Chương 4

“Tao hỏi cho mày rồi. Hầu như những mối quan hệ giường chiếu của Rikimaru trước đây kết thúc vì họ đã yêu anh ấy, nhưng chưa kịp tỏ tình đã bị đá bay rồi. Rikimaru khá nhạy đấy.”

Santa tắt điện thoại, đặt lên bàn, ra ngoài ban công. Gió đêm và sương khiến người cậu lạnh run, đủ để khiến cậu tỉnh táo. Hôm nay đáng lẽ phải là một ngày tuyệt vời, được đi chơi cùng anh, còn được anh chủ động mời gọi. 

Cơn gió lạnh ùa tới, khiến cậu thoát khỏi dòng hồi tưởng ngọt ngào. 

Rikimaru đã biết cả rồi, về tình cảm của cậu. 

Santa thở dài, rồi bật cười. Điệu cười chua xót kèm theo dòng lệ tuôn rơi. Đã đến lúc phải kết thúc rồi. 

—--------------------------------------------------------

Rikimaru tỉnh dậy sau một đêm ngủ say, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Mùi súp miso khiến bụng anh réo lên. Anh bước xuống giường, lần theo mùi hương ra tới bếp. Santa đang chuẩn bị bàn ăn, nghe tiếng động liền ngước lên.

- Anh dậy rồi sao? - Cậu cười.

- Đây là nhà em? - Anh thắc mắc.

- Vâng. Đồ dùng các nhân em có để sẵn trong phòng tắm, anh cứ tự nhiên. Xong rồi cùng ăn sáng.

Rikimaru muốn hỏi thêm về việc tại sao mình lại ở đây nhưng cơn đói thôi thúc anh phải vệ sinh nhanh lên còn ngồi vào bàn ăn. Trứng cuộn, cá nướng, canh miso kèm bát cơm nóng hổi, quả là một bữa sáng tiêu chuẩn. Hình như lần cuối anh được ăn sáng đầy đủ thế này là dịp năm mới về thăm mẹ.

- Hôm qua anh trên xe ngủ say quá, không nỡ đánh thức, lại chẳng muốn anh qua đêm ở khách sạn, nên đành đưa anh về. - Santa giải thích.

- Ồ, cảm ơn em. - Rikimaru cười ngượng. - Làm phiền em rồi.

- Không phiền đâu. - Cậu gắp cho anh miếng trứng của mình. - Anh ăn nhiều vào, gầy quá.

Họ vừa dùng bữa vừa trò chuyện, hòa hợp như một đôi tri kỉ. Tuy nhiên anh vẫn cảm nhận được Santa có gì đó khác lạ. Hình như trong mắt cậu có nét buồn, đặc biệt là khi nhìn anh. 

Đến tận khi Rikimaru tạm biệt ra về, cậu mới nhẹ nhàng nói.

- Riki, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.

- Tại sao? - Anh ngạc nhiên.

- Vì em yêu anh.

—-----------------------------------------------------------------------

Bá Viễn nhìn quán cà phê của mình mà than thở. Sao lại vắng khách thế này?! Mà cũng đúng, mấy nay mưa gió bão bùng, có ai đi uống cà phê nữa. Xăng cũng tăng, người người tiết kiệm cắt giảm chi tiêu, ế là phải. 

Đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên, Bá Viễn mừng rỡ ngước nhìn rồi miệng lại cứng đờ. Hóa ra là bạn cũ đến thăm.

- Cơn gió này khiến Riki đến đây thế? 

- Bá Viễn nà. - Rikimaru vừa bước vào đã kéo Bá Viễn ngồi xuống. - Tôi có một người bạn. 

- Mở đầu câu chuyện hay đấy. - Bá Viễn gật gù.

- Người bạn của tôi bỗng dưng được người khác tỏ tình. 

- Và bạn của ông từ chối người ta? - Bá Viễn nhướn mày. - Vì bạn của ông không thích yêu đương, cảm thấy yêu đương rất phiền phức?

- Không phải… Đúng là yêu đương rất phiền phức nhưng mà, còn chưa kịp từ chối, người ta đã nói đừng gặp nhau nữa!!

- Vậy hai người không gặp nhau bao lâu rồi?

- Hai tuần rồi!

- Vậy thì ông cứ việc quên người ta rồi sống tiếp thôi.

- Là bạn tôi!

- Ừ, bạn ông. - Bá Viễn ngán ngẩm.

- Nhưng mà… bạn của tôi rất quý người đó…- Rikimaru tiếc nuối. - Người đó rất hợp về mọi mặt, từ cuộc sống, sở thích đến trên giường, hoàn toàn đáp ứng được…

- Vậy thì nhận lời đi?

- Yêu đương thật sự rất phiền phức! - Rikimaru thở dài. - Sao mọi người cứ phải đâm đầu vào nó chứ…

Bá Viễn lắc đầu, không biết làm gì ngoài pha cho bạn một tách cà phê nóng sẵn tiện bấm bill cho tăng doanh số. 

- Nè Bá Viễn…

- Hả? - Bá Viễn lo lắng, lẽ nào nhìn ra là mình định bắt cậu ta mua tách cà phê này?

- Ông có cái móc khóa gấu trúc dễ thương thế.

- Ồ, quà lưu niệm được tặng đấy.

- Tôi có một người quen rất thích gấu trúc. - Rikimaru cười.

Bá Viễn nhìn vẻ mặt tươi rói chỉ vì nhớ tới “một người quen rất thích gấu trúc” của Rikimaru, suy nghĩ một hồi, sau đó gật gù hiểu ra mọi chuyện.

- Riki này, ông có chắc là ông, à nhầm, bạn ông không yêu người kia chứ?

—--------------------------------------------------------------------------------

Châu Kha Vũ nhìn Rikimaru thất thần đi vào quán bar. Từ lúc Santa thông báo thất tình, ngày nào cũng thấy Rikimaru xuất hiện, mắt cứ dáo dác tìm ai đó, từ chối tất cả lời mời gọi. Rốt cuộc ai mới là kẻ thất tình?

Rikimaru bị câu hỏi hồi sáng của Bá Viễn làm cho suy nghĩ mãi không thôi. Đột nhiên, anh nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện giữa Châu Kha Vũ và chàng trai lạ.

- Anh đến một mình sao? Santa đâu?

- Có rủ rồi, mà hôm nay nó qua quán kia thăm tình đầu. - Mika phất tay.

- Mỗi tháng một lần, cũng đều đặn nhỉ.

Thăm tình đầu??

Rikimaru bật dậy, chạy ù ra khỏi quán. Nhưng anh không biết phải đi đâu cả.

Anh muốn gặp Santa…

—--------------------------------------------------------------------------------

Santa không hiểu mình đến quán rượu của AK trong tình trạng này làm gì. Vốn chỉ đến nghe Vu Dương hát cho vơi nỗi buồn, ai ngờ chỉ chọc AK có mấy câu đã bị ép ăn cẩu lương đến phát hờn, nhân đôi sát thương. 

Cậu lững thững đi về nhà, dự định hôm nay sẽ ngủ sớm. Tuy nhiên, một đám người tụ tập trước cửa nhà khiến cậu khó hiểu.

- Cái mặt này còn chẳng phải chuyên đi dụ trai? Hôm nay đi với mấy anh thì sao nào? 

- Tôi không muốn đi, mấy người buông ra!

- A cái thằng này, nhẹ nhàng không muốn muốn bị lôi đi chứ gì?

Ra là tụi vô học đi bắt nạt người ta, Santa gật gù. Cơ mà, kia chẳng phải là Rikimaru sao??

- Chúng mày làm gì đấy? - Cậu bước đến.

- Không phải chuyện của mày, cút đi! - Một tên xăm trổ chỉ thẳng vào mặt cậu.

Nhưng Santa không sợ, ngược lại còn nắm bàn tay đối phương, bẻ một cái, nhanh gọn, khiến hắn kêu la thảm thiết. Bọn chúng cũng không phải thứ dữ, bị dọa một chút liền sợ, bỏ chạy tán loạn. 

Cậu xử lí xong xuôi đám đó, quay sang nhìn anh, lại phát hiện anh không hề rời mắt khỏi cậu. Không khí ngượng ngùng vì không ai biết nói gì. Cuối cùng Santa lên tiếng.

- Ha, hình như lần đầu gặp nhau là anh giúp em thoát khỏi vụ ẩu đả nhỉ? Bây giờ mình huề rồi.

Cậu vừa nói vừa nhìn bâng quơ, nhưng mãi chẳng nghe tiếng hồi đáp đành lén lút nhìn anh. Rikimaru lúc này nước mắt rơi lã chã, khiến cậu hoảng hốt.

- Sao anh lại khóc thế?! Tụi nó ban nãy làm gì anh rồi hả??

- Không… - Anh lắc đầu. - Tại vì Santa nói như thể… em không muốn liên quan gì đến anh nữa… 

- Em… Em không có ý đó… - Cậu gãi đầu, lúng túng không biết làm gì.

- Santa… chúng ta không thể như trước được sao? Tiếp tục gặp nhau, trò chuyện, đi chơi, vào khách sạn… - Rikimaru nấc lên. - Những việc đó… 

- Riki, em yêu anh. - Cậu thốt lên chua xót. - Bắt em tiếp tục nhưng không có kết quả, khác nào tra tấn em? Những việc đó, em chỉ muốn làm với anh. Còn anh thì ai cũng được…

- Không phải Santa thì không được… - Nước mắt anh rơi nhiều hơn. - Phải là Santa…

Santa dường như không dám tin vào tai mình, lại nhìn người đang cố gắng níu kéo trước mặt, cậu đột nhiên nghi ngờ.

- Riki, em hỏi anh phải trả lời thật.

- Hở?

- Nếu em lên giường với người khác, anh cảm thấy thế nào?

- Hở?

- Anh cứ trả lời đi, nhìn vào mắt em này.

Rikimaru nhìn vào mắt cậu, cảm giác như mình bị thôi miên, mọi suy nghĩ đều nói ra hết.

- Anh… sẽ buồn…

- Nếu em hôn người khác?

- Buồn…

- Ôm?

- Buồn…

- Nắm tay?

- Buồn… nhưng ít hơn một tẹo…

- Hai tuần qua, anh có nhớ em không?

- Có, rất nhớ.

- Tại sao anh lại đến trước nhà em?

- Anh muốn gặp em.

- Riki, anh yêu em rồi! - Cậu mỉm cười hạnh phúc, ôm chầm lấy anh. - Cái đồ ngốc này!

—------------------------------------------------------------------------------

Một năm sau, Châu Kha Vũ bất ngờ nhận được thiệp cưới từ hai vị khách quen. Trương Gia Nguyên và Patrick thì ôm nhau tiếc rẻ vì Rikimaru lên xe hoa rồi. AK vui mừng vì mãi đã tống được Santa đi, không còn ai tới làm phiền mình và Vu Dương nữa. Mika cười khẩy vì biết thằng bạn chí cốt sắp hiểu nỗi khổ của người có gia đình. Cuối cùng là Bá Viễn, vừa vui cho bạn mình vừa chấm chấm nước mắt vì hóa ra người duy nhất cô đơn là tôi. 

Santa và Rikimaru chỉ mời những người thân thiết, đám cưới nhỏ nhưng hạnh phúc. Chỉ bị mỗi việc Santa bị ép uống quá nhiều. 

- Anh đừng lo, tửu lượng thằng này cao lắm, bao nhiêu nó cũng chơi được.

- Coi chừng say đấy. - Rikimaru lo lắng.

- Em chưa từng say bởi rượu đâu. - Santa thì thầm. - Chỉ say đắm anh thôi.

—---------------------THE END —-------------------------






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top