Nếu cậu là con gái thì rất xinh

Valentine

Trong những manga shoujo (Truyện tranh Nhật Bản dành cho con gái), Valentine là một dịp đặc biệt để các cô gái làm chocolate mang tặng người ấy, hoặc người tương lai có thể sẽ thành người ấy. Rồi thì các chàng trai sẽ nhận chocolate dù không thích đồ ngọt, và một câu chuyện lãng mạn ra đời. Tôi là con gái, nhưng nhìn thoáng qua tôi rất giống một cậu con trai.

Và tôi là otaku (Dùng để gọi những người say mê truyện tranh, anime Nhật). Vấn đề nữa ở đây, tôi - một con mọt shounen (Truyện tranh Nhật Bản dành cho con trai), chăm chăm đọc shounen, thích mê shounen, nhất là Naruto. Trừ hai việc đó ra, tôi... bình thường kinh khủng. Tôi có thể tán phét thoải mái với đám con gái cũng như con trai về nhiều thứ, như manga chẳng hạn (mà thực ra phần nhiều là manga). Nhưng hình như không nhiều đến thế những fan của manga nên nói chung tôi thích im lặng, hoặc quan sát mọi người, hoặc khoái chí với cuộc sống riêng của một otaku. Tôi chưa có người yêu, chưa từng thích ai đó (ngoài đời) - Naruto thì đương nhiên không được tính rồi...

Vì vậy, với tôi, Valentine chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Một ngày của tôi. Đi học, tan học, đến chỗ làm part-time, đi học thêm, sau giờ cơm tối tôi cùng cả nhà xem chương trình yêu thích và ăn hoa quả, rồi chui vào phòng, thanh toán đống bài tập, nghe một vài bài hát yêu thích rồi đi ngủ.

Valentine tôi cũng định như thế mà thôi.

Nhưng, hôm nay, Valentine, ngay khi cả nhà đang vừa ăn táo vừa xem tivi, mẹ chạy vội vào bếp một chốc lại trở ra ngay.

- Chiều nay có người mang đến tặng con. Mẹ mỉm cười đầy ẩn ý. Bố chỉ nhìn tôi. Anh hai thì nhìn cái tivi.

Hoa hồng trắng, đúng loại tôi thích. Chocolate nhân đậu phộng, đúng loại tôi thích. Tôi cầm lấy chúng, ăn thêm một miếng táo, chẳng buồn nhìn ông anh trai - người đang ăn một lúc hai miếng táo.

- Tất cả hết bao nhiêu vậy anh hai? Sợ em gái tủi thân khi không nhận được quà Valentine ạ?

- Gì? - Ngừng nói, nhai, nuốt, rồi cười khùng khục. Mi nghĩ ta mua cho mi á? Không có đâu,ta còn không có tiền mua quà tặng bạn gái cơ mà.

- Thật á? - Tôi ngạc nhiên.

- Thật. Thế mày không thích à? Thế thì đưa đây anh trưng dụng làm quà tặng bạn gái cũng được. Dù gì cũng chưa hết Valentine.

Tôi giằng lại hộp chocolate. Rồi ôm bó hoa cùng hộp chocolate lên phòng, không quên ném lại một cái nhìn đầy đe dọa. Kế hoạch thay đổi. Tôi nhanh chóng làm gọn đống bài tập và sau đó vận động trí não tìm hiểu xem ai tặng quà Valentine cho mình. Không thiệp, không tin nhắn, không một mẩu giấy. Tôi đành treo bó hoa lên để làm hoa khô.

Trên đời này có đứa con trai thích mình theo kiểu đặc biệt thật hay sao? Có khi nào... đó lại là một đứa con gái không nhỉ? Đã bảo là tôi nhìn giống một cậu con trai mà!

Trước Valentine

- Này, cậu là con trai hay con gái đấy? Kẻ vào muộn năm phút tiết học thêm Anh văn của thầy Giang vừa hỏi tôi. Hắn ngồi cạnh tôi. Tôi không giận vì bị nhầm là con trai. Dù sao thì với mái tóc cắt ngắn theo kiểu Nhật và cách ăn mặc của tôi thi bị nhầm cũng là chuyện bình thường. Cái hôm tôi bị bôi kẹo cao su lên tóc, gỡ không được nên đành cắt tóc ngắn, về đến nhà mẹ trông thấy còn phải thốt lên: "Trông con đẹp trai thế". Nhưng tôi thắc mắc không hiểu sao cậu ta lại quan tâm đến chuyện này.

- Sao cậu hỏi tôi thế?

- Không có ý xúc phạm gì đâu. Chỉ là, nếu cậu là con trai trông cậu rất dễ thương, còn nếu cậu là con gái thì rất xinh.

Dễ thương và xinh có khác nghĩa gì nhau không nhỉ? Tôi đang nghĩ thế thì Phong - thằng bạn cùng lớp vừa vào muộn, ngồi giữa hai chúng tôi, đập đập vai tôi như chiến hữu.

- Bạn tớ này, con gái đấy, tin không?

Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt không ngạc nhiên mà đầy thú vị. Tôi có cảm giác cậu ta đang mỉm cười.

- Tin chứ. Bạn ấy xinh thế cơ mà.

Tên cậu ta là Khanh. Một anh chàng rất thích chơi bóng chuyền, cũng có mặt trong đội tuyển của trường, nhưng đa phần là dự bị (có lẽ vì tài năng không đủ để vào đội tuyển chính thức). Dù vậy, Khanh vẫn hot vì là một tay ghi-ta cừ khôi chẳng khi nào vắng mặt trong các buổi văn nghệ của trường. Cậu ta hát rất tuyệt. Tôi mới nhớ ra đẩu năm có ấn tượng với một cậu nam sinh gảy đàn và hát một bài hát tự sáng tác.

Nội dung bài hát đại khái nói về cảm xúc của một anh chàng, nhìn thấy một cô gái đạp xe ngang qua, gió và nắng đểu lấp lánh. Tôi nhớ có vài câu.

Vòng xe quay đều, quay đều, và gió mát ngang qua mắt ai

Bạn đi ngang qua tôi

Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn

Và trái tim tôi cũng thế

Hóa ra cậu nam sinh đó là Khanh. Sau hôm đó, tôi nhận thấy mình gặp mặt cậu ta hơi nhiều. Hôm học thêm nào cũng ngồi cạnh tôi, hỏi mấy câu trong bài tập, nhờ tôi dịch hộ vài đoạn. Thậm chí có lần khi tôi đi ngang qua lớp cậu ta, cậu ta chạy ra chặn tôi lại.

- Vân Anh đi đâu đây?

- Căn-tin.

- Vậy mua giùm tớ ổ bánh mì ngọt.

Rồi cậu ta giúi tiền vào tay tôi, chạy biến vào trong lớp. Tự nhiên cứ như thể chúng tôi quen thân nhau lắm. Tôi cũng mặc kệ. Dù sao cũng chỉ là ổ bánh mì, chẳng nặng né gì. Lúc mua xong, cậu ta bẻ cho tôi một nửa. Có hôm Khanh chạy sang lớp tôi, vẫy tôi ra rồi nhờ tôi nhận xét hộ bài hát cậu ta vừa viết. Mãi rồi tôi cũng quen dần với sự có mặt của Khanh.

Thậm chí rất thích nghe những bài hát mới của cậu ấy, dù có những bài nghe rất nhảm. Như "Tôi mua thật nhiêu bánh quy, nhưng chẳng ai ăn, Tôi buồn nên rủ mèo yêu cùng ăn". Gương mặt cậu ta rất ngộ mỗi lần nghe nhận xét của tôi về những bài hát.

Ví dụ như khi tôi khen "Hay" thì cậu ta nở một nụ cười kiêu hãnh vui vẻ. Nhưng nếu tôi bảo "Nhảm" thì cậu ta như một trái mận hết nước, héo hắt, nhìn chằm chằm vào bản nhạc xem chỗ nào không ổn. Cũng thú vị. Cho dù cậu ấy cóc biết gì về manga.

Sau Valentine

Đã bốn ngày sau Valentine. Tôi nghĩ chắc người tặng quà ghi tên sau lớp vỏ gói kẹo chocolate nên tích cực ăn. Hết hộp rồi chẳng còn gì. Tên thì chẳng thấy đâu, mà có khi tôi lại tăng cân. Nghĩ mãi không biết là ai, tôi cảm thấy hơi bực bội. Không phải vì người tặng quà không ghi tên mà cảm giác giống như khi không giải được một bài toán khó. Có lúc tôi nghĩ hay là mình lên loa phát thanh trường mà oang oang: "Ai tặng quà Valentine cho bạn Vân Anh, lớp 12A9, thì liên lạc với bạn ấy nhé". Dĩ nhiên, đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua.

Tôi thích cái ghế đá dưới gốc cây bàng. Mà thật ra là tôi thích cây bàng già cổ thụ ấy thì đúng hơn. Lớp gỗ xù xì, tán rộng, cành lá không đếm xuể.

Cứ thỉnh thoảng tôi ra đó ngồi, nghe gió thổi qua mặt mát rượi. Hiện giờ, lá bàng xanh um. Nhưng tôi không thích cái màu xanh ấy bằng cái màu đỏ vàng lẫn lộn, lá rụng khắp sân. Ngước nhìn tán lá xanh um, tự dưng lại thấy muốn nhìn hoa bàng li ti rơi rơi.

- Này, sao buồn thế?

- Tớ có buồn đâu. - Tôi đáp. Là Khanh.

Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, cũng ngước mắt nhìn cái màu xanh dịu mát.

- Hôm Valentine có nhận được quà của ai không?

- Không - Tôi nói dối

- Còn cậu thì chắc nhiều.

- Không có đâu.

Lại thêm một kẻ nói dối, tôi nghĩ. Khanh là nam sinh rất nổi tiếng trong trường, mà trông cũng chẳng tệ. Cậu ta hẳn là một trong những người lý tưởng để trở thành người ấy của các bạn gái trong trường. Không nhận được cả xe tải chocolate còn tin chứ làm gì có chuyện không nhận được gì. Khanh ném cho tôi một viên chocolate. Tôi bóc vỏ, cho vào miệng. Chocolate nhân đậu phộng. Mùi vị quen thuộc.

- Trước Valentine tớ phao tin là tớ có di-ép (Viết tắt của GF - Girl friend) rồi nên chẳng ai tặng tớ chocolate cả. Còn Vân Anh sao mà không có được chứ?

- Không có.

Khanh vẫn nhìn những tán lá bàng xanh um.

- Thế hoa hồng trắng không được tính là quà Valentine à? Phải là hoa hồng đỏ hả?

Tôi nhìn Khanh, bằng đôi mắt tròn xoe. Khanh nhìn lại tôi. Tôi lại có cảm giác cậu ta đang mỉm cười. Tôi ngồi yên trên ghế đá, gió mát qua hai má nóng bừng.

Tự nhiên tôi thấy lòng mình cũng mềm như con gái.

Mà tôi là con gái mà, nhỉ?

Nắng nhảy múa trên mái tóc bạn.

Và trái tim tôi cũng thế

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top