Chương 78.79.80💮💜

Chương 78. Ta mang ngươi đi tìm ca ca

Bên trong phòng ghế lô, tiểu gia hỏa nằm rạp trên bệ cửa sổ, xuyên qua rèm trúc nhìn xuống đại sảnh bên dưới.

Hầu như các Yêu tộc có tên tuổi đều tụ họp tại đây.

【Hai người kia hình như là nhân loại.】

Bạch Dĩ Lạc chăm chú nhìn vào hai kẻ khoác áo choàng mỏng mảnh. Trên người họ không có yêu khí, nhưng lại có linh lực nhàn nhạt — rõ ràng là người tu tiên.

【Nhân loại sao lại xuất hiện ở Yêu giới?】

Bạch Dĩ Vân liếc mắt một cái, không mấy để tâm.

Xưa nay vẫn có người cảm thấy Yêu giới kỳ lạ, muốn tìm đến tận nơi xem thử.

Đã có thể tiến vào được, phần lớn đều là nhập cư trái phép.

Bởi vì Yêu giới, cấm nhân loại tiến vào.

Bạch Dĩ Vân ở bên cạnh vuốt ve đầu tiểu gia hỏa, xúc cảm rất tốt, sờ vào thật dễ chịu.

【 A, tiểu ca ca nha~】

【Tiểu ca ca làm sao lại tới đây?】

Thấy bóng dáng Hàn Diệp, tiểu gia hỏa tỏ ra hơi kích động.

Dường như Hàn Diệp cũng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một gương mặt nhỏ nhắn cười hì hì, còn vươn tay vẫy vẫy.

Hàn Diệp khẽ mỉm cười, cất bước đi lên lầu.

Ở một góc khác, Bạch Dĩ Lăng không biết Hàn Diệp là ai, bởi vì hắn chưa từng gặp qua.

Giờ phút này nhìn thấy y đường hoàng đi thẳng lên lầu mà không bị yêu phó ngăn lại, trong lòng cảm thấy không dễ chịu chút nào.

"Vì sao y có thể lên lầu chứ?"

Bạch Dĩ Lăng tức tối nghĩ. Bản thân dù sao cũng là Nhị gia của Bạch gia, có danh tiếng, có địa vị. Vậy mà một kẻ vô danh tiểu tốt cũng được phép lên tầng hai, còn hắn thì lại bị chặn ở dưới.

Một yêu phó bên cạnh khinh thường nói: "Người ta là Thái tử Thiên giới đấy."

Con trai độc nhất của Thiên Đế — chỉ có một người như vậy.

Sắc mặt Bạch Dĩ Lăng trắng bệch, cúi đầu uống trà, may mắn là giọng mình lúc nãy không lớn.

"Bạch đồng học, ngươi cũng ở đây à, thật là trùng hợp." Xa Quý cười tươi tắn bước đến, trực tiếp ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.

"Ngươi đến làm gì?" Bạch Dĩ Lăng có chút không muốn ngồi cùng Xa Quý, luôn có cảm giác con rắn này không có ý tốt.

"Ngươi có thể đến, thì ta không thể đến sao?"

"Buổi đấu giá này có ghi tên ngươi sao?" Bạch Dĩ Lăng nghiêng đầu, không muốn nói nhiều với hắn.

"Trong lòng ngươi có phải đang không cam tâm? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ, có một ngày khiến chúng yêu phải quỳ dưới chân mình?"

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Xa Quý khẽ mỉm cười: "Ta có một kế hoạch, có muốn nghe thử không?"

"Nếu thành công, phụ thân ngươi sẽ bước lên ngôi Yêu Vương, còn ngươi sẽ trở thành Thái tử được vạn yêu kính trọng. Còn ta, sẽ là thủ lĩnh của Xà tộc."

Bạch Dĩ Lăng siết chặt chén trà, "Không có hứng thú."

Xa Quý cười nhạt: "Không có gì đâu, coi như kể ngươi nghe một câu chuyện cười thôi."

Lầu hai, Hàn Diệp còn chưa kịp bước vào ghế lô của mình, thì một bóng dáng nhỏ nhắn đã vội vã từ trong phòng lao ra.

"Tiểu, tiểu nồi nồi." Đứa bé nhỏ mềm mại, giọng non nớt gọi lớn, giơ cánh tay nhỏ bé, ánh mắt lấp lánh mong chờ được ôm một cái.

Hàn Diệp mỉm cười dịu dàng, đưa tay bế tiểu đoàn tử lên, khẽ nâng cậu một cái, "Tiểu Lạc Nhi, sao lại ở đây?"

Bạch Dĩ Lạc ngoan ngoãn ôm lấy cổ y, đôi mắt tròn xoe đầy vui vẻ, nói ngọng nghịu: "Đại... nồi to nồi~"

Hàn Diệp khẽ cười ra tiếng, "Thì ra là Vân ca đưa ngươi tới đây à?"

Dù bọn họ đều là Thái Tử, nhưng Bạch Dĩ Vân lớn hơn Hàn Diệp tới cả ngàn tuổi, nên hắn vẫn giữ lễ mà gọi một tiếng "ca", cho dù thực lực hiện tại đôi bên khó mà phân cao thấp.

Bước vào trong phòng, Hàn Diệp đã thấy Bạch Dĩ Vân đang ngồi nghiêng ở cạnh bàn, tay nâng chén trà, khí chất nhàn nhã mà lạnh lùng.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

"Dĩ Vân ca."

"Ngồi đi." Bạch Dĩ Vân đặt tách trà sang một bên, ra hiệu cho Hàn Diệp ngồi xuống.

Sau khi ngồi, Hàn Diệp đặt tiểu đoàn tử lên đùi mình, chu đáo nhận lấy củ khoai lang đỏ mà thị vệ mang đến. "Vốn định vào cung tìm ngươi, không ngờ lại gặp ở đây."

"Đây, mang cho ngươi khoai lang đỏ này."

"Củ, củ ạ! Nồi nồi!" – tiểu đoàn tử vui vẻ reo lên.

Tiểu gia hỏa ôm củ khoai lang đỏ lớn hơn tay mình mấy lần, dựa vào trong lòng ngực Hàn Diệp, lột vỏ khoai lang đỏ.

Sợ tiểu gia hỏa làm rơi, Hàn Diệp lấy muỗng nhỏ từ một bên đưa cho cậu.

"Ăn từ từ."

"Ân ân." Tiểu gia hỏa ăn khoai lang đỏ, Hàn Diệp liền bắt đầu thảo luận với Bạch Dĩ Vân về buổi đấu giá hôm nay.

"Nghe nói hôm nay có Nam Hải dạ minh châu, tỷ lệ không tồi."

"Dạ minh châu không hiếm lạ, hiếm lạ chính là thiên linh quả." Bạch Dĩ Vân vừa xoa khóe miệng cho tiểu gia hỏa, vừa ôn nhu nói.

Thiên linh quả, một loại quả mọng trong suốt, hình dáng giống trân châu, ẩn chứa linh khí phong phú, nghe nói có thể cứu người sắp chết, kéo họ từ quỷ môn quan trở về.

Thời gian càng lâu, linh khí và dược hiệu càng tinh thuần. Có thể nói, đêm nay tham gia đấu giá, đại đa số mọi người đều vì thiên linh quả.

"Dĩ Vân ca, muốn mua thiên linh quả hôm nay sao?"

Bạch Dĩ Vân ánh mắt ôn nhu, "Ta tất nhiên là không cần, muốn mua để tặng cho Lạc Lạc."

Sinh nhật của tiểu gia hỏa sắp tới, đúng dịp tặng cho cậu món quà sinh nhật.

Bạch Dĩ Lạc quay đầu nhìn vẻ mặt ôn nhu của Bạch Dĩ Vân, đưa muỗng khoai lang đỏ đầy bùn đến cho hắn. "Nồi nồi thứ ~"

Bạch Dĩ Vân mỉm cười: "Ca ca không ăn, Lạc Lạc ăn."

Hàn Diệp nhìn về phía trong lòng ngực của mình, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đang ăn khoai lang đỏ, sờ đầu của cậu mà cười.

Nhìn thấy tiểu đoàn tử ngoan ngoãn như vậy, ai lại không muốn đem tất cả thứ tốt nhất dành cho cậu?

Đấu giá hội rất nhanh sẽ bắt đầu.

Âm thanh phía dưới, từng vật phẩm lần lượt được đưa lên, Hàn Diệp chống cằm, ngồi bên cửa sổ. Một tay che chở cho tiểu gia hỏa, ngăn không cho cậu bị ngã xuống.

Bạch Dĩ Vân ngồi ở bàn phía sau, thong thả uống trà, mắt vẫn theo dõi cuộc đấu giá đang diễn ra.

【Thanh kiếm kia thật đẹp 】

【Đó là cái gì, màu đỏ, đẹp 】

【Cái rương lớn như vậy, trang trí giống một con cá sao?】

Bạch Dĩ Lạc nằm trong lòng Bạch Dĩ Vân, nghe được xung quanh những âm thanh đấu giá nhưng không mấy quan tâm.

Nhìn một chút rồi chán nản, tiểu gia hỏa nhẹ nhàng bò xuống ghế, tiến lại bên cạnh Bạch Dĩ Vân. "Nồi nồi, vây vây."

Tiểu gia hỏa ngáp một cái.

Bạch Dĩ Vân dịu dàng bế cậu lên, nhẹ nhàng vỗ về, "Ngủ đi, đại ca ở đây."

Tiểu gia hỏa, cảm nhận được sự ấm áp từ Bạch Dĩ Vân, dựa vào ngực hắn và nhanh chóng nhắm mắt ngủ say.

Trong không gian yên tĩnh của căn phòng, Hàn Diệp giữ một không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng khép kín không gian xung quanh để tiểu gia hỏa có thể ngủ ngon.

Nhưng Bạch Dĩ Lạc không ngủ lâu, liền tỉnh lại. Khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại Lạc Thanh Trúc.

"Thỏ Thỏ, nồi nồi lặc?" Tiểu gia hỏa xoa mắt hỏi.

Lạc Thanh Trúc đi đến, bế cậu lên, cẩn thận đổ nước cho cậu uống. "Hai vị Thái Tử điện hạ đều ra ngoài để lấy đồ đã chụp, một lát sẽ trở về."

Đây là quy định của đấu giá hội, bất kể ngươi là ai, chỉ cần mua được đồ vật, đều phải đến nhà kho để xác nhận chính mắt, sau đó mới có thể mang đi.

Đây cũng là để phòng ngừa xảy ra sự cố.

Uống xong nước, tiểu gia hỏa giơ tay về phía Lạc Thanh Trúc, "Sớm, sớm nồi nồi."

Cậu không muốn ở lại đây.

Cảm giác không quen thuộc với hương vị xung quanh khiến trong lòng cậu có chút không thoải mái. "Được, thuộc hạ sẽ dẫn chủ tử đi."

Đêm dà, thời tiết lạnh, Lạc Thanh Trúc từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng, khoác lên người tiểu gia hỏa, rồi mới dẫn cậu ra ngoài.

Họ tìm một yêu phó hỏi thăm, rồi tiến vào lầu một.

Vừa đến chỗ ngoặt, lại đụng phải Bạch Dĩ Lăng.

Nhìn thấy hắn, Lạc Thanh Trúc trong mắt mang lên cảnh giác cùng đề phòng.

"Lạc Lạc." Bạch Dĩ Lạc quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Bạch Dĩ Lăng.

"Nồi nồi hảo." Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn chào hỏi, dường như vì có chút không thoải mái mà không tiếp tục nói gì thêm.

Bạch Dĩ Lăng siết chặt nắm tay, nhớ đến lời của Xa Quý, hắn nở nụ cười, giọng điệu ôn nhu: "Lạc Lạc muốn đi đâu không?"

"Sớm nồi nồi."

"Vậy ta có thể dẫn ngươi đi không?" Hắn giơ tay về phía tiểu gia hỏa, nhưng lại không ngờ rằng Lạc Thanh Trúc sau đó lùi lại hai bước, rút thanh kiếm, chặn ngang trước mặt hắn.

"Không làm phiền Bạch công tử, ta mang chủ tử đi là được."

"Còn thỉnh Bạch công tử nhường đường."

Vừa dứt lời, tiểu gia hỏa liền giơ tay về phía Bạch Dĩ Lăng, "Nồi nồi ôm."

【 Ta thật sự muốn xem ngươi định làm gì.】

"Chủ tử!" Lạc Thanh Trúc không đồng ý.

Bạch Dĩ Lạc dựa vào mặt hắn một chút, ngay sau đó, trong lòng ngực tiểu gia hỏa không thấy tăm hơi.

"Nồi nồi, đi."

"Được, Lăng ca ca mang ngươi đi tìm Bạch đại ca."

---------------

Chương 79. Bắt lấy bọn họ cho ta

"Dĩ Vân ca sao không đi?" Hàn Diệp khó hiểu nhìn về phía Bạch Dĩ Vân, người đang đứng ở một góc.

Theo ánh mắt của hắn, Hàn Diệp liền thấy một yêu tộc lạ mặt đang ôm Bạch Dĩ Lạc đi.

"Yêu này cũng là hồ ly, chẳng lẽ là người thân của Dĩ Vân ca?" Hàn Diệp có thể nhận ra rằng hồ ly này có chút huyết mạch liên quan đến Bạch Dĩ Vân.

"Ừ, nhưng yêu này chắc chắn có ý đồ không tốt." Bạch Dĩ Vân ánh mắt trở nên nặng nề, môi mỏng khép lại thành một đường thẳng.

Ban đầu, Bạch Dĩ Vân chỉ nghĩ rằng Bạch Dĩ Lăng chỉ là một người đọc sách, cho dù trong đầu có một chút kiến thức thì cũng không thể tạo ra sóng gió gì, ai ngờ hôm nay lại có gan lớn như vậy, cư nhiên dám ôm Lạc Lạc đi.

Là ai đã nói gì đó bên tai hắn?

"Dĩ Vân ca, bọn họ đã đi ra ngoài."

Bạch Dĩ Vân chuyển ánh mắt xuống, hơi nghiêng về một bên, "Đi theo, cần phải bảo vệ an toàn cho tiểu điện hạ."

Tiểu gia hỏa thích chơi, vậy để thằng bé chơi.

Một làn gió nhẹ phất qua, vài bóng dáng nhanh chóng biến mất.

"Ta đi xem, Thái Tử cần phải đi cùng không?"

Hàn Diệp gật đầu: "Cùng đi."

Y có chút không yên tâm về tiểu đoàn tử.

Bạch Dĩ Lăng ôm Bạch Dĩ Lạc, bước đi trên con phố vắng vẻ, càng đi càng thấy hoang vắng, phía sau, Lạc Thanh Trúc cảm thấy càng lúc càng không thích hợp.

"Bạch công tử, ngươi muốn mang tiểu điện hạ đi đâu?"

Lạc Thanh Trúc tiến lên vài bước, ngăn lại Bạch Dĩ Lăng, trong ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo.

Nhưng đột nhiên, xung quanh lao tới rất nhiều yêu tộc lạ, đủ mọi chủng loại.

Lạc Thanh Trúc rút kiếm, chỉ thẳng vào Bạch Dĩ Lăng, "Thả chủ tử của ta ra!"

Bạch Dĩ Lăng cười khinh miệt: "Ngươi nghĩ mình có thể đánh thắng tất cả bọn họ sao?"

"Vậy ngươi thử xem!" Lạc Thanh Trúc ánh mắt kiên quyết, không chút nào lùi bước. "Chủ tử, lại đây."

Bạch Dĩ Lạc duỗi tay nhỏ, muốn với lấy Lạc Thanh Trúc, nhưng lại bị Bạch Dĩ Lăng giữ chặt cơ thể nhỏ bé của mình, không cho cậu đi.

"A..." Tiểu gia hỏa bắt đầu loạn lên.

Cậu tiếp tục ra tay đá chân, khiến Bạch Dĩ Lăng phải lùi về phía sau.

"An phận một chút! Nếu không ta sẽ giết ngươi!"

Bạch Dĩ Lạc bĩu môi, oa một tiếng khóc, tay nhỏ không ngừng vỗ vào mặt Bạch Dĩ Lăng, làm cái đầu nhỏ của cậu lắc lư theo từng cú vỗ.

"Xấu xa..."

"Hư, nồi nồi!"

Bang ——

Lại một cú vỗ từ tiểu bàn tay.

Bạch Dĩ Lăng tức giận hoàn toàn, bắt lấy cánh tay nhỏ của Bạch Dĩ Lạc, ném cậu ra xa.

"Chủ tử!" Lạc Thanh Trúc chạy vội đến, dang tay đỡ lấy.

Cậu bé lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại.

"Chủ tử, không sao chứ?"

Bạch Dĩ Lạc nắm chặt quần áo của Lạc Thanh Trúc, "Không."

Bạch Dĩ Lăng nhìn chằm chằm vào hai người, đôi mắt lạnh lẽo không hề có chút hoảng loạn hay sợ hãi. "Bắt lấy bọn họ!"

Gương mặt của Bạch Dĩ Lăng lộ ra vẻ tàn nhẫn, ánh mắt hắn không có chút ấm áp nào khi nhìn về phía Lạc Thanh Trúc và Bạch Dĩ Lạc.

Hai người này vẫn còn có giá trị đối với hắn, hắn phải bắt họ lại!

"Chủ tử, tiểu tâm chút." Lạc Thanh Trúc nắm chặt kiếm, đứng dậy, còn Bạch Dĩ Lạc thì đứng bên cạnh, nắm chặt tay nhỏ bé của mình, vẻ mặt có chút căng thẳng.

"Tư nói."

Cảnh tượng này càng thêm căng thẳng và mãnh liệt.

Bạch Dĩ Lạc chỉ cần một ánh mắt, lập tức bộc phát ra linh lực cực kỳ mạnh mẽ. Một luồng kim sắc và lam sắc quang mang vọt lên, bao phủ quanh người cậu. Linh lực mạnh mẽ đến mức khiến cho Yêu tộc xung quanh không thể động đậy, bị ấn chặt xuống mặt đất như bị khóa chặt.

Lạc Thanh Trúc không hề do dự, lập tức vung kiếm tấn công. Kiếm phong sắc bén, từng chiêu từng thức đều mạnh mẽ và không hề nương tay, như một cơn gió lốc tấn công về phía Bạch Dĩ Lăng. Mỗi động tác đều là một cuộc tấn công chí mạng, không hề có chút do dự hay thương xót.

Bạch Dĩ Lăng mặc dù là Hồ tộc, nhưng linh lực của hắn lại yếu ớt vì khuyết tật thể chất. Dù vậy, hắn cũng từng được huấn luyện chuyên sâu, đặc biệt là đối đầu với Lạc Thanh Trúc, nhưng trong tình huống này, rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Lạc Thanh Trúc.

Lực lượng và kỹ năng của Lạc Thanh Trúc vượt trội, khiến cho Bạch Dĩ Lăng gặp khó khăn trong việc đối phó.

Xoạt ——

Quần áo bị xé rách, máu tươi chảy ra.

Bạch Dĩ Lăng nhìn Lạc Thanh Trúc đầy hùng hổ, lập tức quay người chạy trốn.

Vài bóng dáng màu đen nhanh chóng lao xuống, trong tay cầm trường kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Không nói một lời, chúng lập tức nhắm vào Bạch Dĩ Lăng ra tay.

Đột nhiên, một làn sương mù dày đặc bao phủ, từ từ che phủ tất cả xung quanh.

Lạc Thanh Trúc cảm thấy đầu óc mình dần dần trở nên mơ hồ, cơ thể bắt đầu mất đi sức lực. Sương mù độc đã khiến hắn không còn đủ tỉnh táo để chiến đấu hay bảo vệ tiểu gia hỏa.

Chỉ kịp ôm lấy Bạch Dĩ Lạc, nhưng sự xuất hiện của một tấm lưới lớn bất ngờ rơi xuống, cuốn lấy cả hai người. Lạc Thanh Trúc nỗ lực giãy giụa, nhưng không còn sức lực, cơ thể đã hoàn toàn bị bao trùm trong cái lưới.

Ngay khi sương mù tan đi, mọi thứ xung quanh trở lại yên tĩnh. Bạch Dĩ Lăng đã biến mất không dấu vết, cùng với Lạc Thanh Trúc và Bạch Dĩ Lạc cũng không còn bóng dáng. Dù có mấy người bảo vệ đi cùng, nhưng họ cũng không thể đứng dậy, bị sương mù độc làm cho bất tỉnh.

Tình hình trở nên cực kỳ nguy hiểm, nhưng không một ai có thể giúp đỡ, mọi người đều đã bị đánh bại.

Bạch Dĩ Vân và Hàn Diệp đến nơi, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng họ không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng.

"Điện hạ, tất cả mọi người đều bị mê hoặc."

"Tiểu điện hạ và Lạc Thanh Trúc đều không có ở đây."

Bạch Dĩ Vân quan sát xung quanh một lúc, nhíu mày rồi bước về phía trước.

Tiểu gia hỏa sẽ không làm bậy, nếu cậu không muốn đi theo thì không ai có thể ép buộc được cậu, huống chi bên cạnh còn có Lạc Thanh Trúc bảo vệ.

Cho nên, thằng bé là cố ý sao?

Bạch Dĩ Vân đi được hai bước đột nhiên dừng lại, ánh mắt của hắn rơi xuống dưới chân, nơi đó có một viên đá màu tím lóe lên trong ánh sáng, chiếu vào mắt hắn.

Lưu ảnh thạch.

Hắn nhanh chóng nhặt lên, rót linh lực vào viên đá. Một vài hình ảnh rõ ràng liền xuất hiện trước mắt, cùng với thanh âm đặc biệt rõ ràng.

"Nồi to nồi, oa, oa đi khang khang nha."

"Xà, xà cùng hồ hồ."

"Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ bồi, bồi oa."

Bạch Dĩ Vân bật cười, một chút cũng không thấy tức giận, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật sự là thú vị, thậm chí có thể nói nhiều như vậy trong một lần.

"Người tới, đi tra yêu học viện, Xa Quý."

Trước mắt ở Vạn Yêu Thành, cùng Xà tộc có chút quan hệ cũng chỉ có Xà tộc trưởng lão nhi tử, Xa Quý.

Hàn Diệp tiến lên, "Không tìm Tiểu Lạc Nhi sao?"

Vậy tiểu đoàn tử này chắc chắn sẽ không sợ hãi chứ?

"Cho thằng bé chơi một lát đi."

"Yên tâm, tìm được Xa Quý, là có thể tìm được Bạch Dĩ Lăng,. Đến lúc đó, Lạc Lạc ở đâu sẽ biết."

Bạch Dĩ Vân và Hàn Diệp cùng nhau rời đi, hướng về yêu học viện nơi Xa Quý có thể tìm thấy. 

Hàn Diệp không yên lòng về tiểu gia hỏa, dù Bạch Dĩ Vân có nói yên tâm, nhưng trái tim y vẫn lo lắng. Lạc Lạc là người quan trọng đối với bọn họ, y không thể ngừng nghĩ về việc tiểu gia hỏa đang ở đâu và liệu có an toàn không.

Dù sao, khi muốn bắt đồ vật thì đã bắt được rồi, nên chỉ cần ở lại Yêu giới thêm vài ngày

......

Trong động tối tăm, Bạch Dĩ Lạc tỉnh lại từ cơn hôn mê, cậu dụi mắt rồi bò dậy, ngồi thẳng dậy. "Thỏ Thỏ......" Xung quanh không có tiếng đáp lại.

Bạch Dĩ Lạc chu môi, nhìn vào bóng tối dày đặc của động, từ vòng trữ vật lấy ra một viên dạ minh châu.

Khi dạ minh châu xuất hiện, nó chiếu sáng toàn bộ huyệt động, giúp Bạch Dĩ Lạc nhìn thấy Lạc Thanh Trúc ở gần đó.

'Nha, Thỏ Thỏ.' Cậu bò dậy, từng bước một tiến lại gần, trên mặt đất là những viên đá vụn lớn nhỏ không đều, cậu không cẩn thận ngã nhào."

Dạ minh châu rơi xuống, tay chân đều bị trầy, đầu gối còn đau.

"Bố khóc bố khóc."

Tiểu gia hỏa bò dậy, vỗ vỗ tay nhỏ, nhặt lại dạ minh châu đã rơi xuống, ôm nó vào lòng ngực, cẩn thận tiến về phía Lạc Thanh Trúc.

Khoảng cách không xa, chỉ một lúc sau đã đến nơi.

Đến gần Lạc Thanh Trúc, tiểu gia hỏa kéo kéo quần áo của hắn, sau đó xoa xoa khuôn mặt hắn, rồi lại nắm lấy mũi hắn. "Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ."

Cuối cùng, Lạc Thanh Trúc tỉnh lại, vừa mở mắt liền há miệng thở dốc.

Nhìn thấy Bạch Dĩ Lạc trước mặt, còn có bàn tay nhỏ của cậu, Lạc Thanh Trúc cũng hiểu ra mọi chuyện.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của cậu, ngồi dậy và ôm cậu vào trong ngực. 'Chủ tử, có bị sao không?'

Tiểu gia hỏa đầu óc quay cuồng, chỉ còn biết nhìn xung quanh, mơ hồ. "Mị có ~"

"Không có sao?"

"Ân ân."

Lạc Thanh Trúc cầm lấy Dạ Minh Châu, rồi kéo tay nhỏ của tiểu gia hỏa lại, lộ ra vết thương nhỏ trên lòng bàn tay trắng nõn.

"Hì hì." Tiểu gia hỏa cười ngoan ngoãn.

Lạc Thanh Trúc lấy từ bên người ra một hộp thuốc mỡ, thật cẩn thận thoa thuốc lên vết thương.

Thuốc mỡ này vẫn là do hắn nhờ nhị điện hạ lấy về, vì sợ tiểu gia hỏa không chú ý mà bị thương.

Giờ xem ra, vẫn phải thận trọng hơn một chút.

"Không được chạm vào, một lát sẽ khỏi thôi."

"Ân ân."

Lạc Thanh Trúc bế tiểu gia hỏa lên, một tay cầm Dạ Minh Châu, mắt nhìn xung quanh.

Cảm giác chung của hắn là nơi này thật âm u và tĩnh mịch.

---------------

Chương 80. Trời đất bao la, nhưng lòng dạ con người còn rộng lớn hơn.

"Chủ tử, ôm chặt ta."

"Ừm."Bạch Dĩ Lạc nắm thật chặt cánh tay, ngoan ngoãn ôm cổ Lạc Thanh Trúc, đôi mắt không ngừng đánh giá xung quanh.

Một con đường kéo dài phía trước, đến khi gần tới cửa động, một tia sáng yếu ớt lóe lên.

Lạc Thanh Trúc cẩn thận thu dạ minh châu vào, ôm Bạch Dĩ Lạc một cách nhẹ nhàng, từ từ bước qua.

Bên ngoài, lửa trại bắt đầu le lói, một vài Yêu tộc tụ tập lại nói chuyện, ngọn lửa sáng rực chiếu lên một con gà đang được nướng trên giá.

Ngửi thấy mùi hương từ hồ ly nhãi con, một con yêu khẽ liếm môi.

Gà quay 

Thơm quá.

"Vậy hai nhãi con này xử lý thế nào?"

"Không biết, bên kia vẫn chưa có tin tức gì."

"Vậy phải để như vậy sao?"

"Chỉ có thể như vậy, dù sao nơi này một lúc cũng không tìm ra."

"Đi thôi, họ trả bao nhiêu tiền?"

"500 lượng hoàng kim, chỉ đưa có 300."

"Cái gì? Còn thiếu hai trăm kia à?"

"Họ nói là sẽ mang đến khi đến lúc nghiệm thu."

"Bao lâu nữa mới đến?"

"Chưa nói."

Một con yêu đưa tay đỡ trán, vẻ mặt có chút đau đầu. "Ta đi xem hai nhãi con đó."

Nghe thấy có yêu tộc muốn lại đây, Lạc Thanh Trúc ôm tiểu gia hỏa quay lại trong động, nấp vào góc tối.

Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, ánh lửa cũng mỗi lúc một sáng hơn.

Ánh lửa chợt lóe, một nam tử xuất hiện ở trước mặt. "Tỉnh?"

[Không nên tỉnh sớm như vậy, chẳng lẽ lão tứ lại pha sai thuốc rồi? ]

[Thằng nhóc lão tứ này, bảo nó đừng có xem mấy cái thoại bản nữa, lại còn lộng dược, thật là không nghe lời.]]

[Muộn hay sớm gì cũng phải đem cái thoại bản đó đốt hết.]

"Tô tô ~" hồ ly nhãi con ngoan ngoãn, đôi mắt chớp chớp, mềm mại và đáng yêu.

Nam tử lạnh lùng, có phần mềm lòng.

Lạc Thanh Trúc nhìn thấy chủ tử của mình bán manh, đắn đo một chút mới hiểu ra.

Chắc là do đói bụng, đang nghĩ đến con gà quay bên ngoài.

Đúng lúc này, bụng của Bạch Dĩ Lạc cũng bắt đầu vang lên những tiếng "lộc cộc".

Nam tử nhìn thấy cảnh tượng dễ thương như vậy cũng không suy nghĩ nhiều. "Ra đây đi." Hắn cầm đuốc đi phía trước.

Bạch Dĩ Lạc cười với Lạc Thanh Trúc, bàn tay nhỏ nhắn thuần thục đặt lên vai hắn. "Đi thôi~"

Ăn thịt thịt lâu rồi.

Lạc Thanh Trúc bế Bạch Dĩ Lạc lên và đuổi theo bước chân nam nhân.

Trời đất bao la, nhưng chủ tử bụng là lớn nhất.

Chờ bọn họ vừa rời đi, mấy Yêu tộc còn lại liền thăm dò tiến đến.

"Lão nhị, sao lại mang bọn họ ra ngoài?" Một yêu tộc hỏi.

Bị gọi là "lão nhị," nam tử đi tới vị trí ngồi của mình, "Phóng tầm mắt ra phía dưới an toàn một chút."

Hắn kéo xuống một cái đùi gà, làm trò với các huynh đệ khác, rồi đưa cho béo oa oa. "Ăn đi, đừng nói là chúng ta ngược đãi ngươi."

"Cua cua, tô tô." Béo oa oa bắt lấy đùi gà, há miệng lớn gặm, tám cái răng nhỏ chỉ làm cho da gà bị xé nát.

Liếm liếm miệng, hương vị thơm ngon, béo oa oa đáng thương nhìn về phía Lạc Thanh Trúc. "Thỏ Thỏ......"

Ô ô ô... Ta không thể cắn nổi.

Quá thương tâm.

Sớm muộn gì, một tay sẽ cầm đùi gà, tay kia cầm móng heo.

Ngao ô ngao ô.

Lạc Thanh Trúc dùng khăn lau sạch đùi gà, cẩn thận dùng tiểu đao tách thịt gà, chia thành những miếng nhỏ vừa với miệng tiểu gia hỏa, rồi chậm rãi đút cho cậu ăn.

"Cua cua, Thỏ Thỏ."

Tiểu gia hỏa ngồi trên đùi Lạc Thanh Trúc, há miệng nhỏ nhắn, từng ngụm một ăn, vui vẻ đến nỗi đầu cứ ngoẹo qua ngoẹo lại. "Thỏ Thỏ, cho."

Ăn được vài miếng, tiểu gia hỏa lại đẩy miếng thịt trước mặt mình tới miệng Lạc Thanh Trúc. "Cho sao ~"

Thấy cậu nhíu mày, Lạc Thanh Trúc liền đem miếng thịt ăn hết, không muốn làm cậu thất vọng.

Yêu tộc tu luyện đến một mức độ nhất định có thể không cần ăn, nhưng họ vẫn thích những món ngon, yêu thích thưởng thức đồ ăn.

Bọn họ còn nhỏ, năng lực chưa đủ, vẫn cần dùng thức ăn để duy trì thể lực.

Những yêu tộc ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn nhau.

[ Con thỏ này có nhẫn trữ vật, có nên lấy không?]

[ Đồ vật đã nhận chủ, lấy cũng không dùng được đâu. ]

[Lau đi dấu vết là được rồi.]

[Vậy lấy? ]

[ Lấy cái gì mà lấy, một đứa bé có đồ vật còn nhớ mãi, là thiếu ngươi ăn hay thiếu mặc. ]

Bị rống lên một câu, bọn họ liền sôi nổi tỏ ra không dám tiếp tục trò chuyện.

Không ngờ, những lời này lại lọt vào tai béo oa oa.

Bạch Dĩ Lạc đảo mắt, mở miệng ăn xong miếng thịt.

Cũng không hiểu vì sao, cậu giống như chỉ có thể nghe thấy những tiếng lòng xấu, còn với những người tốt, cậu thỉnh thoảng mới nghe được, nhưng phần lớn thời gian thì không nghe thấy gì cả.

Thật không ngờ, cái bàn tay vàng của cậu cũng có lỗ hổng.

Quá đáng khi dễ hồ ly nhãi con.

Bạch Dĩ Lạc cắn hàm răng, cảm thấy không vui.

"Chủ tử, ăn no rồi à?" Lạc Thanh Trúc nhẹ giọng hỏi.

Bạch Dĩ Lạc gật đầu, "Ân."

Nhìn về phía lão nhị đang sưởi ấm bên cạnh, Bạch Dĩ Lạc đứng dậy đi tới, kéo kéo quần áo của hắn, "Tô tô, sữa."

Lão nhị:???

[Ta nghe thấy gì vậy? Nhãi con này tìm lão nhị đòi sữa? Nó không sợ lão nhị đem nó hầm sao? ]

[Trời ơi, ánh trăng đêm nay sao mà giống như ở dưới chân núi vậy. ]

[Ta có vẻ như chưa tỉnh ngủ. ]

"Tô tô, thứ, sữa." Tiểu gia hỏa chép chép miệng nhỏ, một bộ dáng vội vàng.

Lão nhị kéo tay nhỏ của cậu ra, hơi giận dữ, "Không có sữa."

"Một bên đợi đi."

[Bị bắt mà còn tưởng uống sữa, ai mà có thể chịu đựng được sự ngây ngô này.]

Vừa dứt lời, tiểu gia hỏa liền đỏ bừng mắt, bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc được.

[ Xong rồi, lão nhị lại làm cho cậu khóc rồi. ]

[Nhanh lên! Che lại lỗ tai! Tiếng khóc của tiểu hài nhi đáng sợ nhất! ]

"Oa ——"

Quả nhiên, bọn họ mới vừa che lại lỗ tai, bén nhọn tiếng khóc truyền đến.

Lão nhị khẽ nhếch miệng, có chút bị dọa rồi.

"Lão nhị, ngươi mau dỗ đi!"

[ Thật là đáng sợ cái tiếng khóc này. ]

"Mau dỗ đi!"

Lão nhị hoảng hốt, không biết phải làm sao, vội vàng giữ chặt tay nhỏ của béo oa oa trước mặt, "Không phải đâu, ngươi đừng khóc."

"Oa ô ô ô......" Tiểu gia hỏa ngửa đầu khóc lớn.

"Ai nha, ngươi đừng khóc, ngươi nói ngươi muốn làm gì, ngươi cùng thúc thúc nói, thúc thúc cái gì cũng sẽ đáp ứng ngươi."

"Sữa, uống sữa....."

"Ai nha, này là rừng núi hoang vắng, làm sao có sữa mà uống! Không có sữa đâu!"

[ Đầu ta sắp to lên rồi.]

Lão nhị đứng bên cạnh, hoàn toàn bối rối, nhìn quanh, nhưng chẳng biết làm sao. "Ngươi có thể không nói với nó là không có sữa, làm nó đừng khóc nữa không?"

Lạc Thanh Trúc làm bộ làm tịch, "Chủ tử, không có sữa."

"Ngoan, đừng khóc."

Không nghe, không nghe.

Tiểu gia hỏa tiếp tục gào.

Hôm nay, ta không lăn lộn thì không sống, chính là giọng nói hơi bị phí một chút.

Lão nhị bắt lấy đầu, "Ngươi đừng khóc, ngươi muốn gì ta cũng sẽ làm cho ngươi."

"Sữa, uống sữa..."

"Không thể đổi cái khác sao?"

"Sữa..."

Sau nửa canh giờ, tiểu gia hỏa với đôi mắt đỏ bừng, cầm ống trúc, miệng nhỏ hút lấy sữa ấm, thỉnh thoảng lại hít hít mũi.

Mà cách đó không xa, một con dê mẹ đang ăn cỏ, bên cạnh còn có hai con dê con nhỏ.

"Lão Nhị, vất vả rồi." Một yêu tộc vỗ vai Lão Nhị, nhìn dấu chân dê trên người hắn, vẻ mặt đầy cảm khái.

Lão Nhị đá hắn lăn qua một bên bằng một chân.

[Bây giờ mới nói mấy câu vô nghĩa, lúc nãy sao không thấy ngươi ra tay giúp?]

[Tiểu tể tử đó thật sự đáng sợ...]

"Tô tô......"

Lão Nhị cả người chấn động, quay đầu nhìn Bạch Dĩ Lạc như thể đang nhìn một mãnh thú hung dữ. "Làm, làm gì?"

[Sữa cũng đã cho rồi, ngươi còn muốn cái gì nữa?]

Bạch Dĩ Lạc lắc lắc ống trúc trong tay, ý bảo bên trong đã hết sữa rồi.

Lão nhị:......

Hắn đẩy một huynh đệ bên cạnh, "Đi, cho nó thêm sữa đi!"

Huynh đệ:......

Được rồi, ngươi là Nhị ca. Đại ca không ở đây thì nghe theo ngươi vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top