Chương 69.70.71
Chương 69. Trừng phạt
Lang Bảo Bảo ở tuyết lang tộc phát tiết một hồi, đem bọn con cháu bất hiếu hung hăng gõ một lần, còn mang theo "Cha" nó Bạch Dĩ Lạc đem bảo vật tộc tuyết lang cướp đoạt một trận, tung ta tung tăng đi theo.
Tân thủ lĩnh nhìn nhà kho cơ hồ không còn, hai đầu gối quỳ xuống đất.
Thánh Linh khi dễ hậu bối.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc, ta muốn ăn khoai lang đỏ." Lang Bảo Bảo chân trước khoác lên cẳng chân nhỏ của Bạch Dĩ Lạc, quẩy cái đuôi, một bộ dáng điệu siểm nịnh.
Bạch Dĩ Lạc ôm lấy sữa ấm tựa ở trong lòng ngực Bạch Dĩ Xuyên, đôi mắt đều nhanh nhắm lại, sửng sốt bị nó đánh thức.
Mê mang ngập nước mắt to, làm người khác nhìn đều không đành lòng.
Bạch Dĩ Vân sờ sờ đầu của cậu, "Ngủ đi, đại ca cho nó ăn."
"Dạ~" Bạch Dĩ Lạc ngậm thêm hai ngụm sữa, đầu ở ngực Bạch Dĩ Xuyên cọ cọ, ngoan ngoãn ngủ.
Bạch Dĩ Xuyên sửa sang một chút áo choàng cho cậu, lại đem áo choàng trên người y khoác lên người cậu, thân ảnh nho nhỏ hơi kém nhìn không thấy.
"Lại đây." Bạch Dĩ Vân đạm thanh nói, trong tay cầm khoai lang đỏ.
Lang Bảo Bảo cũng biết Bạch Dĩ Lạc buồn ngủ, nên ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.
Chờ Bạch Dĩ Vân cho ăn.
Bạch Dĩ Vân một bên cho ăn, một bên mở miệng: "Thằng bé so với ngươi nhỏ hơn, ngươi muốn chiếu cố thằng bé, muốn ăn hoặc tự mình nghĩ cách, hoặc đi tìm Thu Lâm cùng Lạc Thanh Trúc."
"Nếu thằng bé bị ngươi náo đến sinh bệnh, ta liền đem ngươi đuổi đi ."
Lang Bảo Bảo vừa nghe, lập tức gật đầu, sợ bị đuổi.
Đồng thời cảm thán, Thái Tử rất hung, một chút cũng không ôn nhu.
Rõ ràng trước đó rất ôn nhu.
Ăn khoai lang đỏ xong, vèo một cái tiến vào vòng tay của Bạch Dĩ Lạc.
Bởi vì nó tiến vào, vòng tay bóng loáng bạc hiện ra hoa văn màu lam, nở rộ từng đóa hoa sen màu lam.
Hiển nhiên, vòng tay bởi vì Lang Bảo Bảo đã phát sinh biến hóa.
Bạch Dĩ Xuyên nhìn vòng tay, lại nhẹ nhàng đem tay nhỏ của Bạch Dĩ Lạc bỏ vào áo choàng.
"Đại ca, ngươi vừa mới hung ác như thế, tên lang đó sẽ không tức giận chứ."
"Vạn nhất tức giận, náo Lạc Lạc làm sao bây giờ."
Bọn họ Lạc Lạc còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu nổi nó làm ầm ĩ.
Bạch Dĩ Vân: "Không nghiêm túc chút, nó sẽ không nghe lời."
Y nhìn ra, Lang Bảo Bảo có chút nghịch ngợm, thậm chí làm theo ý mình, nếu như không ước thúc, chỉ sợ ngày sau sẽ nháo ra chuyện lớn. "Yên tâm đi, trở về, ta sẽ cùng Lạc Lạc nói."
"Vâng."
Bạch Dĩ Xuyên sửa sang mũ nhỏ của tiểu gia hỏa, lộ ra khuôn mặt nhỏ ngủ say sưa, ngoan ngoãn không chịu được.
......
Bạch Dĩ Lạc tỉnh lại thì đã ở trong phòng Tê Khê Điện.
Nhìn gian phòng quen thuộc, tiểu gia hỏa xoay người, run run bàn chân nhỏ béo ý trắng nõn của mình, lùi về ổ chăn, ăn vạ trên giường không muốn đứng lên.
"Lạc Lạc." Lang Bảo Bảo từ vòng tay bên trong ló đầu ra, leo đến bên người Bạch Dĩ Lạc dựa gần cậu.
Ủy khuất, "Lạc Lạc, Thái Tử, y nói muốn đuổi ta đi."
Bạch Dĩ Lạc không chút suy nghĩ liền phản bác: "Ca, ca rộng có thể."
"Ngươi, ngươi đã làm gì?"
【Đại ca mới sẽ không như vậy】
【Khẳng định là Lang Bảo Bảo làm chuyện gì không đúng】
Bạch Dĩ Vân đi vào cửa, đôi mắt khẽ cong, y biết Lạc Lạc sẽ tin y mà. "Bảo bảo."
"Tỉnh rồi?"
Trên giường tiểu gia hỏa nghiêng người, "Tỉnh, tỉnh rồi."
Bạch Dĩ Vân tiến nội thất, liền nhìn thấy tiểu đoàn tử nằm lỳ ở trên giường, cầm gọn sữa ấm đi qua. "Uống một chút sữa, một hồi nữa ăn cơm."
"Da. dạ."
Lang Bảo Bảo thấy Bạch Dĩ Vân, theo bản năng muốn tránh, hóa thành một luồng ánh sáng chui vào vòng tay, lam quang nhẹ nhàng lóe lên, vòng tay khôi phục bình thường.
Bạch Dĩ Vân nhìn thấy phản ứng của nó, tại bên giường ngồi xuống, đem tiểu đoàn tử từ trên giường ôm đến trong lồng ngực của mình, "Lạc Lạc, đại ca nói cho đệ một ít chuyện có được không?"
"Được~" tiểu đoàn tử ngậm sữa, ngoan ngoãn nghe.
"Là như thế này, Lang Bảo Bảo mặc dù là Thánh Linh của tộc tuyết lang, nó có thể ở bên kia tùy ý, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng bây giờ nó đi theo đệ đến đây rồi, nhất định phải thu liễm một chút."
"Đại ca không phải cái gì đều không cho nó làm, nhưng phải chú ý đúng mực, đặc biệt là không thể tùy ý động thủ đả thương người, đương nhiên, ngoại trừ người xấu."
"Nói như vậy, Lạc Lạc có thể hiểu được không?"
Bạch Dĩ Lạc gật đầu: "Tư, tư nói." Vỗ bộ ngực nhỏ, "Oa, đệ nói."
【Bảo đảm làm Lang Bảo Bảo ngoan ngoãn nghe lời 】
【 Không nghe lời liền ấn trên mặt đất đánh một trận 】
【Cha đánh con trai, chưa cho không được cãi】
"Liền biết Lạc Lạc của đại ca thông minh nhất." Bạch Dĩ Vân xoa bóp khuôn mặt của tiểu đoàn tử. "Bình đan dược này là nhị ca của đệ cho Lang Bảo Bảo. Đệ ấy nói, Lang Bảo Bảo nhìn năng lực cường, trên thực tế rất yếu, yêu cầu bảo dưỡng thân thể."
Bạch Dĩ Lạc nắm bình sứ trắng, mở nắp ra, một cỗ dược thảo mùi thơm ngát liền bay ra.
Hương thơm này Bạch Dĩ Lạc muốn ăn. "Được~"
Buổi tối dùng bữa, Bạch Dĩ Lạc và Bạch Vân đồng hành tản bộ trở về, trông thấy Hồ Hậu ngồi trên ghế sắc mặt nặng nề, vô ý thức nhìn về phía Bạch Vân.
"Tỷ......"
Bạch Vân ngồi xổm xuống, "Lạc Lạc, ngươi lén đi ra ngoài, mẫu thân đều lo lắng rồi."
"Mau đi dỗ." Đẩy đẩy tiểu gia hỏa, ý bảo tiểu gia hỏa đi qua.
Bạch Dĩ Lạc bước chân nhỏ xê dịch, đi đến trước mặt Hồ Hậu, giữ tay bà lại. "Lạnh, mẫu thân."
"Ôm, ôm một cái."
Mở đôi bàn tay nhỏ ra, muốn Hồ Hậu ôm vào lòng.
Hồ Hậu cố ý không nhìn cậu, quay mặt đi, nhìn sang một bên.
【Không sao cả, ta da mặt dày 】
Bạch Dĩ Lạc ôm lấy chân Hồ Hậu, bắt đầu trèo lên người bà, bò nửa ngày, thậm chí còn không có một chân trên người bà.
【Không nên như vậy】
【Chân ta ngắn quá à?】
Hồ Hậu nhịn nửa ngày vẫn là nhịn không được, thấy cậu suýt ngã, vội vàng đưa tay ôm lấy cậu.
Bạch Dĩ Lạc lợi dụng sườn núi để xuống lừa, ôm lấy cánh tay Hồ Hậu, ngồi vững chắc trên đùi bà. "Mẫu thân, Lạc, Lạc Lạc nhớ ngài."
"Ôm một cái." Cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Hồ Hậu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ gương mặt bà, làm nũng mùi vị mười phần.
"Oa, oa sai rồi, mẫu thân, không giận, giận nha."
"Giận giận, đánh mông nha, đau lắm."
Còn vặn vẹo mông, biểu thị nếu còn tức giận, có thể đánh cái mông của cậu.
Hồ Hậu áp trán vào cậu, không muốn dễ dàng nguôi giận như vậy. "Nương không đánh con, nhưng nương muốn phạt con."
Bạch Dĩ Lạc gật đầu, "Được."
【Chỉ cần có thể nguôi giận thì việc gì cũng được】
"Được, coi như phạt, ngươi một ngày không được ăn cá, ba ngày không được ăn đùi gà."
Bạch Dĩ Lạc há miệng nhỏ, đôi mắt mở to
【Một ngày không ăn cá, ba ngày không ăn đùi gà....】
【Huhuhu.... Sẽ chết...... Hồ ly sẽ đói chết...】
"Nương......"
【Đổi cái trừng phạt đi】
【 nếu không, ngài vẫn là nên đánh ta đi 】
【Đó là thứ yêu thích của ta mà, không có 】
"Nương...., không...."
Hồ Hậu véo má cậu nói, "Kháng nghị vô hiệu, huống hồ, Lạc Lạc cũng đồng ý."
Bạch Dĩ Lạc ngửa đầu khóc thút thít, Hồ Hậu cười phát run, Bạch Vân ở cửa mừng không ngậm miệng được.
Ngày hôm sau, tiểu gia hỏa ăn cơm sáng, ôm lấy một bình sữa nằm ở hiên ngoài sân phơi nắng, toàn bộ hồ ly đều ỉu xìu.
【Huhuhu... Không có cá lúc lắc.... Không có đùi gà.....Thời gian thật khổ.....】
【Thật không vui】
【Ta muốn khóc 】
"Bảo bảo, bảo bảo." Bạch Dĩ Phàm nhanh chân chạy tới, nằm sấp ở trước mặt cậu. "Ta nghe được tin, Hoàng gia muốn đem nữ nhi gả cho đại ca."
----------------------
Chương 70. Hắn, hắn trộm tiền
Bạch Dĩ Lạc đang nằm ở cửa thư phòng, nhô cái đầu nhỏ ra. Phía trên cậu là Bạch Dĩ Phàm cũng nhô đầu ra. "Có thấy không, người mặc áp vàng, Hoàng Thúy Thúy, cha nàng ta, Hoàng Chính."
"Lạc Lạc, phụ thân thật sự sẽ không đồng ý đúng không?"
"Hoàng gia này là một trong những thương gia giàu có nhất Vạn Yêu Thành, có rất nhiều tiền. Phương nam lũ lụt, quốc khố cạn tiền. Vẫn là Hoàng gia ra tay, đưa tiền đưa lương, giải quyết vấn đề phiền phức."
"Hơn nữa, Hoàng gia còn có quan hệ thông gia với tướng quân Dương Bình Khánh trong triều."
【 Hoàng gia tâm thuật bất chính, trước đó đưa tiền đưa lương, rõ ràng chính là đợi đến thời điểm mấu chốt mới ra tay, để lấy thanh danh 】
【Cha nếu đồng ý, đầu ông ấy sẽ bị kẹt vào cửa】
Phốc ——
Hồ Đế đang uống trà phun ra một ngụm nước.
Con có phải con ruột của ta không vậy, bảo bảo?
Bạch Dĩ Vân cũng đột nhiên ho khan hai tiếng.
Lạc Lạc thật sự dám nói.
Bạch Dĩ Phàm thu hồi đầu, cũng không dám nhìn, sợ bị đánh.
【Có điều, cha thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này 】
Hồ Đế lau khóe miệng, trong lòng có chút an ủi. Nhìn thấy ánh mắt có chút giật mình của hoàng phụ, xua xua tay, "Không có việc gì, ngươi vừa nói cái gì?"
Ánh mắt ông nhìn Hoàng phụ có chút vi diệu, đáng tiếc, đối phương không có phát giác được.
Hoàng phụ chắp tay, "Hồi bệ hạ, thần vừa nhắc đến phu nhân thần đã cố ý tìm đại sư tính qua, nhân duyên của Thái Tử điện hạ chính là con gái thần."
【Đánh rắm! Nhân duyên đại ca nhân duyên mới không phải con chim kia, là... Là...
Thời điểm mấu chốt, cậu không nói.
Hồ Đế muốn gấp rồi.
Là sao con không mau nói đi
Bạch Dĩ Vân cũng dựng lỗ tai.
"Thật sao, đại sư từ đâu đến?" Hồ Đế hỏi.
Yêu tìm đại sư đoán mệnh? Hắn thật sự không sợ chết.
Hoàng phụ cười nói: "Là Phật pháp, một vị du sĩ thâm sâu, đến từ thế giới Tây Phương."
Thế giới Phương tây, Phật pháp đại sư, đối xử bình đẳng với yêu, người, ma
【Nói dối, rõ ràng là một lão đạo sĩ đoán mệnh nhập cư trái phép đến từ Nhân giới】
【Lúc này còn đang làm khách ở Hoàng phủ, đã nhận được một trăm lạng vàng】
Bạch Dĩ Lạc phồng má, nghiến răng nghiến lợi.
Một người không đứng vững, hướng phía trước đánh tới.
Cậu rơi xuống với một tiếng uỵch.
"Bảo bảo." Bạch Dĩ Phàm bế cậu lên, nhanh chóng xoa xoa cái bụng mềm mại của cậu, xúc cảm không tồi. "Có đau không?"
"Không, không đau." Bạch Dĩ Lạc lắc đầu, thực sự ngã có chút ngốc.
Đang bối rối thì Bạch Dĩ Vân đã đi tới, đem tiểu đoàn tử bế lên. "Muốn xem thì vào xem, đệ đang làm gì ở cửa."
"Vào đi." Xoay người đi vào trong ngồi xuống.
"Đây là tiểu điện hạ đi, lớn lên thật đáng yêu." Hoàng phụ khích lệ nói, vẫn không quên lấy ra một cái hộp đưa tới.
"Đây là lễ vật đưa cho tiểu điện hạ, một cái khóa vàng, mong tiểu điện hạ không ghét bỏ."
【Khóa vàng? 】
【Ánh vàng rực rỡ 】
【Không chê không chê 】
【Vì lòng hào phóng của ngươi, ta sẽ không đem chuyện các ngươi nuốt hơn 200 bổng lộc của Dương Bình Khánh cho cha đâu】
Quay đầu, "Cha, cha, hắn, hắn trộm, trộm tiền."
【 Ta không nói, ta chỉ nói cho cha, ngươi trộm tiền, trộm của ai thì ta chưa nói】
【Ta rất giữ lời hứa 】
Bạch Dĩ Lạc nắm lấy khóa vàng hài lòng gật đầu, còn cùng Bạch Dĩ Vân và Bạch Dĩ Phàm chia sẻ.
Hồ Đế ngồi ở bên trên suýt cười.
Đây thật là không nói gì, cái gì đều nói.
"Khụ khụ...... Hoàng Chính, trẫm có việc nhỏ hỏi ngươi."
Hoàng phụ vội vàng đứng dậy: "Xin bệ hạ nói."
"Đầu tiên, ta không thể quyết định về chuyện người làm Thái Tử Phi. Ta phải để các con ta tự nguyện"
"Thứ hai, ngươi đem lão đạo sĩ kia mang đến cho ta, ta hỏi hắn chân chính vận mệnh ở đâu."
"Thứ ba, ngươi trộm tiền của ai?"
Cái đầu tiên thì ổn, nhưng hai cái còn lại khiến chân Hoàng phụ run rẩy khi được hỏi. "Bệ, bệ hạ...... Ta, ta không biết đạo sĩ gì cả."
"Ta cũng không trộm tiền."
"Còn không thừa nhận." Bạch Dĩ Phàm sặc thanh nói: "Lão đạo sĩ không phải còn là khách trong phủ ngươi sao?"
"Quên rồi?"
"Dựa vào một câu hư vô mờ mịt, thế mà nhớ thương vị trí Thái Tử Phi của Yêu giới, ai cho các ngươi lá gan!"
"Về phần ăn trộm tiền, chính các ngươi làm cái gì trong lòng không rõ sao?"
"Ngươi trộm tiền bổng lộc hơn 200 năm của Dương tướng quân, các ngươi cũng không sợ bị thiên lôi đánh xuống."
Hoàng phụ run rẩy hai chân, trong mắt tràn đầy hoảng loạn, "Không phải, ta thật sự không có."
"Tiền kia, tiền kia chúng ta thay hắn đảm bảo, không có trộm."
[Không phải, hắn sao biết được]
[Ta không nói]
[ Cái thứ không biết xấu hổ bán đứng ta ]
"Bệ, bệ hạ......"
Hồ Đế xua tay, "Dừng lại, đi tìm người nhanh lên. Nếu không tìm được thì ta bắt ngươi thử hỏi!"
"Về phần tiền bạc của Dương tướng quân, là thật giả, tra liền biết."
Hoàng phụ cẩn thận mỗi bước đi, hai chân như nhũn ra rời đi, đi theo hắn còn có bốn gã thị vệ.
Đây là nhịp điệu sắp kết thúc.
Thư phòng lâm vào yên tĩnh, Hồ Đế nhìn ba huynh đệ ở đàng kia nói chuyện, quăng mình sang một bên, không vui ho khan hai tiếng.
Bạch Dĩ Vân ôm tiểu gia hỏa đứng dậy, "Phụ thân, con có việc xin cáo lui trước."
"Con cũng cáo lui."
"Cha, bạch bạch ~"
Hồ Đế:......
Đi thôi, đi thôi, đều đi thôi, ông chỉ là một kẻ cô đơn.
Không người thương, còn không người yêu, chỉ là cây bắp cải ngoài đồng.
Bực mình không thôi ngồi tại chỗ tiếp tục lật xem tấu chương. "Lý Đại Nhân này nhàn quá à? Ăn cái gì đều nói cho trẫm."
Sinh khí ngã trên mặt đất.
Một bên người hầu không dám lên tiếng.
Bạch Dĩ Vân ôm tiểu gia hỏa trên tay chuẩn bị rời cung, Bạch Dĩ Phàm đồng hành.
"Đại, ca, thứ, thứ đó, hư." Tiểu gia hỏa nhỏ giọng nói, đôi mắt bên trong lộ ra cổ quái dị.
"Được, ăn." Bạch Dĩ Vân tất nhiên sủng cậu.
"Ai da, tiểu điện hạ tới rồi." Bởi vì tiểu gia hỏa thích ăn, bà bà bán khoai lang đỏ đều biết bọn họ.
"Tiểu điện hạ có phải là muốn ăn khoai lang không, chờ, ta đây đi lấy."
"Mới nướng, ngọt và mềm."
Lão bà bà bước đi tập tễnh cầm khoai lang đỏ, chậm rãi ra, đưa khoai lang bọc giấy dầu cho Bạch Dĩ Lạc.
Bạch Dĩ Lạc hai tay ôm lấy đỏ củ khoai lang to, vui vẻ nói: "Cua cua, bà bà."
"Không có gì." Lão bà bà nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Bạch Dĩ Lạc, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Trong hai tròng mắt già nua tràn đầy từ ái.
Từng có lúc, con của bà cũng ngoan như vậy, đáng tiếc a...
Bạch Dĩ Phàm thanh toán tiền, xoay người chuẩn bị đi.
"Điện hạ, hơi nhiều rồi."
"Coi như tiền lần sau nên đưa trước." Bạch Dĩ Phàm chạy nhanh hai bước để theo kịp Bạch Dĩ Vân.
Nhìn đường phố náo nhiệt, Bạch Dĩ Phàm đột nhiên có ý tưởng.
Nếu anh ấy cũng mở một nhà hàng hoặc cửa hàng khác, liệu anh ấy có thể kiếm được tiền không?
Nhưng, nên mở loại cửa hàng ở đâu?
Khi đang đi dạo phố, đột nhiên một vòng thân ảnh màu đỏ từ một bên ngã ra.
Bạch Dĩ Vân theo bản năng đưa tay đỡ lấy.
"Cảm, cảm ơn công tử." Nam tử hồng y trộm liếc Bạch Dĩ Vân một cái, lại ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Bạch Dĩ Vân thu hồi tay, "Không có việc gì thì tốt."
Ăn khoai lang đỏ Bạch Dĩ Lạc đang ăn khoai lang nhìn thoáng qua liền dừng lại.
【Oa, nhân duyên của đại ca 】
------------------------
Chương 71. Không có hổ bảo bảo
Bạch Dĩ Vân ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, dáng người yểu điệu, mắt phượng cao gầy, đuôi mắt hồng, khuôn mặt tinh xảo, xác thật là một cực mỹ.
Nhưng, nhân duyên của y, nam?
Không lầm?
Bạch Dĩ Phàm cũng trợn tròn mắt, nhìn nam tử hồng y mà không thể phục hồi tinh thần.
Lúc trước nói nhân duyên của đại ca, cái này đến rồi?
Không phải Lạc Nhi, có lầm lẫn không.
"Đại...... Quét......" Bạch Dĩ Vân lập tức bịt cái miệng nhỏ của Bạch Dĩ Lạc không cho cậu nói.
"Công tử nếu không có việc gì, tại hạ liền đi trước."
Hơi hơi gật đầu, không mất lễ phép rời đi, còn không quên kéo Bạch Dĩ Phàm đang ngốc đi.
Hồng y nam tử đứng tại chỗ, nhìn Bạch Dĩ Vân rời đi câu môi cười. "Ngớ ngẩn."
"Công tử, ngài có trở về không?" Một nam tử hỏi từ phía sau.
Hồng y nam tử quay người liền đá hắn
"Ai bảo ngươi đẩy nặng như vậy, cút!" Hắn suýt nữa đụng trúng vân vân
Người hầu che chân đầy mặt ủy khuất.
Rõ ràng ngài nói, muốn chân thật một chút.
【Vì cái gì không cho ta nói chuyện, ta còn không có kêu đại tẩu mà.】
【Đại tẩu chính là Chu Tước, thân phận lớn, ta cần phải ôm đùi 】
【Sau này nếu đại ca đánh ta, ta liền đi tìm đại tẩu cứu mạng 】
Bạch Dĩ Vân hơi hơi kinh ngạc, khó trách không nhìn thấu đối phương, kỳ thực chính là Thần thú Chu Tước.
Câu sau khiến Bạch Dĩ Vân dở khóc dở cười.
Y làm sao có thể đánh cậu được chứ.
Bạch Dĩ Lạc ôm cánh tay nhỏ bé của mình phồng má tức giận, vốn định kéo nhưng cánh tay không đủ dài, cũng chỉ có thể ôm.
"Còn tức giận? Vì sao lại tức giận chứ?" Bạch Dĩ Vân làm bộ không biết, ôn nhu hỏi.
Bạch Dĩ Lạc: "Đại to, to, to làm oa, làm oa giận."
"Hừ." Dẩu miệng nhỏ, quay đầu lại tỏ ra tức giận.
Cái nhìn thoáng qua này khiến Bạch Dĩ Vân vui tươi hớn hở. "Ồ, không cho đệ nói chuyện liền tức giận sao?"
"Nhưng Lạc Lạc, chúng ta không biết người đó, trẻ con không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ."
Bạch Dĩ Lạc quật cường giảo biện, "Đại, quét tước!"
【Đó là tức phụ của huynh, đại tẩu của ta, sao có thể là người lạ được】
"Nhưng hắn không biết chúng ta, chúng ta cũng không biết hắn, phải không?"
Bạch Dĩ Lạc không nói. Cậu phát hiện vô pháp phản bác lại Bạch Dĩ Vân.
Bạch Dĩ Vân bất đắc dĩ lắc đầu, "Lần sau không thể tùy ý gọi bậy, đã biết chưa?"
Bánh bao nhỏ tức giận không để ý tới y, quay người lao về phía Bạch Dĩ Phàm.
Bạch Dĩ Phàm tiếp được, nhìn Bạch Dĩ Vân.
Cãi nhau?
"Ôm, ôm cho tốt."
"Được." Bạch Dĩ Phàm ôm lấy tiểu đoàn tử nào đó, thấy cậu không cao hứng, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu. "Đi thôi, đến trước xem."
Cuối cùng, bánh bao nhỏ phồng má tức giận cũng bắt đầu mỉm cười trước sự cám dỗ chuỗi kẹo táo của Bạch Dĩ Vân.
"Tham ăn, tiểu gia hỏa."
......
Một ngày khác, thời tiết đẹp trời, tiểu gia hỏa đi theo Bạch Dĩ Vân ra cung.
Hôm nay Dương Bình Khánh đại tướng quân trở về, định nghênh đón ở cổng thành, tỏ bệ hạ quý trọng hắn.
"Lấy được, ngoan ngoãn đi theo đại ca."
Tiểu gia hỏa ôm quả quýt đã lột vỏ, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng, đã biết."
【Ta vẫn luôn rất ngoan mà.】
Không bao lâu, ngoài cửa thành vang lên tiếng bước chân lộc cộc, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy quân đội được huấn luyện bài bản đang tiến về phía này.
Giương cao ngọn cờ Hồ Tộc hùng vĩ, uy nghiêm.
Người đàn ông trung niên cưỡi ngựa phía trước mặc một bộ áo giáp uy phong, có một đôi mắt hổ, chỉ cần một cái nhìn là có thể hù dọa đối thủ.
"Thần, Dương Bình Khánh, tham kiến Thái Tử điện hạ, tiểu điện hạ."
"Dương tướng quân, xin đứng lên." Bạch Dĩ Vân đem Bạch Dĩ Lạc đưa cho Lạc Thanh Trúc, bước tới đỡ hắn dậy.
"Dương tướng quân vất vả, bệ hạ ở trong cung bày tiệc tối, mời theo ta vào cung."
Dương Bình Khánh ôm quyền cúi người, "Tạ bệ hạ, tạ điện hạ."
"Thỉnh!" Dương Bình Khánh xoay người lên ngựa, Bạch Dĩ Vân cũng lên ngựa.
Vừa định bế tiểu gia hỏa thì phát hiện tiểu đoàn tử nào đó đang đưa tay về phía Dương Bình Khánh.
"Ui, hổ, ôm ~"
Uy vũ? Đây là kêu mình? Dương Bình Khánh hiếm khi ngốc.
Bạch Dĩ Vân: "Đây là tiểu đệ, tương đối bướng bỉnh."
"Lạc Lạc, lại đây đại ca ôm."
Tiểu gia hỏa quay đầu, tay nhỏ lôi kéo vạt áo Dương Bình Khánh, "Ca muốn, hắn, hắn bao."
【Lão hổ mềm mụp lông xù xù】
"Dương tướng quân, ngươi xem này..."
Bạch Dĩ Vân biết được đệ đệ nhà mình là nhan khống còn thêm mao nhung khống nên để mắt tới Dương Bình Khánh
Dương Bình Khánh lấy lại tinh thần, ngạc nhiên vì mình được tiểu điện hạ thích, "Không sao, không sao, ôm một cái cũng không sao."
Cúi xuống nắm lấy nách tiểu gia hỏa, đem cậu đặt ở trong lòng ngực.
Mềm mụp một đoàn, mang theo mùi sữa, Dương Bình Khánh cũng không dám dùng sức, sợ đem tiểu gia hỏa cúi xuống nắm lấy nách "Tiểu điện hạ ngoan ngoãn ngồi, chúng ta liền xuất phát."
"Ừm, cua cua."
Thằng bé nho nhỏ ngồi trước mặt hắn, thật sự rất dễ thương và ngoan ngoãn. Còn thường thường ăn một quả quýt.
Tại sao bệ hạ lại sinh ra được một đứa con ngoan ngoãn như vậy? Dương Bình Khánh nghi hoặc.
Đi vào cửa cung Yêu Vương cung, mọi người xuống ngựa, đi bộ tiến cung.
Tiểu gia hỏa được Dương Bình Khánh ôm, không hề sợ hãi sự sống, nhưng chỉ có Bạch Dĩ Vân biết, mới biết vật nhỏ đang nghĩ gì.
【Lão hổ lông xù xù, muốn mang về nhà 】
【Đại lão hổ quá lớn, muốn hổ con hơn】
"Hô hô, hổ, bao bao?" Đôi mắt sáng của cậu chớp liên tục, miệng mấp máy nhanh đến nỗi Bạch Dĩ Vân ngăn không được.
Dương Bình Khánh dừng lại bước chân, "Cái gì?"
Nghi hoặc nhìn đứa bé trong tay mình
Thật sự có chút chưa nói rõ ràng, hắn nghe không hiểu.
"Hổ bao bao......"
Cái gì hổ bao bao?
Dương Bình Khánh vẫn không nghe hiểu, bất đắc dĩ nên đành quay sang nhìn Bạch Dĩ Vân, ra vẻ cầu cứu.
Bạch Dĩ Vân khẽ mấp máy môi, "Thằng bé hỏi Dương tướng quân có con không." Muốn ôm một cái.
Câu cuối cùng y không nói ra, sợ hổ tức giận.
"Thì ra là vậy, đáng tiếc ta không có con." Dương Bình Khánh bừng tỉnh đại ngộ, ngữ khí có chút đáng tiếc.
Không có con tương đương không có hổ bảo bảo.
Tiểu gia hỏa cúi đầu, véo góc quần áo.
【Không có hổ bảo bảo】
【Không có lông xù xù 】
Mất mát, vẫn luôn cùng với Bạch Dĩ Lạc đi vào đại điện.
Cậu chậm rì rì bò ra hậu sảnh, ngồi trên thảm và bĩu môi.
Lạc Thanh Trúc đi theo cậu, thấy cậu không vui liền bước tới ngồi xổm xuống. "Chủ tử không vui?"
Bạch Dĩ Lạc không nói lời nào, nhưng cái miệng nhỏ bĩu ra cho thấy cậu thực sự không vui.
Lạc Thanh Trúc nghĩ nghĩ, hóa thành một con thỏ trắng nhỏ, nhảy lên nhảy xuống trước mặt Bạch Dĩ Lạc "Chi chi."
"Thỏ Thỏ ~" Đôi mắt của tiểu gia hỏa lập tức sáng lên, đôi mắt mờ mịt cũng sáng lên.
Nhào tới ôm lấy con thỏ trắng nhỏ. Cảm giác mềm mụp, làm cậu thoải mái híp mắt.
"Cháo, Thỏ Thỏ." Ôm Thỏ Thỏ sờ sờ, còn cùng con thỏ chơi.
Bạch Dĩ Vân nghĩ cậu không vui nên lẻn vào hậu sảnh trong lúc lão phụ thân chưa nghỉ ngơi thì nhìn thấy tiểu gia hỏa đang chơi đùa với một con thỏ trắng, quần áo màu xanh vương vãi bên cạnh.
Thấy cậu chơi vui vẻ, không còn buồn phiền như trước, Bạch Dĩ Vân mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm xúc của Tiểu gia hỏa này đến và đi rất nhanh.
"Lạc Lạc, sao đệ lại ở đây?"
"Đi, lục ca mang đệ xem náo nhiệt."
"Hoàng Thúy Thúy cãi nhau với ai đó."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top