Chương 6 Bôi nhọ
Edit: Jen
Beta: Miriam
Hai mươi phút sau, sau khi đắm chìm trong ba giờ phát sóng, giọng nói của người dẫn chương trình cuối cùng cũng vang lên.
"Tất cả thực tập sinh đã lựa chọn xong, hiện tại sẽ bước vào giai đoạn huấn luyện viên phản tuyển. Các huấn luyện viên viết tên của những thực tập sinh sẽ lưu lại đội trên tấm card, thực tập sinh không được viết tên toàn bộ sẽ tiến vào vòng lưu tuyển."
Dứt lời nhân viên công tác liền đem tấm card đưa đến bốn phòng.
Bầu không khí trong phòng 1, 2, 3 vốn tràn ngập tiếng cười lúc này đột nhiên đông cứng lại và trở nên căng thẳng...
Dù sao trong ba căn phòng này, mỗi huấn luyện viên đều lố số lượng thực tập sinh, chắc chắn sẽ có người bị loại ra.
Sau khi nghe được tin dữ, một số thực tập sinh không khỏi chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện vận may rơi xuống, một số thì tránh ở góc tường ôm nhau an ủi.
Đặc biệt là những thực tập sinh không được mạnh, lại càng lo lắng sốt ruột hơn.
Nhưng mà cái gì nên đến vẫn sẽ đến, nửa giờ sau, mỗi vị huấn luyện viên đều công bố ứng cử viên tốt nhất của họ.
Điều đáng kinh ngạc nhất là mỗi huấn luyện viên đã trực tiếp chọn ra 15 người, căn bản không có hy vọng cho những người đã bị loại không còn hy vọng chọn lại huấn luyện viên.
Vì thế 14 người bị loại chỉ có thể trực tiếp xếp thẳng vào đội của Lâm Yên Nhiên.
Đột nhiên lọt vào "Đội tử thần", trong số mười bốn thực tập sinh, ngoại trừ một số ít cảm thấy không thành vấn đề, còn lại phần lớn đều cảm thấy rất tuyệt vọng, cho dù có máy quay đi sau quay lại, vẻ mặt bọn họ đều ủ rủ.
Sau khi chần chừ một lúc lâu, cửa phòng Lâm Yên Nhiên bị đẩy ra.
Hạ Tinh Tinh ngồi ở trên sô pha vừa nghe có người gõ cửa, chợt nhảy dựng lên, sau khi bay đến mở cửa, gương mặt tươi cười hoan nghênh đồng đội mới của mình.
"Hoan nghênh mọi người!!!"
Có lẽ không ngờ có người lại chọn Yên Nhiên, khi Hạ Tinh Tinh xuất hiện trong phòng Yên Nhiên, nhiều người như nhìn thấy ma, đối với mạch não của cậu ta cảm thấy thập phần nghi ngờ.
Chẳng qua so với Hạ Tinh Tinh, mọi người càng lo lắng cho sự kém may mắn của mình.
Khi có người bước vào phòng, họ thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị bài phát biểu cho vòng loại trừ tiếp theo.
Sau khi ở bên nhau lâu như vậy, mọi người tương đối có một chút hiểu biết về nhau.
Bọn họ đều biết, những thực tập sinh bị phân đến cho Lâm Yên Nhiên, trên cơ bản không phải lớp D thì chính là lớp F.
Thực lực đương nhiên thua kém các nhóm khác có thực tập sinh lớp A và lớp B.
Không chỉ có thực lực, mà ngay cả nhân khí cũng kém hơn những người khác.
Đáng sợ nhất chính là, huấn luyện viên của họ còn yếu như vậy......
Ba điều cộng lại, tương lai đơn giản là tăm tối, căn bản không có hy vọng gì cả.
Hệ thống thi đấu rất tàn khốc, mọi người đều phải chịu rất nhiều áp lực, đặc biệt là sau khi bị nhốt lâu như vậy trong huấn luyện khép kín, tâm lý của nhiều người có chút suy sụp.
Vì vậy, khi chào huấn luyện viên như thường lệ, một nhóm thực tập sinh buồn đến mức không có ý mỉm cười dù có máy quay đang quay.
Họ chán nản cúi đầu chào Lâm Yên Nhiên và nhỏ giọng nói:"Xin chào huấn luyện viên."
Khi các học viên của Lâm Yên Nhiên nói ra ba từ này, vừa lúc cách vách phòng số 3 Bùi Lạc phát ra một trận tiếng gọi ầm ĩ.
"Cố lên cố lên cố lên!"
Những từ yếu ớt"Xin chào huấn luyện viên" hoàn toàn bị át đi bởi âm thanh cách vách.
Khí thế hai đội, kém không phải một chút.
Thật đáng thương khi so sánh......
Lâm Yên Nhiên đứng phía trước nhìn lướt qua những thực tập sinh đang buồn bã trong phòng, cười hỏi, "Mọi người có vẻ rất thất vọng."
Căn phòng ngay lập tức im lặng, những thực tập sinh bị vạch trần tâm tư đều không nói được lời nào.
Hiện tại nếu nói có thì có vẻ quá coi thường người hướng dẫn, nếu nói không thì thực sự không thể giả vờ nổi.
Mọi người đều im lặng và cúi đầu.
Thấy mọi người không lên tiếng, Lâm Yên Nhiên không tức giận, mà thẳng thắn nói ra tiếng lòng của mọi người.
"Tôi biết mọi người đều không phải nguyện ý tới tổ của tôi, tâm trạng hiện tại của các bạn chắc là không được tốt lắm."
Anh chậm rãi nhìn từng thực tập sinh, chân thành cúi đầu, "Tôi xin lỗi, biểu hiện trước đây của tôi không mang lại sự tin tưởng cho các bạn."
Nếu nghĩ ở góc độ khác, Lâm Yên Nhiên thực sự có thể hiểu được cảm xúc của những thực tập sinh vào lúc này.
Anh đã xem qua thông tin và tìm hiểu về kinh nghiệm tập luyện cũng như hoàn cảnh gia đình của từng thực tập sinh.
Một số thực tập sinh đã thực tập trong công ty nhiều năm, chỉ chờ một cơ hội để xuất đạo.
Một số thì độ tuổi không còn thích hợp để trở thành thần tượng nhưng họ không sẵn sàng từ bỏ ước mơ đã kiên trì từ khi còn nhỏ.
Có những người không được cha mẹ hiểu, nếu lần này không thành công, họ sẽ không còn cách nào khác là phải quay lại tìm một công việc, kết hôn, sinh con và trở thành những người bình thường.
Có lẽ trong đời họ chỉ có cơ hội này để thể hiện mình trước khán giả.
Vì vậy, họ không muốn bị đào thải một cách dễ dàng.
Đột nhiên được huấn luyện viên xin lỗi, nhóm thực tập sinh đều có chút khó có thể tin và hoảng sợ.
Suy cho cùng ở trước màn ảnh thừa nhận mình không tốt là một chuyện rất khó.
Không ít thực tập sinh vội vàng xua xua tay: "Không, không, huấn luyện viên anh đừng nói như vậy......"
Vốn bầu không khí trong phòng trước đó đã căng cứng, nháy mắt hòa hoãn không ít.
Lâm Yên Nhiên thấy rằng các thực tập sinh cuối cùng đã không còn chìm đắm trong mất mát một cách mù quáng như trước nữa, liền đúng lúc nói lời chính mình nghĩ.
"Tuy rằng trước mắt tình huống đội chúng ta thoạt nhìn có hơi tệ." Lâm Yên Nhiên dừng một chút "Nhưng tôi tin tưởng, sự thành do người."
Các thực tập sinh ngẩng đầu lên và nhìn Lâm Yên Nhiên.
Có nghi hoặc, có khó hiểu, có mê mang, có không tin tưởng.
Lâm Yên Nhiên nhìn thấy tất cả phản ứng của bọn họ nhưng không tiếp tục đề tài này mà thay vào đó lại hỏi bọn họ "Còn nhớ lời đạo diễn đã nói với các bạn sau khi kết thúc sân khấu chào sân hay không?"
Chủ đề đột ngột thay đổi, không ai biết tại sao Lâm Yên Nhiên lại hỏi như vậy.
Sau một hồi ngẩn người, mới có thực tập sinh phản ứng lại, nói ra khẩu hiệu của "Siêu cấp thần tượng" khẩu hiệu, "Theo đuổi ánh sáng, không để lại hối tiếc!"
Lâm Yên Nhiên lắc đầu "Không để lại hối tiếc là chưa đủ."
Nụ cười dịu dàng trong mắt anh biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc cùng kiên định.
"Trên sân khấu này, chỉ khi bạn nỗ lực để ở lại, mới có thể được nhớ đến, mới có thể thay đổi vận mệnh."
Sau khi chỉ ra thực tế tàn khốc, Lâm Yên Nhiên bắt gặp ánh nhìn của mọi người, tự tin và nghiêm túc.
"Tin tưởng tôi một lần."
"Chúng ta sẽ có một cơ hội sống sót."
Máy quay đi theo đằng sau nhẹ nhàng gật gật đầu, đạo diễn vẫn luôn yên lặng chú ý động tĩnh trong trường quay, sờ soạng mặt một phen.
Lời này của Yên Nhiên, nghe xong cảm thấy vừa vừa bỏng rát vừa cảm động.
*
Sau khi bốn đội được thành lập, buổi ghi hình ngày hôm nay đã kết thúc.
Tuy nhiên, vì phải cắt nối biên tập hậu trường của chương trình nên máy quay vẫn đi theo các thực tập sinh cùng huấn luyện viên.
Lời nói vừa rồi của Lâm Yên Nhiên rõ ràng là đã có tác dụng nhất định, những thực tập sinh ban đầu đều rất bài xích anh đã chủ động đi cùng anh khi anh rời khỏi trường quay.
Tuy rằng không khí vẫn là có chút ngượng ngùng, nhưng thái độ không đến mức cứng đờ như vậy.
Trong tổ Lâm Yên Nhiên có thực tập sinh tên là Kỷ Soái, là một nhan cẩu đích thực. Cậu ta đi cùng Lâm Yên Nhiên một đường, nhìn gương mặt đối phương gần như thế, liền nhịn không được muốn khen.
"Thầy Yên Nhiên, có thể xin anh làm cái trang điểm này bán vĩnh viễn hay không? Thật sự rất đẹp trai."
Mặc dù Lâm Yên Nhiên đối giới giải trí không đến mức một chút cũng không hiểu, nhưng trước kia anh dành phần lớn tinh lực cho học tập, cho nên đối với một số ít thuật ngữ giới giải trí mới lạ kỳ thật có chút không hiểu.
Bản chất của Lâm Yên Nhiên là siêng năng và chăm học, vì vậy anh ngay lập tức bắt đầu thảo luận học thuật với đối phương: "Trang điểm như thế nào làm được xem là bán vĩnh viễn?"
Anh biết về lông mày bán vĩnh viễn, nhưng còn trang điểm bán vĩnh viễn thì là như thế nào?
Kỷ Soái gần như bật cười khi thấy Yên Nhiên nghiêm túc thảo luận với mình.
"Không, không có, chỉ là biện pháp tu từ khoa trương mà thôi, đại khái chính là nói về sau anh hãy tạo hình như hôm nay, vì lợi ích của nhan cẩu chúng ta."
Dứt lời Kỷ Soái liếc nhìn chiếc vòng cổ trên cổ Lâm Yên Nhiên, thổi một cái rắm cầu vồng trong sự ngạc nhiên "Wow huấn luyện viên, vòng cổ này của anh là hàng mới của K gia ạ? Hình như em đã thấy nó ở đâu đó rồi, phối với quần áo hôm nay của anh thật là tuyệt."
Khi Kỷ Soái đang nói những lời này, vừa lúc Tuyên Diệc Hàm cùng nhóm bạn cùng phòng cậu ta liền từ chỗ ngoặt ra, đi tới phía sau Lâm Yên Nhiên và những người khác.
Mặc dù bốn người trong ký túc xá của họ được chia thành nhiều nhóm khác nhau, nhưng bởi vì mối quan hệ tốt, họ vẫn đợi nhau trở về ký túc xá.
Nghe thấy Kỷ Soái nói về vòng cổ, Tuyên Diệc Hàm lập tức dừng bước chân.
Ngay từ đầu cậu ta cũng không có nói lời nào, mà chờ camera quay cậu ta mới gọi Lâm Yên Nhiên đã đi xa.
"Thầy Yên Nhiên."
Tuyên Diệc Hàm chạy chậm đến trước mặt Lâm Yên Nhiên chặn đường đi.
"Thầy Yên Nhiên." Ánh mắt Tuyên Diệc Hàm dừng trên chiếc vòng cổ, "Nghe nói vòng cổ của anh là mẫu mới của K gia, tôi rất thích nhãn hiệu này, có thể phiền anh cho tôi mượn xem một chút được không?"
Tuyên Diệc Hàm không ngốc, biết mình không thể quá trực tiếp. Vì thế liền thiết kế cho mình một cái kịch bản hoàn hảo, quay nhiều góc để đào một cái hố cho Lâm Yên Nhiên.
Sau khi nói xong, cậu ta nhìn vào mắt Lâm Yên Nhiên, trong mắt ẩn ẩn một tia vui mừng vì mình sắp trả thù được.
Cậu ta không thể không nghĩ đến một số chuyện đã xảy ra khi mình còn nghèo khó.
Lúc trước, cha mẹ nuôi phế vật thiếu một đống nợ cờ bạc, mỗi ngày về đều là đánh mắng cậu ta, không chỉ uy hiếp mà còn không cho cậu ta đi học, mỗi ngày về nhà đều không cho cậu ta cơm ăn.
Có một lần cậu ta đói đến mức đi đến một cửa hàng tiện lợi ăn trộm bánh quy.
Kết quả nhất cử nhất động của cậu ta lại bị Yên Nhiên cũng đang mua đồ nhìn thấy được.
Đối phương giúp cậu ta thanh toán tiền, lúc sau lại cao ngạo giáo dục cậu ta, "Nếu thiếu tiền, có thể dạy một khóa học bổ túc cho tôi, tôi sẽ xin bố mẹ trả tiền lương cho cậu. Nhưng về sau chuyện như vậy...Đừng làm nữa, thành tích của cậu tốt như vậy, bị người khác phát hiện sẽ ảnh hưởng tiền đồ. Lần này, tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật......"
Ngay lúc đó Tuyên Yên Nhiên nói nhẹ nhàng như vậy, cao cao tại thượng hoàn toàn không biết gì về những đau khổ của thế giới.
Tuy rằng đối phương hảo tâm giúp mình, nhưng cậu ta lại vô cùng hâm mộ cùng ghen ghét Tuyên Yên Nhiên, một phế vật.
Ghen ghét anh có ba mẹ giàu có như vậy, ghen ghét anh có gia đình giàu có như vậy.
Ngay cả khi thành tích anh có kém như vậy một chút ưu tú cũng không có, lại như cũ có thể làm một tiểu thiếu gia vô tư, căn bản không cần vì tiền và sự sống còn mà phiền não.
Tuy nhiên sau 6 năm qua đi, không nghĩ tới hiện giờ nước lại chuyển dòng, người lúc trước đứng trên đạo đức cao giáo dục mình, hiện tại lại làm tất cả những việc mình đã làm.
Lần này thân phận của bọn họ thay đổi, cậu ta cũng rất muốn trải nghiệm cảm giác thế nào là cảm giác đứng trên đỉnh cao đạo đức.
Đường bị Tuyên Diệc Hàm chặn, Lâm Yên Nhiên liền dừng lại, không thể kêu được.
Kẻ không thiện thì đến, kẻ thiện thì không đến, đặc biệt là Tuyên Diệc Hàm loại người bày nhiều trò như vậy, nhắc tới vòng cổ trước bao nhiêu máy quay, Lâm Yên Nhiên tuy không biết cậu rốt cuộc muốn làm gì nhưng anh cũng hiểu rằng nhất định phải có chuyện.
"Có gì thì nói thẳng."
Lâm Yên Nhiên lười cùng cậu ta làm điều vô nghĩa.
Tuyên Diệc Hàm thấy đối phương không nói gì, liền nhấn mạnh lại một lần, "Chỉ là cảm thấy vòng cổ của anh rất đẹp, muốn mượn để xem..."
Lâm Yên Nhiên cười khẩy, "Cậu muốn nhìn thì tôi liền cho cậu mượn?"
Cậu ta cho rằng mình là ai?
Tuyên Diệc Hàm đứng ngay trước mặt Lâm Yên Nhiên, thiếu chút nữa bị ánh mắt của anh dọa sợ.
Kể từ khi đối phương được bố mẹ cậu ta đưa vào trung tâm cai nghiện Internet, cậu ta chưa bao giờ nói chuyện với anh ở một khoảng cách gần như vậy.
Vốn dĩ cậu ta cho rằng Tuyên Yên Nhiên mấy năm nay trải qua cuộc sống khốn khổ nghèo túng như vậy, khi gặp lại lần nữa, đối phương sẽ cảm thấy tự ti.
Tuy nhiên ánh mắt vừa rồi của đối phương khiến cậu ta có cảm giác như bị lột trần, mọi suy nghĩ nhỏ nhất của cậu ta cũng bị đoán ra.
Tuyên Diệc Hàm thầm tự nhủ trong lòng rằng Yên Nhiên rất ngu xuẩn sẽ không bao giờ hiểu được.
Tuyên Diệc Hàm vừa định mở miệng, nhưng cẩu liế.m Phương Túc theo sau tới lại nhịn không được.
"Tôi không quan tâm anh có cho mượn nó hay không, tôi chỉ muốn hỏi xem chiếc vòng cổ này của anh có nguồn gốc như thế nào."
Phương Túc cũng là một tiểu thiếu gia phú nhị đại, vốn là đến chơi muốn ghi hình một kỳ rồi đi, không ngờ tới lại gặp được Tuyên Diệc Hàm ôn nhu đáng yêu giống tiểu bạch thỏ.
Hắn cùng những thực tập sinh khác không giống nhau, ỷ vào điều kiện gia đình không tồi, hơn nữa cũng không có khát vọng xuất đạo, liền không sợ làm mất lòng huấn luyện viên.
Cho nên vừa rồi thấy Lâm Yên Nhiên dùng thân phận huấn luyện viên của mình để đàn áp Tuyên Diệc Hàm, ngay khi tức giận hắn cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Mà Tuyên Diệc Hàm bên cạnh, vốn định thực hiện chiến lược đi đường vòng, nhìn thấy Phương Túc trực tiếp lao tới làm hỏng kịch bản của mình, liền trợn tròn mắt.
Tuy nhiên, cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, ở trước màn ảnh đã có Phương Túc làm kẻ, cậu ta liền có thể lui ra sau, ngầm đồng ý với hành vi đối phương.
Tuyên Diệc Hàm nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Phương Túc "Phương Túc... Đừng, nơi này còn có máy quay..."
Hay lắm, nhìn thấy Tuyên Diệc Hàm bị kẻ ác trộm đồ ủy khuất như vậy, còn muốn suy xét mặt mũi đối phương, Phương Túc càng nhịn không nổi.
"Tôi không quan tâm có máy quay gì hay không, tôi chỉ biết chiếc vòng cổ này tôi rất quen mắt.
Phương Túc trực tiếp nói lời này làm Lâm Yên Nhiên hiểu rõ ý đồ một đám người Tuyên Diệc Hàm.
Bọn họ đây là hoài nghi anh trộm vòng cổ bọn họ.
Lâm Yên Nhiên bình tĩnh liếc nhìn Tuyên Diệc Hàm một cái, không khỏi cười lạnh.
Biết nơi này có nhiều máy quay như vậy còn chọn thời điểm này đến tìm mình, đang suy nghĩ cái gì mà sợ người ta nhìn không ra?
Ban đầu anh còn cho rằng Tuyên Diệc Hàm khí vận chi tử, còn là vai chính, nên chỉ số thông minh cùng phương diện nhân phẩm nói như thế nào cũng nên miễn cưỡng không có trở ngại.
Không ngờ, anh vẫn là đánh giá quá cao cấu hình của vai chính vạn nhân mê trong cuốn tiểu thuyết Mary Sue này.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao tác giả lại sắp xếp nhiều chó liế.m như vậy cho Tuyên Diệc Hàm.
Suy cho cùng, nếu bản thân vai chính thực sự đủ mạnh, cũng không cần phải dựa vào những cẩu liế.m đó để bật đèn xanh cho mình hết lần này đến lần khác để hộ tống.
Biết rằng đối phương muốn đào hố mình, Lâm Yên Nhiên cũng phải đào cho đối phương một cái hố.
"Quen mắt? Cậu nhìn thấy ở nơi nào?"
Phương Túc: "Hàm Hàm cũng có một cái."
Lâm Yên Nhiên mặt không chút cảm xúc, "Thì sao?"
"Chiếc vòng cổ đó là phiên bản giới hạn toàn cầu nơi này của chúng ta cũng chỉ Hàm Hàm mới có."
Phương Túc lại nói, "Lúc trước cậu ấy đã từng đeo, rất nhiều người cũng nhìn thấy."
Lâm Yên Nhiên thấy đối phương nói nửa ngày lại chỉ loanh quanh tại chỗ có chút không kiên nhẫn, "Đừng nhiều lời nói trọng điểm."
Phương Túc đang tràn đầy cảm xúc muốn tiếp tục nói ra một số bằng chứng, trực tiếp nghẹn họng, vài giây sau mới nói: "Nhưng sợi dây chuyền của Hàm Hàm bị mất, chính là hôm nay nó bị mất, chúng tôi tìm khắp nơi cũng không tìm thấy."
"Nhưng tối nay anh đã đeo nó, tôi chưa thấy anh đeo kiểu vòng cổ này bao giờ."
Lâm Yên Nhiên cười, trực tiếp chỉ ra ý đồ của đối phương, "Cho nên ý cậu là tôi trộm vòng cổ của cậu ta."
Lâm Yên Nhiên không sử dụng các câu hỏi tu từ mà sử dụng các câu trần thuật.
Phương Túc không nói, xem như đồng ý.
Bên này đột nhiên có drama, thu hút tất cả các thực tập sinh đang quay trở lại ký túc xá.
Khi mọi người nghe những lời của Lâm Yên Nhiên, họ không khỏi hít một hơi.
Cốt truyện quá ảo diệu...
Nếu là thật sự, thì Yên Nhiên không phải......
Những người quay phim ở phía sau nhìn thấy có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra nên vô cùng lo lắng.
Họ có tắt máy hay không thì cũng chỉ có thể gọi điện cho giám đốc để ông ra giải quyết.
Chuyện này liên quan đến vấn đề nhân phẩm, hiện tại vài người không dám nói lung tung.
Nhưng Hạ Tinh Tinh ở bên nhìn thấy dáng vẻ hùng hổ doạ người của Tuyên Diệc Hàm, nhịn không được giúp Lâm Yên Nhiên cãi lại, "Phiên bản giới hạn cũng không phải chỉ có một chiếc."
Kỷ Soái cũng gật đầu, "Đúng vậy. Chỉ là phiên bản giới hạn mà thôi, Thầy Yên Nhiên mua một cái cũng rất bình thường...Có thể là nhầm lẫn hay không?"
Kỷ Soái chưa nói hết lời, Phương Túc đã chế nhạo và cắt ngang, "Mua? Cậu có biết chiếc vòng cổ này đắt như thế nào không? Bảy con số."
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn Lâm Yên Nhiên, ẩn ý là kẻ nghèo này căn bản không thể mua nổi.
Lâm Yên Nhiên vì nghèo mà bị vu oan và bị coi thường, nhếch môi, "Cậu có bằng chứng gì để chứng minh sợi dây chuyền này là của mình?"
Tuyên Diệc Hàm vẫn luôn không mở miệng, lần này chủ động tấn công "Đây là mẹ tôi đặt riêng cho tôi, rất quý giá."
Cậu ta cố tình trước mặt Lâm Yên Nhiên nhấn mạnh hai chữ "mẹ" cùng "quý giá", cố gắng chọc phá trái tim của đối phương theo mọi hướng.
Cậu ta biết thời điểm Tuyên Yên Nhiên đã từng ở nhà, ba mẹ hắn ghét bỏ hắn quá phế vật, căn bản chưa cho hắn món quà giá trị nào.
Tuy nhiên, Lâm Yên Nhiên đã bật cười khi nghe những lời đó, bỏ qua những gì Tuyên Diệc Hàm muốn biểu đạt, chỉ thẳng trọng điểm, "Đơn hàng đặc riêng của K sẽ có một ký hiệu đặc biệt khắc trên đó, cậu có chắc chắn không?"
Tuyên Diệc Hàm biết rằng chiếc vòng cổ của mình không có dấu hiệu đặc biệt gì cả nhưng nghĩ đó là cái cớ do Lâm Yên Nhiên cố ý tạo ra, nên cũng không quan tâm lắm
Hiện tại chăn cũng đã trải đủ rồi, lời nói cũng trực tiếp nói ra, Tuyên Diệc Hàm cũng không muốn đeo thêm nữa, trực tiếp chỉ vào sợi dây chuyền của Lâm Yên Nhiên lớn tiếng nói: "Tôi chắc chắn, đây là cái mà mẹ tôi tặng tôi. Bây giờ là đầu thu, chỉ mới ra một bản giới hạn."
Phương Túc cẩu liế.m này lập tức đuổi kịp nhịp Tuyên Diệc Hàm, "Tôi cũng có thể làm chứng."
Nói xong hắn véo Phó Bác Hào cùng Hàn Tử Hiên bên cạnh mình.
Hai người lập tức phụ họa theo.
"Đúng vậy, trước đây tôi có thấy Hàm Hàm đeo chiếc vòng cổ này."
"Đúng vậy, tôi cũng từng thấy... nó giống hệt."
Ba người thành hổ, Tuyên Diệc Hàm tin chắc như vậy, hơn nữa bạn cùng phòng của cậu ta đã đứng ra chứng minh điều đó, rất nhiều người bắt đầu dao động...
Suy cho cùng, người bình thường đều sẽ cảm thấy nếu không có chứng cứ, thì đám người Tuyên Diệc Hàm cũng không dám đến tìm Lâm Yên Nhiên giằng co trước ống kính...
Cho nên......
Tầm mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Lâm Yên Nhiên thong thả dùng ngón tay chạm vào chiếc vòng cổ.
Dưới ánh đèn chói lọi, các cạnh của chiếc vòng cổ phản chiếu vài tia sáng lạnh băng.
Những người có mặt tại hiện trường đều không biết, mặt sau sợi dây chuyền có khắc hai chữ SY.
Anh đã nhìn thấy nó khi Ming giúp anh đeo vào.
Lâm Yên Nhiên cong môi, không chút hoang mang giơ tay muốn đem sợi dây chuyền gỡ xuống.
Đột nhiên, một luồng hơi nóng từ phía sau phả vào cổ anh, một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào làn da anh.
"Phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top