chương 7
Lục Ân không đợi đáp lời đã chạy đi tìm khăn lụa của bản thân, càng chạy càng cách xa chỗ ban đầu. Đi sâu thêm vào trong, dần xuất hiện vài cây cổ thụ lớn.
Lục Ân dùng ánh mắt tinh tường giống như rada dò tìm, rất nhanh đã tìm thấy vật yêu thích của mình nằm chễm chệ dưới đất.
Lục Ân thở hắc ra một hơi, cuối cùng cũng tìm thấy, thì ra là ở đây, làm nàng tìm mệt muốn xỉu.
Cúi người nhặt khăn lên, phủi phủi vài cái cho sạch bụi rồi cất vào, nhưng đến lúc này nàng mới chú ý mình đã đi quá sâu vào trong, phải nhanh chóng đi ra trước khi bị lạc.
Khi nàng ra khỏi được rừng cây định tung tăng trở về thì nghe thấy tiếng chim hót chíp chíp liên tục níu chân nàng lại.
Lục Ân nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nơi phát ra âm thanh là một tán cây to của đại thụ, mà trên tán cây to nhất có một mỹ nhân với mái tóc dài ngồi dựa vào thân cây. Trên tay là một con chim hồng hạnh(1) cứ hót liên tục.
Mà vị mỹ nhân kia trông cũng rất vui, ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn về phía chú chim nghe nó hát.
Lục Ân bị dáng vẻ đẹp tựa tiên nữ kia hút hồn, cứ đứng thơ thẫn ở đấy ngắm nhìn nữ nhân trên cây.
Một nữ nhân mang nét đẹp cao quý, gương mặt tưởng như băng lãnh lại có ánh nhìn ấm áp như thế, môi đỏ tự nhiên lâu lâu lại cong lên như là đang cười sủng nịch với chú chim.
Đến lúc này Lục Ân mới biết tại sao các bậc đế vương ngày trước có thể làm tất cả, thậm chí đánh đổi cả giang sơn để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.
Nàng hiểu rồi, bởi vì nụ cười của mỹ nhân thật sự rất đẹp, đẹp đến yêu nghiệt.
Tim Lục Ân bất chợt trở nên đập loạn xạ hơn, cứ thình thịch...thình thịch như đánh trống.
Nó muốn cổ vũ nàng, muốn thôi thúc nàng tiến thêm về phía trước, muốn biết thêm về nữ nhân trước mặt, muốn hiểu nàng ấy, muốn cùng nàng ấy kết thân hơn.
Lục Ân nghe theo mách bảo của con tim, chân không còn tự chủ nữa mà tiến về phía nữ nhân hơn, mỹ nhân vẫn còn chăm chút nghe chim hót, vốn không hề hay biết có người vi say mê mà đi đến tiếp cận nàng ấy.
Mãi đến khi Lục Ân đến gần sát gốc cây thì người trên cây mới cảm nhận được khí tức có người lại, ánh mắt ôn nhu liền thay đổi trở nên sắc lạnh, quay sang lạnh giọng
"kẻ nào?''
Triệu Vũ Dương dùng ánh mắt sắc của thân nhìn đối phương, tay bất giác đưa về phía sau ra thế phòng thủ.
Chú chim hồng hạnh cũng cảm nhận được sát khí mà Triệu Vũ Dương toát ra, liền ngưng lại không hót nữa.
Triệu Vũ Dương quét như muốn giết người ra, bỗng chốc trông thấy đối phương, sát ý trong mắt cũng giảm đi đáng kể, là nàng ta
Lục Ân không hề sợ hãi trước khí thế ban nãy, mà chỉ ngẩng đầu lên hướng về Triệu Vũ Dương nở nụ cười tỏa nắng
"tiểu tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp''
Triệu Vũ Dương nheo mắt lại rồi lại dãn ra, nàng không đáp lại lời của Lục Ân mà tiếp tục nhìn chú chim hồng hạnh, chú chim cảm thấy không còn nguy hiểm nữa lại cất tiếng hót.
Lục Ân thấy nữ nhân trước mặt không để ý mình cũng không có tức giận, mà ngồi xuống dưới gốc cùng thưởng thức bài ca của chú chim, sau đó vỗ tay tán thưởng
"hót thật hay"
Chú chim hồng hạnh giống như nghe được tiếng khen ngợi của Lục Ân, dang rộng cánh vỗ vỗ, chíp chíp mấy tiếng rồi rời khỏi ngón tay của Triệu Vũ Dương, trực tiếp đậu trên vai của Lục Ân hót mấy cái giống như nịnh nọt, làm Lục Ân cũng vui vẻ cười ha ha, còn học theo sơn ca mà chu môi lên chíp chíp theo làm nó cao hứng vỗ vỗ cánh hưởng ứng.
Triệu Vũ Dương nhìn thấy một màn này cũng bất giác cong môi một chút, chu môi nhỏ như thế cũng đáng yêu đấy chứ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ tận sâu bên trong mà có lẽ, nàng cũng không phát hiện ra.
Nhảy khỏi tán cây rộng lớn, nhẹ nhàng tiếp đất đứng trước Lục Ân, lúc này mới lên tiếng
"thật hiếm khi thấy Hồng Anh lại thân với người lạ như vậy''
Lục Ân ngẩng đầu lên nở một nụ cười với Triệu Vũ Dương, còn lộ ra hai lúm đồng tiền, vui vẻ nói
"thì ra tên của nó là Hồng Anh, tiểu tỷ tỷ, đây là chim do ngươi nuôi sao?''
Triệu Vũ Dương vốn định muốn xuống đoạt lại chim rồi rời đi, lại bị nụ cười tỏa nắng của đối phương níu lại, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xuống cạnh Lục Ân đáp
"vô tình nhặt được''
Lục Ân nhìn thấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ngôi cạnh mình, tim lại không tự chủ đập loạn xạ lên.
Hồng Anh bên cạnh sau nhiều lần ca hát cũng thấm mệt, ngưng lại nghỉ ngơi, thấy chủ nhân của mình ở cạnh liền bước vài bước tìm vị trí an ổn, lại dụi dụi đầu lên ngón tay của nàng ấy.
"nhưng xem ra nó rất mến người''
Triệu Vũ Dương không nói nhiều, chỉ "ừm" một tiếng xác nhân, rồi lại dùng ngón tay trêu đùa với Hồng Anh.
Lục Ân lại tiếp tục nói
"ta tên là Lục Ân, còn tiểu tỷ tỷ tên gì?''
Triệu Vũ Dương không đáp lại nàng, chỉ vuốt ve đầu của Hồng Anh mấy cái rồi đứng dậy thả tung nó lên. Hồng Anh cũng vỗ đôi cánh màu xanh của mình bay thẳng vượt qua tầng tán mà ban nãy Vũ Dương ngồi.
Lục Ân nhìn theo thì phát hiện hóa ra là nó có một chiếc tổ nhỏ ở trên đó, là một tổ chim bằng gỗ trông giống một ngôi nhà nhỏ, là tiểu tỷ tỷ làm sao, thật đẹp.
Triệu Vũ Dương sau khi xác định được Hồng Anh đã vào nhà của nó thì phất tay áo rời đi.
Lục Ân trông thấy tiểu tỷ tỷ sắp rời đi, có chút gấp gáp đuổi theo
"tiểu tỷ tỷ, đợi đã. Ta vẫn chưa biết tên của ngươi''
Triệu Vũ Dương vốn định rời đi thật nhanh lại bị giọng nói ngọt ngào kia kéo lại, chỉ lạnh nhạt trả lời
"ta họ Triệu"
Rồi quay đầu lại nhìn Lục Ân với vẻ mặt bình thản
"nếu ngươi trở về hỏi danh tính vị họ Triệu ở cung Bạch Nguyệt mà còn dám đến đây lần nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết tên của ta''
rồi rời đi để lại Lục Ân đứng ở đó ngây ngốc
Mãi đến khi cung nữ cận thân của nàng là A Đinh tìm đến, liên tục gọi nàng
"tiểu thư, tiểu thư đã tìm được khăn lụa chưa?''
Lục Ân lúc này vẫn còn ngây ngốc, trong đầu vẫn chỉ có bóng dáng của mỹ nhân họ Triệu lúc nãy, đáp lại A Đinh trong vô thức
"tìm được rồi''
nàng tìm được người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt đó rồi, tìm được lí tưởng mới cho thanh xuân mơn mởn của nàng rồi.
A Đinh không hề biết chuyện vừa xảy ra, lại hỏi tiếp Lục Ân
"sao tiểu thư đi lâu vậy? hai vị chủ tử sớm đã làm cơm xong, đều đang đợi người về dùng''
Lục Ân không đáp, A Đinh lay lay người nàng gọi liên tục, sợ nàng bị cái gì dọa sợ rồi
"tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?''
Lục Ân lúc này mới hoàn hồn lại, gãi gãi má cười ngượng ngùng
"haha, ta không sao, đi, về ăn cơm''
Rồi kéo A Đinh chạy về hướng lãnh cung nhưng trên mặt lại rất vui vẻ, còn có tung tăng miệng nhẩm nhẩm một bài hát nào đó mà A Đinh không biết, chỉ nghe loáng thoáng
"tình yêu tới, tình yêu tới rồi"
(1) Ảnh của chim hồng hạnh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top