Chương 48: Nhớ hay không
Tháng năm nắng đỏ, thật sự xứng với tên gọi tháng năm rực rỡ.
Tháng này Khương Hiểu Nhiên bận rộn quá nhiều việc đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Đầu tiên, cửa hàng sách thanh lý bán phá giá với mức giá giảm 50% so với giá ban đầu.
Ngoài ra còn vội vàng liên hệ với các nhà cung cấp, chuẩn bị nhập hàng thực phẩm. Ban đầu nếu tài chính hùng hậu, trực tiếp đến xưởng sản xuất lấy hàng là tốt nhất, nhưng cô cân nhắc lại, vẫn quyết định nhập hàng từ cửa hàng bán buôn.
Lấy từ cửa hàng bán buôn, chỉ cần thanh toán một phần tiền hàng, số còn lại có thể chịu nợ. Đối với cô mà nói, đó là cầu còn không được, tuy giá cao hơn so với xưởng sản xuất một, hai phần trăm nhưng không phải vay tiền ngân hàng trả ngay.
Buổi chiều đi đến siêu thị, em gái ở cửa hàng phàn nàn, "Chị Hiểu Nhiên, sách thật ra bán rất nhanh, vấn đề là không kiếm được tiền lãi, tháng này sợ thu nhập xuống thấp".
Khương Hiểu Nhiên cười, vỗ vai cô, "Được rồi mà, có lỗ vốn chị cũng trả tiền lương đầy đủ cho em".
" Chị Hiểu Nhiên, không phải em lo lắng tiền lương, là em lo lắng lãi suất kinh doanh ấy". Cô gái đỏ mặt.
" Sách bán xong rồi chuyển sang bán bánh kẹo, trong sáu tháng cuối năm hẳn sẽ bán chạy. Đến lúc đó việc kinh doanh cửa hàng chắc chắn sẽ tốt lên".
Em gái vội vàng gật đầu lia lịa.
Nhìn xem giờ, đã gần sáu giờ, "Chị về trước đây, em đóng cửa hàng nhé".
Về nhà, dì và mẹ đang ăn cơm.
"Dương Dương đâu rồi ạ?".
"Tiếu Dương gọi điện thoại nói đưa con bé về nhà, bảo mẹ không cần đi đón".
"Vâng". Cô cúi đầu ăn cơm.
Cô ngẫm nghĩ, mẹ anh không phải ở nhà sao, chẳng lẽ anh cố ý đưa con đến cho mẹ gặp?
Dương Dương cùng theo Tiếu Dương vào nhà, thấy bà ngồi trên sofa, nhớ tới lời dặn dò trên đường của Tiếu Dương, vì thế ngọt ngào cười, "Cháu chào bà nội".
Bà Tiếu nghe tin con bé sắp đến, trong lòng cảm giác rất phức tạp. Thâm tâm bà cũng chẳng thích gì cô cháu gái này, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Tiếu Dương, cũng không thể không thừa nhận.
Vì thế gật đầu yếu ớt, đón con bé ngồi xuống.
Tiếu Dương bước vào nhà nhìn thấy cái vẻ nghiêm khắc của mẹ, trong lòng hơi lo lắng, miệng nói, "Mẹ, trên đường đi Dương Dương đều nhắc đến mẹ, không hổ là con gái con, cháu gái mẹ".
"Đến đúng lúc lắm, trong nhà có nhiều người như vậy, mẹ gọi Doanh Doanh đến giúp nấu vài món ăn".
Quách Doanh mặc tạp dề đứng ở cửa phòng bếp, thấy hai người về, mỉm cười nói, "Dương Dương, tên của cháu thật hay".
Dương Dương cảnh giác nhìn người phụ nữ xa lạ trong nhà ba, cảm thấy cô ấy không phải là người tốt.
Lúc ăn cơm, Tiếu Dương liên tục gắp thức ăn cho con gái.
"Ba à, bát con nhiều lắm rồi". Dương Dương xúc miếng cơm phụng phịu nói.
"Tiếu Dương, con bé cũng lớn rồi, để nó tự gắp thức ăn, chiều quá hư thân đấy".
Quách Doanh cười nói, "Bác gái, Tiếu Dương cũng thương con nhỏ thôi mà".
Bà Tiếu nghiêm túc nói, "Hồi Tiếu Dương còn nhỏ, bác yêu cầu rất nghiêm với nó".
Dương Dương nhỏ giọt nước mắt nhìn người già nhất nhà, trong lòng nói thầm, bà nội thật hung dữ, vậy mà ba còn nói bà thích mình, đúng là gạt người mà.
Ăn tối xong, Tiếu Dương đưa Dương Dương vào phòng khách chơi ghép hình, rải tấm thảm xuống đất, hai người ngồi lên cùng chơi.
Bà Tiếu nhìn bọn họ lắc đầu, Quách Doanh pha ấm trà nóng đặt trước mặt bà.
"Quách Doanh, cháu nghỉ ngơi chút đi, mệt mỏi từ chiều đến giờ rồi".
Quách Doanh ngồi cạnh bà, "Cháu không thấy mệt, nhưng bác phải chú ý giữ gìn thân thể, không được bị cảm lạnh kẻo bệnh lại tái phát".
"Đúng là đứa nhỏ tốt bụng, bác thật không có may mắn mà". Bà Tiếu nói xong còn nhìn sang Tiếu Dương.
Quách Doanh cúi đầu, làm bộ dạng đáng thương.
Tiếu Dương chơi rất nhập tâm, dường như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ.
"Tiếu Dương, giờ không còn sớm nữa, con đưa Doanh Doanh về nhà đi".
Tiếu Dương lười biếng bế Dương Dương dậy, "Dương Dương, con cũng về thôi".
Tiếu Dương nắm tay Dương Dương dung dăng đến bãi đỗ xe, mở cửa xe, Dương Dương đi vào trong xe.
Xẹ chậm rãi nổ máy, Dương Dương hỏi anh, "Ba à, có muốn đưa dì kia đi không?".
Tiếu Dương giảo hoạt nhát mắt với con bé, "Con nói đi? Ba nghe lời con".
"Không đưa". Dương Dương trả lời rõ ràng.
"Vì sao?".
"Dì ấy vừa nhìn đã biết không phải là người tốt. Mẹ từng dạy con, một người tốt có ánh mắt sẽ không gạt người. Dì kia luôn cười với con, nhưng trong mắt lại lạnh như băng".
Tiếu Dương vuốt tóc con bé, "Giỏi lắm, vậy chúng ta về nhà trước, không thèm để ý đến dì ấy nữa".
Nghĩ lại, vẫn nên gọi điện thoại cho cô ta, "Quách Doanh, em tự gọi xe về nhé".
Quách Doanh ngắt điện thoại, trong lòng thét hận, người đàn ông này thật vô tình, đã quen nhau năm năm, trong đó cũng yêu nhau hai năm, vậy mà chia tay xong đến một chút tình cảm cũng không có.
Đi từ lầu xuống cửa khu nhà, đứng trong gió lạnh chờ xe, vừa đúng lúc thấy con xe Volvo màu trắng của Tiếu Dương chạy qua bên đường, chỉ hận không thể đá cho anh ta hai phát.
Hừ, cô – Quách Doanh không phải là người chịu bị bắt nạt thế đâu.
Đưa Dương Dương về nhà đã gần mười giờ, Khương Hiểu Nhiên mở nước cho con bé rửa mặt, Tiếu Dương tựa người vào cửa toilet, ngắm nhìn hai mẹ con.
Khương Hiểu Nhiên vắt khăn mặt rồi đưa cho Dương Dương, "Nào, con tự lau đi".
Nói xong, bước ra ngoài, thấy Tiếu Dương đứng ở cửa, "Sao anh không về đi, không mẹ anh lại nhắc đấy".
"Không có việc gì. Hai ngày không gặp, anh nhớ em đến chết ". Anh ôm cô ra chỗ vách tường ở lối đi, giữ chặt cô lại, môi kề bên tai cô, " Bà xã, em nhớ anh không?".
Khương Hiểu Nhiên cụp mắt, "Ai có thời gian rảnh rỗi mà nhớ anh".
"Xem ra nỗ lực của anh không đủ rồi". Anh lầm bầm, cúi đầu nhanh chóng che miệng cô lại.
Thật lâu sau mới rời ra, "Như vậy có nhớ hay một chút nào không?".
"Ai thèm chứ, nhìn đã thấy ghét". Khương Hiểu Nhiên hờn dỗi nói.
"Vậy anh phải nỗ lực hơn rồi". Nói xong, môi gắn chặt lên vành tai cô, khẽ cắn mút nơi mẫn cảm của cô.
Khương Hiểu Nhiên bị anh hôn khiến cả người mềm nhũn, bên tai nghe tiếng con gái xả nước, trong lòng vừa phấn khởi vừa sợ hãi.
"Tiếu Dương, mau thả em ra".
"Không được, cách mạng còn chưa thành công, anh còn phải nỗ lực hơn". Giọng nói anh quyết đoán.
"Em nhớ anh". Khương Hiểu Nhiên lắp bắp nói.
Trong mắt Tiếu Dương hiện lên ý cười, miệng lại nói, "Không nghe thấy, nói gì vậy".
"Em nhớ anh". Khương Hiểu Nhiên gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
Thật bực mình.
Tiếu Dương dứt miệng ra, tay vẫn chặn trên tường, nhìn xuống cô.
Đúng lúc này, Dương Dương mới từ toilet đi ra, "Ba mẹ, hai người làm gì vậy?".
"Có gì đó bay vào mắt mẹ con, ba giúp mẹ xem".
"À, ừm, con đi ngủ đây".
Tim Khương Hiểu Nhiên buộc chặt cuối cùng cũng được thoải mái, " Được rồi, đừng ở đây lằng nhằng nữa, mẹ anh đang ở nhà một mình đấy ".
Tiếu Dương vuốt ve gò má cô, "Đừng nhớ anh quá đấy".
Chờ anh đi rồi, Khương Hiểu Nhiên chạm tay lên má, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại độ ấm ngón tay anh, rồi lan dần vào trong lòng.
Khương Hiểu Nhiên vô thức mỉm cười, sau đó đi vào phòng con gái.
*
Sang năm sau, Lưu Sảng phát hiện Tô Tuấn đã trở lại thói quen như trước.
Sáng nào cũng 7h30 đi làm, tối đến 6h30 về nhà.
Cuộc sống tựa hồ đã trở lại những tháng ngày bình lặng như trước, Tô Tuấn đối với cô ngày càng tốt hơn. Tốt đến mức cô đã nghĩ những tin nhắn kia chỉ là ảo giác của cô, hoặc có lẽ cô đã hoa mắt, hoặc có thể là người khác gửi nhầm đến.
Lúc ăn cơm, bảo mẫu làm theo thực đơn Tô Tuấn chỉ định nấu cho cô một bát canh tổ yến, đặt đến trước mặt cô.
Lưu Sảng cau mày, chán nản quấy thìa quanh bát, "Lại là tổ yến, không uống không được sao?".
"Ngoan nào, ăn tổ yến vào sau này sinh con có làn da đẹp, lại tốt cho cả em nữa". Tô Tuấn cười khuyên bảo.
"Hừ, chẳng qua anh quan tâm đến con mới bắt em ăn thôi".
"Nói gì vậy, anh mà là người như vậy à. Anh chính là chuyên gia cố vấn dinh dưỡng đấy, tổ yến chứa nhiều collagen, protein, rất tốt cho làn da phụ nữ. Em không phải luôn oán giận làn da có tuổi không còn căng mịn nữa sao, uống cái này có thể làm chậm lão hóa đấy".
"Anh chê em già hả, phải rồi, mấy cô gái bên ngoài trẻ trung xinh đẹp, làm sao em so bì được".
"Xem đấy, lại bẻ cong anh. Người bên ngoài mặc kệ họ, cũng không phải bà xã của anh, anh chỉ quan tâm đến vợ anh thôi. Cô gái bên ngoài có dát vàng lên mặt anh cũng thấy chướng mắt".
Tô Tuấn vừa nói vừa gắp miếng thịt kho tàu vào bát cô.
Lưu Sảng bưng bát canh tổ yến lên miệng, trong lòng thầm vang lên câu hỏi, vậy cái người Mị Mị của anh có quen không? Hai người đã làm những gì?
Có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng lại không thể nói lên lời. Mỗi lần như vậy, rõ ràng đã biết đáp án, hỏi hay không hỏi căn bản chẳng khác nhau, nhưng cô rất muốn hỏi để nghe được đáp án phủ nhận từ chính miệng anh nói ra.
Dù nó có là một câu nói dối đầy thiện ý.
Không nên hỏi, không nên hỏi, ý nghĩ im lặng đó như đã hạ mệnh lệnh, nhưng miệng không chịu nghe theo khống chế đầu óc, cô bình tĩnh nói một câu rành mạch, "Gần đây có phải anh hay đi lại với cô gái tên Mị Mị đúng không?".
Tô Tuấn rõ ràng thấy sửng sốt, nhưng lại trả lời rất nhanh, "Em nói bừa gì vậy, Mị Mị cái gì, anh không biết cô ấy".
Lưu Sảng không phản bác, chỉ lặng lẽ ăn cơm, trong lòng cũng quay cuồng không hiểu.
Xem ra, anh ấy vẫn quan tâm, quan tâm đến cô và đứa nhỏ, cho anh ấy một cơ hội, cũng chính là cho cô và đứa nhỏ một cơ hội.
"Tô Tuấn, em không quan tâm các mối quan hệ trước kia của anh, không cần biết anh từng có bao nhiêu phụ nữ. Nhưng vì đứa nhỏ, em hy vọng sau này anh đừng như vậy. Điều em mong muốn cũng như bao phụ nữ khác, đó là gia đình hạnh phúc. Em không muốn làm giống cách của những người phụ nữ kiêu ngạo, hạnh phúc gia đình đổ vỡ, như vậy rất mệt mỏi".
Lưu Sảng cứ bình thản nói như vậy, giọng điệu bình thản khiến người khác nghĩ chẳng qua cô chỉ đang nói một câu chuyện vụn vặt mà thôi.
Tô Tuấn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh cúi đầu, suy nghĩ rất lâu rồi ngẩng đầu.
"Sảng, em yên tâm, anh sẽ không làm những chuyện có lỗi với em, nếu anh làm, anh thề sẽ không được .... ". Ba chữ chết tử tế còn chưa nói ra, miệng đã bị Lưu Sảng che kín lại.
"Đừng thề độc như vậy, chỉ cần trong lòng anh hiểu là được rồi". Lưu Sảng nói xong, khóe mắt ướt át.
Tô Tuấn đứng dậy, đi qua chỗ cô, kề đầu vào bụng cô, tay vuốt ve tóc cô, nhưng không hề nói câu gì.
Lúc tối ngủ, Lưu Sảng lăn qua lăn lại.
Mang thai gần sáu tháng, bụng đã to lên, thân hình nặng nề nhiều, ngủ cũng không yên được.
Tô Tuấn thấy cô không ngủ, trong lòng không chịu nổi. Buổi tối khi ăn cơm, anh quả thực thấy đồ ăn vô vị, gần như không thể nuốt vào trong bụng.
Anh đã làm những gì?!
Anh không muốn biện minh cho mình, bất luận nói cái gì cũng không thể thay đổi những việc anh đã làm.
Thấy Lưu Sảng ngủ không an ổn, anh bật đèn tường, "Sảng, sao vậy?".
"Nằm thấy khó chịu".
"Em ngồi lên đây". Anh cầm một cái gối đặt phía sau cho cô dựa lưng.
Trong phòng bật điều hòa, nhưng cơ thể Lưu Sảng vẫn đổ mồ hôi, cả trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Tô Tuấn đứng dậy, vào toilet lấy một chiếc khăn mặt lau mồ hôi cho cô.
"Uống cốc nước đi". Sau đó đưa cho cô một cốc nước ấm.
Lưu Sảng uống xong cốc nước đầy, cũng không biết sao gần đây cô thấy rất khát nước.
"Aiz, mang thai thật khó chịu, sau này em sẽ không mang thai nữa đâu". Cô nửa oán giận, nửa làm nũng.
"Được rồi, chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, chỉ sinh một đưa, sau này không sinh nữa". Tô Tuấn tựa người lên thành giường, tay còn ôm thắt lưng cô.
Lưu Sảng dựa vào vai anh, nói nhỏ, "Chờ khi đứa nhỏ được sinh ra, không có việc gì anh đưa em đi dạo công viên hít thở không khí trong lành nhé".
"Anh nói cho em biết, anh mua một căn biệt thự ngoại ô rồi, sau này nghỉ hưu, chúng ta sẽ ra đó ở".
"Ở đâu cũng được, miễn là gia đình ta sống hạnh phúc bên nhau".
"Chờ khi con lớn, anh về hưu rồi sẽ giao công ty cho nó, sau đó anh sẽ đưa em đi du lịch khắp nơi".
"Du lịch. Đã nhiều năm nay rồi, từ lúc học đại học có đi Vân Nam. Hơn mười năm nay anh chưa từng đưa em đi đâu".
Tô Tuấn cầm tay cô, "Nếu không, chờ khi em sinh con xong, chúng ta sẽ sang châu Âu chơi một chuyến".
"Làm em sợ đấy, còn châu Âu nữa, thực tế chỉ cần đi trong nước là được rồi, Cửu trại câu Tứ Xuyên, Cung điện Potala, Hong Kong Disneyland, em đều muốn đi".
Tô Tuấn véo mũi cô, cô gái ngốc này, yêu cầu thật đơn giản, nhưng chỉ có nguyện vọng đơn giản này, cũng không thể thỏa mãn được cô.
"Được rồi, nghe theo em, em nói đi đâu thì đi đó".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top