Chương 22

Ninh Tú Phân trợn mắt há hốc mồm nhìn dưới tàng cây.Người đàn ông tung hoành ngang dọc, thân thủ nhanh nhẹn và hung ác trong bầy thú hoang kia càng giống kẻ săn mồi đỉnh cấp hơn cả lũ thú hoang.Thanh đao trong tay anh, từng đao thấy máu, động tác lạnh lùng, chính xác, tàn nhẫn, dứt khoát, là điển hình của tính thẩm mỹ bạo lực.Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, đầy đất toàn máu và thi thể thú hoang. Người đàn ông bỗng ngước mặt lên, ánh mắt bắt giữ chính xác vào Ninh Tú Phân đang ở trên cây.Anh không đeo mắt kính, trên khuôn mặt điển trai dính máu, đôi mắt đen u ám phản chiếu ánh trăng mờ tối."Xuống đây." Anh nhìn cô, lạnh nhạt nói.Người đàn ông dưới gốc cây không giống người, như một thứ vũ khí trí mạng từng nhuốm phải vô số máu tươi, khiến lòng người... Run sợ.Đầu óc Ninh Tú Phân mơ hồ, theo bản năng nghe lệnh buông tay, đợi cô nhận ra điều không ổn thì đã ngã xuống rồi."Hô!"Ngay sau đó, khi cô cho rằng mông mình phải bị ngã thành hai nửa, lại bỗng được người khác đỡ được vững vàng.Hơi nóng trên người người đàn ông bốc lên, mùi cỏ cây hòa lẫn mùi máu của thú hoang quá đỗi xâm lấn, xâm nhập vào từng lỗ chân lông và khứu giác của cô.Cơ thể cô cứng đờ, lắp bắp: "Cảm... Cảm..."Người đàn ông chợt buông tay, đặt cô lên đất, cúi đầu nhìn cô gái đang run bần bật, mắt đỏ như thỏ trừng anh.Vinh Cẩm Thiêm híp đôi mắt hẹp dài: "Sao vậy? Sợ tôi?"Ninh Tú Phân vừa đứng vững, dưới ánh mắt anh lại run bần bật: "Tôi... Không có."Sao không sợ chứ?Rõ ràng kỹ năng đáng sợ như vậy, dù muốn giết chết những người từng bắt nạt mình cũng có thể thực hiện mà thần không biết quỷ không hay.Nhưng người đàn ông này vẫn im lặng nhẫn nhịn ở nông thôn suốt nhiều năm, thành một 'bác sĩ nông thôn' mặc người khác ức hiếp.Tại sao lại biết nhẫn nhục như vậy? Cô không biết.Nhưng cô biết, trên đời này vừa có bản lĩnh vừa biết nhẫn nhục, mưu đồ sẽ không nhỏ, hơn nữa phần lớn đều rất đáng sợ."Vậy sao cô lại run?" Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú.Ninh Tú Phân cười gượng: "Tôi bị dọa sợ thôi, dù sao... Suýt nữa là tôi chết rồi."Cô chỉ theo dõi anh lên núi, cũng chưa thấy anh muốn làm gì, càng đừng nói thấy bí mật anh ẩn giấu, cầu mong buông tha!Mặt anh hầm hầm nhìn chằm chằm cô, trông như thể muốn xử lý diệt khẩu, hủy thi diệt tịch với cô vậy, ai mà không sợ?Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày, bỗng thong thả vươn tay xoa lấy cần cổ trắng ngần của cô: "Ừm, suýt nữa thì cô chết rồi."Trong một thoáng, Ninh Tú Phân cảm thấy như bị thú hoang bóp cổ, suýt nữa đã muốn lùi về sau xoay người chạy mất, cũng may lí trí bắt cô dừng chân lại.Ngay sau đó, tay Vinh Cẩm Thiêm xuất hiện thêm một con rắn dài màu xanh lục, anh nhướng mày: "Cô không nhìn thấy nó à?"Ninh Tú Phân và con rắn nhỏ màu xanh lục kia nhìn nhau, chóp mũi đụng nhau, con rắn thè lưỡi liếm mặt cô.Thần kinh căng thẳng vì chạy mấy tiếng đồng hồ của cô, lúc này đây hoàn toàn đứt.Đôi mắt Ninh Tú Phân trợn ngược, ngả thẳng về phía sau: "A...!"Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái thần kinh căng chặt đến mức ngất đi kia, thuận thế đỡ lấy người cô.Chỉ chút bản lĩnh đó mà muốn theo dõi anh?Cũng không sợ bị anh lóc cả da lẫn thịt và xương ăn sạch.Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, bế Ninh Tú Phân lên đi về phía sườn núi.Thân thể của cô gái trong lòng vừa mềm mại, tinh tế lại yểu điệu nhẹ nhàng, anh tùy tiện bế một cái là khiêng lên được.Mặt anh vô cảm nghĩ thầm...Cô đặc vụ nhỏ này chẳng chuyên nghiệp chút nào, từ lúc phát hiện cô theo dõi anh đến khi cô bị đàn lợn rừng đuổi giết, anh đã ngồi trên một cái cây mà nhìn.Vốn tưởng rằng vào khoảnh khắc sống còn có thể ép cô thể hiện bản lĩnh thật của mình, hoặc là xem thử bên người cô có giấu súng không.Nào ngờ cô bị rượt đến quỷ khóc sói gào, ngoại trừ thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng nhạy bén một chút, nhảy lên cái cây cao ba thước như một con thỏ ra.Thì không phát hiện điểm nào khác thường trên người cô.Cũng không biết mấy kẻ địch đối đầu càng ngày càng biểu hiện kém cỏi hay chỉ có cô đặc vụ này bị thôi nữa....Ninh Tú Phân bị mùi thịt nướng đánh thức.Cô thở một hơi ngồi dậy, mơ màng lẩm bẩm: "Thịt... Nhà ai đang nướng thịt..."Cô mở mắt ra, thấy một miếng sườn lợn và cả giò lợn to được nướng trên đống lửa, tản ra mùi than cháy.Còn có cả mùi thì là và than cháy, thoáng chốc cô cảm thấy bụng mình không biết cố gắng kêu lên."Dậy rồi?" Một giọng nam lạnh lẽo bỗng vang lên.Lúc này Ninh Tú Phân mới thấy rõ ngoài thịt lợn thơm ngào ngạt ra thì bên cạnh đống lửa còn có một bóng người cao to đang ngồi yên tĩnh.Cô tỉnh táo lại ngay, hồi nãy mình vừa té xỉu?!"Ăn chút gì đi, cô có chút tuột huyết áp." Vinh Cẩm Thiêm chợt đưa một xiên thịt nướng xong đến.Anh mặc một chiếc áo ba trắng mỏng, đôi chân dài được bao bọc trong quần quân đội màu xanh sẫm rộng thùng thình, trông càng eo hẹp vai rộng.Toàn thân như một gốc cây bạch dương lạnh lùng rắn rỏi.Nhưng cô biết anh là một thanh đao, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, hơn nữa làm cô nhớ đến họng súng đen ngòm.Ninh Tú Phân rũ mắt tránh đi ánh mắt anh, cầm lấy thịt nướng anh đưa tới, hắng giọng: "Cảm ơn, tôi bị huyết áp thấp với tuột huyết áp một tí."Chẳng qua vừa cúi đầu, cô thấy chiếc áo khoác màu xanh quân đội bị giặt đến bạc màu trên người mình, trên áo khoác còn loang lổ vết máu.Ninh Tú Phân giật mình, đây là máu của những con lợn rừng kia nhỉ?"Mấy con lợn rừng này đủ để ăn rất lâu, nhưng không dễ bảo quản." Vinh Cẩm Thiêm cầm bình nước quân dụng uống một hớp nước, từ từ nói.Anh vừa nhúc nhích, ánh lửa như thể mạ lên một tầng sáng vàng trên da dẻ rõ ràng, bả vai tràn đầy sức bật và cánh tay anh.Chưa kể khuôn mặt gai góc của anh ở dưới ánh lửa có một loại xinh đẹp, lạnh lùng và nguy hiểm.Làm cô không dám nhìn thẳng.A di đà Phật, vào lúc này si mê nam sắc là không được đâu!Chuyên tâm ăn thịt thôi."Không vấn đề... Tôi biết hun thịt khô!" Ninh Tú Phân cúi đầu ăn thịt nướng ngay, đồng thời nghiêm túc nói.Thịt lợn rừng nướng này ngon tuyệt, mùi vị tuyệt hảo, miếng sườn lợn óng ánh này béo mà không ngán, vừa vào miệng mùi dầu tiêu thấm đẫm, vả cả cái giò lợn da dày thịt mềm kia nữa.Thời gian này họ cũng không thiếu thịt, nói không chừng có thể nghĩ cách cầm đi bán."Vậy cũng được." Vinh Cẩm Thiêm nói.Nhưng ngay sau đó, anh chợt chuyển đề tài: "Sao lại theo dõi tôi?"Tay cầm thịt của Ninh Tú Phân khựng lại, cô nhìn anh, tròng mắt đảo vòng: "Tôi không có...""Tôi muốn nghe lời thật lòng." Vinh Cẩm Thiêm ngước mắt, lạnh nhạt nói: "Con người tôi ghét nhất là có ai gạt mình."Nói rồi anh chuyển cổ tay, con dao nhỏ vốn cắt thịt lưu loát cắm thẳng vào một miếng thịt to, xẻo đi một miếng.Chóp mũi Ninh Tú Phân túa mồ hôi hột, bỗng cảm thấy thịt trong miệng không thơm nữa.Rõ ràng anh chưa nói lời đe dọa nào, giọng điệu ôn hòa nhã nhặn.Nhưng cô... Hơi lạnh sống lưng, như thể cô không thành thật thì sẽ trở thành miếng thịt bị xẻo kia vậy.Ninh Tú Phân chợt cảm thấy ấm ức, lại rất khó hiểu, hôm nay cô chịu khổ thế này còn chẳng phải lo lắng cho anh sao?"Còn không phải vì mấy hôm nay ngày nào anh cũng đi ra ngoài lúc nửa đêm, lại không nói với tôi anh đi đâu à?" Cô tức giận nói.Anh ra vẻ như tra khảo cô như vậy làm gì?"Anh tạm thời chưa lấy lại được công việc, hiện giờ có nhiều người theo dõi anh sát sao, nếu buổi tối anh có chuyện gì cần xử lý một mình không tiện để tôi biết thì ít nhất anh cũng phải nói một tiếng chứ!" Ninh Tú Phân càng nói càng giận.Bọn họ bị bắt tạm thời ở bên nhau làm "vợ chồng", ai cũng có bí mật riêng, cô có thể hiểu được.Nhưng giờ họ là cặp đôi bị thôn dân chú ý nhất, dưới tình huống hoàn cảnh của mọi người đều không tốt, phải chăng họ nên chú ý một chút, có việc thì báo một tiếng cho nhau?"Tôi mặc kệ anh đang làm gì, ít nhất lúc bị người ta bắt thóp, chúng ta còn thống nhất được lời nói, hỗ trợ cho nhau, chúng ta là vợ chồng đấy." Ninh Tú Phân tức tối nhìn anh.Cô cũng không phải bà tám ở cửa thôn, rảnh rỗi đi khắp nơi dò hỏi bí mật của người khác, thời buổi này bà tám thích nói xấu cũng phải ra đồng làm việc kiếm điểm công cơ mà!"Vợ chồng..." Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ xinh đang tức giận, đôi mắt to chứa lửa giận nhìn chằm chằm vào anh.Từ ngữ này khiến đáy mắt anh hiện lên vầng sáng khác thường, anh rũ hàng mi dài: "Xin lỗi, để cô lo lắng rồi."Dù mục đích cô theo dõi anh là gì, hay thật sự chỉ lo lắng cho anh.Chí ít thì lí do cô đưa ra lúc này không chê vào đâu được."Cô nói đúng, giờ chúng ta là 'vợ chồng', tôi có chuyện hẳn phải nói với cô một tiếng." Vinh Cẩm Thiêm nói.Anh chỉ vào thịt nướng bên đống lửa và đống đồ cạnh thịt nướng: "Giờ cô thấy rồi đấy, đây là nguyên nhân dạo này tôi lên núi vào nửa đem."Ninh Tú Phân ghé mắt nhìn, bấy giờ mới để ý ngoài mấy con lợn rừng như tòa núi ra, bên cạnh đống lửa còn có một con hoẵng và gà rừng..."Anh đi săn à?" Ninh Tú Phân ngơ người.Thảo nào ban đầu trong tay anh có cung tự chế và hai thanh đao, hóa ra để tránh tai mắt người khác nên nửa đêm mới vào núi đi săn.Vinh Cẩm Thiêm vừa bôi dầu vào thịt vừa nói ngắn gọn: "Lương thực được chia không đủ no."Ninh Tú Phân im lặng, hèn gì anh vừa cởi quần áo, cơ bắp trên người không giống được nuôi ra bởi chút ít lương thực được chia từ điểm công này.Anh hoàn toàn không giống vẻ im lìm ẩn nhẫn như đã thể hiện trước mặt mọi người.Mà là trên có chính sách, dưới có đối sách, tuyệt đối sẽ không để chính mình bị đói."Ừm, kỹ năng của anh giỏi thế này, đứng là có thể dựa núi vào núi ăn đồ của núi, chỉ cần đừng để người ta phát hiện là được." Ninh Tú Phân ho nhẹ một tiếng.Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô: "Trước kia tôi xuất thân từ lính trinh sát, chắc cô cũng biết."Ninh Tú Phân gật đầu theo bản năng: "Ừm, biết, nhưng không ngờ kỹ năng của anh lại giỏi y như bộ đội đặc chủng."Cô nhớ rõ vài thập niên sau, cô nhìn thấy lý lịch của anh trên TV, trong đó nhắc đến anh từng tòng quân, nhiều lần lập kỳ công.Chỉ là có hơi không liên tưởng được nhân vật tai to mặt lớn đeo kính lạnh nhạt trong TV ở mấy chục năm sau và người thanh niên trước mắt này là một."Bộ đội đặc chủng... Cô biết bộ đội đặc chủng?" Vinh Cẩm Thiêm lại lấy một xiên thịt cho cô.Hiện giờ Quốc hội chưa thực sự xây dựng chế độ bộ đội đặc chủng nào.Bộ đội đặc chủng mà cô nói chắc là những binh chủng chấp hành nhiệm vụ các điều tra đặc thù, chém đầu hay đột kích gì đó ở nước ngoài.Vả cả từ ngữ riêng biệt thế này không giống như từ người bình thường hiện giờ biết dùng, mà giống như người được hưởng giáo dục từ nước ngoài sử dụng.Một thanh niên tri thức nhỏ nhoi ở tỉnh như Ninh Tú Phân lại có vốn hiểu biết như học sinh du học từ nước ngoài, ha...Đáy mắt Vinh Cẩm Thiêm hiện lên ánh sáng u ám.Động tác cầm xiên thịt của Ninh Tú Phân hơi khựng lại, cười nói: "À, tôi đọc sách thấy nước ngoài có loại lính này, ai cũng là binh vương, đôi khi tác dụng của họ còn bằng cả một sư đoàn, lợi hại lắm."Quả nhiên dấu vết sống cả một đời không thể nào bị tan biến dễ dàng như vậy.Dù cô đã tính rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra vài từ không hợp với thời đạiNinh Tú Phân lầm bầm, cắn miệng thịt, sẵn tiện đổi đề tài: "Mấy ngày nay anh đi săn, anh giấu thịt ở đâu hết rồi? Trời nóng như vậy liệu có hỏng không?"Mong là Vinh Cẩm Thiêm không lưu ý đến điều gì.Dường như Vinh Cẩm Thiêm cũng không nghĩ nhiều, nhìn thi thể thú hoang chồng chất, anh nhíu mày: "Không hỏng đâu, tôi đưa thịt cho bà Hạ với ông Đường..."Anh khựng người, nhìn Ninh Tú Phân: "Không phải tôi cố tình không đem về nhà chia cho cô, chỉ là tình huống của bà Hạ và ông Đường đặc thù, thức ăn còn ít hơn tôi..."Dù nói thế nào, có thể nói mấy hôm nay đều do Ninh Tú Phân bắt đồ dưới sông nuôi anh.Ninh Tú Phân lắc đầu, ngắt lời anh: "Mấy thứ này do anh săn được, chia cho ai là quyền của anh, không cần phải giải thích với tôi nhiều như vậy. Chúng ta cũng đâu phải vợ chồng thật, tôi sẽ không giận đâu."Vinh Cẩm Thiêm nghe cô nói vậy, không biết tại sao lòng lại cảm thấy không vui lạ thường.Anh nhíu mày: "Yên tâm, sau này tôi sẽ không chỉ để mình cô bắt cá trong sông đâu."Ninh Tú Phân híp mắt cười: "Tôi bắt tôm đánh cá là để mình không bị đói, chia cho anh cũng do tôi tự nguyện."Suy cho cùng, không làm thế thì sao có thể khiến đại lão Vinh bây giờ thiếu ân tình của cô đây?Vinh Cẩm Thiêm nhìn đôi mắt to, trong trẻo và sâu thẳm như quả nho đen của cô, im lặng một lúc, bỗng từ từ hỏi: "Khi nãy cô nói chúng ta không phải vợ chồng thật, nên cô sẽ không chấp nhặt tôi chia đồ cho ai. Thế nếu là vợ chồng thật thì sao?""Thì tôi sẽ tức giận, vì dù bất kể lúc nào, nếu là vợ chồng, gia đình nhỏ của chúng ta phải là nơi hàng đầu anh cần quan tâm." Ninh Tú Phân dứt khoát nói.Cô nhìn bầu trời đêm: "Nhất là dưới tình huống vật chất thiếu thốn, tài nguyên có hạn, anh không quan tâm gia đình mình trước tiên, bàn bạc với vợ nên phân phối tài nguyên thế nào, không tôn trọng vợ anh thì cần kết hôn làm gì?"Quả nhiều gã đàn ông kiếm tiền bên ngoài, việc quản lý gia đình và con cái quẳng hết cho vợ, sau đó cảm thấy tiền mình kiếm được là của mình.Nhưng rõ ràng mỗi đồng anh ta kiếm được đều có sự trả giá thầm lặng của vợ anh ta, để anh ta không cần nhọc lòng vì gia đình và con cái, mỗi một đồng đó đều có một nửa của người vợ.Nhưng đến chỗ đàn ông lại trở thành... Bà là đồ vô dụng, cái gì cũng là tôi nuôi sống cô.Ninh Tú Phân hừ khinh: "Sao một người muốn chia tài nguyên của mình thế nào thì chia thế đó? Thế thì đừng kết hôn, đã lập gia đình thì phải nên chịu trách nhiệm với nửa kia và con cái của mình, không phải sao?"Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô gái nhỏ trước mắt, không biết tại sao anh lại nhìn ra được trên khuôn mặt tròn trĩnh non nớt của cô toát ra vẻ lạnh nhạt và tang thương.Đây là lần đầu tiên anh nghe được lời như vậy.Thời buổi này ai mà không có vợ con giường ấm, người đàn ông trong nhà là trời, nói một không hai?Dù phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời đi nửa, có tiếng nói cỡ nào, nhưng thực tế vẫn là đàn ông làm chủ gia đình.Nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy bản thân không thể phủ nhận lời Ninh Tú Phân nói."Suy nghĩ của cô rất 'tiên tiến', nhưng khả năng cao sẽ ảnh hưởng đến việc tìm đối tượng của cô trong tương lai." Vinh Cẩm Thiêm rải chút muối ăn lên thịt, lạnh nhạt nói.Ninh Tú Phân lấy làm lạ mà nhìn anh: "Sao nhất định phải tìm đối tượng, không tìm đối tượng thì chết à?""Không chết, nhưng không có đàn ông thì biết sống thế nào?" Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày.Sau đó anh lại nghe được một câu cực có tính tuyên truyền giác ngộ:"Phụ nữ không có đàn ông như cá không có xe đạp, đàn ông đừng đánh giá bản thân cao quá." Ninh Tú Phân không khách sáo nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top