Chương 33

Khi Quý Dư tỉnh dậy, trong phòng chỉ có một mình anh.

Hình ảnh tối qua anh vùi đầu vào lòng Thương Viễn Chu khóc lóc thảm hại hiện lên trong đầu, lý trí thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn và quay trở lại điều khiển não bộ, kéo theo đó là sự xấu hổ và bối rối trào dâng.

Cũng may Thương Viễn Chu đã ra khỏi phòng, Quý Dư có thể tạm thời trốn tránh thực tại.

Anh cuộn tròn trên giường, từ từ vùi đầu vào chăn.

Tiếng động ngoài cửa khiến anh lại thò đầu ra. Thương Viễn Chu bưng bữa sáng bước vào, liền thấy Quý Dư lộ ra đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mình.

Ngoan quá.

Dù là nhìn chằm chằm hắn, hay tối qua anh cuộn tròn trong lòng ngực hắn ngủ, nhỏ bé như một cục bông, đều ngoan ngoãn vô cùng.

Quý Dư không biết rằng vóc dáng gần 1m8 của mình lại bị xem như một "cục bông nhỏ". Thấy Thương Viễn Chu bước vào, anh vẫn còn đang xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Những vết sẹo mà anh không muốn ai chạm vào nhất trong đời, giờ đây lại bị phơi bày trước mặt người này. Quý Dư khó tránh khỏi cảm giác bối rối và xấu hổ.

"Tỉnh rồi à?" Thương Viễn Chu đặt khay lên tủ đầu giường, "Dậy ăn sáng đi."

Ngón tay Quý Dư vô thức giật giật, "Cảm ơn."

Cảm ơn hắn, dù là mang bữa sáng đến cho anh, hay tìm bác sĩ nói cho anh biết những chuyện đó, cũng như chu đáo che giấu thân phận của anh, không để nỗi đau của anh bị người khác nhìn thấy.

Quý Dư vén chăn xuống giường đi rửa mặt, anh vẫn mặc bộ quần áo tối qua, bộ đồ hàng hiệu bị vò nhàu nhĩ, mái tóc rối bù được Quý Dư vuốt lại trước gương, nhưng vẫn không thể đè xuống được cái chỏm tóc ngốc nghếch.

"Em từng nói sẽ đưa cho nhà họ Quý một khoản tiền, trả hết những chi phí em đã dùng của nhà họ Quý trong những năm qua, rồi đoạn tuyệt mọi quan hệ với họ. Vậy bây giờ thì sao?"

Thương Viễn Chu đã đi tới, một tay đút túi, ống tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc, đường cong tựa như một mái vòm kiên cố.

Mang đến một cảm giác an tâm kỳ lạ, không ai có thể thay thế được.

"Biết rằng họ luôn lợi dụng chuyện cái chết của mẹ em để lừa dối em,"

Với những suy nghĩ đã được dạy dỗ từ nhỏ, lớn lên anh đương nhiên sẽ không dám đối mặt và kiểm chứng.

Quý Dư nhúng tay vào nước, cuối cùng cũng đè được cái chỏm tóc ngốc nghếch kia xuống, đối diện với câu hỏi của Thương Viễn Chu, anh đột nhiên tò mò, "Nếu là anh, anh sẽ làm gì?"

Thương Viễn Chu mỉm cười, giọng điệu hiền hòa: "Thành tâm thành ý giảng đạo lý với họ, khiến họ nhận ra sai lầm của mình, sám hối những hành động đã gây ra."

"Dù gì cũng là người thân."

Quý Dư ngơ ngác một chút, chỏm tóc ngốc nghếch vừa được đè xuống lại dựng lên, rất phù hợp với tình huống hiện tại. "Tôi còn tưởng rằng..."

Tối qua khi Thương Viễn Chu bóp cổ Quý Hòa Hiên đến nghẹt thở, Quý Dư đã thấy được sự tàn nhẫn của hắn qua hành động đó.

Không ngờ cách giải quyết lại như vậy...

Thương Viễn Chu: "Tưởng rằng cái gì?"

Quý Dư lắc đầu, "Tưởng rằng sẽ giống như mấy tổng tài bá đạo trong phim truyền hình, giết chóc quyết đoán gì đó."

Quý Dư đã thấy rất nhiều người vật lộn trong đau khổ với gia đình ruột thịt trên mạng, anh thấy mình may mắn hơn một chút, sẽ không cố chấp với cái thứ tình thân mơ hồ đó.

Quý Bác Hãn hơn anh mười tuổi, Quý Hòa Hiên thì hơn tám tuổi, cả hai đều không xứng được gọi là anh trai.

Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, một nhân viên quèn Beta, không thể làm được chuyện ăn miếng trả miếng, rời đi là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.

Không thể tha thứ, vĩnh viễn không gặp lại, là kết cục tốt nhất.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng với thân phận, địa vị và giới tính thứ hai Alpha đứng trên đỉnh kim tự tháp xã hội như Thương Viễn Chu, hắn sẽ có cách xử lý quyết đoán hơn.

"Kết quả lại xem trọng tình thân mà giảng đạo lý sao, còn không bằng tôi nữa," anh thở dài, "May là anh không có người thân cực phẩm, nếu không anh sẽ là kiểu người bị gia đình ruột thịt trói buộc, không thể thoát ra được."

Quý Dư ngập ngừng một chút rồi mở lời: "Anh có thể ứng trước cho tôi một phần tiền lương được không?"

"Chuyện đã ầm ĩ thế này rồi, tôi muốn dứt khoát phân định rạch ròi với họ."

Thương Viễn Chu đồng ý, còn đề nghị: "Tôi đi cùng em nhé."

Hả?

Quý Dư vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu A Chu, chuyện này coi như việc riêng của tôi, tôi tự đi giải quyết là được rồi."

Làm nũng để kéo gần khoảng cách thì gọi là A Chu.

Khi giận dỗi, không vui thì gọi là Thương tổng.

Thương Viễn Chu gần như bật cười, ánh mắt nguy hiểm nhìn Quý Dư, răng nanh hơi ngứa, rất muốn cắn vào cái miệng không ngoan của vợ, lấp kín những lời mà hắn không thích nghe.

"Tôi đi cùng em."

Quý Dư nhạy bén nhận ra những gợn sóng dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia, hay đúng hơn là từ sau chuyện tối qua, anh đã lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Nếu ngay cả cảm giác này mà cũng không nắm bắt được, thì bản năng của Quý Dư chỉ có thể là từ chối.

Miếng thịt mềm trong khoang miệng bị cắn nhẹ, giằng co đến lúc sắp ra khỏi cửa, Thương Viễn Chu vẫn không từ bỏ ý định đi cùng anh.

"Thương tổng... Hợp đồng không quy định việc can thiệp vào đời sống riêng tư. Những chuyện tôi nói với anh tối qua là tôi không đúng, hôm nay xin anh đừng đi theo tôi."

Đôi mắt Thương Viễn Chu trầm xuống, môi mỏng hơi nhếch lên, "Trong hợp đồng chỉ quy định không được can thiệp vào đời sống riêng tư của Thương Viễn Chu."

"Chứ không phải không được can thiệp vào đời sống riêng tư của cả hai bên."

Hả?!

Quý Dư hơi kinh ngạc và hoang mang bị Thương Viễn Chu đưa đến xe, đến khi ngồi vào xe rồi, anh mới yếu ớt phản kháng, "Đây hình như là điều khoản lưu manh, Thương tổng."

Lúc ký hợp đồng, anh tuyệt nhiên không nghĩ đến có một ngày Thương Viễn Chu sẽ cưỡng ép can thiệp vào đời sống cá nhân của mình.

Trong xe không có người khác, vì đây là việc riêng của Quý Dư, Thương Viễn Chu không gọi tài xế, nên Quý Dư mới có thể yên tâm nói chuyện thật lòng.

Thương Viễn Chu: "Em đừng suy nghĩ nhiều. Tối qua ở bữa tiệc, tôi đã thể hiện rõ ràng trước mặt Quý Hòa Hiên rằng tôi rất quan tâm đến em, thế mà đến lúc quan trọng này tôi lại vắng mặt."

"Sau này nếu anh ta tung tin đồn ra, chỉ cần một vài chi tiết nhỏ cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ, huống hồ chúng ta hiện tại cũng là bạn bè."

Hắn nhướng mày, nghe có vẻ cũng rất khó chịu: "Tôi cũng không muốn can thiệp sâu vào việc riêng của nhân viên, nhưng nhân viên như em thì đặc biệt."

Trên đường lái xe, Thương Viễn Chu gọi vài cuộc điện thoại, ngay trước mặt Quý Dư gọi không ít người đến địa điểm đó.

Ban đầu Quý Dư còn không hiểu những người này có tác dụng gì, nhưng rất nhanh sau đó anh đã hiểu ra.

Văn phòng của Quý Bác Hãn đang đón tiếp những vị khách quý mà với địa vị của nhà họ Quý tuyệt đối không thể mời đến được.

Bình thường, Quý Bác Hãn có thể cười đến không khép miệng, nhưng lúc này, mồ hôi lạnh của anh ta đã chảy dài.

Thương Viễn Chu nhìn thấy Quý Hòa Hiên cũng ở trong văn phòng, "Mọi người đều ở đây rồi à? Vậy thì càng dễ làm."

Những vệ sĩ mặc đồ đen cao lớn lấp kín cửa văn phòng, chặn những ánh mắt tò mò của người khác, đồng thời chặn luôn đường ra của Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên.

Quý Bác Hãn lau mồ hôi trán, "Thương tổng, anh làm gì vậy, còn cả Tiểu Dư nữa, đến sao không báo trước một tiếng."

Quý Dư mở lời: "Anh."

Anh dừng lại một chút, cười: "Quý Bác Hãn, tôi đến để trả hết số tiền mà tôi đã dùng của nhà họ Quý trong những năm qua, từ nay về sau anh không còn là anh trai tôi nữa."

Kế toán mặc trang phục công sở lấy ra một tập tài liệu, trải trên bàn rồi đẩy đến trước mặt Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên, "Đây là tất cả chi phí mà cậu Quý Dư đã sử dụng từ khi sinh ra, mỗi khoản chúng tôi đều đã dự trù đánh giá, anh có thể kiểm tra đối chiếu."

Quý Bác Hãn nhìn những con số chính xác đến từng chi phí tiền nước, những con số lẻ sau dấu phẩy, sắc mặt thay đổi liên tục: "Đây là ý gì, gả cho người ta, cánh cứng rồi à?"

Thương Viễn Chu lạnh lùng nhìn anh ta một cái, một vệ sĩ phía sau bước lên hai bước, bất ngờ vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt Quý Bác Hãn.

Một tiếng "bốp" trầm đục vang lên.

"Mẹ kiếp." Quý Bác Hãn chật vật bò dậy, định xông lên phản kích, nhưng đã bị hai vệ sĩ khác lao tới đè chặt xuống đất.

Anh ta bị giữ chặt, lại lãnh thêm một cú đấm mạnh vào bụng.

Lúc này Thương Viễn Chu mới lên tiếng, chậm rãi, lời nói lạnh lẽo không chút độ ấm: "Sửa lại cho đúng."

"Quý Dư là Beta nam, là người kết hôn với tôi, hiểu chưa?"

Trước mắt Quý Bác Hãn đang bị hai vệ sĩ áo đen giữ chặt như một con chó chết, bên cạnh bàn là Quý Hòa Hiên đang run rẩy vì sợ hãi.

Thương Viễn Chu trong bộ vest thẳng thớm, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau ngồi trên ghế, phía sau hắn là hai vệ sĩ, một kế toán cầm tài liệu, và một luật sư ôm máy tính.

Quý Dư chớp mắt, đột nhiên cảm thấy những bộ phim tổng tài mà mình từng xem đều trở nên kém sắc hơn hẳn.

Không hoàn toàn là vì cảnh tượng này, mà là vì sự tôn trọng trong lời nói của Thương Viễn Chu.

Anh tin rằng nếu mình là nữ giới, Thương Viễn Chu cũng sẽ ra lệnh cho người đánh, bởi vì câu nói "gả cho người ta" kia ẩn chứa sự khinh miệt không hề che giấu.

Thương Viễn Chu thật sự là một người tốt.

Dù anh chỉ là một nhân viên quèn Beta bình thường, không thể trở thành vai chính trong bộ phim tổng tài bá đạo của Thương Viễn Chu, anh vẫn sẽ nhớ mãi sự bảo vệ ngày hôm nay.

Quý Dư bước tới, đặt một tấm thẻ lên bàn, anh lười đưa tận tay cho Quý Bác Hãn hay Quý Hòa Hiên, nói như vậy cũng là vì anh vẫn còn mâu thuẫn với hai người họ từ tận đáy lòng, "Trong thẻ này có 965.851 tệ 6 hào."

Lúc nói chuyện, Quý Dư đáng lẽ phải có tâm trạng rất phức tạp, nhưng thực tế anh bây giờ chỉ muốn cười.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh không còn dùng tiền của nhà họ Quý nữa, Quý Dư đã tính toán số tiền đó, ước chừng khoảng một triệu tệ, anh định đưa thẳng một triệu, nhưng Thương Viễn Chu lại yêu cầu tính toán chi tiết từng khoản.

"Keo kiệt" đến mức không muốn đưa thừa dù chỉ một hào.

Dù Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên không muốn thế nào, chuyện này cũng đã an bài xong xuôi, Quý Dư rời đi, trút bỏ gánh nặng bấy lâu nay, nhẹ nhõm rời khỏi nơi này.

Ở dưới lầu, trước mặt đám vệ sĩ Thương Viễn Chu nhéo má Quý Dư: "Chồng phải đến công ty giải quyết công việc, em ngoan ngoãn ngồi xe về nhà nhé."

"Nếu tâm trạng không tốt, em có thể ra ngoài chơi một lát."

Quý Dư lắc đầu: "Em không sao, anh đi đi."

Thương Viễn Chu ra lệnh cho một vệ sĩ lái xe đưa Quý Dư đi, nhìn chiếc xe khuất bóng, nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất, quay người bước vào nơi vừa rời khỏi.

Không cần nói một lời, những người còn lại hiểu ý, nhanh chóng theo sau, rồi dừng bước trước cửa, canh giữ cánh cửa đó.

Nhìn người quay lại, Quý Bác Hãn và Quý Hòa Hiên kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, rồi nhanh chóng chuyển thành sợ hãi.

Lần này không ai động tay động chân, pheromone áp đảo kinh khủng tràn ngập căn phòng.

Vốn là pheromone mang mùi rượu đắng, giờ phút này lại như mùi hương của tử thần, khiến người ta không khỏi run rẩy.

Quý Bác Hãn cũng là một Alpha, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta biết rằng tin tức tố của Alpha có thể mạnh đến mức này.

Giống như hàng ngàn tấn biển cả đè nặng lên người, anh ta thậm chí không thể đứng vững, chỉ có thể quỳ rạp xuống, anh ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc vì không chịu nổi sức nặng.

Quý Hòa Hiên cũng lần đầu tiên biết rằng, pheromone của Alpha không chỉ có thể dẫn dụ Omega động dục, mà còn có thể khiến Omega cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.

Thương Viễn Chu đứng trước bàn, ngón tay thon dài gõ nhịp lên tấm thẻ, "Quý Dư đã trả hết số tiền đã dùng của nhà họ Quý."

"Vậy các người nợ Quý Dư thì sao?"

Quý Bác Hãn khó khăn lắm mới thốt ra được một câu từ cổ họng: "Ý gì?"

Quý Hòa Hiên là Omega, thể chất yếu hơn, lúc này đã không thể nói thành lời, chỉ thở dốc thôi cũng khiến lồng ngực đau nhói.

Thương Viễn Chu mỉm cười, ý cười trong đôi mắt hẹp dài không chạm tới đáy mắt, "Tôi đã chuẩn bị một nơi cho các người."

"Ở đó sẽ không có ai nói chuyện với các người, được thiết kế riêng cho các người, đương nhiên, các người sẽ ở riêng, những người mắc chứng tự kỷ thì làm sao mà giao tiếp được chứ."

"Thời gian không dài, năm năm là các người có thể ra ngoài."

Cắt đứt mạng internet, cắt đứt liên lạc, không có bất kỳ sinh vật nào để giao tiếp.

Nỗi cô độc và tuyệt vọng tột cùng, loại mùi vị này cũng nên để hai người nếm thử.

Quý Hòa Hiên kinh hãi nhìn hắn: "Anh định đưa chúng tôi vào bệnh viện tâm thần sao?!"

"Không phải tôi đưa." Ánh mắt Thương Viễn Chu lạnh lẽo nhìn hai người, "Mà là chính các người chủ động muốn vào."

Hắn ném một tờ giấy xuống trước mặt hai người, "Trên này là danh sách các nhà cung cấp đầu vào và các nhà phân phối đầu ra đang hợp tác với công ty nhà họ Quý. Chắc các người quen thuộc lắm nhỉ, nếu tất cả bọn họ đồng loạt từ chối hợp tác với nhà họ Quý..."

"Thực ra công ty phá sản, nợ nần hàng trăm triệu, chỉ là chuyện một sớm một chiều."

Quý Bác Hãn, Quý Hòa Hiên nháy mắt mặt xám như tro tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top