Chương 72.73.74
Chương 72. Ăn cắp bổng lộc (Lương bổng)
Bạch Dĩ Lạc đang ôm con thỏ trắng, vẻ mặt ngốc bị người ôm lấy bụng nhỏ bay lên không.
Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đưa ra khỏi cung điện.
Lạc Thanh Trúc nhảy xuống đất hóa thành hình người, nhanh chóng mặc quần áo rồi rời đi.
Bạch Dĩ Vân: Cho nên, không ai phát hiện y ở chỗ này?
Trong hoa viên, nhiều loài hoa đang nở rộ, bướm và ong đang bay lượn trên những bông hoa.
Giờ phút này, hoa viên lại có chút ầm ĩ.
"Ngươi là cái thứ không biết xấu hổ, còn nhớ thương Thái Tử điện hạ, ta đánh chết ngươi, cái thứ không biết xấu hổ."
"Ta không biết xấu hổ, ngươi mới không cần mặt, ngươi toàn thân đều không biết xấu hổ, ngay cả bộ dạng của ngươi như thế nào cũng không biết, ngươi ném đồ xuống đất cũng không ai nhặt lên, nhưng ngươi còn có gan không biết xấu hổ nói mình là Thái Tử Phi."
"Hoàng cô nương, Lý tiểu thư, các ngươi đừng đánh, đừng đánh."
Một nhóm tiểu thư lôi kéo hai người, cố tách họ ra.
Bạch Dĩ Phàm ôm Bạch Dĩ Lạc tránh ở bụi hoa, nhìn trò hề phía trước. "Người đeo vàng lấp lánh là Hoàng Thúy Thúy, người bên cạnh là con gái của Lý đại nhân gia, Lý Ngọc Mai."
Tối nay là tiệc chiêu đãi Dương tướng quân, Hồ Đế đặc biệt cho phép các chúng đại thần dẫn gia đình đến dự tiệc.
Về phần vì sao Hoàng gia có thể vào dự tiệc, nhất định là bởi vì tối nay có kịch hay, không có nhân vật chính thì làm sao có thể xướng được chứ?
Thật bất ngờ, thậm chí trước khi bắt đầu đã có một hỗn chiến rồi.
【Đại ca ta có đại tẩu, nên không phải là một lũ đàn dung chi tục phấn 】
"Đại đại, đi."
【Đừng xem những nữ nhân đánh nhau 】
Tiểu gia hỏa giương tay nhỏ muốn ôm, còn vẻ mặt ghét bỏ.
【 Hoàng gia sắp kết thúc rồi, để bọn họ gây sự, càng đùa, càng chết nhanh 】
Bạch Dĩ Lạc chưa bao giờ có cái nhìn thiện cảm với những người có ác tâm, gieo ác ý cho chính người thân trong gia đình mình.
Bạch Dĩ Phàm biết cậu không mừng, liền không ở lại lâu nữa, bế cậu sang bên kia.
"Ca ca, ca ca." Tiểu gia hỏa háo hức nói.
"Làm sao vậy? Bảo bảo."
Bạch Dĩ Lạc chỉ ngón tay nhỏ phía trước, "Đại, quét tước."
【A!!! Là đại tẩu, là đại tẩu 】
【Đi xem, mỹ nhân】
【Chỉ có người đẹp thế này mới xứng đáng với đại ca của ta】
"Đi, đi."
"Ca ca, đi."
【Ta muốn đi tạo cảm tình với đại tẩu】
【Ôm lấy đùi dày dặn của hắn】
Bạch Dĩ Phàm nhìn bóng người màu đỏ muốn đi tới đó, nhưng sau đó nhớ tới lời của đại ca, nên ôm lấy cậu quay người lại.
"Ngoan, phụ thân bọn họ đang đợi chúng ta, trong chốc lát qua tìm hắn ha." Không màng tiểu gia hỏa kháng nghị, Bạch Dĩ Phàm ôm cậu hướng trong điện
Tiến điện, Bạch Dĩ Vân bước về phía hai người hỏi, "Đi đâu vậy?"
Bạch Dĩ Lạc bổ nhào vào trong lòng ngực y, nãi thanh nãi khí, "Quét tước."
【Ta nhìn thấy đại tẩu, hắn khẳng định tới tìm đại ca 】
Tiểu gia hỏa đôi mắt sáng lấp lánh, Bạch Dĩ Vân lại mang theo nghi hoặc ánh mắt nhìn về phía Bạch Dĩ Phàm.
Bạch Dĩ Phàm gật đầu.
Xác định chuyện này không giả.
Quả thực dáng người đó rất giống vị công tử gặp trên đường ngày hôm đó.
Bạch Dĩ Vân không tiếp nói, "Đói bụng không, đại ca mang đệ đi ăn cái gì nhé."
"Tiểu Lục cũng ngồi xuống đi, trong chốc lát phụ hoàng, mẫu hậu tới."
Khi ở đại trường, bọn họ liền kêu phụ hoàng, mẫu hậu, còn ở nơi riêng tư, kêu phụ thân, mẫu thân, cũng vì thân cận.
"Được." Bạch Dĩ Phàm đi bên cạnh Bạch Dĩ Vân, "Đại ca, ngươi không biết, bên ngoài có hai người vì ngươi đánh nhau rồi."
"Nhưng không có cái nào trông đẹp cả, đại ca, cẩn thận tránh xa nhé."
"Ngươi vẫn quan tâm vấn đề việc học của mình đi. Kỳ thi hàng tháng sắp đến rồi. Ta nghe nói Bạch Dĩ Lăng có thể ôm sách cả ngày."
Bạch Dĩ Vân tuy không thích phương pháp tạo động lực này nhưng thỉnh thoảng sử dụng cũng khá hiệu quả.
Quả nhiên, Bạch Dĩ Phàm vừa nghe, sắc mặt lập tức ngưng trọng, "Ta đã biết."
"Đại ca cũng không phải một hai bắt ngươi phải học, nhưng sau này ngươi cũng không thể quyết toán được."
"Chờ ngươi về sau có cửa hàng, chẳng lẽ sổ sách đều xem không hiểu?"
Nói đến cửa hàng, Bạch Dĩ Phàm đột nhiên hỏi, "Đại ca, ngươi nói ta nếu muốn kinh doanh thì kinh doanh kiểu gì sẽ tốt hơn?"
"Tốt hơn?" Bạch Dĩ Vân hơi suy tư lắc đầu, "Việc này ta không biết, nếu muốn thì ngươi cũng có thể đi điều tra."
"Lại ngẫm lại những ý tưởng mới, tạo ra một cửa hàng khác biệt với những cửa hàng khác."
Bạch Dĩ Phàm chống cằm, không giống nhau, không giống cửa hàng.
"Bệ hạ đến, vương hậu nương nương đến."
Mọi người đứng dậy, "Tham kiến bệ hạ, vương hậu nương nương."
Hồ Đế nắm tay Hồ Hậu ngồi xuống phía trên, "Ngồi đi."
"Hôm nay Dương Tướng Quân trở lại triều đại, thu phục phương tây sư tộc, lập công lớn."
"Trẫm kính Dương tướng quân một ly."
Trong khi mọi người đang uống rượu thì có một tiểu đoàn tử nào đó cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, ngồi trên ghế đung đưa đôi chân nhỏ nhắn.
Thu Lâm ở một bên hầu hạ cậu.
"Bệ hạ, thần có việc bẩm báo." Một đại thần chạy ra, quỳ ở giữa đại điện, khiến khung cảnh vốn sôi động nhất thời yên tĩnh lại.
"Lý đại nhân? Muốn báo cáo gì?" Hồ Đế đặt ly xuống, nhưng trong mắt lại tràn đầy hứng thú.
Thời điểm cuối cùng đã đến.
Chờ đều không kiên nhẫn.
【Nhìn bộ dáng này, có dưa ăn】
【Để ta xem, để ta xem】
Tiểu gia hỏa rúc dưới gầm bàn, hơn nửa ngày mới nhô ra cái đầu nhỏ.
Bạch Dĩ Xuyên đem cậu bế lên đặt trên đùi, "Ngoan."
"Dạ."
Cậu mở miệng ăn món canh trứng Bạch Dĩ Xuyên đưa qua, đưa mắt nhìn về phía giữa đại điện.
"Hồi bệ hạ, thần muốn tố cáo Hoàng gia đã lấy trộm 200 năm bổng lộc của Dương tướng quân, tổng cộng 12 vạn hoàng kim!" Lời này vừa nói ra, đại điện ồ lên.
12 vạn hoàng kim, đây không phải là số tiền nhỏ.
Người Hoàng gia trợn tròn mắt, khi đương gia nhân Hoàng Chính tung ta tung tăng ra tới, quỳ trên mặt đất. "Bệ hạ, tiểu nhân không có."
Lý đại nhân nhìn người này mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, "Ngươi không có? Ai có?"
"Chẳng lẽ ta có?"
Hoàng Chính cúi người, "Bệ hạ, tiểu nhân cùng Dương tướng quân là quan hệ thông gia, như thế nào sẽ ăn cắp bổng lộc của hắn."
"Vậy ngươi nói chuyện gì đang xảy ra?" Lý đại nhân từng bước ép sát, "Dương tướng quân bổng lộc mỗi tháng đúng hạn phát, hắn không ở trong triều, nên ghi vào tài khoản mà trả, chờ hắn hồi triều cùng phát."
"Nhưng điều ta ghi ở đây là bổng lộc mỗi tháng của Dương tướng quân đều có người lấy đi, gần 100 năm chưa từng gián đoạn!"
"Đừng phủ nhận, người lấy đi bổng lộc, chính là thê tử ngươi, Dương Tuệ Phương!"
Hoàng Chính dập đầu, "Bệ hạ, thê tử tiểu nhân là muội muội của tướng quân. Lấy bổng lộc của hắn cũng không phải là không có lý."
"Huống hồ, chúng ta chỉ bảo quản tiền cho Dương tướng quân, không bao giờ chiếm đoạt riêng."
"Phải không? Nhưng ta không tin." Lý đại nhân vung ống tay áo, lại lần nữa chắp tay.
"Bệ hạ, thần còn tra được, khi lũ lụt thường xuyên xảy ra, Hoàng gia đóng cửa và xua đuổi tất cả những người mua đồ ăn trước cửa hàng. Nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà họ lại trả tiền lương, thuế ruộng rốt cuộc là từ đâu mà đến, còn thỉnh bệ hạ tra rõ!"
Nếu dùng tiền của người khác để giúp đỡ người khác, rồi lại nói đó là tiền của mình để tạo dựng danh tiếng cho mình thì vấn đề này sẽ rắc rối.
Hồ Đế vẻ mặt trịnh trọng nói: "Hoàng Chính, Hoàng gia ở Vạn Yêu Thành cũng coi như phú thương số một số hai, trẫm cho ngươi một cơ hội giải thích."
--------------------
Chương 73. Đại tẩu, ta tới rồi
Hoàng Chính chưa kịp mở miệng, Lý Đại Nhân đã lên tiếng lần nữa: "Bệ hạ, thần cũng được biết trước đó, lương bổng của Dương tướng quân đã được tiết kiệm rất nhiều, nhưng ngay trước đêm Hoàng Gia trả tiền ăn đã bị lấy mất hết!"
Tại thời điểm này, sự việc đã rất rõ ràng.
Hồ Đế nhìn Dương Bình Khánh phía dưới, "Dương tướng quân, chuyện này ngươi có gì muốn nói không?"
Dương Bình không để ý tới ánh mắt phía sau, đứng dậy quỳ dưới đất: "Thỉnh bệ hạ làm chủ cho thần."
Lời này vừa nói ra, phía sau vang lên âm thanh từ bữa tiệc của nữ quyến, như có người té xỉu.
"Nương, ngươi không sao chứ."
Bạch Dĩ Lạc vươn cổ nhìn thì nhận ra là Hoàng Thúy Thúy, lập tức rụt cổ lại.
【Liền té xỉu, không thú vị 】
【Thời điểm trộm tiền không té xỉu đi】
Hoàng Thúy Thúy lao tới, quỳ bên cạnh Dương Bình Khánh, "Cữu cữu, chúng ta thật sự không có trộm tiền."
"Cữu cữu......"
Dương Bình Khánh cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, "Có hay không, các ngươi trong lòng rõ ràng."
Hắn ở phương xa, trừ muội muội mình, ai dám lấy tiền của hắn, còn không giữ lại cho mình một xu nào.
"Nhưng trước đó ngươi đã nói rằng nếu chúng ta cần thì chúng ta có thể lấy mà."
"Hiện giờ, hiện giờ sao lại lật lọng." Những lời này vừa nói ra, tất cả các đại thần nữ quyến sôi nổi mở to hai mắt.
Thật là một kẻ vô liêm sỉ, chắc hẳn là nghiện lấy tiền của người khác.
Dương Bình Khánh quay đầu nhìn nàng ta, "12 vạn lượng hoàng kim, cho ta một lạng cũng không còn, các ngươi là người tạo ra bình yên cho Vạn Yêu Thành sao?"
"Cho dù ngươi có luyện Vạn Yêu Thành, thì vẫn còn sót lại một ít."
Hoàng Thúy Thúy sắc mặt trắng bệch, "Nhưng rõ ràng......"
"Cho dù Dương tướng quân nói các ngươi có thể lấy, nhưng các ngươi Hoàng gia chẳng lẽ mỗi tháng, mỗi năm đều có khó khăn?" Bạch Dĩ Phàm đứng dậy nói.
"Thật là một gia đình không biết xấu hổ, cầm tiền của người khác để tạo dựng thanh danh cho mình, bây giờ đảo lại còn nói người khác lật lọng."
"Chẳng lẽ số tiền Dương Tướng Quân dùng cả mạng sống để đánh bạc sẽ là của các ngươi sao?"
"Gương mặt lớn như vậy, sao không lau sàn đi?"
Hoàng Thúy Thúy cả người nhũn ra, "Không phải, không phải."
"Ta không quan tâm có hay không, tiền cầm chính là cầm. Đừng ở chỗ này bô bô cái miệng nói nhảm. Thật là vô liêm sỉ."
"Thậm chí ngươi còn tìm được một lão thầy bói không ưa Nhân giới, nói rằng ngươi có mệnh làm nhân duyên của Thái Tử, ta phi, sắc đẹp của ngươi đến chó ngoài cửa cũng ghét ngươi."
"Biểu hiện của Hoàng gia thực sự khiến bổn điện mở rộng tầm mắt!" Bạch Dĩ Phàm một mạch xuất ra, người nói ra cũng rất vui vẻ.
Bạch bạch bạch
"Ca ca tốt, ca ca quá giỏi."
Tiểu gia hỏa vỗ tay, vẻ mặt hưng phấn.
【Mắng hay lắm, kẻ vô liêm sỉ mới làm như vậy】
【Ta rất thích miệng lục ca】
【Sảng khoái 】
Mấy người nghe được tiếng lòng của tiểu gia hỏa, cũng cảm thấy tâm tình sảng khoái.
"Trong trường hợp này, Hoàng gia được lệnh phải trả lại toàn bộ tiền lương cho Dương Tướng Quân, đồng thời phế bỏ tước vị phú thương, đuổi ra Vạn Yêu Thành, cả đời không được trở lại thành."
Không phải muốn làm phú thương sao, ta làm không cho ngươi làm.
Thời buổi này, dám cướp tiền lương của người khác một cách trắng trợn.
"Tạ bệ hạ." Dương Bình Khánh cúi người dập đầu.
Gia đình Hoàng Chính bị thị vệ lôi ra ngoài.
"Điện hạ, điện hạ, ngươi cứu cứu ta......" Hoàng Thúy Thúy thoát khỏi tay người thị vệ, bổ nhào trước mặt Bạch Dĩ Vân, lôi kéo quần áo y muốn y cứu mình.
"Điện hạ, Thúy Thúy là thật sự thích ngươi, chẳng sợ vì thị thiếp cũng nguyện ý."
"Điện hạ, điện hạ ngươi cứu ta."
"Ngươi nếu không cứu ta, ta liền, ta liền nguyền rủa ngươi!"
Bạch Dĩ Phàm hướng thị vệ vẫy tay, yêu cầu họ kéo Hoàng Thúy Thúy ra ngoài.
"Nguyền rủa ngươi không chết tử tế!" Hoàng Thúy Thúy gào rống, vẻ ngoài xấu xí khiến người ta ghê tởm.
Bạch Dĩ Lạc cầm lấy một cái mâm, vẻ mặt hung quang ném ở trên mặt Hoàng Thúy Thúy
Phanh một chút, trúng cái trán Hoàng Thúy Thúy mạnh đến nỗi máu bắt đầu chảy ra.
【Dám nguyền rủa ca ta không chết tử tế, ngươi coi ta đã chết rồi à】
Tiểu gia hỏa nắm mâm muốn đập, nhưng lại bị Bạch Dĩ Xuyên nắm lấy tay nhỏ.
"Kéo xuống, trượng trách 50!" Nguyền rủa Thái Tử, đối với những tội sau đây, lột da nàng ta cũng không phải là quá đáng.
Sau tình tiết này, hội trường trở lại im lặng, mọi người ăn uống, xem ca hát nhảy múa và thấp giọng trò chuyện.
Bạch Dĩ Xuyên quay lại nói với Bạch Dĩ Vân hai câu, vừa vặn Hồ Hậu xuống, chuẩn bị mang tiểu gia hỏa đi ngủ, nhưng quay đầu liền phát hiện tiểu gia hỏa không thấy.
Lạc Thanh Trúc, Thu Lâm cũng không ở.
"Không biết chạy đi chơi ở đâu rồi."
Tiểu gia hỏa này, không chịu ngồi yên.
Nhất định không thể ngồi yên, náo nhiệt cũng không còn, đương nhiên sẽ bỏ chạy.
Một tiểu đoàn tử nào đó đang bò về phía trước trong hành lang, có khi rất nhanh, nhanh hơn cả hai chân.
Phía sau, Lạc Thanh Trúc và Thu Lâm khoảng cách ba bước xa đi theo.
Một đường bò phía trước, ngẫu nhiên đi hai bước, đi mệt lại ngồi dưới đất nghỉ một lát, sau đó lại tiếp tục bò.
Nhìn vào lộ trình của cậu, Thu Lâm và Lạc Thanh Trúc cũng không biết cậu muốn đi đâu.
Hơn nữa, nơi này càng ngày càng cách xa chính điện. "Điện hạ, chúng ta đi đâu?"
Bạch Dĩ Lạc hự hự bò đi không nói gì.
Đi chỗ nào, tìm đại tẩu
Sau khi rẽ vào góc tường, một bóng người màu đỏ đang ngồi trên hàng rào uống rượu, tư thế táo bạo, không chút kiềm chế nhưng cũng rất uy nghiêm.
Thấy người nọ, Bạch Dĩ Lạc đôi mắt tỏa sáng.
Đại tẩu, ta tới rồi.
Bạch Dĩ Lạc đứng dậy khỏi mặt đất, lau bàn tay nhỏ bé vào quần áo rồi từng bước một tiến về phía bóng người màu đỏ.
"Đại, quét tước ~"
Hồng Giác nghe được thanh âm này hơi cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt rất lễ phép. "Tiểu điện hạ?"
Nhìn lại phía sau, có hai người hầu đi theo, không có những người khác.
"Ngươi như thế nào tới?" Còn chạy xa như vậy?
Hồng Giác có chút tò mò.
"Đại, đại tẩu, ôm ~"
Hồng Giác nhìn tiểu gia hỏa trước mặt, ánh mắt vui vẻ cong lên: "Đệ gọi ta cái gì?"
Đại tẩu? Có phải là thứ hắn nghĩ đến không?
"Đại tẩu, ôm một cái." Tiểu gia hỏa nhảy lên hai lần đúng như dự đoán, làm điệu bộ yêu cầu Hồng Giác ôm mình.
Lạc Thanh Trúc và Thu Lâm nghe được tiểu gia hỏa xưng hô vẻ mặt ngốc.
Thái Tử điện hạ có tức phụ?
Chuyện khi nào, bọn họ sao không biết.
Hồng Giác cảm thấy hiếm lạ, cúi người bế tiểu gia hỏa thấp bé trước mặt lên.
Mềm mại tiểu đoàn tử, còn mang theo mùi sữa.
Bạch Dĩ Lạc ôm chặt cổ Hồng Giác, thoải mái hút một hơi.
Ta ôm đại tẩu.
Đại tẩu thơm quá.
Trên người linh khí cũng đầy đủ.
Tiểu gia hỏa dùng sức hút hút, giống mèo con vậy
Hồng Giác ôm tiểu đoàn tử mềm mụp cũng không dám dùng sức. "Tiểu gia hỏa, đệ ở nơi nào? Ta đưa đệ trở về."
Sợ là trộm đi, không quay về, sẽ sớm sốt ruột.
Về phần đại tẩu, miễn cưỡng đồng ý.
Dù sao thì sau này cũng sẽ như vậy.
Hồng Giác cong cong đôi mắt, ôm Bạch Dĩ Lạc đứng dậy. "Dẫn đường đi."
Chu Tước nhất tộc trời sinh khí thế, làm Thu Lâm cùng Lạc Thanh Trúc cảm nhận được một cổ áp bách.
Bạch Dĩ Lạc nằm trên vai hắn dùng sức hút hút, hoàn toàn không đếm xỉa tới hai người bọn họ.
Thu Lâm và Lạc Thanh Trúc liếc nhau, yên lặng xoay người.
Thu Lâm ở phía trước, Lạc Thanh Trúc lạc hậu một bước theo sau.
Hồng Giác nghĩ không sao đâu, dù sao hắn cũng là người xa lạ với bọn họ nên bọn họ phải cảnh giác là điều đương nhiên.
Đi từng bước một, cuối cùng cũng đến được con đường bên phải, Hồng Giác lại lần nữa nghi hoặc nhìn về tiểu tể tử trong lòng ngực. "Sao đệ lại đi xa đến thế này?"
Còn chuẩn xác tìm được hắn.
Tiểu tể tử cười cười, tựa vào vai hắn không nói lời nào.
-----------------------
Chương 74. Hai tên nhóc béo ú
Hồng Giác ôm Bạch Dĩ Lạc đi về phía chính điện, nhưng với đôi mắt tinh tường, hắn nhận thấy có người đang nhìn vào cửa điện.
Là Bạch Dĩ Vân.
Nhìn phía trên người nọ, Hồng Giác lại dừng bước, hắn vẫn chưa quyết định làm cách nào để gặp Bạch Dĩ Vân.
Lần này xuất hiện ở Yêu Vương cung, cũng là vì chuyện khác.
Đem tiểu tể tử trong lòng ngực giao cho Thu Lâm, "Dẫn thằng bé qua đi."
"Sau này đừng dễ dàng để thằng bé chạy lung tung nữa."
Hắn có thể cảm nhận được, linh khí trong cơ thể cậu bé rất thuần khiết, ở Vạn Yêu Thành còn tốt, nếu ra Vạn Yêu Thành, sợ sẽ trở thành mục tiêu tranh giành.
"Tiểu điện hạ, lần đầu tiên gặp mặt, đưa lễ vật cho ngươi." Hồng Giác lấy ra một chiếc lông vũ màu đỏ đưa cho tiểu tử: "Đây là lông đuôi của ta, hy vọng nó có thể bảo vệ ngươi an toàn."
Bạch Dĩ Lạc nắm lấy lông đuôi, ngoan ngoãn gật đầu, "Cua cua, đại tẩu."
【Đại tẩu thật tốt 】
【Ta đây xem như bế lên đùi sao?】
Hồng Giác nhìn thấy Bạch Dĩ Vân bước xuống bậc thềm trước cửa đại điện, sờ đầu cậu rồi quay người rời đi.
Bạch Dĩ Vân chỉ nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, trong chớp mắt liền biến mất.
Trong lòng cũng có phỏng đoán.
"Đi đâu vậy?"
Tiểu gia hỏa quay đầu nhìn về phía Bạch Dĩ Vân, lắc lắc lông chim trong tay, "Đại tẩu, cho, cho đệ."
【Đại ca không có 】
Nhìn sự khoe khoang trong mắt cậu, Bạch Dĩ Vân buồn cười không thôi. "Cho đệ thì nhận đi, nhưng đừng làm rớt."
"Vâng vâng, phì đát."
Tiểu gia hỏa đặt chiếc lông vũ vào không gian riêng của mình và vỗ nhẹ vào nó một cách thân thương. "Đại to, ôm ~"
Bạch Dĩ Vân đưa tay đỡ lấy cậu, dán dán gương mặt cậu, "Nên ngủ, đi thôi, ta đưa đệ đi Tê Khê Điện."
"Không ngủ, không ngủ, đại to toái ~"
"Đại to toái sao ~"
Tiểu đoàn tử làm nũng, lôi kéo quần áo Bạch Dĩ Vân không buông tay.
"Được, cùng đại ca ngủ, nhưng vẫn cần đi với mẫu thân một tiếng."
"Đi thôi."
"Nga ~" Tiểu đoàn tử ngoan ngoãn nằm trên vai y lười biếng ngáp dài.
Nằm bò nằm bò, liền ngủ rồi.
Trong mộng, cậu nhìn thấy kim liên hoa cùng băng hoa sen đang đánh nhau, đánh đánh rồi ôm nhau, cuối cùng hợp làm một.
Một nửa kim sắc, một nửa màu xanh băng.
Bạch Dĩ Lạc ý thức chợt lóe, khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang đứng trong đại dương xanh vàng, nơi màu vàng và xanh giao hội, hoa sen lẳng lặng trôi nổi ở đó.
Thật cẩn thận đi qua, chọc chọc hoa sen.
Kim liên hoa của cậu không còn thuần nữa.
Còn có chút xấu.
Tiểu gia hỏa bẹp miệng, có chút ghét bỏ.
Hoa sen phát ra ánh sáng và biến thành một đứa bé mập mạp chừng năm sáu tuổi.
Bé béo nhìn thấy Bạch Dĩ Lạc liền hưng phấn chạy tới.
Hậu quả là Bạch Dĩ Lạc trực tiếp bị hất văng xuống biển.
"Ai da, thiên."
Bé béo bước xuống bế Bạch Dĩ Lạc lên, thấy cậu nhắm mắt lại, dùng đôi tay nhỏ cậu vỗ nhẹ lên mặt.
"Uy, uy, đừng chết."
"Ta cũng không thể, không có chủ nhân."
"Ta đợi ngài vài vạn năm rồi."
Bạch Dĩ Lạc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cơ bắp và xương cốt như bị gãy.
Đối với thế giới bên ngoài, cậu hét lên đau đớn nhưng mọi người đều lo lắng.
Bạch Dĩ Xuyên vội vàng chạy tới kiểm tra cậu thì phát hiện trong cơ thể cậu có một cổ cường hãn linh lực đang tán loạn.
Chính linh lực không ngừng nghỉ này đã khiến cậu kêu lên đau đớn.
Bạch Dĩ Xuyên bế cậu lên và truyền linh lực cho cậu, từ đó dẫn dắt nguồn linh lực hỗn loạn này.
Đan trong biển, Bạch Dĩ Lạc đang nằm trong vòng tay của đứa bé mập mạp sắp chết vì lo lắng.
"Xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, không lâu sau, một đứa bé đeo đai màu xanh rơi xuống.
Đứa bé yếm đỏ quay đầu, "Làm sao ta biết ngài ấy bất cẩn như vậy." Va chạm liền lăn xuống biển.
"Vậy thì phải làm gì bây giờ."
Đứa bé lam yếm rũ mắt, trên khuôn mặt trẻ con mang theo một chút thành thục: "Ngài ấy chỉ có thể tự mình vượt qua."
"Đan hải hội tụ này đã kết hợp linh lực của chúng ta với linh lực nguyên thủy của ngài ấy đủ để có thể giúp ngài ấy tẩy kinh phạt tủy."
Đứa bé yếm đỏ nhìn Bạch Dĩ Lạc, đôi mắt đỏ hoe, cái miệng nhỏ nhắn, trông như sắp khóc. "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."
Vốn định đợi Bạch Dĩ Lạc ba tuổi mới tẩy kinh phạt tủy cho cậu, lại không nghĩ rằng, mình một chút liền đâm vào cậu.
Cũng không biết, thân hình bé nhỏ này có trụ được không?
Đứa bé lam yếm thở dài một hơi, bước tới ngồi xổm xuống, một luồng linh lực màu xanh lam từ lòng bàn tay xuyên thấu vào cơ thể Bạch Dĩ Lạc.
"Linh lực này sẽ bảo vệ tâm mạch của ngài ấy, yên tâm đi, sẽ không có việc gì."
"Ừm."
......
Bạch Dĩ Lạc lại lần nữa tỉnh lại, toàn thân thoải mái, mở mắt ra liền nhìn thấy hai khuôn mặt trẻ con giống hệt nhau, chỉ có phần đai bụng trên người là khác nhau.
"Các ngươi......"
"Oa...... Ngài tỉnh rồi, làm ta sợ muốn chết......" Đứa bé yếm đỏ ôm chặt Bạch Dĩ Lạc, oa oa khóc lớn.
Gần như bóp cổ Bạch Dĩ Lạc đến chết.
Đứa bé lam yếm nhăn lông mày nhỏ, đem đứa bé yếm đỏ kéo ra, "Ngươi lại muốn kẹp chết ngài ấy à."
Đứa bé yếm đỏ mới phản ứng lại, ôm Bạch Dĩ Lạc xoa nắn vuốt ve, "Không, không sao chứ, ta không phải cố ý."
Bạch Dĩ Lạc nhìn này hai đứa bé, "Hai ngươi, song bào thai?"
Không biết có phải vì mình đang ở trong biển thức hải mà lời nói của cậu trở nên trôi chảy hơn rất nhiều.
Đứa bé lam yếm ghét bỏ bên cạnh dịch một bước, "Ai cùng hắn là song bào thai."
Đứa bé yếm đỏ nhìn hắn một cái, đáng thương vô cùng dựa gần Bạch Dĩ Lạc: "Chủ nhân, hắn ghét bỏ ta......"
Bạch Dĩ Lạc:......
"Các ngươi có tên không?"
"Gió núi." Hai dứa bé trăm miệng một lời.
"A?"
"Vì sao gọi như này?" Bạch Dĩ Lạc khó hiểu.
Đứa bé lam yếm giải thích: "Chủ nhân của chúng ta là Đế Lam, gió núi vì lam, cũng do ngài ấy lười, tùy tiện lấy."
"Vậy các ngươi đều kêu gió núi?"
"Ừm."
Bạch Dĩ Lạc cũng hiểu rằng hai người này không phải là song sinh mà vốn là một thân thể nhưng vì lý do nào đó đã bị tách rời.
Về phần vì sao một cái ở Yêu Học Viện, một cái ở Tuyết Lang Tộc Tuyết Sơn, có lẽ lúc đó đều rải rác.
"Từ hôm nay ngươi tên là Hồng Hồng, ngươi gọi Lam Lam, như vậy dễ phân biệt hơn."
"Được rồi, kháng nghị không có hiệu quả, quyết định như vậy."
Họ chưa kịp phản ứng thì Bạch Dĩ Lạc liền đem tên chuyện này quyết định, hơn nữa nhanh chóng lóe lên
"Hồng Hồng?"
"Lam Lam?"
"Còn không bằng gió núi."
Lam Lam ghét bỏ.
Hồng Hồng thật ra không chê, ngược lại rất cao hứng. "Ta vừa mới kêu ngài ấy là chủ nhân, ngài ấy cũng không có phản bác."
Lam Lam liếc Hồng Hồng một cái, tràn đầy ghét bỏ.
Bóng người trong nháy mắt biến thành Băng hoa sen.
Nếu không thể phục hồi tốt hơn bằng cách trở thành một người, hắn sẽ không bằng lòng ở lại với người ngu ngốc này.
Thế giới bên ngoài, Tê Khê Điện.
Bạch Dĩ Lạc mở to mắt, thoải mái duỗi duỗi tay nhỏ.
"Được, được tô phúc nha ~"
Nghe được động tĩnh, Hồ Hậu vội bước vào, nhìn thấy cậu trên giường liền hét lên: "Con yêu."
Tiến lên bước tới ôm lấy cậu: "Con thân yêu của ta, con làm mẫu thân sợ chết khiếp."
Hồ Hậu ôm cục cưng nhỏ của mình, nắm lấy tay chân nhỏ bé của cậu nhìn: "Con không sao chứ? Người còn đau không?"
Trong khi Bạch Dĩ Lạc còn đang mộng bức, thì một lúc sau Bạch Dĩ Xuyên, Bạch Dĩ Vân, còn có Hồ Đế đều tới.
"Bảo bảo, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái?" Bạch Dĩ Xuyên vội vàng hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top