Chương 27.2
Edit: Chanh
Vừa vào bảng hot search của Weibo.
Qua một ngày, anh hai vẫn còn vững vàng nằm trong top 10 hot search.
Chỉ là biến thành # Thích Tầm nhanh chóng làm sáng tỏ scandal cùng Tần Toa #
―― Ha ha ha ha, xswl*, nam thần cứ bị đỉa hút vào đến mức không búng ra được như vậy sao.
*XSWL là viết tắt của 笑死 我 了 (xiào sǐ wǒle), về cơ bản có nghĩa là “Cười chết tôi rồi”.
―― Đỉa này chắc là dính rất chắc. Tần Toa thế nhưng là cọ hậu nổi danh, cọ người khác chán đi thì đến cọ ca ca của chúng ta.
―― Trước khi cọ là tuyến mười tám, cọ xong liền thành tiểu hoa đán tuyến ba, chúc mừng Tần đỉa.
―― Đúng thế, cái chân siêu dài siêu trắng của tiểu tỷ tỷ, là người thân của Thích Tầm, cái này mà Tần đỉa cũng cọ.
―― Tiểu tỷ tỷ có thân hình còn đẹp hơn Tầm Toa nhiều.
―― Bà nó, tôi bỗng nhiên có suy nghĩ lớn mật, trong buổi concert của ca ca, ca khúc cuối cùng vốn dĩ là bài khác nhưng sau đó đã được đổi thành bài hát tặng em gái, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này là em gái thần bí kia ư?
―― Không phải đâu, có người bảo từng thấy qua tỷ ấy rồi, trông khá xinh nên hẳn không phải là em gái đâu.
―― Đúng đúng đúng, mọi người không muốn kéo em gái vào chủ đề này, Tầm Tầm muốn chúng ta không đề cập tới nhan sắc của em gái, em ấy sẽ thương tâm.
―― Chúng ta không thể để cho người khác chế giễu nhan sắc của em gái được.
―― Mặc dù muội muội không xinh lắm, nhưng đó là em gái của Thích Tầm đó! Phải bảo vệ.
――...
Thích Du nhìn mọi người nói đến nhan sắc của cô.
Lông mi dài chớp chớp, hoài nghi sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình.
Bọn họ đến cùng là từ đâu biết được nhan sắc của cô bình thường.
Cô rõ ràng là tiểu tiên nữ mà!
Đúng lúc này, tin nhắn wechat của Tạ Cảnh gửi tới.
Thích Du ghi chú tên cho Tạ Cảnh là: Cây cỏ cứu mạng.
Cây cỏ cứu mạng: "File ghi âm."
Đoạn ghi âm ngắn ngủi ba giây, Thích Du nghe được trong giọng nói của Tạ Cảnh mơ hồ có ý cười: "Ừ, tôi làm ra."
Hoàn toàn nghe không ra bất kỳ áy náy nào, còn giống như có chút... đắc ý.
Thích Du nháy mắt mở to hai mắt nhìn, đang nằm trên giường lập tức ngồi thẳng lên, cũng ghi âm gửi cho Tạ Cảnh: "Cậu còn không biết xấu hổ mà cười!"
Tiếng nói mềm mại yếu đuối lộ ra sự lên án.
Đại khái là Tạ Cảnh không kiên nhẫn cùng với cô mỗi người gửi một đoạn ghi âm cho nhau.
Năm giây sau khi cô gửi tin nhắn, trực tiếp gọi video tới.
Thích Du vuốt vuốt lại mái tóc dài hơi rối của mình, đoan đoan chính chính ngồi, đưa điện thoại di động lên cao, chỉ lộ ra gương mặt.
Từ cổ áo trở xuống, toàn bộ đều không vào trong màn hình.
Để tránh Tạ Cảnh lại giống như hôm trước bắt cô mặc quần áo.
Nghĩ đến hôm qua, Thích Du nhịn không được cười ra tiếng.
Vừa nhận cuộc gọi video, Tạ Cảnh liền nghe được tiếng cười êm tai.
Lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt của cô.
Ngón tay Tạ Cảnh cầm di động hơi siết chặt, môi mỏng khẽ nhếch, ngữ điệu thong dong như thường: "Cho tôi xem một chút."
Câu nói đầu tiên là cái này?
Thích Du chớp mắt một cái, vô thức hỏi: "Nhìn cái gì?"
Tạ Cảnh ánh mắt từ khuôn mặt của cô di chuyển đến chỗ vành tai như ẩn như hiện: "Nhìn... chuyện tốt tôi làm."
Thích Du vốn đang bình tĩnh, biểu cảm đột nhiên cứng đờ: "Không cho nhìn!"
Vừa đối diện với đôi mắt đen như mực của Tạ Cảnh, trong đầu Thích Du không khống chế được mà nghĩ đến cảnh ở đằng sau lâu đài hẻo lánh kia.
Tỉnh táo một chút, Thích Du mày phải tỉnh táo!
Tuyệt đối không thể mất mặt trước Tạ Cảnh được.
Đối với tiểu cô nương ngạo kiều, Tạ Cảnh không hề tức giận, ngữ điệu khó có khi không lạnh nhạt như ngày xưa mà ẩn ẩn chút ôn hoà: "Không tận mắt nhìn thấy chứng cứ phạm tội, làm sao cậu đòi lại công đạo được."
Thích Du nghe xong: "..."
Hình như là hợp lý đấy.
Đòi công đạo với Tạ Cảnh sao?
Thích Du ra vẻ nghiêm túc: "Vậy nếu có chứng cứ phạm tội, cậu chuẩn bị đền bù cái gì cho tôi?"
Tạ Cảnh không nhanh không chậm: "Cậu muốn cái gì cũng được."
Ồ, ngầu đấy.
Muốn cái gì cũng được, đôi mắt Thích Du lập tức sáng lên.
Dù sao ảnh chụp cũng gửi qua cho Tạ Cảnh nhìn rồi, còn sợ cho cậu ta nhìn qua video sao.
Thích Du vén tóc lên, quay mặt sang bên phải, đem vành tai hướng về phía ống kính: "Cậu nhìn đi, cậu làm ra chuyện xấu đấy."
"Hại tôi bị anh hai thấy được!"
"May mà tôi phản ứng nhanh, bằng không thì chịu không nổi, nếu cậu không đền bù tốt cho tôi, hừ hừ."
Thích Du ngẫm lại, nếu Tạ Cảnh không đền bù cho mình, mình hình như cũng không thể làm gì với hắn được.
Thích Du: "!"
Đáng ghét quá.
Từ góc độ của Tạ Cảnh, có thể nhìn thấy nửa bên mặt của Thích Di, lông mi khẽ động, nhưng bắt mắt nhất vẫn là vành tai có chút phiếm hồng.
Phía bên trên tai, có một dấu răng hơi nhỏ.
Nhìn kỹ thì thấy rất rõ ràng.
Tạ Cảnh rõ ràng hơn nữa hắn làm thế nào mà tạo ra được.
Con ngươi đen nhánh nháy mắt giống như là đốt lên hai ngọn lửa, giống như một giây sau liền xuyên thấu màn hình, lan tràn đến bên kia.
Cần cổ thon dài, hầu kết nhấp nhô theo lúc hắn nói chuyện: "Tốt, tôi đền bù cho cậu."
Giọng nói lộ ra chút khàn khàn.
Nhưng Thích Du không ra nghe được, trong đầu đều là lời Tạ Cảnh nói muốn đền bù cho mình.
Lập tức mặt mày hớn hở: "Vậy cậu ghi âm lại mấy câu nói để tôi đặt làm chuông báo thức: 'Bảo bối rời giường, Bảo bối nên đi ngủ'. "
Thích Du đặc biệt nhớ giọng nói mát lạnh kia của Tạ Cảnh khi gọi cô là bảo bối!!!
Thanh âm dễ nghe như vậy, làm tiếng chuông đồng hồ báo thức, cô tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu Lục cảm ứng được tâm tình kích động của kí chủ đại nhân: 【... 】
Nó cảm thấy mình sai rồi, nó vẫn cho là túc chủ thèm muốn thân thể của cậu ta, bây giờ xem ra, là nó quá ngây thơ, kí chủ rõ ràng là thèm giọng nói mới đúng!
―
Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ sinh học thúc đẩy Thích Du mở to mắt.
Đáng tiếc đồng hồ báo thức Tạ Cảnh còn không chưa chịu ghi âm, hắn nói phải ghi âm ngay trước mặt cô.
Ở trước mặt cô ghi âm.
Thích Du nghĩ đến khuôn mặt thịnh thế mỹ nhan của Tạ Cảnh, mặt đối mặt nói với cô là bảo bối rời giường.
Cmn!
Thích Du lập tức che cái mũi nhỏ của mình.
Suýt nữa không khắc chế được tâm tình của mình, lỡ may xịt máu mũi là toi.
Cả ngày hôm nay, Thích Du đều rất vui vẻ, thậm chí khi gặp Từ Mạn Oanh, còn chủ động chào hỏi: "Lớp trưởng, cờ thưởng tôi đã đưa đến phòng làm việc của hiệu trưởng, lúc nghỉ giữa giờ ngày hôm nay sẽ thông báo khen ngợi cậu đấy."
"Cậu vui không?"
Từ Mạn Oanh sắc mặt đột nhiên cứng ngắc: "Không cần đâu."
Nếu chỉ là giúp đỡ bạn học còn muốn được khen ngợi như vậy, thì cô ta thành loại người nào chứ.
Thích Du: "Đây là lòng cảm kích của tôi, lớp trưởng nhất định phải tiếp nhận."
"Bằng không thì lớp trưởng chính là trách tôi khiến cậu không được song ca cùng idol."
Lúc này, Mạnh Hạ Thần đi ngang qua, hô lớn một tiếng: "Lớp trưởng cậu cũng truy tinh à, thật không nghĩ tới!
Từ Mạn Oanh sắc mặt càng không tốt hơn: "..."
Cô ta cảm thấy mỗi lần gặp được Thích Du, liền rất không may. "Tớ không có truy tinh, chỉ là ngẫu nhiên được tặng một vé nên vào xem, sợ lãng phí."
Dù sao ở ban quốc tế, đa số đều có gia thế hiển hách, Từ Mạn Oanh sợ bọn họ cho rằng truy tinh là một chuyện rất low, xưa nay không dám để người ta biết.
Hiện tại bỗng nhiên bị Mạnh Hạ Thần và Thích Du làm rõ, Từ Mạn Oanh không định cùng bọn họ dây dưa nữa, lập tức ôm sách rời khỏi phòng học.
Thích Du nhìn thấy Mạnh Hạ Thần hướng về phía mình nháy mắt mấy cái.
Giống như là đang cầu xin khen ngợi.
Ngược lại để Thích Du nhịn không được cười ra tiếng: "Tan học mang cậu đi cày rank."
Mạnh Hạ Thần: "Du ca uy vũ!!!"
Ngay lúc hai người bọn họ nói chuyện, bên ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Mấy người mặc quần áo cảnh sát hình sự, xuất ra giấy chứng nhận sau đó nói: "Thích Du có đây không, mời đi ra một chút, có vụ án cần cô phối hợp."
Lập tức, rất nhiều người vây quanh, nghị luận ầm ĩ. "Trời ạ, Thích Du phạm tội sao?"
"Không biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Hình như vì Thích Du mà tới, đây chắc là cảnh sát hình sự, chẳng lẽ là vụ án hình sự sao?"
"Thích Du chỉ là một cô gái thôi, có thể phạm tội gì được chứ, hẳn là phối hợp điều tra, không nhất định là cậu ấy phạm tội."
"Thích Du là học sinh cấp ba nhưng cậu ta có thể một cái vỗ làm nứt bàn được đấy!"
"Suýt nữa quên mất, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thích Du, đều quên đi giá trị võ lực của cậu ấy."
"Cmn, vậy theo lời bọn mày, chẳng phải Thích Du là thật sự..."
Ngay lúc mọi người phỏng đoán lung tung, hiệu trưởng cùng người phụ trách của trường học đi tới phía sau cảnh sát: "Không cho phép nghị luận, nhanh về lớp đi."
"Không có quan hệ gì với mấy em, mau trở về phòng học."
Mà trong phòng học.
Thích Du nghe được âm thanh bên ngoài, giống như là ý thức được cái gì đó, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, lạnh lùng liếc mắt về phía Thôi Diệc Trạch.
Đã thấy Thôi Diệc Trạch tháo cái kính không biết lúc nào đã đổi sang gọng vàng, rút ra một chiếc khắn chậm rãi lau sạch mắt kính, vô tình nhìn về phía cô chậm rãi cong môi mỉm cười, im lặng khiêu khích.
Dám khiêu khích cô???
Thích Du rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Dựa vào gì chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top