CHƯƠNG 4


Bách Thần còn chưa đi đến gian phòng của mình, liền thấy một cái bóng người quen thuộc đi dạo trên hành lang. Vóc người tinh tế, khuôn mặt tuấn tú, nam tính Omega tiêu chuẩn .

"Bách Thần anh rốt cục đã trở lại!"

"Ừm." Bách Thần khó có được tươi cười, "Tử Minh sao cậu lại tới đây."

Omega mặt lộ vẻ lo lắng, trong tay mang theo một cái túi nhựa, nhỏ giọng nói: "Tôi nghe người khác nói, anh bị Long tiên sinh trừng phạt, tôi lo lắng cho anh, lấy cho anh chút thuốc."

"Không có gì đáng ngại." Bách Thần mở cửa, nghiêng người sang, "Tiến vào ngồi đi."

Một nhà Từ Tử Minh đều là người hầu Long gia, cậu và Bách Thần từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu như không phải điều kiện không cho phép, cậu và Bách Thần nên sớm đã ghép thành đôi, mà bây giờ...

Từ Tử Minh từ trong túi plastic móc ra một đống thuốc, tức giận bất bình mà đối với Bách Thần nói: "Hắn lại dùng roi đánh anh ? Lúc này vì nguyên nhân! Anh cứ như vậy thuận theo hắn, hắn đến cùng còn có cái gì bất mãn!"

Bách Thần cười khổ, "Tôi đều tập mãi thành quen."

Áo sơmi màu trắng đều bị dòng máu nhuộm ướt, tâm Từ Tử Minh như bị kim đâm, tâm đau gần chết, cậu dùng ngữ khí hống người nhẹ giọng nói: "Bách Thần, anh cởi quần áo ra đi, tôi giúp anh bôi thuốc."

Sau khi Bách Thần cởi quần áo, chân mày Từ Tử Minh nhíu chặt hơn.

Trên thân thể tinh tráng che kín vết roi, làm người ta nhìn thấy mà giật mình. Từ Tử Minh nắm thật chặt thuốc mỡ trong tay, ánh mắt dần trở nên sắc bén. Cậu nói: "Bách Thần, tôi không hiểu, tại sao anh còn muốn ngụy trang?"

Bách Thần ngồi ở đối diện Từ Tử Minh, lạnh nhạt nói: "Tử Minh, cậu cảm thấy được Long Dục sẽ đem một cái alpha khác họ nuôi ở bên người sao? Đặc biệt alpha này vẫn do em gái hắn thống hận nhất sinh hạ . Một quả boom hẹn giờ bên người, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phát nổ. Kiêu ngạo như hắn làm sao sẽ để xảy ra chuyện như vậy."

"Có thể anh đã không phải là anh của trước kia, anh có năng lực cùng hắn chống lại, tại sao phải tiếp tục ngụy trang?"

Bách Thần trầm mặc vài giây, thay một bộ kính mắt mới, đem cặp mắt kia tràn đầy tham lam ẩn giấu sau thấu kính phản quang, mới chậm rãi mà mở miệng: "Bởi vì thời cơ còn chưa tới, còn chưa tới..."

Từ Tử Minh miệng đóng mở vài lần, lời chưa kịp nói khỏi miệng vẫn là cứng nhắc nuốt trở vào, đổi giọng nói rằng: "Đến, ta giúp anh xoa thuốc, có thể có chút đau."

"Cảm tạ."

Vết roi có chút sâu, thậm chí có địa phương da thịt đều lật ra ngoài. Từ Tử Minh một bên bôi thuốc, một bên càng thêm thống hận Long Dục nam nhân này. ngón tay thon dài của cậu dính thuốc mỡ bắt đầu bôi từ bả vai, sau đó hướng phía dưới dời một chút, động tác tỉ mỉ lại nhu thuận.

Mãi đến tận bôi đến trước ngực, nhìn thấy dâu ấn không thể tiêu trừ của Bách Thần, cậu dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm kia nơi chướng mắt hoa văn Long gia.

Còn nhớ lần thứ nhất thời điểm nhìn thấy cái này dấu ấn là năm năm trước.

Cậu từ nhỏ đã đối Bách Thần vụng trộm nảy sinh tình cảm, có thể Bách Thần từ trước đến giờ coi cậu là bằng hữu, điểm ấy cậu biết. Mặc dù vậy cậu vẫn lấy dũng khí, tại vườn hoa yên tĩnh, thừa dịp Bách Thần không đề phòng, đem đôi môi ấn trên mặt thiếu niên. Nhưng mà tâm tình nhảy nhót cũng không có kéo dài bao lâu, Bách Thần còn chưa có lấy lại tinh thần, cậu cũng còn không có tiếp tục biểu lộ, việc bất hạnh đã xảy ra.

Này một màn hôn trộm bị nhãn cầu của Long Dục tóm gọn, sắc mặt nam nhân cực kỳ khó coi sau đó kéo tóc Bách Thần đem tha đi, mà cậu ngoại trừ mặt đầy nước mắt cả người run lên ở ngoài, cái gì đều không ngăn cản được. Cậu sợ sệt, cậu bất lực. Liền như vậy mấy ngày dài dằng dặc trôi qua, rốt cục Bách Thần sắc mặt trắng bệch đã trở lại, mang theo hoa văn tượng trưng cho thân phận đầy tớ Long gia đã trở lại.

Từ lúc ấy trở đi, Từ Tử Minh sâu sắc cảm nhận được d*c v*ng chiếm hữu biến thái của nam nhân Long Dục này, cậu biết rõ nam nhân này sẽ không dễ dàng thả Bách Thần ra, cậu không tái đòi hỏi lập tức cùng Bách Thần kết hợp, cậu phải giúp trợ giúp người cậu yêu trốn chạy khỏi vực sâu, thoát khỏi thân phận hầu người của họ .

Vì vậy Từ Tử Minh làm quyết định lớn mật, cậu dứt khoát kiên quyết cắt bỏ tuyến thể, từ một cái Omega biến thành một người vô tính.

Nhưng là cậu vạn lần không ngờ, người cậu một lòng muốn cứu rỗi căn bản không muốn trốn thoát, bởi vì Bách Thần đã sớm càng lún càng sâu, không ra được, cũng không nguyện đi ra...

"Cái này thật không có biện pháp tiêu trừ sao? Ta nói sau đó." Từ Tử Minh nhìn lại cơ ngực Bách Thần, toàn tâm toàn ý lại một lần hỏi.

"Biện pháp vẫn phải có." Bách Thần nói đùa: "Kỳ thực chỉ cần đem cơ thịt ngực trái của ta cắt đứt sẽ không còn, bất quá nói thật, ta có chút sợ đau."

"..." Từ Tử Minh không có gì để nói.

Bách Thần cúi đầu nhìn trước ngực mình, không đến nơi đến chốn mà nói: "Long Dục in vào, làm sao sẽ cho phép ta tiêu trừ, đây chính là tác phẩm hắn vừa ý nhất, mỗi giờ mỗi khắc chứng minh ta là nô lệ của hắn, hết thảy đều là vật của hắn ."

"Hắn dùng hoa văn gia tộc của hắn, cho ta sỉ nhục lớn nhất một đời."

"..."

Từ Tử Minh không biết làm sao an ủi người, chỉ có thể nóng bỏng mà nhìn hắn, "Bách Thần! Ta sẽ giúp anh, ta sẽ vẫn luôn giúp cho anh!"

Bách Thần vui mừng cười cười, vỗ vỗ Từ Tử Minh vai, sau đó nhẹ giọng nói câu "Cảm tạ".

Câu nói cám ơn này chẳng hề giả tạo, mà nếu như Từ Tử Minh chỉ là cái phổ phổ thông thông Omega, như vậy Bách Thần từ lúc mới bắt đầu liền sẽ không để cho cậu nhích lại gần mình. Bởi vì hắn không cần bất kỳ ái mộ cùng trói buộc, hắn nghĩ có được, từ đầu tới cuối đều chỉ là một người, một alpha bên trong quân vương —— Long Dục.

Bất quá, làm người ta bất ngờ chính là, Từ Tử Minh là cái Omega mang gien đặc thù, tuy rằng bề ngoài khoác da Omega, lại nắm giữ cấp S thể năng cùng sức mạnh. Thêm vào vóc người tinh tế, giúp cậu thích hợp làm hoạt động ám sát.

Cho nên cắt đứt tuyến thể, sau đó không hề bị tín tức tố quấy nhiễu, Từ Tử Minh liền lén lút biến thành trợ thủ đắc lực Bách Thần .

Đại não Bách Thần nhanh chóng hoạt động, sắc mặt trước vẫn như thường, y tóm lấy vai Từ Tử Minh, ôn nhu nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ đi."

Từ Tử Minh nhanh chóng mà gật gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn Bách Thần đúng giờ uống thuốc.

Ban đêm thời gian trôi qua dị thường nhanh hơn, lúc sáng sớm đồng hồ tại thời điểm sáu giờ vang lên, Bách Thần liền rời giường bắt đầu một ngày làm việc. Y rón rén mở ra cửa phòng Long Dục, sau đó đi tới bên giường, cúi người nhẹ nhàng gọi nam nhân rời giường.

Bước kế tiếp chính là đi rửa mặt, mặc quần áo. Bách Thần làm được ung dung thong thả, sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.

Bách Thần nửa ngồi nửa quỳ, đem hai chân trần của Long Dục ôm vào trong ngực, nghiêm túc tròng vào tất ngắn màu xám tro. Đương thời điểm ngón tay cùng mu bàn chân tiếp xúc, một loại tựa như bị lông chim gãi ngứa khiến tay Long Dục không tự chủ được run lên.

"Trên người còn đau không?" Hắn hỏi.

Bách Thần kinh ngạc vì nam nhân thế nhưng sẽ chủ động hỏi thăm y, y sửng sốt vài giây, mới khô cứng lóng ngóng mà trả lời: "Đêm qua thoa thuốc, đã hết đau."

"Vậy thì tốt."

"Cảm ơn cữu cữu."

"Ừm."

Long Dục hai tay đan vào nhau, thân thể ngồi rất thẳng, nhắm lại đôi mắt dài hẹp dưỡng thần. Bách Thần cũng không lên tiếng nữa, yên lặng làm việc, bầu không khí khó có được hài hòa.

Sáng sớm trên bàn ăn, ngoại trừ Long Dục, còn có Bạch Phong cùng Tá Cẩm.

"U thằng con hoang, chào buổi sáng a!" Tá Cẩm khoa trương vẩy vẩy tóc mái trên trán, phong tao mà nháy mắt một cái.

Bách Thần không nhìn Tá Cẩm cái kia miệng tiện, đem bữa sáng đã bưng lên. Bày xong, đứng ở bên người Long Dục, cung kính khom người, nói: "Cữu cữu, ngài chậm dùng, tôi đi xuống trước."

"Không cần đi, ngồi xuống ăn đi." Long Dục nói tới tùy ý.

"Cảm ơn cữu cữu."

Bách Thần đúng mực, đi tới cuối cùng bàn dài, đẩy ra ghế tựa ngồi xuống.

Y vẫn không có ngây thơ như vậy cho là giữ y lại ăn điểm tâm liền mang ý nghĩa Long Dục đối với y có về thái độ chuyển biến. Bách Thần cầm lấy dao nĩa, an phận mà ăn cơm.

Lão Đại mở miệng, Tá Cẩm cho dù tái xem thường Bách Thần, cũng không hề nói gì, chỉ là không bình tĩnh bĩu môi, nhỏ giọng "Hừ" một tiếng.

Bữa sáng tiến hành, trong bốn người chỉ có Tá Cẩm đang không ngừng cằn nhằn bực tức, mà Bạch Phong mặt đầy ghét bỏ mà lấy ra khăn mùi soa chà địa phương bị Tá Cẩm phun đến nước bọt . Phòng ăn chính TV phát hình tin tức.

"Hôm nay hai giờ sáng, ca sĩ đang "hot" Khiếu Nhâm Phi vì tai nạn xe cộ bất hạnh gặp nạn, cấp cứu không có hiệu lực, tử vong tại chỗ. Nguyên nhân cụ thể đang được điều tra..."

"Khiếu Nhâm Phi?" Tá Cẩm móc lỗ tai, "Tên này sao quen thuộc như vậy, lão đại, cái kia sủng vật Omega của ngài không phải gọi là Khiếu Nhâm Phi sao? Chết rồi! ?"

Bạch Phong ưu nhã lấy khăn xoa một chút khóe miệng: "Đã là người thứ ba, kể cả lần trước sủng vật trong tay lão đại, bất ngờ tử vong có ba cái." Nói xong, dường như vô ý mà nhìn một chút Bách Thần yên tĩnh ăn cơm.

Tá Cẩm nói tiếp: "Ba cái này làm sao vậy, sinh lão bệnh tử ai nói đến chuẩn đây! Lại nói lão đại của tao không thiếu người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Bách Thần im lặng không lên tiếng, giống như cái gì đều không nghe thấy. Sau một lát, y ngẩng đầu lên nhìn một chút Long Dục, vẻ mặt Long Dục cũng không có gì bất thường, phảng phất người chết cùng hắn hoàn toàn không có quan hệ, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm lấy thìa ưu nhã khuấy động tách trà.

"Nói tới đây tao nhớ ra rồi!" Tá Cẩm ánh mắt sáng lên, hướng về phía Bạch Phong đối diện thấp giọng nói rằng: "Này! Bạch nương pháo, tao mới vừa tìm tới một tiểu tao hóa thiếu thao vô cùng, ngày nào đó cho mi nếm thử hương vị tươi mới ! Hai ta đến song phi a?"

Bạch Phong liền cái ánh mắt đều không cấp Tá Cẩm, lạnh nhạt mà nói: "Ngu ngốc cút đi."

"Đệt! Mi cái [tiểu điểu đập]! Tao bình thường cũng không muốn cùng người khác chia sẻ, thịnh tình mới mời mày chung hưởng!"

"Cút ngay, tao ngại bẩn."

"Mày!"

"Lạch cạch!" Long Dục để cà phê xuống chén, đứng dậy, "Đi phòng hội nghị."

Vốn đang tại cãi vã hai người trong nháy mắt im lặng, hôi lưu lưu đi theo.

Bách Thần tự giác lưu lại, yên lặng mà thu thập đồ thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top