tìm mua thuốc, em ngoan ngoãn ngủ một giấc đợi ca ca về"

Chấn Vũ bị Tống Mẫn Hạo xem xét một hồi như thế cũng cười không nổi, mặt mày đỏ phừng phừng bĩu môi "Chẳng có ca ca nào lại đi cường bạo đệ đệ"

Con chuột nhỏ lại giận dỗi vu vơ chọc người yêu thích, hắn nhắm đúng môi cậu hôn ngấu ngiến, đảo hết khoang miệng Chấn Vũ, rồi lại lượn lờ vài vòng lên đôi môi hồng thuận mới hài lòng buông tha, đáp "Em muốn biết triệt để thế nào là cường bạo không? Đó là ca ca hiện tại đè em ra làm, làm đến cái miệng nhỏ nhắn mê người bên dưới sưng lên đỏ chót, nhưng vẫn cắn mút ca ca nhiệt tình. Lại nói đâm vào nơi nào đó bên trong biểu cãm của em liền thú vị, ngoài mặt luôn miệng kêu ca ca dừng lại, vách thịt nóng ấm thì hút ca ca vào không muốn nhả ra. Em xem em...."

Chấn Vũ một tay bịt mắt, một tay bịt miệng Tống Mẫn Hạo hét lên "Dừng lại...."

Người tình nhỏ bé mới có thế đã chịu không nổi, Tống Mẫn Hạo biết hắn chọc ghẹo quá phận, lấy lòng hôn lên trán cậu an ủi "Được rồi, đều là ca ca sai, ca ca đi mua thuốc cho em"

Bàn tay trên mặt Chấn Vũ dần buông lỏng, cậu ngước nhìn Tống Mẫn Hạo, tầm mắt vô thức liếc xuống dục vọng bên dưới, người anh em của Tống thiếu mới sáng sớm hăng hái đội lớp quần mỏng manh đứng dậy

Chấn Vũ cho rằng Tống Mẫn Hạo muốn đi giải quyết riêng. Trong lòng không nỡ, vội cầm lấy bàn tay to lớn, nói như thể cầu xin "Để....Để em giúp anh"

Thanh âm Chấn Vũ mềm mại, thân thể lộ ra bên ngoài quần áo chi chít dấu hôn hắn lưu lại. Vạt áo rộng chậm rãi trượt xuống lộ đầu nhũ hồng hồng. Chấn Vũ không còn tay để kéo áo lên, hai tay cậu bắt lấy cánh tay Tống Mẫn Hạo, xấu hổ đến độ cúi thấp đầu, bộ dáng dịu ngoan, đáng yêu vô cùng

Khí nóng khó khăn lắm mới áp chế đột nhiên bùng phát dữ dội. Tống Mẫn Hạo khẽ kéo áo Chấn Vũ lên, che đi phần cơ thể dụ hoặc kia, giọng nói trầm khàn cực điểm "Em giúp tôi cũng được, chỉ là đừng trưng ra bộ dáng câu dẫn, không khéo vết thương không có cơ hội lành lại đâu"

Chấn Vũ đỏ mặt, nghĩ đến nước này rồi cũng không thể dừng lại. Cậu lần mò tiếp cận người anh em phía dưới, cách một lớp quần vuốt ve

Hành động ngốc nghếch, không chút kỹ xảo nhưng đủ khiến Tống Mẫn Hạo khí quyết sôi trào, hắn lập tức thoát quần, bắt lấy tay Chấn Vũ, ép cậu chạm vào thứ nóng hổi kia, lên xuống theo nhịp độ

Chấn Vũ thầm cãm thán sức chịu đựng của Tống Mẫn Hạo thật kinh người, hai tay cậu hiện tại mỏi nhừ, tất cả đều tựa vào lực của người kia mà gắng gượng. Đến khi Chấn Vũ nghĩ mình không thể trụ nổi nửa, một sức nặng ngã lên vai cậu, hít hà hương thơm nơi cần cổ trắng mềm, Tống Mẫn Hạo xấu xa gặm cắn, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ "Tôi ra không được, em bảo tôi phải làm sao với em đây?"

Trong đầu Chấn Vũ nảy ra ý tưởng, cả người theo đó đỏ lựng, nhìn Tống Mẫn Hạo đem hai lòng bàn tay sắp xuất huyết của mình đưa lên miệng hôn hôn, Chấn Vũ quyết định liều chết, dù sao cũng do cậu châm lửa, lí nhí nói "Em dùng miệng nhé"

Tống Mẫn Hạo đần mặt ra, sau đó từ từ đen lại, bóp má cậu vặn hỏi "Ai dạy em mấy thứ này?"

Lợi dụng lúc Tống Mẫn Hạo ngây người, Chấn Vũ khó khăn thoát khỏi kiềm cập, trước khi giao hợp với vật đậm mùi xạ hương nam tính kia cậu bỏ lại một câu "Tối qua vừa kịp học anh"

Đầu đỉnh mau chóng được khoang miệng ấm nóng bao bọc, Tống Mẫn Hạo sao có thể chịu nổi, hắn nhẹ thúc hông đẩy vào phân nửa làm cho Chấn Vũ trợn tròn mắt, đôi con ngươi long lanh dưới làn hơi nước mở lớn trừng hắn không chút uy hiếp càng mang lý trí Tống Mẫn Hạo bay xa

Cái miệng nhỏ phía trên không khác bên dưới bao nhiêu. Thậm chí cãm giác ướt át trong khoang miệng giúp Tống Mẫn Hạo triệt để bùng nổ, sau vài cú nhấp kịp thời rút ra bắn hết lên mặt Chấn Vũ

Chờ cơn kích tình qua đi. Tống Mẫn Hạo nâng ái nhân lên. Định tốt xấu gì cũng xin lỗi người ta một tiếng. Nào ngờ mặt vừa chạm mặt đã trông thấy Chấn Vũ một thân đỏ bừng, hai phiến môi như cánh đào nở rộ, gò má phúng phính như vừa đánh qua tầng phấn dày cộm, ánh mắt miên man khép nhẹ. Đầu lưỡi ngu ngốc không biết thời thế mà vươn ra liếm tinh dịch gần khoé miệng....

Tống Mẫn Hạo gần như mất khống chế ném cậu lên giường, giọng nói bị tình dục bốc cao chiếm đóng "Hôm nay lão tử không làm chết em, tôi thề không mang họ Tống" rồi xoay lưng Chấn Vũ lại, kéo hai bắp đùi cậu kép chặt với nhau, điên cuồng đâm rút vào vùng thịt non mềm mại giết người kia.....

~~~~

Hởm nay ngọt ngào quá, sợ ngược ngay các cô chưa quen, nên hoy tạm ngọt thêm chap nửa rồi chuẩn bị chia ly đôi trẻ nha quý dị :3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top