Chương 6

Cao Lương tay thì bị trói, mắt thì bị vải đen bịt kín, cái gì cũng không thấy.

Nhưng mới vừa rồi khi âm thanh thanh lãnh của nam nhân kia truyền đến, hắn không khỏi rùng mình, rõ ràng là ngày tháng tư ấm áp, hắn lại cảm thấy độ ấm bên cạnh thấp hơn rất nhiều.

Lý Trạm hơi nâng tay, Đổng Đống hiểu ý tiến lên cởi bịt mắt cho Cao Lương.

Cao Lương nhận ra người trước mắt này là Nhiếp Chính Vương, vội nơm nớp lo sợ dập đầu.

"Hôm nay ngươi rõ ràng hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, tại sao bọn họ nói ngươi canh giữ ở Phụng Tiên các?" Lý Trạm hơi cúi người nhìn tiểu nội thị trên mặt đất. Cao Lương không dám nhìn vào mắt y, cuống quít cúi đầu, thân thể nhịn không được run rẩy.

Người này ban ngày ở Ngự Thư Phòng vẫn là một bộ ôn nhuận khoan dung, không biết vì sao lúc này lại như băng giá bao phủ, một câu hỏi không hề có cảm xúc, đều làm người khác không rét mà run.

"Nô tài...... Nô tài đáng chết, thỉnh Vương gia thứ tội." Cao Lương vội dập đầu nói.

"Ồ?" Lý Trạm biểu tình thản nhiên như cũ, hỏi: "Ngươi vì sao đáng chết?"

Mồ hôi lạnh trên trán Cao Lương chảy ròng ròng, không dám ngẩng đầu nói: "Nô tài không nên vì muốn tiếp cận Vương gia, liền tự mình cùng người khác thay đổi vị trị...... Nô tài sau này không dám nữa, cầu Vương gia tha mạng."

"Ngươi đổi với ai?" Lý Trạm hỏi.

Cao Lương nhắm mắt nói: "Kỷ Khinh Chu!"

Lý Trạm nghe vậy ánh mắt mấy hơi cứng lại, thực mau liền khôi phục như thường. Một bên Đổng Đống thấy y không nói lời nào, mở miệng nhắc nhở: "Kỷ Khinh Chu này là ấu tử tiền thái phó Kỷ Văn Thừa, tiên đế xử hai vị công tử Kỷ gia lưu đày, không biết vì sao vị Kỷ tiểu công tử này tình nguyện tiến cung làm nội thị......"

"Ai đã đề nghị đổi chỗ?" Lý Trạm hỏi.

"Dạ...... Dạ......" Cao Lương quỳ xuống run rẩy nói: "Là Kỷ Khinh Chu đề nghị, nô tài là bị hắn dụ dỗ nên mới đồng ý! Cầu Vương gia minh giám, việc này đều là chủ ý Kỷ Khinh Chu!"

-----

Bên trong tiểu viện.

Đồ Đại Hữu ở trong phòng đi tới đi lui, mỗi khi nghe tiếng bước chân thị vệ tuần tra đi ngang qua, như chim sợ cành cong.

"Cao Lương này luôn thích bày trò, có thể tin tưởng sao?" Đồ Đại Hữu nhíu mày nói.

"Nếu hắn không ngốc, thì phải biết phân lượng của chính mình. Loại người như chúng ta nếu muốn giữ mạng, tuyệt đối không bán đứng đồng bạn. Hôm nay nếu hắn đem ta bán, ngươi cho rằng hắn có thể sống sao?" Kỷ Khinh Chu nói.

Đồ Đại Hữu nhìn về phía thiếu niên, liền thấy sắc mặt suy yếu nhưng biểu tình thập phần trầm ổn, không chút nào hoảng loạn. Hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi không sợ sao?"

"Sợ."

"Bất quá ta không sợ Cao Lương bán đứng ta, mà là......"

Mà là vị Nhiếp Chính Vương kia.

Cục diện trước mắt, Kỷ Khinh Chu chỉ có thể đánh cuộc một phen, đánh cuộc sự kiên nhẫn và bình tĩnh của Nhiếp Chính Vương, cược đối phương sẽ không vì chút tính kế nho nhỏ đêm nay mà vứt bỏ hình tượng khoan dung nhân từ mà y bày ra từ trước đến nay.

Mặc dù trong sách, Nhiếp Chính Vương đêm nay đại khai sát giới......

-----

Phủ Nhiếp Chính Vương.

"Kỷ Khinh Chu vì sao muốn đổi với ngươi?" Lý Trạm mở miệng hỏi.

"Hắn...... Hắn nói hắn không muốn nhìn thấy Vương gia, Diêu công công cố ý đề bạt hắn hầu hạ Vương gia, nhưng hắn không muốn cho nên mới tìm nô tài để đổi." Cao Lương nói tiếp: "Nô tài nhất thời hồ đồ, mới bị hắn dụ dỗ...... Vương gia thứ tội!"

Đổng Đống nghe vậy nói: "Đánh rắm, hắn không muốn đi lưu đày, tình nguyện tiến cung làm nội thị còn không phải là vì bớt chút cực khổ sao? Hầu hạ Vương gia là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được, sao hắn lại không muốn?"

"Đúng! Nô tài cũng nói như vậy." Cao Lương vội nói: "Nhưng Kỷ Khinh Chu nói...... Kỷ thái phó từng là thầy của Vương gia, mà hắn là con trai thái phó, không muốn để Vương gia nhìn thấy bộ dáng đắm mình trụy lạc, tham sống sợ chết của hắn, miễn cho bôi nhọ danh dự Kỷ gia trước mặt Vương gia."

Hắn vừa nói lời này ra, Lý Trạm hiển nhiên là giật mình.

Đổng Đống ở bên cạnh vô thức nhìn thoáng qua Lý Trạm, nhất thời không biết nên tiếp tục thế nào.

Cả kinh thành đều biết, khi Kỷ gia bị hạch tội, văn võ bá quan đều im như ve sầu mùa đông, không ai dám đứng ra nói chuyện thay Kỷ gia. Chỉ có Tam vương gia lúc đó, cũng chính là Nhiếp Chính Vương hiện giờ, trình Tiên đế không biết bao nhiêu tấu sớ.

Dù không cứu được Kỷ thái phó nhưng vẫn bảo mệnh được ba hài tử Kỷ gia.

"Ngươi sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng có đi qua Phụng Tiên các không?" Đổng Đống hỏi.

"Nô tài vẫn đang mặc quần áo của Kỷ Khinh Chu, tất nhiên là phải đổi lại, nếu không Diêu tổng quản biết được nhất định trách phạt nô tài." Cao Lương vội nói: "Đổi xong xiêm y trời đã tối, nô tài liền trở về."

"Lúc ngươi đi thì Kỷ tiểu công tử làm gì?" Đổng Đống hỏi.

"Hắn chạy trốn còn nhanh hơn nô tài." Cao Lương lại nói: "Kỷ tiểu công tử nhát như thỏ đế, căn bản là không dám ở Phụng Tiên các, trời tối hắn liền đứng ở ngoài hành lang chờ đợi, đổi xong quần áo hắn còn ồn ào muốn nô tài dắt hắn đi một đoạn, nô tài sợ gặp phải Diêu công công, nào dám đi với hắn."

Lúc này Lý Trạm có chút thất thần, khí lạnh trên người từ từ ẩn đi, Cao Lương thấy thế lá gan liền lớn, không đợi Đổng Đống dò hỏi, liền chủ động nói: "Bất quá Kỷ tiểu công tử chỉ sợ không ở bên cạnh Diêu tổng quản lâu nữa đâu, haizzz."

"Tại sao?" Đổng Đống nhịn không được hỏi.

Vẻ mặt Cao Lương giống như ý thức được bản thân nói nhiều, nhưng bị Đổng Đống dò hỏi lại không dám không đáp: "Nội Thị Ti ai mà không biết, Đồ công công vẫn luôn được Diêu tổng quản cố ý bồi dưỡng...... Giờ đột nhiên xuất hiện Kỷ tiểu công tử cũng được Diêu tổng quản coi trọng. Đồ công công bên ngoài thì yêu quý sư đệ, sau lưng...... Ha hả......"

Đổng Đống không có hứng thú đối với mấy chuyện lục đục nội bộ này, nghe vậy cũng không truy vấn, mà nhìn về phía Lý Trạm.

Lý Trạm vẫn luôn thất thần, dừng một lát mớinói: "Trước nhốt lại."

Hắn vừa dứt lời, Cao Lương vội dập đầu nói: "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng......"

Nhưng thực nhanh có người bịt miệng đem hắn kéo xuống.

Sau khi người bị lôi đi, Đổng Đống hỏi: "Vương gia có muốn tìm Kỷ...... Kỷ tiểu công tử tới hỏi chuyện?"

Lý Trạm ánh mắt thâm trầm nhìn về bóng đêm xa xăm, thật lâu không lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.

-----

Bên trong tiểu viện.

Đồ Đại Hữu đứng ở cửa, nhìn sắc trời dần dần sáng lên, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Trời đã sáng, bọn họ không có tới tìm ngươi!" Đồ Đại Hữu nói với Kỷ Khinh Chu.

Thiếu niên đã rất buồn ngủ, nghe vậy cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Không nghĩ tới Vương gia thật sự cho lệnh tôn mặt mũi!" Đồ Đại Hữu nói: "Nếu không nhờ lời ngươi bày cho Cao Lương, e rằng đêm qua khó thoát."

Kỷ Khinh Chu cười khổ nói: "Cao Lương nói, Vương gia chưa chắc sẽ tin tưởng hoàn toàn. Với tình huống đêm qua chỉ cần bình tĩnh lại liền có thể suy nghĩ cẩn thận, ta bất quá là đánh bậy đánh bạ...... Mục tiêu của người phía sau cũng không phải ta."

Cậu có thể hiểu được sự tình đêm qua, Lý Trạm không có khả năng không nghĩ ra.

Cho nên bây giờ thay vì gióng trống khua chiêng tìm kiếm cậu, chi bằng án binh bất động rồi truy tìm người khởi xướng sau màn .

Hiện giờ xem ra, Lý Trạm này thực sự rất bình tĩnh.

Kỷ Khinh Chu không khỏi đổ mồ hôi, cậu nghĩ sau này phải cẩn thận mọi nơi trong cung, nếu không vô ý sẽ rơi vào tay Nhiếp Chính Vương.

"Nhưng ta có chuyện không rõ." Đồ Đại Hữu nghi hoặc nói: "Tại sao ngươi phải để Cao Lương trước mặt Vương gia nói ta không dung ngươi?"

Kỷ Khinh Chu chống tay đứng dậy, sau khi nghỉ ngơi, vết thương trên người không còn đau lắm, cậu thử động một chút lập tức truyền đến đau đớn xé tim.

Kỷ Khinh Chu đỡ cánh tay Đồ Đại Hữu, mở miệng nói: "Đề phòng thôi, báo trước cho hắn biết."

Đồ Đại Hữu vẻ mặt mờ mịt, không hiểu ý của Kỷ Khinh Chu, bất quá không đợi hắn nghĩ xong, Kỷ Khinh Chu liền giơ tay nện một quyền vào mặt Đồ Đại Hữu.

Đồ Đại Hữu không đề phòng bị đấm một cái, đang muốn hỏi, Kỷ Khinh Chu lại cho thêm một quyền.

Bên kia, Diêu Trường An mới vừa rời giường, liền nghe được một trận đinh linh leng keng từ trong phòng Kỷ Khinh Chu truyền đến .

Lão bước nhanh đến, liền thấy hai tên đồ đệ của mình quần áo bất chỉnh, dây dưa trên đất, lúc lão bước vào thiếu niên cũng không có dừng tay, một phen cào cổ người khác, cào ra vài vết máu......

Diêu Trường An:......

Đồ Đại Hữu:......

Kỷ Khinh Chu:......

Mấy canh giờ sau, toàn bộ người của Nội Thị Ti đều bị gọi đến quảng trường nhỏ trước Ngự Thư Phòng.

Nhiếp Chính Vương lúc này kêu người qua đi, tìm lý do là phải tuyển tân tùy thị cho tiểu hoàng đế, nghe nói nội thị ở ngự tiền trước đây ít học, không thể hầu hạ tiểu hoàng đế đọc sách viết chữ. Tuy rằng tiểu hoàng đế được tiên sinh dạy dỗ, nhưng cũng không thể suốt ngày đi theo tò tò bên cạnh tiểu hoàng đế.

Chỉ có Kỷ Khinh Chu cùng Đồ Đại Hữu biết, tuyển tùy thị chỉ là ngụy trang mà thôi.

Về phần mục đích thực sự...... Chắc chỉ có Nhiếp Chính Vương rõ ràng nhất.

Đồ Đại Hữu cùng Kỷ Khinh Chu khập khiễng đi tới, dọc đường đi rước lấy không ít ánh mắt. Đồ đệ được Diêu tổng quản coi trọng nhất cùng tân hồng nhân* được đề bạt, thế nhưng mặt hai người đều sặc sỡ.

*người tâm phúc, người tin cậy

Bên ngoài Ngự Thư Phòng, tiểu hoàng đế năm tuổi đứng trước mặt Nhiếp Chính Vương, dường như cảm thấy nhàm chán, đôi mắt vẫn luôn nhịn không được nhìn ngó khắp nơi.

Đột nhiên, ánh mắt tiểu hoàng đế sáng lên, chỉ vào hai người khập khiễng cách đó không xa nói: "Hoàng thúc mau xem!"

Lý Trạm nghe vậy quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hai cái đầu heo mặc nội thị phục một đỏ một xanh, Đồ Đại Hữu cùng Kỷ Khinh Chu. Tiếng cười của tiểu hoàng đế đúng lúc vang lên, khiến mọi người sôi nổi nhìn về phía hai người, Đồ Đại Hữu cùng Kỷ Khinh Chu đột nhiên thành tiêu điểm trên quảng trường.

Đồ Đại Hữu:......

Kỷ Khinh Chu:......

Lý Trạm ánh mắt lơ đãng dừng trên cổ Đồ Đại Hữu, tình cờ nhìn thấy vết máu do ai đó cào ra. Mấy vết máu rất rõ ràng, cả hình dạng lẫn khoảng cách đều làm Lý Trạm cảm thấy có chút quen mắt. Hắn nhíu mày, cảm thấy vết máu để lại trên người mình tối hôm qua không thể hiểu được bỗng nhiên lại đau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top