Chương 38 - Ultraman?

Edit jen
Beta miriam

Sau khi Lâm Yên Nhiên xử lý xong vấn đề hợp đồng, tổ tiết mục《 Siêu cấp thần tượng 》 cũng thông báo cho tất cả các huấn luyện viên quay một số cảnh.

Cuối cùng, sẽ có một buổi công diễn nhằm làm phong phú thêm tài liệu và nêu bật sự nỗ lực của các thực tập sinh.

Tổ tiết mục cần quay lại những phản ứng, khen ngợi của những huấn luyện viên sau khi các thực tập sinh ở mỗi tổ có sự tiến bộ vượt bậc nhờ luyện tập chăm chỉ.

Thời gian ghi hình vẫn như cũ.

Nhưng trước khi Lâm Yên Nhiên đi, anh nhận được cuộc gọi từ Hồng Tuệ Tuyết.

Bên kia sắp xếp xe bảo mẫu cho anh, nói xe là của cá nhân.

Lâm Yên Nhiên và Tư Vũ có mong muốn hợp tác song phương phát triển, chỉ cách một bước là ký hợp đồng nữa thôi nên anh không từ chối.

Sau khi ra ngoài quay chương trình tạp kỹ mấy ngày, Lâm Yên Nhiên phát hiện lượng fans của mình hình như đông hơn trước.

Từ đội ba người trước đây thành đội sáu người, đã sắp đuổi kịp một số thực tập sinh nổi tiếng trong Siêu cấp thần tượng.

Sau khi chào hỏi fan, Lâm Yên Nhiên đi đến phòng luyện tập của các thực tập sinh.

Anh không chào hỏi trước, và tổ tiết mục cũng không tiết lộ cho thực tập sinh.

Cho nên, khi Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng luyện tập ra, nhìn thấy Kiều Dã đang đứng ở phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người, chọn lọc từng chi tiết cho họ.

"Hạ Tinh Tinh, sức mạnh."

"Cao Vũ chú ý quản lý biểu cảm."

"Lộ Thiên Lãng, tay, nâng lên."

Kiều Dã bình thường rất ít nói, đây là lần đầu tiên Lâm Yên Nhiên nghe cậu ta nói nhiều như vậy.

Trước khi ra nước ngoài quay chương trình, anh có nói với Kiều Dã để cậu ta dẫn dắt mọi người, hy vọng có thể cùng nhau tiến bộ.

Trong khoảng thời gian này, anh nghĩ Kiều Dã sẽ hoàn thành rất tốt.

Nhưng lại không ngờ đối phương sẽ hoàn thành tốt hơn so với tưởng tượng của anh.

Lâm Yên Nhiên không nói gì, nhìn mọi người cẩn thận qua khoảng cách chưa đầy mười centimet.

Lần này trở về, anh phát hiện so với những gì anh nghĩ trước đây, những vấn đề nhỏ tồn tại của mỗi người vậy mà đã được Kiều Dã sửa lại hoàn toàn.

Mỗi thực tập sinh đều đã có tiến bộ nhanh chóng, hoàn thành giai đoạn tổng thể đã được nâng cấp hoàn toàn lên một tầm cao mới.

"Thái Tùng Tuyền......"

Kiều Dã vừa định nhắc nhở Thái Tùng Tuyền, nhưng giác quan thứ sáu mạnh mẽ khiến ánh mắt cậu ta rơi thẳng vào góc xa bên phải.

Người cậu ta thích đang thong thả tựa cửa nhìn bọn họ.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Lâm Yên Nhiên, Kiều Dã cảm thấy trong lòng dâng trào khó tả.

Năm ngày không gặp mặt.

"Thầy Yên Nhiên."

Xuyên qua đám người, Kiều Dã sải bước về phía Lâm Yên Nhiên.

Nghe bốn chữ này, những thực tập sinh khác đang tập nhảy cũng lập tức dừng lại, trực tiếp xoay người, nhìn theo hướng Kiều Dã.

"Wow, thần tượng anh đã về rồi!!"

"Thầy Yên Nhiên, cuối cùng anh cũng về rồi!!"

Các thực tập sinh vui vẻ như trẻ mẫu giáo, tập trung ngay trước mặt Lâm Yên Nhiên.

Vốn dĩ Lâm Yên Nhiên không làm phiền ai, chỉ vì muốn xem hiệu quả của mọi người.

Kết quả ai ngờ một tiếng "Thầy Yên Nhiên" của Kiều Dã lại khiến bài nhảy không thể hoàn thành được.

Lâm Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Dã đang đứng ở phía sau đám người, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

"Kiều Dã, hình như cậu gầy đi rồi."

Khuôn mặt và dáng người thiếu niên tuy gầy hơn trước, nhưng lại đẹp trai và cao ráo hơn hẳn.

"Mấy ngày nay dẫn dắt tổ hẳn là rất vất vả."

Nghe được lời của Lâm Yên Nhiên, tim Kiều Dã khẽ rung động.

Trong mấy ngày Lâm Yên Nhiên đi vắng, cậu ta đã cẩn thận suy nghĩ rất nhiều lần.

Tại sao trong khoảnh khắc đó mình lại rung động trước anh ấy.

Cậu nghĩ về những ưu điểm của Lâm Yên Nhiên mà rất nhiều người đã nói.

Không có gì hơn là xinh đẹp, có năng lực, tính cách tốt, nỗ lực chăm chỉ.

Nhưng Kiều Dã cảm thấy đều không phải.

Vừa rồi, nghe được hai câu đối phương nói với mình, rốt cuộc cậu ta cũng hiểu tại sao.

Đối phương luôn có thể chạm đến trái tim bạn bằng một lời nói hoặc chỉ là một chi tiết nhỏ.

Anh giống như tia nắng ấm áp tràn vào từ cửa sổ ngày ấy khi anh chơi guitar.

Thời gian loang lổ và các vì sao rải rác, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.

Chỉ một chi tiết nhỏ mà Lâm Yên Nhiên đã nhìn ra nhiều như vậy, đối mặt với sự quan tâm của anh, Kiều Dã đè sự xao động trong lòng, bình tĩnh nói, "Không sao."

Sau đó, cậu ta vẫn nhịn không được ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nói ra điều mà bấy lâu nay cậu ta muốn nói với anh.

"Anh trở lại rồi."

Là anh, không phải thầy Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên mỉm cười gật đầu.

Anh còn chưa kịp nói gì, thì Hạ Tinh Tinh đã lập tức nhảy đến trước mặt anh, chỉ vào khuôn mặt có chút trẻ con của mình nói, "Thần tượng, anh nhìn xem em có phải cũng gầy đi hay không."

Lâm Yên Nhiên cẩn thận quan sát vài giây, mới miễn cưỡng nói, "Có vẻ đã gầy một chút."

Kỳ thật anh không thấy được.

Sau khi Hạ Tinh Tinh nghe được thần tượng của mình nói gầy,lập tức ủy khuất cáo trạng với anh, "Anh Dã thật là nghiêm khắc, luyện không tốt thì không được ăn cơm."

Lâm Yên Nhiên nghe vậy cười, "Vậy cậu bị phạt mấy lần rồi?"

Hạ Tinh Tinh giơ ba ngón tay.

"Ba lần sao? Chẳng trách chỉ gầy đi một chút."

Hạ Tinh Tinh gật gật đầu, ngay sau đó lại cảm thấy có chỗ không đúng.

"Éeeee, không đúng? Tại sao nghe như em bị phạt hơi ít nhỉ?"

Mọi người không khỏi bật cười khi thấy phản ứng của Hạ Tinh Tinh.

Hạ Tinh Tinh vốn chính là người phụ trách bầu không khí, thấy mọi người cười lớn, liền sờ sờ đầu không nói nữa.

Vốn dĩ mục đích của cậu không phải thật sự cáo trạng với Lâm Yên Nhiên.

Dù sao, Kiều Dã nghiêm khắc phạt không cho cậu ăn, nhưng đối phương cũng không ăn ba bốn bữa đó, cùng sửa sai với cậu cho đến khi luyện xong mới cùng nhau đi ăn.

Cho nên tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cậu lại rất cảm kích Kiều Dã.

Các thực tập sinh mấy ngày nay không gặp Lâm Yên Nhiên, đều có vẻ vô cùng kích động.

Sau khi dừng lại để nói chuyện với huấn luyện viên một lúc, mọi người lại biểu diễn lại màn trình diễn sẽ được thể hiện trên sân khấu vào ngày mốt.

Sau khi xem xong, Lâm Yên Nhiên không có chê trách mọi người mà còn khen ngợi từng người một.

Sau khi nhận xét về chín người đầu tiên xong, người mà Lâm Yên Nhiên nhận xét cuối cùng là Kiều Dã.

Anh nhìn đối phương, trong mắt là sự ngạc Nhiên.

"Kiều Dã, mấy ngày nay người tôi lo lắng nhất là cậu."

"Đương nhiên không phải tôi lo lắng thực lực của cậu, mà là đoạn phố hợp cuối cùng của cậu và Kỷ Soái. Tôi nhớ năm ngày trước tôi cùng thầy Cố xem hai người diễn cảnh cuối, khi đó ánh mắt cậu rất khác với bây giờ khiến tôi cảm thấy cậu tách biệt với nhân vật."

Lâm Yên Nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương hơi cong môi, "Nhưng lần này tôi nhìn thấy, ánh mắt cậu đã có thần thái hơn."

Nói xong anh giơ ngón tay cái lên và nói, "Tiến bộ đặc biệt lớn, tôi rất mong chờ màn trình diễn của cậu trên sân khấu phát sóng trực tiếp."

Kiều Dã không nói gì, chỉ gật đầu với Lâm Yên Nhiên.

Cậu ta không nói với đối phương.

Mỗi lần đến đoạn này, tất cả những gì xuất hiện trong đầu cậu ta đều là gương mặt của Lâm Yên Nhiên trong buổi biểu diễn ngày hôm đó.

Đáng thương, yếu ớt, xảo trá, bệnh kiều...

Tất cả những gì cậu ta nghĩ đến đều là Lâm Yên Nhiên.

...

Sau chuyến thăm ngắn hạn của huấn luyện viên kết thúc, tổ tiết mục chờ các huấn luyện viên hoàn thành việc quay chụp, liền gọi nhóm thực tập sinh lại để ghi hình phần trò chơi.

Phân đoạn hôm nay gọi là "Bầu cho người trong lòng bạn một phiếu".

Mỗi người sẽ có một số câu hỏi, có nghiêm túc, hài hước, lắt léo, dù thế nào cũng phải viết ra câu trả lời.

Thông thường, loại gameshow nhỏ thế này tổ tiết mục đều sắp xếp cho huấn luyện viên cùng tham gia.

Hôm nay cũng vậy, bốn huấn luyện viên thêm một huấn luyện viên siêu cấp Cố Tư Nghiệp đều được tổ chương trình đưa vào một căn phòng nhỏ.
Nhưng mà việc ghi hình của huấn luyện viên vẫn là khác so với ghi hình của các thực tập sinh.

Các thực tập sinh là từng người ghi lại câu trả lời, mà năm người bọn họ lại rút thẻ đồng thời trả lời câu hỏi.

Nhân viên công tác mang hộp đựng đầy câu hỏi ra giữa bàn.

Mọi người cùng đưa tay vào hộp.

Đường Đường và Hàn Triết rút đầu tiên, kế là Bùi Lạc.

Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp vì vị trí đứng chung một chỗ, cả hai gần như rút tay ra cùng một lúc.

Cho nên tay hai người vô tình chạm vào nhau ở lối ra của hộp.

Bàn tay của Lâm Yên Nhiên lạnh ngắt, khi mu bàn tay chạm vào da thịt của đối phương, một hơi thở ấm áp thông qua nhiệt độ lập tức truyền vào da thịt anh.

Lâm Yên Nhiên ngừng rút tay ra, muốn Cố Tư Nghiệp rút tay ra trước.

Kết quả là không ai ngờ rằng đối phương cũng làm ra hành động tương tự.

"Cậu trước."

Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên rút tay về, mở tấm thẻ của mình ra.

Câu hỏi trên đó là: Bạn nghĩ ai là người chịu trách nghiệm về nhan sắc? Bạn cảm thấy người đó có thể ra mắt được không?

Lâm Yên Nhiên cầm lấy bút, hơi quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Cố Tư Nghiệp đang viết một cách nghiêm túc.

Người đàn ông có đôi lông mày thanh tú, khuôn mặt tuấn tú, nhìn từ góc độ này, góc nghiêng của hắn càng thêm tuyệt vời.

Ngay cả khi là người đồng giới, anh cũng cảm thấy đối phương nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai.

Vì vậy, Lâm Yên Nhiên không chút do dự viết ba chữ Cố Tư Nghiệp lên tấm thẻ.

Một phút sau, nhân viên yêu cầu mọi người công bố câu trả lời của mình.

Đường Đường và Bùi Lạc rút ra câu giống hệt của Lâm Yên Nhiên.

Nhưng câu trả lời của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Đảm đương giá trị nhan sắc mà Đường Đường viết là Tần Tuấn người đang xếp hạng, Bùi Lạc viết tên Kiều Dã người đang đứng thứ hai.

Đường Đường thấy đáp án của Bùi Lạc xong, sau khi xua tay nói, "Ai nha, tôi thấy Kiều Dã cũng rất đẹp trai, vừa rồi rối rắm một lúc lâu."

Nói xong, cô nóng lòng muốn xem câu trả lời của Hàn Triết.

"Thầy Hàn, anh viết ai vậy?"

Kết quả, tấm thẻ mà Hàn Triết rút hoàn toàn không giống cô.

Câu hỏi của Hàn Triết là, bạn nghĩ ai là người thích ăn uống nhất?

Hàn Triết chỉ vào chính mình, mỉm cười yếu ớt:"Tôi, tôi ăn giỏi nhất."

Đường Đường đối kết quả này có chút kinh ngạc, "Này, không phải điền thực tập sinh sao? Hàn lão sư, tại sao anh lại điền mình?"

Đường Đường hơi kinh ngạc trước kết quả này: "Này, không phải chỉ có thể ghi tên của thực tập sinh thôi sao? Thầy Hàn, sao anh lại ghi tên của mình vào?"

Nghe Đường Đường nói xong, Lâm Yên Nhiên cũng tò mò quay đầu nhìn các nhân viên:"Chỉ có thể ghi tên của thực tập sinh thôi sao?"

Trước khi nhân viên công tác còn chưa đưa ra câu trả lời, Đường Đường đã cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Yên Nhiên.

"Này, Yên Nhiên, cậu hỏi như vậy, có phải là cậu ghi tên người khác trên tấm thẻ không? Nào, để tôi xem cậu ghi tên của ai."

Nói xong, cô đến gần Lâm Yên Nhiên và cúi đầu nhìn vào tấm thẻ của anh.

"Haha, vậy mà cậu ghi tên của thầy Cố!"

Cùng với tiếng cười xuyên thấu của Đường Đường, Lâm Yên Nhiên, người đã bị vạch trần câu trả lời và không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể mỉm cười và lật tấm thẻ lại.

Hướng dòng chữ Cố Tư Nghiệp vào máy quay.

Lâm Yên Nhiên giải thích: "Tôi không hiểu rõ các quy tắc, cho nên tôi nghĩ huấn luyện viên cũng có thể."

Dứt lời anh cầm bút lên muốn đổi tên theo quy định.

Nhưng trước khi anh bắt đầu viết, anh liền nghe thấy một giọng nam trầm bên cạnh.

"Có vẻ như tôi cũng không hiểu rõ các quy tắc."

Lâm Yên Nhiên nhìn về hướng phát ra âm thanh và thấy Cố Tư Nghiệp đang xoay tấm thẻ trong tay một cách ưu nhã.

Bên trên [Bạn nghĩ ai là người đảm nhiệm giá trị nhan sắc?] bên dưới câu hỏi này, đáp án hắn viết là:

Yên Nhiên

Thấy đối phương cũng viết tên mình, Lâm Yên Nhiên hơi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đẹp của Cố Tư Nghiệp, giao tiếp với nhau bằng ánh mắt mà chỉ đối phương mới hiểu được

Lâm Yên Nhiên: Anh thực sự viết tên tôi?

Cố Tư Nghiệp: Không viết cậu thì viết ai?

"Hai người cũng quá ăn ý rồi, cùng nhau sai thì không nói, mà còn viết tên của nhau, nhưng tôi cảm thấy hai người không nói nhau nghe…”

Đường Đường một bên cái gì cũng không biết chỉ vào đáp án của hai người, không khỏi bật cười.

Mặc dù Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp đều điền sai đáp án, nhưng phân đoạn này đối với tổ tiết mục rất kịch tính nên tổ tiết mục cũng không yêu cầu họ thay đổi mà trực tiếp giữ lại phân đoạn này để biên tập thành mà lưu lại đoạn này làm tư liệu sống chuẩn bị đến lúc đó chỉnh sửa thành video.

Sau khi ghi hình lại trò chơi nhỏ này, nhiệm vụ quay chụp của huấn luyện viên hôm nay đã hoàn thành.

Lâm Yên Nhiên không trực tiếp rời đi như thường lệ mà tìm Cố Tư Nghiệp.

Anh có một số vấn đề muốn hỏi đối phương.

Bởi vì chơi đàn tranh trở nên phổ biến trên mạng nên sau khi anh trở về, bảy đoàn làm phim đã tìm và mời anh tham gia phim, hơn nữa tất cả đều không cần thử vai, sau ký hợp đồng trực tiếp diễn.

Bảy đoàn phim này quy mô khác nhau, suất diễn ít nhất là làm khách mời trong một vài cảnh quay, suất diễn nhiều nhất là vai nam ba.

Nhưng tất cả đều là những bộ phim tiên hiệp.

Có mấy đoàn phim rất có thành ý, nhưng vì Lâm Yên Nhiên không biết nhiều về ngành điện ảnh và truyền hình cũng như các đoàn làm phim khác nhau và anh cũng không có kinh nghiệm quay phim, nên anh muốn tham khảo ý kiến của người duy nhất mình biết, người đã đóng phim còn giành được giải ảnh đế, Cố Tư Nghiệp.

Sau khi nghe Lâm Yên Nhiên giải thích, Cố Tư Nghiệp kiên nhẫn giúp anh đọc qua thông tin và giới thiệu của bảy đoàn làm phim.

"Hai kịch bản "Giáng Ma" và "Ngộ Tiên." đều được, những kịch bản khác không cần thiết phải tham gia."

"Giáng Ma" và "Ngộ Tiên" cũng là hai bộ phim mà Lâm Yên Nhiên thấy tương đối hay nhất sau khi xem chúng.

Nhưng ngay sau đó Cố Tư Nghiệp lại phủ định cả hai đoàn phim, "Nhưng với tư cách là một người bạn, tôi khuyên cậu không nên quay hai bộ phim này."

Nói xong, hắn chỉ ngón tay thon dài của mình vào hai thành viên trong đoàn, giải thích với Lâm Yên Nhiên: "Nhà sản xuất thứ nhất không sạch sẽ lắm, còn đạo diễn thứ hai thường xuyên không làm theo kịch bản."

Có nghĩa là đoàn phim không đáng tin cậy lắm.

Những điều này không dễ để một người ngoài nghề và người thiếu kinh nghiệm biết được.

Lâm Yên Nhiên chưa bao giờ tiếp xúc với đoàn làm phim của thế giới này, đương nhiên cũng không biết rõ.

Cố Tư Nghiệp nói xong liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn khuôn mặt của anh , "Nếu cậu có ý định đóng phim, trước tiên cậu có thể mời một giáo viên có kinh nghiệm dạy cậu diễn, chờ về sau gặp được kịch bản phù hợp thì tiến tổ."

Lâm Yên Nhiên cũng nghĩ vậy, sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, anh cảm ơn đối phương, "Cảm ơn anh Cố."

Sau khi nói chuyện công việc xong, Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp rời khỏi tòa nhà

Khi hai người sóng vai nhau đi đến một góc bên ngoài tòa nhà, lại nghe tiếng thút thít phát ra từ dưới máy điều hòa.

Lâm Yên Nhiên và Cố Tư Nghiệp gần như đồng thời dừng lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Sau đó, một cái chú chó nhỏ màu vàng nằm sấp bò ra, sau khi nhìn rõ người trước mặt, trực tiếp phớt lờ Cố Tư Nghiệp, phe phẩy cái đuôi thận trọng đi về phía Lâm Yên Nhiên.

Sau khi cún con đi vài bước, nó đứng cách Lâm Yên Nhiên một bước.

Sau đó nó ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt to tròn đen như mực nhìn Lâm Yên Nhiên một cách đáng thương.

"Ư ử ư"

"Tôi vừa nghe nhân viên nói ở đây có một con chó con màu vàng đi lạc."

Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên nhìn con chó con vừa bẩn và đói, bước đầu xác định đây là chú chó hoang mà nhân viên nhắc đến.

Khi Lâm Yên Nhiên nhìn thấy con chó con, đột nhiên nghĩ đến đã rất nhiều năm mình không nuôi chó.

Vì từng nuôi một chó đã khiến anh khóc đến sưng cả mắt.

Chuyện đó đã xảy ra nhiều năm trước, kể cả khi bị thương hay tiêm thuốc, anh cũng sẽ không khóc.

Là bởi vì lúc sáu tuổi, anh phát hiện ra con chó nhỏ màu vàng mà anh nuôi suốt một năm đã bị lạc sau giờ học, sau khi có gắng tìm kiếm thế nào cũng không thấy, anh còn tự trách và khóc suốt buổi chiều.

Từ đó về sau anh không bao giờ dám nuôi động vật nhỏ nữa.

Hôm nay đột nhiên nhìn thấy chú chó hoang này, đặc biệt là đôi mắt to đen láy kia của nó, khiến anh nghĩ đến con chó nhỏ màu vàng mà mình đã từng bị lạc.

Vì thế anh không khỏi ngồi xổm xuống nói chuyện với chó con.

"Mày bị lạc và không tìm được nhà sao?"

Con chó nhỏ màu vàng cũng bắt chước tư thế của Lâm Yên Nhiên, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt to của anh.

Sau đó làm động tác tương tự như lắc đầu.

Lâm Yên Nhiên không biết chó con có hiểu được lời nói của anh hay không, lại hỏi nó, "Có đói không?"

Chú chó con rên rỉ hai tiếng, sau đó gật gật đầu.

Lâm Yên Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Tư Nghiệp, "Nó làm động tác này giống như thật sự có thể hiểu được."

Đương nhiên anh biết đây là trùng hợp.

Con chó con gầy gò, cái bụng teo tóp, không cần hỏi cũng biết nó đói.

Sau khi nói xong Lâm Yên Nhiên sờ túi, muốn tìm thức ăn cho chó con.

Kết quả lại phát hiện rỗng tuếch.

Cố Tư Nghiệp, người đứng ở phía sau, nhìn thấy vậy đưa một gói thức ăn cho chó và một cây xúc xích dành riêng cho chó.

Lâm Yên Nhiên chưa kịp hỏi thì Cố Tư Nghiệp đã giải thích nguồn gốc của nó: "Tôi hỏi bọn họ, nghĩ nếu có thể vô tình gặp được, sẽ cho nó ăn."

Lâm Yên Nhiên lấy giăm bông xé mở, nói đùa với Cố Tư Nghiệp, "Vậy tôi liền mượn hoa hiến phật."

Anh đưa miếng xúc xích giăm bông đã mở đưa cho chú chó con ở một khoảng cách an toàn.

Chú chó con tiến về phía trước hai bước, ngậm lấy, ngẩng đầu nhìn Lâm Yên Nhiên vài cái, sau đó lại bắt đầu chậm rãi ăn.

Cố Tư Nghiệp nhìn thấy chú chó con thực sự ăn trước mặt hai người, liền đem một ít chuyện mình biết về chó con cho Lâm Yên Nhiên nghe, "Bọn họ nói nó rất nhút nhát, buổi sáng dùng đồ ăn dụ như thế nào cũng không ra."

Lâm Yên Nhiên mở hộp thức ăn cho chó, cận thận cho nó ăn, cười nói, "Có lẽ là nó quá đói bụng."

Cố Tư Nghiệp cũng mỉm cười, "Cũng có thể là có duyên với cậu."

Cố Tư Nghiệp cụp mắt xuống khi nghĩ đến việc chú chó con trước đây chỉ có Lâm Yên Nhiên trong mắt, và cách nó từng bước đi về phía anh mặc dù rất sợ.

Hắn nhìn con chó con rồi lại nhìn Lâm Yên Nhiên, "Nó có vẻ rất thích cậu, cậu có thể đặt tên cho nó?"

Sau khi nghe Cố Tư Nghiệp nói, Lâm Yên Nhiên cúi đầu cũng nhìn chú chó con vài lần.

Nhát gan lại đáng thương, nhưng ánh mắt lại rất quật cường.

Cái ánh mắt này khiến anh nhịn không được nhớ tới chú chó nhỏ màu vàng mà trước kia anh bị lạc.

Khi nhìn anh cũng dáng vẻ như vậy.

Lâm Yên Nhiên cảm thấy những gì Cố Tư Nghiệp nói có phần đúng, dường như họ thực sự là định mệnh, ngay cả biểu hiện của chú chó con này cũng giống hệt nhau.

Vì thế anh nói, "Vậy gọi là Ultraman đi."

Năm đó khi bà ngoại bảo anh lúc năm tuổi đặt tên cho chú chó, anh cũng lấy cái tên này.

Khi đó, anh cảm thấy ánh mắt quật cường và mạnh mẽ của chú chó con này rất giống Ultraman.

Cái tên Ultraman độc đáo đến mức Cố Tư Nghiệp không thể không cười sau khi nghe nó.

Nhưng khi đang cười, trong tâm trí hắn trống rỗng trong giây lát.

Ultraman?

Cố Tư Nghiệp yên lặng đọc cái tên này một lần.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn nghe Lâm Yên Nhiên nhắc đến nó, nhưng trong đầu hắn giống như đã từng có đoạn ký ức này.

Vô cùng quen thuộc.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top