Chương 39.40.41💮💜

Chương 39. Lạc Lạc bị khi dễ.

【Tâm khẩu bất nhất, rõ ràng trước đây chỉ gọi ta khờ đầu khờ não mà thôi】

【Thoạt nhìn giống như hồ ly hư】

【Khó trách ngươi phải bị hưu* 】

*Bị hưu: Bị ly hôn

Bạch Dĩ Lạc không để ý tới nàng ta, quay đầu nhìn mẫu thân, "Lạnh, quả, quả quả......"

Ngón út chỉ sang một bên, Thu Lâm đang bưng hoa quả đã rửa sạch đặt lên bàn.

"Nương nương, đây là tiểu điện hạ cùng bệ hạ vừa mới tự mình đi linh quả viên trích quả tử."

[Quả thu di lớn như vậy? Như vậy hồng ]

[Còn có loại quả này, thoạt nhìn rất Linh khí]

[Nhiều như vậy, nhưng không biết phân đưa cho chúng ta, thật sự là vô tâm ]

[Nếu năm đó chúng ta là Vương gia, chẳng phải cứ tùy ý ăn trái cây này, đều do bọn họ, còn huynh đệ đâu, cuối cùng không được ngồi vào vị trí  Vương gia]

[Quả nhiên là lãnh tâm ]

【Quả tử nhà ta là nhà ta, dựa vào cái gì cho ngươi 】

【Mắng ta đúng không, thực sự nghĩ ta dễ bắt nạt sao】

"Lạnh, nàng xấu..." Tiểu gia hỏa che lại cái mũi, ngã vào trong lòng ngực Hồ Hậu, một bộ dạng ghét bỏ không được.

Mỹ phụ nhân Tề thị tức giận đến mức mũi bị vẹo.

[Tiểu thí hài nhi này cư nhiên này lại chê ta xấu ]

Hơn nữa Tề Thị vẫn luôn tự nhận mình là hồ ly xinh đẹp thứ hai sau Hồ Hậu, bây giờ Bạch Dĩ Lạc lại nói về nàng ta như vậy, nàng ta sao có thể chịu nổi.

Cứng đờ xả ra tươi cười, "Lạc Lạc không thể nói như vậy nha, không lễ phép."

Bạch Dĩ Lạc xua xua tay, "Xú ~"

Lại xấu lại xú, đến nỗi móng tay của Tề thị sắp bị bóp gãy.

[A!!! Này tiểu thí hài nhi đúng là phiền toái, không bằng một nửa con trai ta đáng yêu ]

"Đệ muội, tiểu hài tử này còn cần phải dạy dỗ nhiều hơn nữa, không thể thô lỗ như vậy được." Tề thị lạnh mặt nói, đối Bạch Dĩ Lạc không có sắc mặt tốt.

Hồ Hậu sờ đầu Bạch Dĩ Lạc, đạm thanh: "Nhà ta Lạc Lạc thực ngoan, cũng không nói bậy, nếu có, nhất định là người đó đã làm chuyện không nên làm."

"Lạnh, thứ quả quả... Không để ý tới nàng ta..."

"Nàng ta, nàng ta hương thứ, không, không cho......" Bạch Dĩ Lạc phủng lớn nhất hồng thu quả di đưa cho Hồ Hậu, rung đùi đắc ý, còn không quên kéo dẫm một phen Tề thị.

Tề thị nhìn trúng quả thu di quả mình chọn rơi vào tay Hồ Hậu, lại nghe được Bạch Dĩ Lạc nói, tức khắc khí nghiến răng nghiến lợi. "Lạc Lạc, nhị thẩm không có muốn ăn."

[Cái gì thu di quả, không hiếm lạ, nhà ta một đống lớn.]

Bạch Dĩ Lạc nhìn nàng ta một cái lại nhìn về phía Hồ Hậu, không lưu tình chút nào vạch trần, "Thêm, giả."

【Muốn ăn đúng không, liền không cho ngươi 】

【Mắt khí ngươi 】

Hồ Hậu thân thân khuôn mặt Bạch Dĩ Lạc, đem quả thu di trong tay dùng dao tách ra, đưa cho cậu.

Thu di quả có vỏ ngoài cứng nhưng bên trong lại mềm, thậm chí trẻ em có thể nhai được. "Lạc Lạc ăn."

"Cua cua, lạnh." Bạch Dĩ Lạc vừa ăn những lát hoa quả vừa khoe dáng.

[Ta mới không hiếm lạ, chỉ là quả thu di quả, ai chưa từng ăn mà thôi]

[Đáng chết, nồng đậm linh khí ]

Thu di quả ẩn chứa phong phú linh khí, ăn một miếng nhỏ cũng có thể thoải mái chứ đừng nói đến một miếng.

Hồ Hậu phân ra một mảnh đưa cho Tề thị, "Nhị tẩu nếm thử, nếu thích liền mang chút trở về."

"Ngươi không biết, năm nay linh quả trong vườn kết không ít, ăn đều không hết."

[Nàng đây là khoe ra, nàng ở hướng ta khoe ra ]

[Đáng chết hoa thị, sớm muộn gì ta cũng sẽ giẫm nát ngươi dưới chân]

Tề thị trong lòng tức giận mắng, nhưng vẫn thành thật đưa tay ra, đón lấy quả thu di, hăng hái đưa vào miệng.

Nồng đậm linh khí từ trong miệng lan tràn tới rồi khắp người.

Thoải mái, phi thường thoải mái.

Tề thị nhét miếng cánh quả cuối cùng vào miệng, lập tức cảm thấy sảng khoái.

Nàng ta nhắm mắt lại cảm thụ linh khí ở trong cơ thể lưu chuyển, xuyên qua cơ thể mình như đang nằm trên mây trắng, mềm mại, nhẹ nhàng và rất dễ chịu.

"Lạnh, nhị thẩm nàng sưng sao lạp?" Tiểu gia hỏa nhìn nàng bộ dáng khó hiểu hỏi.

【Trông như một con ngốc hồ ly 】

Hồ Hậu trong mắt hiện lên một mạt tinh quang, "Không có gì, có thể là mệt mỏi."

"Để Thu Lâm đưa con đi trong viện chơi."

"Được..." Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đưa tay về phía Thu Lâm ở bên cạnh, sau khi ôm lấy hắn, lại vẫy tay với Hồ Hậu.

Tề thị mở mắt ra, chưa kịp vui mừng đã bắt gặp ánh mắt Hồ Hậu, người tưởng chừng như đang cười nhưng lại không phải cười.

Hơi hơi thu liễm một phen, Tề thị cười nói: "Đệ muội này quả tử quả này ngon thật đấy."

"Vậy thì mang theo một ít về đi."

"Canh giờ không còn sớm, ta liền không lưu nhị tẩu ăn cơm trưa, ta còn muốn đi bồi bệ hạ dùng cơm."

Tề thị trên mặt ý cười cứng đờ, "Hảo."

Tề thị đứng dậy cầm lấy ba quả thu di trước mặt Hồ Hậu.

Muốn lấy thêm mấy cái nữa, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Hồ Hậu, Tề Thị đành phải vội vã rời đi.

[Người nào a, lấy mấy quả mà còn gắt gao nhìn chằm chằm, vẫn là vợ của huynh đệ đâu ]

[Thật là không lương tâm, một đám không lương tâm ]

[Còn có cái kia tiểu thí hài nhi, cư nhiên nói  mình xấu, còn xú, ta xem nó mới xấu, vẫn là không đầu óc ngu xuẩn ]

[Còn có hoa thị con tiện nhân kia, còn không phải ngồi trên vương hậu vị trí, mà còn ở trước mặt mình lên giọng, thật lấy mình đương đem đồ ăn ]

Bạch Dĩ Lạc đang ngồi trên thảm trong sân nghe thấy giọng nói chân tình của Tề Thị mà không ngẩng đầu lên.

Bánh bao mặt hơi hơi phồng lên, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng không hợp với tuổi tác.

【Mắng ta? Còn mắng nương ta】

【Tìm chết 】

Bạch Dĩ Lạc nhìn hòn đá bên cạnh, mắt động đậy, hòn đá nhỏ bay ra trúng vào khuỷu chân Tề Thị khiến nàng ta ngã xuống ăn cứt.

"Ai! Ai ám hại ta!" Tề thị chống cánh tay tả hữu nhìn, nhưng không tìm thấy gì.

Ngồi bệt xuống đất, xoa chân, nhe răng trợn mắt vì đau.

"Phá cục đá, ngươi còn bắt nạt ta, lăn!" Tức giận đem cục đá ném văng ra.

"Ai da."

Đột nhiên một thanh âm vang lên, dọa nàng ta nhảy dựng, nàng ta vội đứng dậy, "Ai, ai ở đây."

"Oa ô ô ô......"

"Oa ô ô......"

Không nghe được trả lời, nhưng  nghe được một trận tiếng khóc.

Tề thị chưa kịp phản ứng thì Hồ Hậu liền từ trong điện ra tới. "Làm sao vậy đây là?"

"Như thế nào khóc?"

Thu Lâm ôm Bạch Dĩ Lạc, chỉ vào Tề thị, vẻ mặt cả giận nói: "Là bạch nhị phu nhân, nhặt cục đá trên mặt đất ném tiểu điện hạ của chúng ta."

"Nương nương, ngài phải cho tiểu điện hạ làm chủ."

"Nàng còn, nàng còn mắng tiểu điện hạ xấu, là cái tiểu thí hài nhi."

Tề thị vẻ mặt ngốc.

[Sao lại thế này, làm sao hắn biết ta mắng cái gì ]

[Chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm ]

Thu Lâm vì sao sẽ biết. Chuyện này đương nhiên là do Bạch Dĩ Lạc dạy cho hắn.

Hồ Hậu ôm Bạch Dĩ Lạc, xoa đầu của cậu, phẫn nộ nhìn về phía Tề thị, "Nhị tẩu, ngươi có tức giận thì tới tìm ta, vì cái gì muốn khi dễ Lạc Lạc."

"Lạc Lạc mới bao lớn, cái gì cũng không hiểu, ngươi ức hiếp hài tử còn không biết xấu hổ."

"Ta vốn tưởng rằng ân oán đã qua, nhưng ta đã nghĩ mình đã lầm rồi. Sau này Nhị tẩu sẽ ít có khả năng vào cung nếu không có chuyện gì xảy ra."

"Không phải, ta không có." Tề thị vội vàng phủ nhận, "Ta không có đánh nó, đá trúng chân ta, ta chỉ ném nó đi thôi..."

"Nga ta đã biết, là nó, là nó đánh ta!"

Tề thị tựa hồ phát hiện ra điều gì nghiêm trọng, chỉ vào Bạch Dĩ Lạc đang ghé vào trên vai Hồ Hậu trên vai nói: "Nó đánh ta, hại ta té ngã!"

"Hoa thị, ngươi là giáo hài tử như vậy, cư nhiên làm nó tùy tiện đại nhân, ta chính là trưởng bối nó!"

------------------

Chương 40. Cút ra ngoài cho ta

"Hảo a, các ngươi hợp nhau tới khi dễ ta, thật không nghĩ tới các ngươi là loại người này." Tề thị hùng hổ nói, như thể nàng ta sẽ không bỏ cuộc cho đến khi cho nàng ta một lời giải thích.

Bạch Dĩ Lạc khụt khịt ngẩng đầu, "Lạnh, oa không có..."

"Lạnh, nàng, nàng đánh oa." Tay nhỏ vuốt đầu, nhưng không thể chạm vào phía sau đầu.

"Đau, đau đau..."Ai nhìn vào bộ dạng đáng thương của cậu ai xem ai cũng đau lòng.

Nếu không biết trước sự thật thì Thu Lâm đã bị cậu lừa rồi.

Hồ Hậu đau lòng ôm lấy cậu, thân thân trán hắn, tay vuốt ve đầu cậu. "Không khóc không khóc, mẫu thân cấp Lạc Lạc làm chủ."

"Ngoan."

"Ân." Bạch Dĩ Lạc khịt mũi rồi tựa lưng vào vai Hồ Hậu.

【Khi dễ ta, trả lại toàn bộ cho ngươi.】

Hồ Hậu lạnh lùng nhìn về phía Tề thị, "Ngươi nói nhi tử ta đánh ngươi, có chứng cứ?"

"Không chứng cứ chính là nói bậy."

"Tề thị, ta niệm phu quân của ngươi là nhị ca của bệ hạ, từ trước đến nay rất khách khí, không ngờ hôm nay ngươi lại tàn nhẫn bắt nạt một đứa trẻ."

"Ta hỏi ngươi, ngươi lương tâm đâu!"

Tề thị thấy bà đổi trắng thay đen, lập tức mất bình tĩnh: "Ý ngươi là ta nói bậy, rõ ràng chính là nhi tử ngươi khi dễ ta trước!"

"Không tin ngươi hỏi nó!"

Bị điểm danh Thu Lâm ưỡn ngực, "Nương nương, nô tài vẫn luôn ở tiểu điện hạ bên người, chưa từng thấy ngài ấy lấy cục đá ném người, chỉ nghe được có người mắng tiểu điện hạ. Một lúc sau, nhìn thấy một hòn đá bay từ bên cạnh bay tới, đập trúng đầu tiểu điện hạ."

"Nếu bạch nhị phu nhân cảm thấy nô tài nói chính là lời nói dối, thì có thể dùng thuật truy hồn để xác minh." Nói xong, quỳ trên mặt đất lấy biểu chân thành.

Tề thị chỉ vào Thu Lâm, "Ngươi..."

"Ngươi còn gì để nói nữa?" Hồ Hậu ánh mắt lạnh băng, trên người khí thế nháy mắt phát ra, chấn Tề thị sau này thối lui.

"Tề thị, ẩu đả thất điện hạ, từ hôm nay trở đi, nếu không được triệu tập, ngươi không được vào cung, nếu không tuân lệnh sẽ bị xử tử!"

Tề thị ngã ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần.

[Xong rồi xong rồi, trở về nhất định bị mắng ]

[Vậy phải làm sao bây giờ?]

"Đệ muội, đệ muội." Tề thị bò dậy đuổi theo Hồ Hậu. "Đó chỉ là vui đùa thôi, không thể coi nó là nghiêm túc được."

"Vui đùa?" Hồ Hậu xoay người, một đôi con ngươi âm lãnh đến cực điểm, "Nhị tẩu nói vui đùa là lấy đá đập vào đầu Lạc Lạc của ta?"

"Vậy ta dùng cục đá đánh nhi tử ngươi như thế nào!"

"Như vậy sao được!" Tề thị không chút nghĩ ngợi liền phản bác.

Đối thượng Hồ Hậu tươi cười, khí thế một chút thu liễm, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Con ta thông minh như vậy, lỡ bị đánh ngốc thì sao?"

"Con ngươi sợ chết, con ta không sợ sao?" Hồ Hậu tức giận. "Ngươi cút cho ta!"

"Người tới! Ném nó ra!" Một tiếng gầm nhẹ, nháy mắt liền có thị vệ đem Tề thị kéo đi.

"Đệ muội!"

"Vương hậu nương nương!"

Bạch Dĩ Lạc quay đầu nhìn Tề thị chật vật bộ dáng, kéo kéo khóe miệng, lại ngoan ngoãn nằm bò. "Lạnh, đói bụng..."

Hồ Hậu thân thân khuôn mặt tiểu gia hỏa: "Chúng ta đây đi tìm cha, đại ca lục ca cùng nhau ăn cơm."

"Ân, hảo ~" Tiểu gia hỏa cực kỳ ngoan ngoãn đáp lời.

Đang ăn, Hồ Đế, Bạch Dĩ Vân cùng Bạch Dĩ Phàm nghe được tiểu gia hỏa bị khi dễ, liền nhanh chóng ôm lấy đầu cậu, may mà chỉ có một cái túi nhỏ.

Để thực tế hơn, Bạch Dĩ Lạc thực sự đã bị ném đá vào đầu.

"Đau không?" Bạch Dĩ Vân ôn nhu hỏi, bàn tay to của y chạm vào đầu Bạch Dĩ Lạc từng chút một, khi chạm vào vết sưng nhỏ phồng lên, sự đau đớn trong mắt gần như dâng trào.

Bạch Dĩ Lạc lắc đầu, "Không, không đau... Nồi to, không, không khí khí......"

【Mới vừa tạp thời điểm đau, hiện tại không đau 】

【Một cái bọc nhỏ, đổi nàng ta bị giáo huấn, cũng không phải không được 】

【Ai biểu nàng ta mắng ta, còn mắng mẫu thân, mẫu thân là tốt nhất, ai cũng không thể mắng 】

Bạch Dĩ Vân ôm chặt cậu, "Ngoan."

Hồ Hậu trong lòng ấm áp, tiểu bảo bối của bà.

Sau khi ăn xong, Hồ Đế cùng Hồ Hậu ở một chỗ nói chuyện, chủ yếu là nhằm vào Tề thị cách làm.

"Làm nàng không tiến cung, xử phạt lực độ quá nhỏ."

Hồ Hậu cười khẽ, "Bọn họ coi trọng thể diện nhất, thế này cũng đủ để bọn họ không ra ngoài ba ngày."

Huống hồ, Lạc Lạc của bà, còn không có chơi đủ.

Chơi một lúc mà chết thì làm sao chơi được nữa?

Hồ Đế nhìn cậu bé đang tập đi trong sân với đôi bàn tay bé nhỏ dang rộng. "Ngươi nhìn, Lạc Lạc của chúng ta sắp có thể đi được rồi."

Trong viện, tiểu gia hỏa lung lay đi tới, bên người có Bạch Dĩ Vân cùng Bạch Dĩ Phàm che chở cậu.

"Lạc Lạc thật tuyệt vời."

"Lạc Lạc thật lợi hại."

Giữa lúc hai người đang khen, Bạch Dĩ Lạc lại tiến thêm hai bước.

Cậu loạng choạng ngã xuống cho đến khi không trụ được nữa thì bị Bạch Dĩ Vân tiếp được. "Lạc Lạc giỏi quá."

Tiểu gia hỏa cười vui vẻ, cẳng chân nhi cũng run run.

Vui đùa một hồi, Bạch Dĩ Vân tự mình đưa Bạch Dĩ Lạc hồi Tê Khê Điện, nhẹ nhàng bóp bắp chân xoa bóp cho cậu. "Hôm nay ngươi không nói nhiều, là làm sao vậy?"

Bạch Dĩ Phàm đang lau tay cho Bạch Dĩ Lạc ở một bên dừng lại, tiếp tục lau tay như không có chuyện gì xảy ra: "Không có chuyện gì."

"Cùng đại ca còn giấu giếm?" Này mấy đệ đệ muội muội, Bạch Dĩ Vân không nói toàn hiểu biết, nhưng đại khái vẫn là biết. "Có phải là vì nhị thúc gia vị kia đường ca?"

Bạch Dĩ Phàm không nói chuyện.

"Năm đó hắn ở yêu học viện, cảm thấy mình không cân bằng về mọi mặt?"

"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, hắn muốn tranh thì cứ để hắn tranh. Dù sao, ngươi so với hắn về địa vị, đã có ưu thế rồi, mặt khác nhượng bộ hắn cũng không phải là không có khả năng."

"Hắn cũng liền điểm này tiền đồ."

Bạch Dĩ Phàm chớp mắt, "Không chê ta cho các ngươi mất mặt?"

Bạch Dĩ Vân trừng anh ấy một cái, "Ngươi khi còn nhỏ ở ta trên giường ị phân ta cũng chưa ghét bỏ ngươi."

"Loại chuyện này có đáng để ta ghét bỏ?"

"Nhưng có một điều, hãy làm gương tốt cho Lạc Lạc."

"Hảo." Bạch Dĩ Phàm ưỡn ngực, điểm này là tuyệt đối.

Bạch phủ, Tề thị ở đại sảnh khóc thút thít, Bạch nhị gia quăng nàng một cái tát, "Đừng khóc!"

"Ta đã cho ngươi vô số cảnh cáo cùng chỉ dẫn phải cẩn thận, ngươi vì cái gì không nghe?"

"Ngươi còn đánh tiểu điện hạ, này Vạn Yêu Thành ai chẳng biết tiểu điện hạ đó là là bảo bối của hoàng thất?"

"Ngu xuẩn!"

Tề thị nằm liệt ngồi dưới đất, bụm mặt, "Ta không có, ta chỉ tùy tiện ném, ai biết sẽ trúng nó."

"Ngươi không an ủi ta, lại đánh ta, ngày hôm nay ta sống không nổi!"

Bạch nhị gia âm trầm mặt, "Nếu ngươi cho rằng mình không thể sống sót thì liền lăn trở về đi!"

Sau khi hủy hoại việc tốt của mình, còn có mặt mũi ở chỗ này la lối khóc lóc.

Lời này vừa ra, Tề thị nháy mắt câm miệng, che mặt nức nở.

Tại sao lại như vậy.

Vì cái gì hoa thị lại có mệnh tốt như vậy, may mắn gả cho một cái si tình loại, nhưng nàng đâu, gả cho một cái tính tình âm tình bất định, còn một phòng thiếp hướng trong nhà nâng.

Nếu không phải nàng không muốn, chỉ sợ bình thê đều có.

"Phụ thân, mẫu thân đây là phát sinh chuyện gì?" Một nam tử từ cửa tiến vào, dáng người thon dài, một thân thanh y, bộ dáng tuấn lãng, đầu đội ngọc trâm, cả người mang theo phong độ trí thức, thoạt nhìn có vẻ là một học giả giỏi.

"Nhi, phụ thân ngươi đánh nương, còn làm nương lăn."

------------------------

Chương 41. Nhị tô không được

Nhìn thấy nhi tử, Tề thị vội không ngừng bắt đầu ủy khuất, thậm chí còn đứng dậy giữ chặt quần áo gã.

Ai ngờ, nhi tử nàng ta lại gạt tay nàng ta ra. "Nương, việc này ngươi lỗ mãng."

"Hiện tại bên ngoài đều nói chúng ta trở về tâm tư không thuần, nghị luận sôi nổi, còn có người ở cửa ném trứng thúi..."

"Nương, thừa nhận sai lầm của mình với phụ thân đi."

Tề thị nhìn nhi tử, tâm nát đầy đất*.

*Tâm nát đầy đất: lòng đau như cắt.

Con trai của nàng ta không hướng về nàng ta, cư nhiên thực sự yêu cầu nàng ta xin lỗi.

Nàng ta tạo nghiệt cái gì.

Tề thị cao ngẩng đầu, ưỡn ngực, lau sạch khóe mắt nước mắt, "Không, ta không sai."

"Việc này không phải ta làm, ta tuyệt không thừa nhận." Dứt lời, vạt áo vung, đi rồi.

Nhưng khi rời đi, nước mắt mê đôi mắt.

Mệt nàng còn ở trước mặt hoa thị nói con trai nàng ta vô cùng thông minh, còn hiếu thuận... Hiện giờ xem ra, thông minh không dùng đúng chỗ, hiếu thuận cũng không phải đối nàng ta.

Cứ như vậy còn vọng tưởng chiến đấu với các nhi tử của hoa thị, nàng ta chỉ có thể nói xứng đáng nhân gia lợi hại.

Nhìn mẫu thân rời đi, Bạch Dĩ Lăng thở dài một hơi, ngay sau đó triều Bạch nhị gia khom người, "Phụ thân, mẫu thân không hiểu chuyện, ngài đừng nóng giận, nhi tử đi xuống nhất định sẽ nói tốt cho nàng hiểu."

Bạch nhị gia nhìn đại nhi tử ưu tú nhất của mình, hài lòng gật đầu: "Được."

"Vẫn là ngươi làm việc có chừng mực." Bạch nhị gia vỗ vỗ bả vai Bạch Dĩ Lăng, rất vừa lòng. "Có ngươi, vi phụ thật cao hứng."

Bạch Dĩ Lăng hơi hơi cúi người, trên mặt nở nụ cười hoàn hảo.

Bạch nhị gia một nhà ở trong nhà rất lâu vì vừa ra liền có yêu ném lá cải.

"Ngươi dám  khi dễ tiểu điện hạ nhuyễn manh đáng yêu của ta, chọi chết ngươi. Chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Làm ngươi khi dễ tiểu điện hạ của ta, ngươi là một con hồ ly không trong sạch."

Nghe ngoài cửa thanh âm ồn ào, Bạch Dĩ Lăng ánh mắt tối sầm.

Tiểu điện hạ này có được họ yêu thích đến vậy không?

Hắn nhưng thật ra có chút muốn nhìn một cái.

Cốc cốc cốc

"Mở cửa... Mở cửa nha..."

Cốc cốc cốc

Người gác cổng đỉnh áp lực vươn đầu, vốn định sẽ có trứng thúi lá cải, kết quả không có.

Nhưng bọn hắn đứng ở cửa, cánh tay thượng treo giỏ rau, một bộ dáng, như hổ rình mồi càng đáng sợ.

Người gác cổng đều muốn phá cửa bỏ chạy.

Có một nhóm người đang đứng trước cửa nhà ai đó, trông họ rất kỳ quái.

"Ai, oa, oa ở giới nha......"

Người gác cổng quần áo bị giữ chặt, cúi đầu vừa thấy, đồng tử co rụt lại.

[Tại sao lại có một oa oa? ]

[Bây giờ những oa oa đều ra ngoài đánh nhau? ]

[Không thể nào ]

[Bạch Phủ của chúng ta đã chán ghét oa oa từ khi nào rồi?]

[Vậy ta có nên tìm lối thoát khác không? ]

Nghe tiếng lòng của hắn, Bạch Dĩ Lạc phùng má nói: "Ngươi, ngươi vì chớ nên, không để ý tới oa......"

Là không thấy được cậu sao?

Không có khả năng, cậu lớn lên ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, nhóm thúc thúc bá bá ở phía sau đều thích cậu.

Thu Lâm thấy người gác cổng ngốc lăng, nhịn không được ra tiếng, "Làm càn! Đây là tiểu điện hạ, còn không chạy nhanh mở cửa!"

Người gác cổng lại lần nữa khiếp sợ.

[Cái gì? Đây là tiểu điện hạ? ]

Cúi đầu vừa thấy.

[ Trông dễ thương quá, nhưng sao cảm giác ngốc hề hề thế này ]

Ngốc?

Hắn nói ta khờ?

Bạch Dĩ Lạc trợn tròn đôi mắt, chống nạnh, gót chân nhỏ nâng lên tới giận đá chân người gác cổng.

Kết quả là người gác cổng không đá trúng, nhưng mình đá vào trên mặt đất.

"Ai da......"

"Tiểu điện hạ!" Thu Lâm vội đỡ lấy đứa nhỏ bị ngã trên mông nói: "Không có ngã đi."

Bạch Dĩ Lạc đôi tay che mặt.

Nó thật đáng xấu hổ.

Phụt ——

Cũng không biết là ai cười một tiếng.

Bạch Dĩ Lạc quay lại: "Tùy? Tuổi cười lạp?" ( ai cười )

Giọng điệu có chút nguy hiểm.

Chúng yêu sôi nổi ngẩng đầu, cúi đầu, khắp nơi xem.

"A, hôm nay thời tiết không tồi, trở về giặt quần áo."

"Thái dương đều ra tới, ta phải về phơi thảo dược."

"Ta đi bờ sông câu cá, hôm nay thêm cơm."

Tốp năm tốp ba đi rồi.

Bạch Dĩ Lạc vừa lòng quay đầu, xem ra cũng chưa nhìn thấy.

Không nghĩ tới, cậu quay đầu trong nháy mắt, yêu nhóm đã tách ra lại quay trở lại, đều nằm nghiêng xem náo nhiệt, thậm chí còn có yêu hướng về phía người gác cổng so đo cổ, trắng trợn táo bạo uy hiếp.

Người gác cổng nuốt nuốt nước miếng. "Tiểu, tiểu điện hạ?"

"Ngẩng? Oa, oa tìm nhị tô oa......" Tiểu gia hỏa nói chuyện nãi thanh nãi khí, khả ái loạng choạng đầu nhỏ.

Làm một bên yêu hận không thể đem cậu ôm lại đây thân thân.

Như thế nào nhân gia ấu tể ngoan thế, mà bọn họ... Không đề cập tới cũng thế.

Người gác cổng đối mặt với những lời uy hiếp của chúng yêu, chạy nhanh về phía đại sảnh, một đường chạy một đường kêu. "Nhị gia, nhị gia, tiểu điện hạ tới."

Bạch Dĩ Lạc nhìn cửa mở, bắp chân run rẩy, bám vào cửa bước tới, sau đó đặt bắp chân lên đó, cố gắng lật người. "Ê a ——"

"Ngô......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn đều nghẹn đỏ cũng không lật qua đi.

Bạch Dĩ Lạc từ bỏ, ngồi dưới đất, "Thu Thu, ôm."

Bò không thể trèo qua nó, thôi bỏ đi.

[Tiểu điện hạ thật đáng yêu ]

Thu Lâm nén cười, đi tới bế cậu lên, vỗ vỗ tro bụi trên người sau bước vào phủ.

"Còn thở hổn hển à? Chúng ta tiểu điện hạ tới không ai tiếp? Các ngươi bạch phủ là muốn phản?"

[ngũ công chúa cùng lục điện hạ nói, ta hiện tại đại biểu chính là tiểu điện hạ, nên kiêu ngạo liền phải kiêu ngạo, không được để bất kỳ yêu nào có cơ hội khi dễ tiểu điện hạ ]

Bạch Dĩ Lạc há miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.

Trở về thân thân ngũ tỷ cùng lục ca.

Bạch nhị gia nhanh chóng dẫn nhi tử bước nhanh lại đây, cũng không có thất lễ số, mà hơi cúi người về phía Bạch Dĩ Lạc.

[Công việc bảo vệ thể diện vẫn cần phải được thực hiện, quyết không thể làm bên ngoài yêu bắt được một chút sai ]

[Mấy ngày đều vây quanh ở cửa ồn ào nhốn nháo, quá bực bội ]

"Gặp qua tiểu điện hạ."

"Nhị, nhị tô." Tiểu gia hỏa cười phúc hậu và vô hại, còn hướng Bạch nhị gia duỗi tay. "Nhị tô, ôm."

Bạch nhị gia mừng rỡ như điên, duỗi tay tiếp nhận tiểu gia hỏa, "Ai, ngươi chính là Lạc Lạc đi, lớn lên thật ngoan."

[Đứa nhỏ này đích xác lớn lên đáng yêu, so với tiểu nhi tử của ta còn tốt hơn một chút ]

[Tại sao tam đệ luôn may mắn như vậy]

[Không cam lòng ]

"Nhị tô, ngươi, ngươi không được..." Tiểu nãi oa nhuyễn thanh nhuyễn khí nói.

Nụ cười của Bạch nhị gia đông cứng trên khuôn mặt

[Tiểu oa tử này đang nói cái gì? ]

[Nó đang nói cái gì! ]

[Nó cư nhiên nói mình không được! ]

Bạch nhị gia ý cười chợt giảm, ngay sau đó không còn giả vờ vui vẻ mà ném Bạch Dĩ Lạc cho đại nhi tử. "Nhị thúc còn có việc, đường ca bồi ngươi chơi."

Aải bước rời đi, tấm lưng lộ rõ ​​vẻ khẩn trương, như thể không thể ở lại đây lâu hơn nữa.

Bạch Dĩ Lạc không rõ nguyên do, ngẩng đầu, "Nồi nồi, nhị tô sao vậy?"

Bạch Dĩ Lăng:...

[Ngươi nói phụ thân ta không được ngươi nói làm sao vậy ]

Bạch Dĩ Lạc ngốc manh: Ta nói thân thể hắn không được, nên rèn luyện, còn có chỗ nào không được?

"Không có việc gì, hắn có việc gấp muốn xử lý, ca ca mang ngươi đi chơi." Bạch Dĩ Lăng cũng chiếu cố qua đệ đệ muội muội, cũng coi như thuận buồm xuôi gió.

"Đây là ca ca thư phòng, ca ca mang ngươi đọc sách viết chữ được không?"

[Để ngươi nhìn xem ta so lục ca ngươi lợi hại hơn bao nhiêu]

[ Bạch Dĩ Phàm tên ngốc đó sẽ luôn vĩnh viễn đều bị ta đạp dưới chân ]

Bạch Dĩ Lạc làm bộ không biết gật đầu: "Ân, hảo, nồi nồi thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top