Chương 30.31.32💮💜
Chương 30.Ngươi có dám so sánh với ta không?
Bạch Dĩ Vân nhìn nhãi con đang hưng phấn đầy mong đợi trong lòng, "Đi phía trước nhìn xem, liền trở về."
"Tiểu ngũ đâu? Chạy đi đâu?"
Bạch Dĩ Phàm đấm chân, "Trước đụng tới Bạch Kỳ biểu tỷ, thần thần bí bí, bị nàng lôi đi."
"Vậy không đợi nàng, đi phía trước nhìn xem."
"Khoai lang đỏ mùi vị rất hương, mềm mại, Tiểu Thất hẳn là có thể nếm thử."
【A!!! Đại ca tốt, đại ca bổng, đại ca vạn tuế】
【Vẫn là đại ca hiểu ta 】
【Ái ngươi nha 】
Bạch Dĩ Lạc cao hứng múa may tay nhỏ, lung lay hướng về Bạch Dĩ Vân, hôn lên mặt y khiến mặt toàn nước miếng.
Bạch Dĩ Vân bất đắc dĩ.
Không biết tại sao trở thành một đứa trẻ tham ăn.
Như mong muốn, y mua một củ khoai lang rồi mang theo người hồi cung.
Bạch Dĩ Vân đặt Bạch Dĩ Lạc vào nôi, lấy chiếc thìa từ Bạch Dĩ Phàm đưa cho, cạo ra một ít đưa cho Bạch Dĩ Lạc.
Bạch Dĩ Lạc một ngụm ngậm lấy, ngọt thanh, thơm ngon.
【Thời gian tốt, thời gian tốt.】
【Đại ca thật tốt 】
Bạch Dĩ Phàm đang đùa giỡn với tiểu lão hổ.
"Tiểu Lục, bao lâu thì đi học?"
Bạch Dĩ Phàm bất đắc dĩ, "Đại ca, ta mới về hôm qua, hôm nay là ngày đầu tiên ta đến đây."
"Ngươi không muốn ta ở lại đến mức nào."
Bạch Dĩ Vân: "Quên."
Bạch Dĩ Phàm: Ủa rồi là có huynh đệ dữ chưa.
Cho thằng bé ăn khoai lang, cho cậu uống nước rồi dỗ cậu ngủ trưa.
Bạch Dĩ Phàm đang gặm nốt củ khoai lang còn sót lại của cậu bé.
Không dám cho cậu ăn nhiều, nên chỉ lấy ba bốn thìa.
"Đi thôi, trong khi Lạc Lạc ngủ, ta sẽ kiểm tra bài tập của ngươi."
Bạch Dĩ Phàm quay đầu ngã vào trên giường, "Ai da, đầu có chút choáng."
"Đại ca ngươi đi đi, ta bồi Lạc Lạc ngủ một lát."
Bạch Dĩ Vân không ăn cái bộ dạng này của hắn, đạm thanh nói: "Không bằng ta gọi phụ thân......"
"Đột nhiên cơn đau đầu của ta không còn đau nữa."
"Đại ca, chúng ta đi thôi." Bạch Dĩ Phàm móc tay Đại ca rồi bước ra ngoài.
Trong thâm tâm muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Chỉ biết đe dọa anh ấy thôi.
¥
Hai ngày sau, Bạch Dĩ Phàm chuẩn bị đi học.
Trước khi đi, đến Tê Khê Điện gặp Bạch Dĩ Lạc.
"Mẫu thân, ta đi học."
"Ân, đi đi." Hồ Hậu thấy dáng đi của anh ấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý nhiều.
Cầm trong tay túi tiền tiến nội điện, nhưng lại thấy trong phòng không có ai.
"Tiểu điện hạ đâu?"
Hạ Chi moi tay: "Tiểu điện hạ cứ quấy rầy Lục điện hạ không bỏ, nên Lục điện hạ bắt ngài ấy đi rồi, nói buổi tối sẽ đưa về".
Hồ Hậu đỡ trán.
Ngày qua ngày, nó chỉ làm điều vô nghĩa.
Trong xe ngựa, Bạch Dĩ Phàm xốc lên vạt áo, đem tiểu gia hỏa lộ ra tới. "Mẫu thân nếu biết được chắc chắn sẽ tức giận."
Bạch Dĩ Lạc bẹp bẹp gương mặt Bạch Dĩ Phàm, ôm lấy cổ anh ấy, nhão dính dính ăn vạ.
【Không có việc gì, ta giúp lục ca cầu tình 】
Bạch Dĩ Phàm ôm cậu, nhéo má cậu.
May mắn thay, nỗi đau không phải là vô ích.
Vẫn là bé cưng của Lục Ca.
Đi vào thư viện, các học sinh nhìn lục điện hạ dắt theo một đứa bé nhưng cũng không nhiều lời.
Lục điện hạ còn có thể mang theo ai, ngoại trừ tiểu điện hạ vừa mới sinh ra, còn có thể là ai.
"Dĩ Phàm, ngươi đến rồi" Một thiếu niên mặc thanh y chạy ra, chợt khựng lại khi nhìn thấy cậu bé ngoan trong vòng tay. "Đây là......"
Bạch Dĩ Phàm kiêu ngạo nâng lên cằm, "Đệ đệ ta."
"Ngoan không?."
Thanh y thiếu niên gật đầu, "Ngoan."
"Hắc, ngươi không có." Bạch Dĩ Phàm khoe khoang không thôi.
Thanh y thiếu niên:......
Vâng, vâng, ngươi kiêu ngạo khi có một người đệ đệ.
Ta có ta cũng kiêu ngạo.
Khi lớp học chính thức bắt đầu, Lý phu tử nhìn thấy đứa trẻ trong tay Lục điện hạ, sững sờ một lúc rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và bắt đầu vào lớp.
"Lục điện hạ, ngươi lại đây ghi nhớ lời ta vừa nói." Nhiệm vụ đã được giao từ lâu nên mọi người đều có thể ghi nhớ.
Bạch Dĩ Phàm sắc mặt cứng đờ.
Khi trở về, anh ấy bận chơi đùa hoặc đồng hành cùng Lạc Lạc, nhưng anh ấy nơi nào còn nhớ rõ bối thư.
Hơn nữa, đại ca của anh ấy chỉ đang thử cách giải thích của mình mà thôi!!!
"Sẽ không?" Lý phu tử ngữ khí trầm xuống.
"Không có, sẽ." Bạch Dĩ Phàm đứng dậy bắt đầu ngâm nga, dựa vào trí nhớ của chính mình, đến nửa chừng thì mắc kẹt.
【Ngàn cử vạn biến, con đường...】
【Lục Ca ngu ngốc, cái này cũng không nhớ nổi】
Bạch Dĩ Phàm há miệng thở dốc, bắt đầu tiếp tục bối.
"Ân, không tồi, vẫn là dùng tâm."
"Vậy ngươi hiểu thế nào câu' ngàn cử vạn biến...'?"
Này anh ấy biết.
Đại ca khảo sát anh ấy rồi.
Bạch Dĩ Phàm định liệu trước, há mồm liền tới.
Lý phu tử kiểm tra thêm vài câu nữa, gật đầu hài lòng. "Không tồi không tồi, ngồi xuống đi."
Bạch Dĩ Phàm thở ra một hơi, lại ôm Bạch Dĩ Lạc bẹp một ngụm.
May mà có tiểu đoàn tử này.
Bạch Dĩ Lạc ngây ngốc cười, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.
Trong bữa trưa, Bạch Dĩ Phàm dẫn Bạch Dĩ Lạc đến căng tin, chọn một ít đồ ăn, đặc biệt thêm một bát canh. "Tới, ngoan, uống một ngụm đi."
Có thể uống canh, cũng coi như không tồi.
Bạch Dĩ Lạc há mồm liền ăn.
Lúc này, một người phu tử đi tới, đem một chén canh trứng đặt ở trước mặt cậu.
"Cấp tiểu điện hạ, đừng bị đói." Phu tử lạnh mặt, đi rồi.
【Cảm ơn.】
【Canh trứng canh trứng 】
Bạch Dĩ Lạc gấp nóng lòng muốn ăn nó.
Bạch Dĩ Phàm giữ chặt tay nhỏ của cậu, "Lục ca uy, lục ca uy, nhưng đừng ăn nhiều nhé."
"Được không? Nếu vậy thì ta liền cho ngươi ăn."
Bạch Dĩ Lạc ngoan ngoãn, "A......"
【Chỉ cần có thể làm được, có thể ăn được.】
【Cảm ơn lục ca, lục ca thật tốt 】
Đang cho cậu bé ăn sữa trứng thì đột nhiên có một người ngồi xuống đối diện anh ấy.
Thấy người tới, Bạch Dĩ Phàm cau mày không để ý tới, tiếp tục đút Bạch Dĩ Lạc ăn.
"Ngươi có phải đắc ý lắm không?"
Bạch Dĩ Phàm khó hiểu, "Ta đắc ý cái gì?"
"Được Lý phu tử khen."
"Có gì đáng đắc ý về chuyện này?." Bệnh tâm thần đi.
Ngay cả khi đắc ý về từng lời khen ngợi, cũng sẽ không thể cưỡng lại được lời khen ngợi.
Thiếu niên nắm tay, "Không phải ngươi có vài phần đắc ý hơn một chút về nguyệt khảo so với ta nhiều sao!"
"Hừ, ta sớm muộn gì có một ngày sẽ vượt qua ngươi!" Tức giận đứng dậy đi.
Bạch Dĩ Phàm một đầu dấu chấm hỏi, người này có vấn đề về não à?
Một học sinh ở bên cạnh nhìn sang nói: "Ngay sau giờ học, Lý phu tử khen Điện hạ trong lớp chúng ta ghi nhớ sách và giải thích tốt. Vừa lúc phát nguyệt khảo bài thi, điện hạ lại xếp hạng phía trước hắn."
"Vậy tại sao hắn lại tức giận ta làm gì? Xếp hạng phía trước ta còn có người khác." Bạch Dĩ Phàm cảm thấy khó hiểu.
"Đây là con của Xà Tộc Tam trưởng lão, Xà Quý. Ta nghe nói tên là Xà Tộc Thủ Lĩnh, vì nhị thúc."
"Từ lần trước điện hạ cùng Thái Tử điện hạ, nhị điện hạ cùng nhau chém giết Xà tộc thủ lĩnh, rồi trở về nhà, bọn họ đã cố ý hoặc vô ý nhắm vào ngươi."
"Điện hạ phải cẩn thận chút."
Bạch Dĩ Phàm minh bạch.
Đại ca nhị ca không ở bên cạnh nên hắn đã chuyển thù hận lên anh ấy.
Được, tạo ra sự thù hận đúng không, vậy tới.
Xem ai sợ ai.
Dùng cơm sau, vừa đến trong viện, người nọ lúc trước lại đến.
"Lục điện hạ, ngươi dám cùng ta tranh đoạt sao!!" Xa Quý chặn đường Bạch Dĩ Phàm, vẻ mặt kiêu ngạo.
"So cái gì?" Bạch Dĩ Phàm quyết định ứng chiến.
Nếu có người không cho hắn một ít manh mối, hắn sẽ không biết cái gì tốt cái gì xấu.
Xa Quý: "Ngâm nga!"
Bạch Dĩ Phàm: Mã đức, nắm lấy điểm yếu của ta, đừng nói đến võ công!
"Không, đổi cái khác, cả ngày chỉ học và học. Nó không có thử thách gì cả."
------------------------
Chương 31. Nhóc con Lạc Lạc lạc đường rồi.
Xa Quý không chút sợ hãi nói: "Vậy ngươi muốn so cái gì?"
Vô luận so cái gì, hắn đều ứng chiến!
Bạch Dĩ Phàm trái lo phải nghĩ, ý đồ xấu đột nhiên nhảy ra tới, "Phu tử trong phòng có bổn hoa đồ sách, ai lấy nhanh nhất thì thắng? Thế nào?"
"Có thể!"
Cuộc thi này thực sự là thách thức hơn so với chứng thực.
"Được, vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi. Mời đồng học đi thỉnh phu tử làm chứng. Ai thua thì tương lai sẽ có số mệnh của mình."
Xa Quý không nghĩ tới Bạch Dĩ Phàm chơi lớn như vậy.
Nắm tay, cắn răng, "Được , một lời đã định!"
"Ai sợ ai là rùa đen!"
[Ta sẽ không thua ]
[Ta nhất định phải làm Xà tộc nhìn xem, Xa Quý không cần so Hồ tộc lục điện hạ nhược ]
[Ta phải giẫm lên hắn thì Xà Tộc mới nghe lệnh ta mà dẫn Xà Tộc đến vinh quang]
Bạch Dĩ Lạc phiết miệng: Muốn ăn mông.
"Hành." Bạch Dĩ Phàm cong cong khóe miệng, cười quỷ dị.
Chờ phu tử tới rồi, hiểu biết một phen sau, không có nhiều lời.
Ở hắn xem ra, cạnh tranh trong trường học là chuyện bình thường nhất, loại chuyện này có thể kích thích tinh thần cạnh tranh của học sinh. "Các ngươi ai bắt đầu trước?"
Xa Quý: "Ta trước!"
"Được rồi, thắp hương đi!" Lập tức có người mang theo một cái bếp lò và hai cây nhang ở trong đi tới.
Sau khi Xa Quý xuất phát, thắp hương và tính giờ.
Bạch Dĩ Phàm ôm Bạch Dĩ Lạc ngồi sang một bên không chút hoảng hốt.
"Ngoan bảo, uống miếng nước."
"A..."Bạch Dĩ Lạc đang uống nước, đôi mắt sáng ngời nhìn Bạch Dĩ Phàm.
【Lục ca không cần sợ hãi, Lạc Lạc giúp ngươi nha 】
【Trộm đồ vật, ta giỏi trộm đồ nhất】
Đời trước, cậu thường trộm đồ của lão nhân, lần nào cũng không bị bắt.
Bạch Dĩ Phàm sờ lên cái đầu nhỏ của Bạch Dĩ Lạc mỉm cười không nói một lời.
Anh ấy không có yếu đuối để cần đến sự giúp đỡ của một đứa bé.
Chỉ là lấy đồ vật thôi, có vấn đề gì vậy?
Khi nhang đã cháy một nửa, Xa Quý đã trở lại, trong tay cầm hoa đồ sách, trên trán còn có chút mồ hôi.
Phu tử kiểm tra, "Chính là nó."
Sau đó, đem đồ sách giao cho đệ tử đưa về trong phòng, đặt lại chỗ cũ để đợi chút Bạch Dĩ Phàm đi lấy.
Xa Quý nhìn về phía Bạch Dĩ Phàm, "Tới phiên ngươi."
[ Phải mất rất nhiều thời gian để tìm thấy đồ vật]
[Ta cũng không tin Bạch Dĩ Phàm vận khí có thể tốt như vậy, một chút có thể tìm được ]
Bạch Dĩ Phàm đem trong lòng ngực tiểu ngoan bảo đặt sang một bên và nhờ các bạn cùng lớp chăm sóc.
"Lục ca đi nha, bảo bối ngoan nhé."
"Ân." Bạch Dĩ Lạc ngoan ngoãn trả lời.
Bạch Dĩ Phàm xuất phát, nhưng không bao lâu, Bạch Dĩ Lạc đã không thấy tăm hơi.
Phu tử vội vàng bảo học trò đi tìm Thất điện hạ này. Nếu thất lạc thì coi như xong.
Bạch Dĩ Lạc loạng choạng bò dưới mái hiên một ngôi nhà, vốn định giúp đỡ Bạch Dĩ Phàm nhưng lại phát hiện mình không biết đường.
Đây là chỗ nào a.
Ngồi dưới mái hiên nhìn ra hồ nước cách đó không xa.
Thủy, cá.
Hehe, cá, cá nướng, cá kho...
Chảy nước miếng, bò tới bằng đôi tay nhỏ bé của mình, chỉ để thấy rằng không có một con cá nào trong làn nước trong vắt.
Cái gì, không có một con cá nào trong một cái hồ lớn như vậy.
Bạch Dĩ Lạc ngồi trên bờ bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Tức giận nhặt đá trên mặt đất và ném chúng xuống nước.
Thình thịch một tiếng, mặt nước tĩnh lặng trở nên gợn sóng.
Dần dần, sóng càng lúc càng lớn, gợn sóng nước ngày càng nhiều.
Ục ục, giống như nước ấm sôi trào.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt nước nở khắp hoa sen.
Bạch Dĩ Lạc nhìn sự thay đổi này, chớp chớp mắt, nghiêng đầu tò mò.
Đây là gì.
Ta muốn cá, không cần hoa sen.
Phồng lên khuôn mặt nhỏ, không có hứng thú xoay người.
Hoa sen:...
Phụt một tiếng biến thành một đóa kim liên hoa, ngăn lại Bạch Dĩ Lạc.
Bạch Dĩ Lạc tay nhỏ bé hất đi.
Không có hứng thú, đừng chặn đường.
Kim liên hoa:...
Kim liên hoa phốc lại là biến đổi, thành một thanh kiếm vàng nhỏ, kêu leng keng trước mặt Bạch Dĩ Lạc.
Kim kiếm: Ngươi khang khang ta, ta đẹp, mau, đem ta mang đi.
Bạch Dĩ Lạc tùy ý duỗi tay ra, cầm Kim Kiếm trong tay.
Kim kiếm: Ha ha ha, bị ta thuyết phục đi.
Nhưng Bạch Dĩ Lạc lung lay vài cái, bang kỉ một chút lại ném.
Kim kiếm:... Hồ ly nhãi con làm sao lại không thích.
Sinh khí.
Loại không thể dỗ được.
"Ngươi đứng lại!"
Bạch Dĩ Lạc tiếp tục đi bò về phía trước.
Lại không chỉ tên mang họ, vậy thì ai biết được? Dù sao hắn không biết.
Một tiểu nhân nhỏ nhắn, trắng trẻo, đeo đai đỏ, đeo vòng vàng quanh cổ, cổ tay và mắt cá chân lao tới chặn Bạch Dĩ Lạc. "Ta ra lệnh cho ngươi, đưa ta đi."
Bạch Dĩ Lạc: "A?" Tiểu thí hài này từ đâu tới?
Tiểu nhân nhi nâng cằm lên, "Ta, thượng cổ thần tôn đế lam kiếm linh, đã được ta chọn, ngươi có thể lén lút hưởng thụ."
Không ai nói tiếp.
Một cúi đầu, hồ ly nhãi con không có.
Quay đầu vừa thấy.
Đã bò đến giao lộ.
Tiểu nhân nhi nhỏ bé gãi đầu điên cuồng.
A!!! Hồ ly nhãi con này tức giận kiếm!!!
Điều này không hiệu quả và điều đó cũng không hiệu quả.
Cậu rốt cuộc muốn loại nào, loại nào mới được!
Không được, ta vẫn muốn ngươi!
Nhận định ngươi!
"Đồ hồ ly hôi hám! Dừng lại ngay!"
Tiểu nhân nhỏ bé lại lao tới chặn Bạch Dĩ Lạc, nùng ngón tay chọc chọc lông mày: "Không ai có thể từ chối ta, hồ ly cũng không được."
Dứt lời, hóa thành một tia sáng vàng xuyên vào trong lông mày Bạch Dĩ Lạc, điểm đỏ giữa hai lông mày dần dần biến thành hình Liên Hoa, khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Bạch Dĩ Lạc sờ vào giữa lông mày, kéo người nhưng không có gì ra ngoài.
Cái quái gì vậy, thực sự đã xâm nhập vào người cậu.
"Nha, ở đây có một tiểu nhãi con."
Bạch Dĩ Lạc ôm đầu nhìn lại, một vị âm nhu tuấn mỹ thanh y nam tử, mặc bộ quần áo màu xanh lá cây đang chậm rãi bước đi, tay cầm chai rượu trắng, bên hông cầm một cây sáo, tóc trắng dài đến thắt lưng.
"Tiểu gia hỏa, ngươi là ai." Thanh Lam khom lưng đem Bạch Dĩ Lạc nhắc lên. "Vẫn là hồ ly nhãi con, trong cung hay gia tộc nào?"
Bạch Dĩ Lạc nhìn trước mặt xinh đẹp nam nhân, duỗi duỗi tay nhỏ. "A......"
Xinh đẹp ca ca, hi phiên ~
Thanh Lam có chút kinh ngạc thấy cậu không sợ mình.
"Lạc Lạc!" Tiếng kinh hô truyền đến, ngay sau đó một người xông tới, đem Bạch Dĩ Lạc ôm vào trong ngực.
"Ngươi chạy đi đâu, hù chết lục ca."
Bạch Dĩ Phàm sợ đến mức tim gần như ngừng đập.
【Xin lỗi, Lạc Lạc không phải cố ý.】
Bạch Dĩ Lạc tự trách mình tiến lại gần Bạch Dĩ Phàm, ôm cổ anh ấy, hôn hôn gương mặt anh ấy, lại ngoan mềm cọ cọ.
【Lục ca không cần sinh khí 】
【Nếu thật sự sinh khí, liền đánh ta đi, muốn, muốn nhẹ chút nha.】
"Nồi......"
Bạch Dĩ Phàm nơi nào làm sao dám đánh cậu, đau đều không kịp. "Không được chạy loạn."
Bạch Dĩ Lạc gật đầu, ngoan ngoãn ghé vào trên vai anh ấy.
"Lục điện hạ, đây là đệ đệ ngươi?"
Bạch Dĩ Phàm lúc này mới chú ý đến Thanh Lam ở bên cạnh, vội cúi người chào hỏi: "Gặp qua viện trưởng."
"Đây là tiểu đệ, Lạc Lạc, mới sinh ra mấy tháng."
"Thì ra là thế, sớm nghe nói vương thất lại nhiều một nhãi con, không nghĩ tới chính là vị này." Thanh Lam mắt phượng mang cười, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cổ ôn hòa, "Mau dẫn nó trở về đi."
"Vâng, học sinh cáo lui." Bạch Dĩ Phàm ôm Bạch Dĩ Lạc bước nhanh rời đi.
Nhìn dáng vẻ của tiểu nhãi con, Thanh Lam uống một ngụm rượu, "Nhưng thật ra một đứa bé rất ngoan".
Xoay người chuẩn bị đi nhìn hoa sen.
Lại phát hiện...... Trong hồ gì cũng không có.
"Ta hoa đâu?"
"Ta hoa đâu!"
"Ai trộm hoa ta!"
-------------------
Chương 32. Lớn lên đẹp cũng không đi học
Bạch Dĩ Lạc vừa được Bạch Dĩ Phàm đưa về Tê Khê Điện, chưa kịp nằm ấm áp trên chiếc giường nhỏ, đã nghe Hạ Chi nói viện trưởng Yêu Học Viện đang ở đây.
"A?"
【Xinh đẹp ca ca sao 】
【 Ta muốn đi, ta muốn đi 】
Chờ Hạ Chi ôm tiểu tử nhỏ nhắn mềm mại trong tay bước ra, một bóng người màu xanh lá cây nhào tới trước mặt cậu.
"Hoa của ta đâu?" Thanh Lam khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy háo hức, thậm chí còn muốn kéo Bạch Dĩ Lạc ra nhìn xem.
Tất nhiên là ông ấy đã làm vậy.
【Cái gì hoa, không biết oa 】
Bạch Dĩ Lạc hai mắt mờ mịt.
Hồ Hậu thấy tình huống không đúng, liền ôm Bạch Dĩ Lạc vào lòng. "Viện trưởng, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Thanh Lam cũng biết mình thất lễ, nên đã kể lại sự việc.
"Có một Liên Hoa trong hồ nước xanh của học viện ta. Đó là hóa thân của thanh kiếm của thần cổ đế lam. Tuy là một mảnh nhưng một nửa nguyên nhân khiến Yêu Học Viện có linh lực mạnh mẽ là vì nó."
"Chỉ là nó ngày thường tránh ở đáy nước, không thấy người, nhưng hôm nay ta đi nhìn, lại không thấy."
"Nghe đồn, nó đang đợi người có duyên, kỳ thật nói trắng ra chính là xem ai thuận mắt liền cùng người đó đi."
【Hắn sẽ không nói về bông hoa xấu xí đó chứ?】
【 ta không hề cử động, nó tự đến đây, đuổi đi không được, không liên quan đến ta 】
Hồ Hậu há miệng thở dốc, "Viện trưởng tới tìm Lạc Lạc, là bởi vì cái này?"
"Đúng vậy, ta đã hỏi các học sinh trong viện. Hôm nay không có ai đến Thanh Hồ ngoại trừ tiểu điện hạ cho nên... ta có mạo phạm." Thanh Lam cúi người hành lễ.
Cũng là hắn sốt ruột.
"Không sao, không sao." Hồ Hậu nâng dậy cánh tay hắn.
"Thứ đó đi theo người, còn có thể quay về sao?"
Thanh Lam lắc đầu: "Nó vốn chính là đang đợi một chủ nhân, đi rồi liền sẽ không trở về nữa."
"Vừa rồi ta lấy linh lực tra xét tiểu điện hạ thân thể, phát hiện tiểu điện hạ trong cơ thể đích xác có kim liên linh lực, vậy thuyết minh tiểu điện hạ cùng nó có duyên."
【Cái gì có duyên, rõ ràng chính là mặt dày mày dạn đi theo 】
【Ta tưởng nó có thể ăn được nhưng hóa ra lại chẳng có tác dụng gì】
Bạch Dĩ Lạc vặn vẹo ngón tay, chán ghét không được.
Thức hải, hoa sen nằm trên kim sắc hải dương, có những tia sáng vàng nho nhỏ nổi lên.
Cảm nhận được Bạch Dĩ Lạc ghét bỏ, hoa sen phiến lá run run.
Ghét bỏ thì ghét bỏ, dù sao ngươi cũng không làm gì được ta.
Ta nhận định ngươi, không đi.
Chết cũng không đi.
"Đây là một quyển kiếm phổ, chờ tiểu điện hạ có thể tập võ thì có thể luyện tập. Đến lúc đó, còn thỉnh nương nương đưa tiểu điện hạ tới yêu học viện, Thanh Lam cũng sẽ cẩn thận dạy dỗ thằng bé."
【Cái gì? Đi học 】
【không muốn, không muốn, không cần】
【Không cần đi học, không cần đi học】
Bạch Dĩ Lạc tay nhỏ vung lên, ném quyển kiếm trong tay Thanh Lam đi.
Nghĩ đến lão đầu kiếp trước bắt cậu phải đi học tập, dậy sớm hơn gà và đi ngủ muộn hơn chó, giờ đây được bảo phải học cả đời, Bạch Dĩ Lạc muốn chết tâm đều có.
【Tuy rằng ngươi lớn lên đẹp, nhưng ta cũng không muốn đi học 】
Bạch Dĩ Lạc ghé vào trên vai Hồ Hậu, lay động thân hình nhỏ bé của cậu hai lần.
"A...... Lạnh...... Chú...... Thuyền......"
【Đi đi, đi nhanh lên, đừng đến trường, đừng đến trường 】
Hồ Hậu khó có thể ôm con khỉ da nhỏ vào lòng nên vỗ nhẹ vào mông cậu ý bảo cậu bình tĩnh lại.
"Đây là bùa Yêu Học Viện của ta, màu xanh lam là cao cấp nhất, sau này nếu Điện hạ gặp nạn, hãy nghiền nát tấm bùa này, Thanh Lam nhất định sẽ đến cứu."
Chủ nhân của Kim Liên khẳng định là không bình thường, hắn nhất định phải bồi dưỡng, bảo hộ cho tốt.
Huống hồ, trong tương lai sẽ có những mảnh vỡ khác xuất hiện, đến lúc đó chắc chắn tiểu gia hỏa này sẽ có nhu cầu cao, vì vậy tốt hơn hết nên đoạt trước, tiên hạ thủ vi cường.
Hồ Hậu cầm lấy quyển sổ kiếm và bùa hộ mệnh, "Bổn cung đã biết, ngày đó ta sẽ đích thân đưa Tiểu Thất đến Yêu Học Viện."
Yêu học viện ở Yêu giới chính là số một số hai, viện trưởng Thanh Lam cũng là khó lường, có thể được đến hắn phù hộ, cũng coi như Tiểu Thất có phúc khí.
Thấy bà đáp ứng, Thanh Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắp tay cúi người, "Thanh Lam cáo lui."
Sau khi Thanh Lam đi rồi, Hồ Hậu nhờ người cất sổ tay kiếm nhưng lại đeo bùa vào cổ Bạch Dĩ Lạc.
Bạch Dĩ Lạc ghét bỏ lôi kéo bùa hộ mệnh.
【Không, không muốn, cầm lấy nó thì hãy đi học. 】
Hồ Hậu buồn cười không được, "Lạc Lạc ngoan, mang lên bảo bình an."
"Thanh Lam viện trưởng rất lợi hại, Lạc Lạc có thể bái hắn làm thầy thì tốt lắm đấy."
"Nghe nói, Thanh Lam viện trưởng là người hiền nhất học viện, mặt khác phu tử đều phải tát vào mặt, nếu không nghe lời sẽ bị đánh đòn. Lục ca con khi còn nhỏ đã bị đánh rất nhiều."
Bạch Dĩ Lạc nghe xong bĩu môi không nói gì, đôi tay nhỏ bé cũng ngừng rút bùa.
"Ta cũng nghe nói Yêu Học Viện đồ ăn không tệ, Lục ca con kén chọn cũng thích."
Bạch Dĩ Lạc đôi mắt sáng lên, không còn chống cự nữa.
【Đồ ăn ngon nên không thể không đi học】
【Ta miễn cưỡng đi xem.】
Hồ Hậu lộ ra tươi cười, lại đem cậu bế lên, "Nhưng ngươi đừng lo lắng, Lạc Lạc của chúng ta còn nhỏ, còn rất lâu nữa mới đến trường."
Cái này, Bạch Dĩ Lạc trong lòng không còn chút phản kháng nào nữa.
【Cũng đúng ha, vẫn còn dài lắm 】
【Ta không đi, hắn không thể ép ta đi.】
Bạch Dĩ Lạc thu lại nụ cười, nhào vào lòng Hồ Hậu, nũng nịu nói: "Tuyệt..."
"Ai, Lạc Lạc ngoan." Hồ Hậu ôm bảo bối tiểu gia hỏa của bà nhẹ nhàng dỗ dành.
Ngày kế, trời nắng chói chang, Hồ Hậu sai nha hoàn người hầu ở trong sân trải thảm, làm Bạch Dĩ Lạc ngồi ở chỗ đó chơi.
"Lạc Lạc, Lạc Lạc."
"A?"
【Ngũ tỷ, ta ở chỗ này 】
Bạch Dĩ Lạc giơ tay định đi về phía có tiếng động. Chẳng mấy chốc, bóng dáng Bạch Vân đã hiện ra.
"A......"
【Ngũ tỷ 】
Bạch Vân nhìn thấy tiểu gia hỏa trên thảm liền bước nhanh hai bước. "Lạc Lạc bảo bối, muốn chết ngũ tỷ."
Bạch Vân bế tiểu gia hỏa xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Giỏi quá."
Bạch Dĩ Lạc cũng áp má vào má Bạch Vân, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy quần áo của nàng.
"Tới, ngũ tỷ thay chiếc vòng tay nhỏ cho ngươi." Bạch Vân lấy ra một đôi vòng tay bạc cẩn thận đeo vào người Bạch Dĩ Lạc.
Trước đây không nghĩ nhiều, chỉ thêm vũ khí và mê dược, lần này, nàng đem không gian cũng bỏ thêm vào.
"Cái này, nếu ngươi ấn vào con mắt nhỏ, nó có thể bắn ra kim tiêm, có thể khiến đối phương ngủ bốn canh giờ. Mà cái này là không gian, ngươi có thể bỏ rất nhiều thứ vào trong đó."
"Nhưng bảo bối yêu cầu lấy máu nhận chủ, đáng thương chúng ta tiểu bảo bối."
Bạch Dĩ Lạc không thèm để ý, duỗi bàn tay nhỏ nhắn xanh biếc mũm mĩm ra: "A..."
Bạch Vân cẩn thận nhỏ một ít máu bôi lên chiếc vòng tay.
Hồng quang chợt lóe cho biết đồ vật nhận chủ đã xác định thành công
"Ngày sau, Lạc Lạc Lạc Lạc sẽ có thể đưa mọi thứ vào không gian chỉ suy nghĩ bằng ý thức của mình."
"Chờ lớn chút nữa, Ngũ tỷ sẽ giúp Lạc Lạc làm cho không gian tiến bộ hơn để Lạc Lạc chúng ta có thể đích thân vào."
【Tốt.】
【Ngũ tỷ giỏi quá】
【Ái ngũ tỷ】
Bạch Dĩ Lạc hướng về phía gương mặt Bạch Vân vang dội một ngụm, đầu nhỏ còn cọ cổ nàng.
"Ha ha ha Lạc Lạc thật ngoan." Bạch Vân vô cùng hài lòng khi ôm cục bột nếp, thỏa mãn không được.
"Có muốn nghe một câu chuyện không? Ngũ tỷ kể cho Lạc Lạc một câu chuyện."
Bạch Dĩ Lạc lấy quá một bên yêu nghe Sách Khải Huyền, làm Bạch Vân cho cậu giảng.
""Được rồi, chúng ta hãy giảng cái này."
"Ngũ tỷ chậm rãi cùng Lạc Lạc giảng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top