Chương 7

Biên tập: ETiLRAEP

Cập nhật ngày: 22/09/2021

"Tôi có hứng thú với thiếu niên vừa rồi nhiều hơn với cô đấy"

Ngày này tháng đó năm kia.

Tiết trời tạnh ráo.

Nói ra sợ các bạn không tin, ngày đầu kết hôn với ông xã xì trây, tui với bạn gái cũ của hắn đụng độ, quả là oan gia ngõ hẹp.

Nữ minh tinh xinh đẹp đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặt đeo khẩu trang đen, mái tóc dài suôn mượt xõa tung, vạt áo rộng thùng thình cắm gọn trong quần đùi, tôn lên vòng eo thon cùng đôi chân dài nõn nà.

Cảnh Hoài săm soi cô nàng hai lượt trước khi cúi xuống quan sát chân mình, sau đó lại bấm vài cái lên eo, cậu tự cảm thấy bản thân cậu so ra không kém một phân.

Cậu gật đầu hài lòng.

Điều kiện không thua kém tình địch, cưa Quý Tĩnh Duyên còn có gì khó?

Vô nghĩa, tất nhiên là khó!

Khó ở chỗ chồng cậu không thích đàn ông : )

Bạn gái cũ của hắn còn là người đặc biệt nhất giữa ngàn người khác : )

Ôn Thi Kỳ kéo khẩu trang xuống để lộ sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, cô hỏi Quý Tĩnh Duyên: "Sao anh lại ở đây một mình? Từ Vấn đâu?"

Cảnh Hoài đứng cách bọn họ một khoảng không xa không gần, vừa đủ để nghe được cuộc đối thoại. Giọng điệu chất vấn như lẽ đương nhiên của cô nàng khiến cậu nhăn mày theo.

Quý Tĩnh Duyên dựng thẳng sống lưng ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm thật nhiều túi mua hàng, lạnh nhạt nói: "Hôm nay tôi nghỉ ngơi"

Người phụ nữ nâng cao hàng lông mày vì ngạc nhiên: "Anh mà cũng biết nghỉ ngơi?"

Thấy đống túi lớn túi nhỏ trong lòng hắn, vẻ mặt cô hiện lên sự cô đơn và hoài niệm: "Lúc chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng có ngày nghỉ"

Hắn không đáp lời.

Ôn Thi Kỳ cũng không thấy ngại mà bày ra nụ cười quyến rũ: "Hiếm khi anh có thời gian rảnh rỗi, mình đã có duyên gặp nhau thì cùng ăn bữa tối đi?"

"Xin lỗi"

Ôn Thi Kỳ chưa từ bỏ: "Chia tay xong, giờ đến làm bạn với em anh cũng không muốn à?"

Cảnh Hoài: ?

Hello?

Vì cô mà chân người ta bị liệt luôn nè, còn làm bạn, làm một giấc mộng đẹp giữa ban ngày cho thỏa lòng đi ha?

Cảnh Hoài muốn ngâm một câu thơ.

Bên ngoài đình nghỉ, bên con đường cũ, hương cỏ chân trời.

(*) Giải nghĩa:

Câu của em Cảnh là: Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo thiên

Đấy là đoạn chế ngắn của câu thơ trong bài Tống biệt – Lý Thúc Đồng. Câu thơ gốc như sau:

Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên

長亭外, 古道邊, 芳草碧連天

Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ thơm xanh tận chân trời (Mình lấy bản dịch trên mạng)

Cụm từ "phương thảo thiên" là ngôn ngữ mạng rất nổi bên Trung. Bắt nguồn từ một bức tranh thư pháp được Hàn Hàn (Tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp, nhà văn ăn khách, ca sĩ, đạo diễn) viết và đăng lên weibo, bức thư pháp dựa trên bài thơ "Tống biệt". Không lâu sau, một số tài khoản dùng lời lẽ cay nghiệt nói giang cư mận không có mắt nhìn và nói bản thân không thể hiểu nổi chữ viết của Hàn Hàn.

Hàn Hàn đáp lại: "Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo thiên"

Các giang cư mận thông thái nhanh chóng mổ xẻ câu nói và kết luận câu này là để mắng một ai đó không biết xấu hổ. Bởi vì câu nói của Hàn Hàn thiếu mất cụm "bích liên" ở vế cuối, mà bích liên ngoài nghĩa là hoa sen xanh ra thì có thể hiểu là làm việc xấu giữa thanh thiên, không biết xấu hổ, không có liêm sỉ, cố đấm ăn xôi, gượng gạo ép buộc.

Như vậy, "phương thảo thiên" trở thành từ nói giảm nói tránh cho "bích liên"

(Mình tạm dịch sương sương nên không ý thơ cho lắm, các bạn chịu khó nhé)

Quý Tĩnh Duyên nhìn thẳng vào cô, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta chưa tính là chia tay"

Nụ cười của Ôn Thi Kỳ càng tươi tắn hơn.

Hắn nói tiếp: "Cô là người từ bỏ trước"

Ngữ điệu không nhanh không chậm, trên mặt cũng không có biểu tình buồn bã hay oán trách, hắn chỉ bình tĩnh thuật lại câu chuyện cũ.

Cảnh Hoài nghe mà lòng đau như cắt, chỉ muốn ôm lấy hắn để vỗ về xoa dịu: "Anh đừng quan tâm mớ đồ thừa bày trò"

Nghĩ như vậy song trong thực tế cậu chỉ đứng yên tại chỗ không làm gì hết, cậu cảm thấy Quý Tĩnh Duyên không cần cậu trợ giúp.

Đúng vậy, cậu vô cùng tin tưởng ông xã của mình.

Nửa phút sau Ôn Thi Kỳ mới mở miệng, mặt cô ta đỏ bừng, giọng nói mang theo sự kích động: "Anh vẫn để ý em phải không?"

Hắn không nói gì nữa.

Trong rất nhiều thời điểm, im lặng chính là cam chịu.

Cảnh Hoài: . . .

Niềm tin đã mất.

Ôn Thi Kỳ đạt được sự ủng hộ lớn nhất, lời nói ra dần nhiễm thêm ý vị làm nũng: "Vậy anh có muốn đi uống trà với em không?"

Không để đối phương kịp cự tuyệt, cô vội nói nhanh: "Không lâu lắm đâu"

Chuông báo động của Cảnh Hoài kêu vang.

Không được, tuyệt đối không được theo, Quý Tĩnh Duyên anh nhìn cho kĩ, cô ta là ả đào thảo mai đó! Cô ta sẽ ăn cắp tài liệu của anh rồi hại chết anh đó!

Cảnh Hoài giận muốn khùng. Sờ túi quần, bên trong có tấm danh thiếp của huấn luyện viên thể hình cậu vừa gặp trong vệ sinh.

Cậu cong môi cười, sải bước ra chỗ hai người kia.

Bên này Quý Tĩnh Duyên vẫn kiên quyết cự tuyệt: "Xin lỗi"

Khuôn mặt Ôn Thi Kỳ rầu rĩ làm người ta thấy mà thương: "Bao năm qua đi, em vẫn chưa quên được anh..."

"Không có đường ấy đâu" Hắn không bộc lộ chút cảm xúc nào: "Tôi đã kết..."

"Ôi chao~"

Giữa bầu không khí quỷ dị, từ đâu chui ra một người cắt đứt cuộc đối thoại dang dở.

Ôn Thi Kỳ trông thấy thiếu niên vô cùng đẹp đi đến, lúm đồng tiền xinh xắn hướng về phía Quý Tĩnh Duyên: "Anh bé thật là đẹp trai quá đi à, anh đã có người yêu chưa?"

Quý Tĩnh Duyên nhíu mày, không biết đứa nhỏ đang diễn trò gì.

Cảnh Hoài đánh gãy câu hỏi hắn chuẩn bị thốt lên: "Anh với người đẹp này là một đôi hả?"

Quý Tĩnh Duyên đành thu lại mối thắc mắc: "Không phải"

Mắt cậu chớp chớp: "Thế là chuẩn bị quay lại với bạn gái cũ sao?"

Ôn Thi Kỳ đứng thẳng dậy, vừa định lên tiếng thì nghe hắn nói: "Không phải, tôi chưa từng yêu đương"

Nháy mắt ấy cô hóa đá rồi.

"Ôi vậy thì tốt quá" Cảnh Hoài tươi cười rù quến, nắm chặt tấm danh thiếp trong tay không để ai thấy nội dung bên trên.

Cậu từ tốn gài danh thiếp vào túi áo hắn: "Anh đẹp trai ưa nhìn không chịu được, quá ư phù hợp với gu của em~"

Gài xong, ngón tay trắng đến lóa mắt của cậu cố ý vẽ một vòng trên lồng ngực đối phương rồi chòng ghẹo ấn xuống. Đầu ngón tay nóng hầm hập truyền nhiệt độ qua một lớp áo làm vải dệt gợn lên từng nếp sóng gấp.

Động tác lẳng lơ cực độ.

"Có hứng thú thì gọi cho em nha~"

Quý Tĩnh Duyên không nói một câu, biểu tình lạnh lùng nhìn không ra ý tứ.

Ôn Thi Kỳ kinh ngạc trợn mắt, thế mà hắn không nổi giận, cũng không đẩy người kia ra!

Cơn ghen tức từ lòng bàn chân trào ngược lên đỉnh đầu Ôn Thi Kỳ, cõi lòng cô ngập tràn sự ganh tị.

Cô khoanh tay, buông lời cảnh cáo: "Người bạn nhỏ chưa lớn đã học đòi dụ dỗ đàn ông? Quý ngài đây không phải người cùng tầng lớp với cậu, đừng có gây chuyện với hắn, nếu không tôi không ngại nói chuyện với phụ huynh của cậu đâu"

Cảnh Hoài quay sang nhìn cô ả, kiêu căng hừ một tiếng: "Cái gì mà dụ dỗ, tôi quang minh chính đại theo đuổi anh ấy đấy chứ. Mà việc của tôi mắc mớ gì đến bà cô! Cô là gì của anh đẹp trai? Bạn gái cũ? Bạn gái đương nhiệm? Bạn gái tương lai?"

". . ."

Tất cả đều không phải.

Ba thì bạn gái như ngàn đao đâm chọc.

À, cậu ta còn gọi cô là bà cô.

Bà, cô!

Ôn Thi Kỳ thở không ra hơi.

Không bao giờ được nhắc đến vấn đề tuổi tác với ngôi sao nữ, đó là qui luật bất thành văn trong giới giải trí. Ở thời kì hiện tại, nhóm nữ minh tinh ăn khách hai nhăm, hai sáu tuổi đã không tính là trẻ rồi, huống chi là người sắp ba mươi như cô. Các cô bé mơn mởn lúc đối diện cô thì gọi "chị Thi Kỳ" ngọt xớt, sau lưng thì một câu hai câu mụ già, kêu sướng miệng mới thôi.

Biết là một điều nhịn chín điều lành, nhưng Ôn Thi Kỳ càng nghĩ càng giận. Cô nổi khùng nổi điên ngay tại chỗ: "Thằng thiểu năng từ đâu nhảy ra đây? Rồi về sau mày không phải sống đến tuổi như tao à? Ngữ trời đánh thánh đâm không được chết tử tế!"

Cô không khống chế được âm lượng, khiến người qua đường sợ hãi dừng bước chân.

Cảnh Hoài ngẩn người, sau đó ngơ ngác nói: "Xin lỗi"

Ôn Thi Kỳ chưa kịp thuận khí đã thấy thiếu niên quay qua làm nũng với Quý Tĩnh Duyên: "Cô ấy hung dữ làm bé thợ quá đi mất. Nhưng dù sao cũng là do em sai, em không nên đề cập tới tuổi tác của con gái. Anh đừng sợ nha anh, cô ấy có trách thì cũng là trách em"

Ngữ khí cực kì thảo mai, thái độ hết sức giả tạo.

Ôn Thi Kỳ: ? ? ?

Sau khi nổi tiếng, rất lâu rồi cô chưa gặp loại người như này, cũng chưa chịu cơn uất ức như này. Cô tự nhận, Ôn Thi Kỳ cô tuy chưa thể đi ngang đi dọc trong giới giải trí nhưng ai thấy cô cũng phải khách khách khí khí, kịch bản nhường cô chọn, tài nguyên mặc cô nhận, quảng cáo thương mại xếp hàng ngóng trông cô làm người phát ngôn.

Mà hiện tại, cô bị một đứa nhãi con trêu đùa?

Sao đàn ông thời nay lại như thế, tại sao còn thảo mai hơn cả phụ nữ, tại sao cậu ta diễn ra ngô ra khoai thế!

Mi mắt Cảnh Hoài ửng hồng, lui về sau mấy bước trước khi hai người còn lại mở miệng.

Từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn nhìn Quý Tĩnh Duyên: "Em phải đi ùi anh bé ơi"

Cậu giơ tay làm dấu hiệu gọi điện thoại: "Em chờ tin của anh na~"

Giọng nói không chỉ nhũn nhão, cậu còn quen cửa quen nẻo đá lông nheo với người đàn ông anh tuấn.

Đôi mắt hàm chứa sóng nước mùa thu, nét mặt đường mày ẩn tình, phối hợp với hàng mi hồng hồng khiến cho nữ minh tinh mĩ miều đứng cạnh trông kém sắc hơn hẳn.

Thiếu niên xinh đẹp mỗi bước ra hoa sen, mỗi câu một làn sóng, xoay người rời đi không hề lưu luyến.

Để lại người phụ nữ đang trợn mắt há mồm cùng hai người qua đường hóng biến cũng đang há mồm trợn mắt.

Bóng dáng cậu biến mất sau cầu thang bộ.

Xong việc phất áo ra đi, ẩn sâu công danh.

Quý Tĩnh Duyên lấy danh thiếp trong túi áo ra——

【Huấn luyện viên tư nhân Ngô Kim toàn năng/Nhà tạo hình cơ thể/Huấn luyện viên pilate được cấp giấy chứng nhận... Điện thoại: 152XXXXXXXX】

Phía dưới còn in dòng chữ nhỏ

——Bộ thể hình giải trí PIANREN hân hạnh đón chào quý khách

(*) Pianren (piàn rén) là bính âm của 骗人, có nghĩa là lừa dối, giả dối.

Quý Tĩnh Duyên không nhịn được mà cười thành tiếng.

Tiếng cười ngắn ngủi, độ cong khóe miệng cũng không lớn, song Ôn Thi Kỳ nhìn thấy rõ ràng.

Cảm giác bị sỉ nhục đột nhiên trào dâng.

Trong khoảng thời gian ở bên Quý Tĩnh Duyên, cô chưa từng thấy hắn cười như vậy. Hắn luôn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không thèm để ý đến chuyện xung quanh làm người ta nghi ngờ rốt cuộc hắn có trái tim hay không. Sau khi xảy ra chuyện kia, tính tình hắn thay đổi hoàn toàn, những lần chạm mặt ít ỏi cô đều thấy hắn khoác lên vẻ từ chối tiếp cận con người.

Mà hiện tại, hắn bị một đứa nhóc chọc cười.

Cô không cam lòng: "Quý Tĩnh Duyên, anh để tâm đến loại đàn ông như thế?"

Thấy hắn vẫn cứ chăm chăm vào tấm danh thiếp, Ôn Thi Kỳ cười lạnh: "Ai biết nó đã qua tay bao gã đàn ông, loại người này em thấy nhiều rồi, ỷ vào nhan sắc bản thân để tìm đại gia, chẳng hay bị mấy người chơi đùa, thân thể không còn sạch sẽ..."

Quý Tĩnh Duyên cất danh thiếp đi, sắc mặt hắn âm trầm, không làm gì hết, chỉ nâng mắt nhìn cô ả một cái đã khiến Ôn Thi Kỳ lạnh lòng.

"Cô Ôn" Ánh mắt hắn sắc như dao: "Tôi có hứng thú với thiếu niên vừa rồi nhiều hơn với cô đấy"

...

Cảnh Hoài đi xuống lầu, thầm khen cho kĩ năng diễn xuất của bản thân.

Lỡ cậu không theo được ngành y thì có thể sang học viện điện ảnh phấn đấu một đường đi lên.

Cách đó không xa có tiệm trà sữa, thấy không nhiều người xếp hàng nên cậu mua hai cốc đồ uống lạnh.

Thong thả đi vào thang máy, thong thả cưỡi thang máy di chuyển lên lầu trên, quả nhiên trông thấy Quý Tĩnh Duyên ngồi một mình ở chỗ cũ. Hắn đưa lưng về phía cậu, chỉ quan sát từ sau cũng cảm nhận được khí thế cứng cỏi và quyền thế chỉ thuộc về người trên cao của hắn.

Quý Tĩnh Duyên giữ vững biểu cảm băng giá dựa vào lưng xe, chợt nghe giọng nói hớn hở của thiếu niên truyền đến từ phía sau: "Anh bé sao hông liên lạc với em, em mời anh uống chanh tuyết được hông nạ?"

Hắn nhận lấy, ngày hè được cầm thức uống mát lạnh trong tay, rất thoải mái.

Rồi hắn móc danh thiếp ra, hỏi: "Liên hệ số này?"

Cảnh Hoài cuống cuồng đoạt lại danh thiếp: "Không được"

Động tác của Quý Tĩnh Duyên nhanh hơn cậu nhiều, hắn cầm tờ giấy trong tay: "Cậu lấy từ đâu ra?"

"Vừa nãy trong vệ sinh, em gặp một vị huấn luyện viên. Người ta đưa cho em, em nghĩ sau này có thể dùng tới nên mới nhận" Anh treo cốc nước đá lên tay vịn xe lăn, đẩy hắn vào thang máy, vừa đúng lúc có thang dừng lại.

"Trong nhà có phòng tập, cậu có thể vào đó rèn luyện"

"Em nghĩ có người chuyên nghiệp dạy sẽ tốt hơn" Cảm thấy miệng hơi khô, Cảnh Hoài nhấp môi dưới: "Không phải rèn luyện sức lực, em chỉ muốn ôm được anh thôi"

Quý Tĩnh Duyên thấy hành động liếm môi của cậu bèn đưa cốc nước trong tay qua: "Tôi chưa chạm miệng"

Đối với chuyện Cảnh Hoài nói muốn ôm hắn, hắn không nói được cũng chẳng nói không.

Mặt gương trên thang máy phản chiếu ánh đèn điện của trung tâm thương mại, và cả người thiếu niên cúi đầu thật thấp để uống nước từ chiếc cốc trên tay hắn.

Lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận được sức hút của người kia.

"Đã quá!" Được tưới nước đầy đủ, Cảnh Hoài thở hắt ra: "Sao vừa nãy anh không đi xuống tầng dưới?"

Tay hắn vẫn cầm cốc, mắt nhìn vệt nước đọng trên ống hút: "Chờ cậu"

"Lỡ em đi luôn không trở lại thì sao?"

Quý Tĩnh Duyên khẳng định dứt khoát: "Cậu sẽ không làm thế"

Thiếu niên ngạc nhiên: "Anh tin tưởng em thế?"

Đối phương đáp ừ, nói như lẽ đương nhiên: "Tất nhiên, cậu là chồng của tôi"

Thang máy "tinh" một tiếng, đã xuống đến nơi rồi.

Song Cảnh Hoài còn chần chừ chưa bước ra ngoài.

Cậu đang nghĩ, nếu cậu kéo Quý Tĩnh Duyên vào trong thang máy rồi cưỡng hôn hắn, liệu hắn có muốn li hôn không?

Hết chương 7

Pinkie có lời muốn nói: Ôi lúc đầu tui xem thử thì thấy chương này chưa đến 3000w, và tui đã nghĩ là tui sẽ làm nhanh cho xong để còn xem show "Tỷ tỷ đạp gió rẽ sóng". Xong vừa mới vào truyện, tui đi tìm nguồn gốc câu thơ của em Cảnh mà tui bay não luôn á trời =))) Đúng là ngôn ngữ mạng ở nước nào cũng phức tạp như nhau.

Xin em đó, thông minh vừa thui, đừng ví von hoa mỹ nữa được không con trai hờ của ngài chủ tịch Quý ơi?!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top