Chương 9. Huynh đệ tốt của đại ca💮💜
Uống sữa xong, Bạch Dĩ Lạc được Hồ Hậu đặt bên cửa sổ phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào cơ thể khiến người ta chỉ muốn ngủ một cách thoải mái.
Cho nên, Bạch Dĩ Lạc ghé vào trong ổ lại ngủ rồi, vẫn dang bụng ra khi ngủ.
Trong mộng, cậu lại nhìn thấy hoàn cảnh bi thảm của đời trước.
Cha chết, mẫu thân chết, ca ca tỷ tỷ đều chết...Bầu trời nhuộm đỏ máu...
Nhìn thấy màu đỏ tươi, Bạch Dĩ Lạc chợt tỉnh lại.
"A......"
【Làm ta sợ chết khiếp】
【Ta tưởng bi kịch lại xảy ra nhưng may mắn thay chỉ là một giấc mơ】
Bạch Dĩ Vân ở một bên đọc sách, nghe thấy thanh âm, vội đặt sách xuống nhìn sang. "Em út, làm sao vậy? Gặp ác mộng?"
Bạch Dĩ Lạc thấy Bạch Dĩ Vân liền nhếch nhác bò tới.
Thanh âm ủy khuất.
【Hmm, đúng là một cơn ác mộng khủng khiếp, đại ca ca ôm một cái】
Bạch Dĩ Vân ôm cậu vào lòng, vuốt lông cậu trấn an, "Chớ sợ chớ sợ. Đại ca ở đây, yêu ma quỷ quái đều không thể thương tổn em út chúng ta."
Y đã từ phụ thân mình biết Tiểu Thất đã chết một lần, mà kết cục của họ lần đó không mấy tốt đẹp.
Nhưng không sao cả, lần này họ sẽ ổn và hạnh phúc bên nhau.
Bạch Dĩ Vân nghĩ, nụ cười trên mặt càng ôn hòa hơn.
"Em út ngoan, Em út không sợ, đại ca sẽ bảo hộ em út."
Vừa nói xong, Bạch Dĩ Lạc vốn vẫn ổn, đã không kìm được nữa mà bật khóc.
"Oaoaoa..."
【 oa ——Người ca thân yêu của ta, người ca dịu dàng và ân cần nhất của ta.】
【Người đàn ông độc ác đó lại chặt đứt tay chân người ca hiền lành như vậy, sao có thể làm được, Ô Ô Ô...Đại ca thật đáng thương....】
【 ô ô ô...Đại ca của ta....】
Thành thật mà nói, nó hơi ồn, giống như một âm thanh ma quỷ xuyên qua tai.
Bạch Dĩ Vân nhíu mày, muốn bịt tai lại nhưng sợ tiểu gia hỏa trong tay nghi ngờ sẽ khóc dữ dội hơn nên đành phải nhịn, nhẹ nhàng dỗ dành. "Không khóc không khóc, đại ca ở đây, đại ca ở đây."
"Đại ca còn chưa có chết đâu."
"Không có thiếu tay hoặc chân."
"Sẽ không chết, sẽ không chết." Nói xong lời cuối cùng đều có chút bất đắc dĩ.
Nhưng đứa nhỏ nào đó chỉ khóc mà không nghe lời y nói chút nào.
"Em út ngoan, không khóc. Hay đại ca mang đệ đi xem thảo nguyên được không? Vừa lúc đại ca gặp được một người bạn tốt, mang em út đi xem."
Bạch Dĩ Vân hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng dỗ dành.
Vẫn chưa đến lúc phải ra ngoài, nhưng y không còn cách nào khác là phải đưa cậu ra ngoài đi dạo để đánh lạc hướng đứa con nhỏ trong tay mình.
Cũng vì đôi tai và bộ não của mình.
Bạch Dĩ Lạc vốn đang khóc đã nắm được mấu chốt, đôi mắt ngấn nước sáng lên.
【bạn tốt? Sẽ không gọi là Lam Chính Trạch đi.】
"Cậu ta gọi là Lam Chính Trạch, học thức uyên bác, có mối quan hệ tốt với đại ca."
Bạch Dĩ Vân vừa nói vừa quấn chăn cho tiểu gia hỏa và quan sát phản ứng của Bạch Dĩ Lạc.
Có thể nói ra tên Lam Chính Trạch, khẳng định có vấn đề.
【Thật sao?】
"Đi thôi, đại ca mang đệ đi xem thảo nguyên."
【Ca thân mến của ta ơi, còn thảo nguyên gì nữa, hắn tiếp cận ca là muốn báo mối thù giết cha, chính hắn làm hại ca đứt tay đứt chân đấy, còn đem chín cái đuôi của ca chém đó】
【Đại ca, đại ca ca, ca nghe ta nhanh tránh xa hắn ra】
Bạch Dĩ Lạc ôm tay Bạch Dĩ Vân, không ngừng "Anh anh anh", muốn cho Bạch Dĩ Vân biết cậu đang nói cái gì.
Nhưng Bạch Dĩ Vân vẻ mặt mờ mịt, làm Bạch Dĩ Lạc bất đắc dĩ cực kỳ.
【Sẽ thật tuyệt nếu ta có thể nói được. Có thể nói được chắc chắn có thể tránh được mọi thứ.】
【Chờ một chút, đại ca của ta thật sự không hiểu ta đang nói cái gì, anh anh anh...... Ô ô ô......】
【Hồ ly không hiểu được tiếng hồ hả???】
Lại bắt đầu gào, Bạch Dĩ Vân còn chưa kịp phản ứng, tai đã trực tiếp bị một đòn chí mạng, cũng không biết tại sao trọng tâm của mình lại chuyển động nhanh như vậy.
Quả nhiên đứa nhỏ mới sinh ra đều tràn đầy năng lượng.
Bạch Dĩ Vân xoa đầu Bạch Dĩ Lạc rồi bế ra ngoài.
Không nghĩ xem thảo nguyên kia, đừng đến đó. Hãy đắm mình dưới ánh nắng trong vườn.
"Em út ngoan, chúng ta phơi nắng nha."
"Anh anh anh......"
【Đại ca nghe không hiểu ta nói...... Thương tâm?_? Anh anh anh ~】
Bạch Dĩ Vân thở dài, không phải y không hiểu, mà là Bạch Dĩ Lạc lảm nhảm, không biết cậu đang nói cái gì.
Thật là đau đầu.
"Em út, đệ xem, con bướm."
Bạch Dĩ Vân duỗi tay, đem con bướm gọi lại đây, dừng ở trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Bạch Dĩ Lạc.
Nhanh chuyển sự chú ý, chịu không nổi.
Gào não nhân đều đau.
Con bướm đen trắng, có cánh màu vàng, vừa xuất hiện trước mặt Bạch Dĩ Lạc, đúng như dự đoán, khi nhìn thấy con bướm, cậu đã quay mặt đi.
Còn huy móng vuốt đi bắt con bướm.
Con bướm vỗ cánh, chậm rì rì bay.
Bạch Dĩ Lạc nâng móng vuốt, nhưng không nhấc cao được và không linh hoạt lắm.
"Anh......"
【Đừng chạy, đừng chạy nha.】
【Ta không ăn ngươi.】
Bạch Dĩ Lạc nhìn chằm chằm con bướm, ý đồ đứng lên, nhưng thất bại.
Dùng chân trước chống, không có cách nào thoát ra một chân để bắt con bướm.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm xuống ổ của mình.
Bạch Dĩ Vân ngồi ở một bên, chống cái trán, nhìn Bạch Dĩ Lạc bằng ánh mắt dịu dàng khi vỗ cánh trước con bướm, dùng tay điều khiển linh lực điều khiển con bướm bay đi.
Em út yên tâm, đại ca sẽ bảo vệ tốt cho đệ.
Chờ Bạch Dĩ Lạc chơi mệt và ngủ quên, Bạch Dĩ Vân phân phó nha hoàn chăm sóc cậu cho tốt trước khi rời Tê Khe Điện.
Vừa trở về cung Thái tử, y đã triệu tập người của mình.
"Chủ tử, có gì phân phó?"
Bạch Dĩ Vân đứng ở bên cửa sổ, bóng người phía xa, "Đi tìm hiểu chi tiết về Lam Chính Trạch, tìm hiểu mọi việc, nhất là cha hắn chết như thế nào".
"Tuân lệnh."
Mối thù giết cha, y không hề nhớ rằng mình đã giết hại những người vô tội.
Kia phụ thân hắn đến tột cùng là ai.
Bạch Dĩ Vân nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Mặc kệ là ai, ngươi muốn giết ta, ta tự nhiên phản kích.
Hắn không thể rời bỏ em út của mình mà không có một người đại ca này.
¥
Lại một ngày, Bạch Dĩ Lạc nói Tê Khê Điện nhàm chán, đòi ra ngoài đi dạo.
Hồ Hậu sợ cậu nghẹn buồn bực nên dẫn cậu đi dạo ngoài cung, có dịp Bạch Dĩ Vân lại đây, khiến cho Bạch Dĩ Vân dẫn cậu đi dạo trong hoàng cung, không thể ra Yêu Vương cung.
【wow, không khí trong lành có mùi dễ chịu quá.】
Bạch Dĩ Lạc nằm trong vòng tay của Bạch Dĩ Vân, tò mò thậm chí kích động nhìn bốn phía, nếu không phải Bạch Dĩ Vân ôm vô cùng chặt, sợ là muốn bay đi.
"Em út, ngoan ngoãn đợi."
Bạch Dĩ Vân ôm Bạch Dĩ Lạc vào lòng đang muốn nhảy ra nửa người, vỗ nhẹ đầu ra hiệu cho cậu an phận lại.
Sẽ thật khủng khiếp nếu rơi xuống.
Bạch Dĩ Lạc tuy nghịch ngợm, nhưng cũng nghe lời, nhưng chẳng được bao lâu liền quên, hưng phấn quay đầu nhìn xung quanh.
【Hồ nước? Có cá sao 】
【Muốn ăn cá 】
【Đại ca ca, câu cá câu cá 】
Tưởng tượng đến cá kho, cá nướng...... đủ kiểu ăn cá, Bạch Dĩ Lạc ứa nước miếng
Nhìn thấy tiểu gia hỏa trong tay mình chảy nước dãi, Bạch Dĩ Vân cười không khép miệng được, đồng thời lại bất đắc dĩ.
"Em út......" Như thế nào nước miếng đều chảy ra.
Chỉ có thể lấy khăn lau miệng cho cậu.
【 Ăn cá, đại ca ca, ăn cá ssi ~~】
【Yêu nhất đại ca ca ~】
【Đại ca ca ~】
Bạch Dĩ Lạc ôm lấy ngón tay của Bạch Dĩ Vân làm nũng, xoa xoa thân thể nhỏ bé.
Làm nũng.
Không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng được.
Không được, không thể thỏa hiệp.
Nhưng cậu nói yêu nhất đại ca ca.
Làm sao bây giờ, nhịn không được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top