Chương 62: "Chân ông vẫn còn đang bị gãy, chạy không được."
Ở lại bệnh viện được vài ngày, lão gia tử liền xuất viện.
Sau khi về đến nhà, Giản Tễ cẩn thận suy nghĩ một chút, bèn đi tìm Tang lão gia tử: "Ông nội, ngài có muốn cùng bọn con tới kinh đô không?"
Tang lão gia tử trầm mặc.
Nếu là lúc trước, ông hẳn là có thể trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng mà hiện tại chân ông còn đang bị gãy, trên người có thương tích, nếu đòi ở nhà một mình, hai người trẻ tuổi khẳng định không yên tâm.
Bọn họ ở kinh đô còn có công việc, ông không thể bởi vì mình mà làm chậm trễ người ta.
Giản Tễ ôn hòa nói: "Ông qua đó coi như là đi chơi vài ngày, chờ khỏi rồi, muốn ở đâu đều do ông quyết định."
"Vậy được." Lão gia tử lên tiếng.
Tang Gia Ý ở một bên thở phào nhẹ nhõm.
Giản Tễ đã sắp xếp mọi việc chu toàn, lúc về đến nhà, dì Ngô liền tiến lên đón.
Tang Gia Ý ngoan ngoãn chào một tiếng, bình thường Giản Tễ phải đến công ty, dì Ngô sẽ lại đây làm cơm trưa cho cậu.
"Ban ngày con không ở nhà, dì Ngô sẽ chăm sóc mọi người, cho nên khoảng thời gian này dì sẽ ở đây."
Lão gia tử vừa làu bàu: "Có cái gì mà phải chăm sóc."
Vừa ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giản Tễ, ông liền biết thân phận đối phương không bình thường, chỉ dựa vào việc hắn dùng máy bay tư nhân đưa bọn họ đến kinh đô, lão gia tử đã lắp bắp kinh hãi.
Ông nhìn căn biệt thự này, tuy rằng thoạt nhìn phú quý, nhưng phối màu ấm áp sáng ngời, giữa bàn trà cắm một bình hoa, bốn phía để những giỏ đồ ăn vặt.
Xung quanh được trải thảm rất dày, trên sô pha phủ một tấm thảm lông nhỏ, nửa bên buông xuống trên mặt đất.
Tang lão gia tử cười một cái, hình thức trẻ con như vậy cũng chỉ có Hựu Hựu dùng.
Nghĩ như vậy, ông liền thở phào nhẹ nhõm.
Chung quy cũng do không được tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh sinh sống của Hựu Hựu, giờ phút này ông mới thật sự yên lòng.
Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hơi thở sinh hoạt, rất thoải mái và ấm cúng.
Cậu sống rất tốt.
"Ông nội, ngài ngồi xe lăn không tiện lên xuống cầu thang, cho nên con sắp xếp phòng ngài ở dưới tầng một."
Lão gia tử không để ý mấy chuyện này, chọn đại một chỗ ở đây, đều tốt hơn rất nhiều so với căn nhà cũ kia của ông.
Ông xua tay: "Như thế nào tiện hơn thì làm như thế nấy."
Thẳng đến giữa trưa, Tang Gia Ý cùng Giản Tễ ngồi trên bàn ăn, liền phát hiện ánh mắt của lão gia tử không thích hợp.
"Ông nội, làm sao vậy?"
Lão gia tử nghiêm túc nhìn bọn họ: "Hai đứa...... chia phòng ngủ?"
Giản Tễ sửng sốt, Tang Gia Ý trực tiếp nghiêng đầu bị sặc nước miếng của chính mình mà ho khan.
Vừa nãy lão gia tử ở dưới lầu tùy ý lăn xe lắc lư đi dạo, vừa ngẩng đầu liền phát hiện hai người đi vào hai căn phòng khác nhau trên lầu hai.
Giản Tễ mới vừa mở miệng định trả lời, Tang Gia Ý bên cạnh đã vội vã nói.
"Ảnh ngủ ngáy!"
Giản Tễ: "......"
Tang Gia Ý chột dạ liếc mắt nhìn Giản Tễ bên cạnh, lại vội vàng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng giải thích: "Này không phải đôi khi cũng muốn một mình yên tĩnh sao."
Tang gia gia sửng sốt, chậm rãi mở miệng: "Ngáy cũng là một loại bệnh, Tiểu Giản à, con tìm bác sĩ xem thử đi."
Giản Tễ cắn răng: "Vâng ạ."
Nghĩ nghĩ hắn vừa định chuẩn bị biện giải gì đó, liền nghe thấy Tang gia gia nói với Tang Gia Ý: "Hựu Hựu à, cũng không thể như vậy, giữa chồng chồng với nhau chia phòng ngủ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm, con nên giải quyết vấn đề từ nguồn cơn, đừng nghĩ trốn tránh, cùng nhau ngủ ha."
Vì vậy Giản Tễ lại chậm rãi ngậm miệng lại.
Tang Gia Ý: "...... Ò."
Buổi tối, Tang Gia Ý liền ôm gối đầu, ngốc ngốc đứng trong phòng Giản Tễ.
Giản Tễ ngậm cười đi quanh cậu một vòng, Tang Gia Ý không khỏi cảm thấy hắn có một loại đắc ý "Cuối cùng vẫn rơi vào tay anh".
Tang Gia Ý có chút khẩn trương, lần trước cùng nhau ngủ, chính là ở Tô Thị, lúc đó không còn cách nào khác, hơn nữa còn là địa bàn của cậu, càng có cảm giác an toàn.
Cho dù là ở khu nghỉ dưỡng lần trước, cũng là phòng cậu.
Hoặc cho dù là hai lần cậu sinh bệnh, cũng không rảnh để nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng hiện tại Tang Gia Ý thanh thanh tỉnh tỉnh đứng trong phòng Giản Tễ, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là hơi thở thuộc về Giản Tễ, như là bị hắn bao bọc cả người.
Cậu cảm thấy bản thân giống như một con dê nhỏ tiến vào ổ sói.
Tang Gia Ý mím môi: "Hay là em vẫn nên về phòng đi, lén lút."
Mới vừa nói xong, người đàn ông có thân hình cao lớn cúi người xuống, duỗi tay rút lấy gối đầu cậu đang ôm trong lòng, ném lên giường.
Tang Gia Ý sửng sốt, cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng.
Ngay sau đó cánh tay đã bị người nâng lên, bị Giản Tễ đặt lên vai.
"Lần trước ở Tô Thị không tiện, vậy hiện tại có thể không cần phải khắc chế rồi?"
Tang Gia Ý ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng: "Nếu em nói không thể, hữu dụng không?"
Giản Tễ đè lại vòng eo kéo cậu sát lại: "Vô dụng."
Nói xong, liền hôn xuống.
Giản Tễ vẫn nhớ kỹ yêu cầu của đối phương sau lần đầu tiên bọn họ hôn môi, không được dữ, không được cắn đau người, hôn một lát phải để cậu thở.
Bởi vậy cũng hôn đến mỏi nhừ.
Mân mê liếm láp, hôn một hồi, liền tách ra hôn lên hàng mi ướt át của người, theo chóp mũi khuôn mặt rồi chậm rãi dời xuống khóe miệng.
Qua lại một hồi, cảm nhận được hơi thở của đối phương đã trở nên ổn định, là có thể tiếp tục hôn lên.
Một hồi lâu, như thể sợ cậu ngẩng đầu mệt, Giản Tễ duỗi tay dùng sức nắm lấy eo Tang Gia Ý, đem người ôm lên.
Cảm giác được chân đối phương theo bản năng cắp lấy eo mình, khóe miệng Giản Tễ nhẹ nhàng cong lên.
Tang Gia Ý hậu tri hậu giác ý thức được tư thế thân mật này, cậu mở đôi con ngươi mang theo hơi nước, cùng người đối diện một lúc lâu, cũng cười theo.
Cánh tay cậu càng ôm chặt cổ hắn hơn, bởi vì bị người ôm lên, cậu so với Giản Tễ cao hơn chút.
Đợi một lát, Tang Gia Ý chậm rãi rũ xuống ánh mắt, tầm mắt rơi xuống bờ môi đối phương.
Không có ai là không thích cùng người mình yêu thân mật, cậu cũng vậy.
Cho dù bình thường ngoài miệng có từ chối như nào, thì lúc được Giản Tễ hôn xuống, cậu cũng thật sự vui vẻ.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, cậu rất thích Giản Tễ chủ động.
Vậy nếu cậu chủ động, Giản Tễ có phải cũng sẽ rất vui vẻ không?
Nghĩ như vậy, cậu cũng đã cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm láp một chút khóe môi đối phương.
Giản Tễ sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Hựu Hựu, sao anh lại cảm giác như em đang nhấm nháp đồ ăn vậy."
Mặt Tang Gia Ý càng đỏ hơn, cậu nhỏ giọng "Ân" một tiếng, sau đó lại nhẹ nhàng chạm vào.
"Là một món ngon, là một cây cà lem."
Vừa dứt lời, Giản Tễ liền không giữ nổi lời hứa trước đó với Tang Gia Ý —— hắn hôn thật sự rất ác.
Giống như hôn thế nào cũng không đủ.
Cuối cùng, Tang Gia Ý mơ mơ màng màng cảm thấy lưng mình chạm vào giường.
Cậu không khỏi nghĩ tới lần trước Trì Vũ có nói: "Không cần quá dung túng Giản Tễ."
Tang Gia Ý nghĩ, nhưng làm sao cậu có thể từ chối được.
Đột nhiên, Giản Tễ kêu rên một tiếng.
Tang Gia Ý trợn mắt nhìn, Miên Miên lại bắt đầu chơi parkour, nhảy nhót qua lại trên lưng Giản Tễ, mỗi một lần nhảy, chân sau liền phải đá một cú vào đầu Giản Tễ.
"......"
Tang Gia Ý không nhịn được cười thành tiếng, cậu hoàn toàn thanh tỉnh, ở trên giường lăn một vòng, cách Giản Tễ xa hơn chút, dùng chăn đem mình bọc kín mít.
Giọng nói ồm ồm trong chăn: "Em ngủ đây."
Giản Tễ đau đầu duỗi tay xoa xoa cái ót: "Con mèo này sao lại như vậy chứ?"
Trước đó Miên Miên đều ngủ cùng Tang Gia Ý, hôm nay Tang Gia Ý lại đây, Miên Miên liền cắp đuôi, lảo đảo lắc lư cùng cậu đi vào phòng Giản Tễ.
Nghe vậy, người từ trong chăn thò ra cái đầu xù nho nhỏ, thanh âm mang theo chút ngượng ngùng: "Miên Miên cảm thấy anh đang khi dễ em."
Giản Tễ nhướng mày: "Hựu Hựu, em cảm thấy anh đang khi dễ em sao?"
Ồm ồm: "Có một chút."
Giản Tễ không nhịn được nhào tới, nhẹ nhàng cắn một cái lên mặt cậu: "Anh hôm nay không định làm gì đó."
Dù sao thì Tang gia gia còn ở trong nhà, hắn lúc này sao có thể đem người dày vò.
Tang Gia Ý nhìn thoáng qua hắn, lại đem chính mình toàn bộ vùi vào trong chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tay anh cũng vói vào trong quần áo của em luôn rồi."
Giản Tễ: "......"
Hắn cúi đầu cười khẽ, chui vào trong chăn ôm người qua: "Xin lỗi, xin lỗi, không nhịn được, thật sự không chạm vào em."
Tang Gia Ý chậm rãi chớp chớp đôi mắt, sau đó hàm hồ nói: "Chờ sau khi ông nội về lại Tô Thị."
Vừa nói xong, cả khuôn mặt cậu đều chui vào trong lòng Giản Tễ.
Giản Tễ nghe rõ, hắn cười ra tiếng: "Hựu Hựu, đây chỉ mới là nửa câu đầu thôi, nửa câu sau đâu? Sau khi trở về thì làm gì?"
Người trong lồng ngực càng đem mặt mình chôn chặt, chỉ có thể nhìn ra được một chút cổ cùng vành tai đỏ bừng.
Giản Tễ cười xoa xoa mặt cậu, sau đó xoay người tắt đèn đầu giường đi.
"Mộng đẹp."
-
Hai ngày sau
Tang Gia Ý ngồi bên cạnh Tang gia gia, dặn dò người: "Ông nội, hôm nay con phải ra ngoài ăn cơm cùng ca ca, ông ở nhà nghỉ ngơi nha, có chuyện gì thì gọi cho con."
Tang gia gia xua tay với cậu: "Đi, đi, đi, con nghĩ ông là con sao, khiến người nhọc lòng."
Tang Gia Ý liền ôm cánh tay ông cọ cọ, nhão nhão dính dính gọi hai tiếng "Ông nội".
Làm tim cũng mềm nhũn.
"Được rồi, đi ra ngoài đi, chơi vui vẻ."
Mới vừa nói xong, Giản Tễ liền từ trên lầu đi xuống, đối diện với Tang gia gia cười liếc mắt một cái.
Giản Tễ vươn một bàn tay với Tang Gia Ý: "Hựu Hựu, đi thôi."
Tang Gia Ý chạy đến hai bước, đem tay mình nhét vào lòng bàn tay đối phương, hai người nắm tay ra cửa.
Lão gia tử cảm thán một tiếng: "Tổng cảm thấy Hựu Hựu vẫn còn nhỏ, chớp mắt một cái đã kết hôn rồi."
Dì Ngô bên cạnh cười nói: "Tiên sinh rất tốt với Tiểu Ý, tôi ở bên cạnh tiên sinh nhiều năm như vậy rồi, tôi có thể thấy rất rõ ràng, lão gia tử, ngài yên tâm."
Tang gia gia cười gật gật đầu.
"Chúng ta hôm nay ăn ở đâu vậy?"
Sau khi lên xe, Tang Gia Ý vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
"Hình như là một nhà hàng Quảng Đông, là Biên Nam chọn."
Tang Gia Ý "Ồ" một tiếng.
Lần trước sau khi bọn họ rời khỏi Vi Chuẩn, không bao lâu, Biên Nam cùng Trì Vũ cũng về lại trung tâm thành phố.
Dạo gần đây rảnh rỗi, liền hẹn Giản Tễ cùng Tang Gia Ý ăn một bữa cơm.
Lúc bước vào phòng riêng, Biên Nam cùng Trì Vũ đang nói chuyện, thấy hai người nắm tay đi vào, Trì Vũ nhướng mày.
"Ở bên nhau rồi?"
Tang Gia Ý ngượng ngùng gật gật đầu.
Trì Vũ liền cười, vẫy tay với cậu: "Lại đây ngồi."
"Yêu đương cảm giác thế nào?"
Nghe thấy câu này, tầm mắt Giản Tễ không khỏi nhìn người bên cạnh.
Hắn cũng muốn biết.
Cùng hắn yêu đương cảm giác thế nào.
Tang Gia Ý đang cầm một cái chén sứ màu trắng, một làn sương trắng mờ tỏa ra, hương trà dịu nhẹ thoang thoảng.
Cậu tựa hồ cũng rũ mắt suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm rãi mở miệng:
"Như đang nếm thử một món ngon, ăn một cây cà lem."
Mới vừa nói xong, mặt cậu đỏ bừng.
Trì Vũ vốn dĩ không hiểu lắm những lời này là có ý gì, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy Giản Tễ cũng cúi đầu cười.
Cậu ta liền biết hẳn là có hàm nghĩa đặc thù gì đó.
Trì Vũ nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, một tay chống cằm, nghiêng đầu một chút, hỏi người bên cạnh:
"Biên Nam, cùng em yêu đương cảm giác thế nào?"
Biên Nam nhướng mày, không nghĩ gì nhiều trực tiếp mở miệng: "Như một cơn mưa tới muộn."
Trì Vũ nghe xong cười cười, ngón tay vô thức xoay cái chén trong tay: "Bày đặt làm màu, cũng chỉ là tên em mà thôi."
Biên Nam chỉ cười, không giải thích gì nhiều.
Nghe đến đó, Tang Gia Ý đột nhiên có chút tò mò.
"Hai người lúc trước quen biết như thế nào vậy?"
Tang Gia Ý cảm thấy chỉ cần hai người Biên Nam cùng Trì Vũ ở bên cạnh nhau, liền phảng phất có thể lập tức bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.
Như là củi khô lửa bốc, như kiểu đôi bên đều nhất kiến chung tình.
Trì Vũ cười nhéo nhéo khuôn mặt Tang Gia Ý, sau đó tựa hồ như đang hồi tưởng, chậm rãi mở miệng: "Anh ấy...... phong sát tôi khỏi giới nhiếp ảnh, ép tôi phải ra nước ngoài."
Tang Gia Ý: "...... A?"
Cậu trợn mắt há hốc mồm, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Giản Tễ.
Giản Tễ cười gật gật đầu, chứng thực này không phải Trì Vũ nói bậy.
Biên Nam ở một bên an tĩnh như gà, người đàn ông luôn luôn kiệt ngạo thế nhưng hiếm thấy hiện ra vài phần thành thật.
Vừa dứt lời, Trì Vũ quay đầu đối diện với đôi con ngươi của Tang Gia Ý, không biết cậu đang não bổ cái gì.
Trì Vũ bật cười: "Nghĩ cái gì vậy? Tôi mà sẽ ngoan ngoãn để người khác khi dễ sao?" Dứt lời ánh mắt cậu ta sâu kín nhìn về phía Biên Nam "Tôi mà sống không tốt, hắn cũng đừng hòng thoải mái sống qua ngày."
Biên Nam càng an tĩnh.
Tang Gia Ý không biết đây là cái cảm thụ gì, bởi vì cậu cùng Giản Tễ ngay từ đầu quen biết đã được đối phương cưng chiều.
Nghĩ đến đây, cậu xoay người vòng tay ôm lấy cổ Giản Tễ, cọ cọ mặt hắn: "Ô ô sao anh lại tốt như vậy?"
Giản Tễ mỉm cười sờ sờ cằm cậu, sau đó gật đầu với Biên Nam: "Cảm tạ phụ trợ."
Biên Nam: "......"
Trì Vũ cũng cười: "Bỏ đi không nói nữa, dù sao cũng đã qua rồi, có lật lại cũng không có ý nghĩa gì."
Sau đó một đám người lại cười cười nói nói.
Trì Vũ là một người yêu rượu, cậu ta mà uống không có khả năng chỉ uống một mình, còn bắt Biên Nam phải bồi cậu ta, dẫn đến Giản Tễ cũng uống không ít.
Cuối cùng Trì Vũ đã có chút hơi say, lảo đảo lắc lư ra cửa, người vẫn mãi không quay lại, Biên Nam liền đi ra ngoài tìm cậu ta.
Ghế lô cũng chỉ có Tang Gia Ý cùng Giản Tễ hai người.
Tang Gia Ý duỗi tay sờ sờ khuôn mặt Giản Tễ, ánh mắt Giản Tễ chậm rãi nhìn về phía cậu.
"Em nhìn xem anh có say hay không?"
Giản Tễ nắm lấy tay cậu, hôn xuống mu bàn tay: "Không có say."
Tang Gia Ý lúc này mới yên lòng: "Em đi vệ sinh."
Giản Tễ gật gật đầu.
Hành lang nơi này rất nhiều khúc ngoặt, Tang Gia Ý ngơ ngác đi một hồi, liền phát hiện chính mình hình như không rõ lắm phòng vệ sinh ở đâu.
Mới vừa đi về phía trước vài bước, liền thấy được Trì Vũ.
Tang Gia Ý vừa định chuẩn bị gọi người, liền nhìn thấy Biên Nam lúc nãy bị bức tường che mất.
Biên Nam đang dựa vào tường, bị Trì Vũ duỗi tay ấn vai, cúi đầu hôn môi cùng Trì Vũ.
Là một nụ hôn khiến người khác phải đỏ mặt tim đập.
Tang Gia Ý sửng sốt, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã bị người câu lấy cổ xoay lại.
Bên tai vang lên giọng nói mang theo ý cười: "Hựu Hựu, không cần xem người khác thân thiết."
Tang Gia Ý nháy mắt mặt đỏ ừng: "Ò."
Nhưng trong đầu lại không nhịn được nhớ tới hình ảnh vừa rồi.
Trì Vũ ca thật là lợi hại nha!
Anh ấy đè Biên Nam ra hôn nha!
Đúng là hình mẫu của cậu.
Cậu cũng không muốn luôn là người bị đè ra hôn, cậu cũng muốn đè Giản Tễ ra hôn.
"Hựu Hựu, đang nghĩ gì vậy?"
Tang Gia Ý chưa kịp hồi thần, ngơ ngác nói: "Em đang nghĩ muốn học tập một chút."
Vừa dứt lời, Tang Gia Ý trong lòng cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Giản Tễ, Giản Tễ dừng bước chân, ánh mắt thật sâu nhìn cậu.
"Học cái gì?"
Tang Gia Ý: "A, học ——" cậu linh quang chợt lóe "Học viết đó!"
Giản Tễ mang theo ý cười ôm người tiếp tục đi về phía trước: "Đi, chúng ta về nhà, mắt thấy chỉ là lý luận suông, chúng ta phải thực hành mới hiểu biết chính xác được."
"......"
-
Lúc hai người về đến nhà đã có chút muộn, trong nhà tối đen như mực.
Tang Gia Ý đi về phía phòng bếp, định rót cho Giản Tễ một ly nước mật ong, vừa nãy hắn uống không ít rượu.
Đang chuẩn bị mở đèn, Tang Gia Ý vừa xoay người, đã bị ấn trên tường, hôn xuống.
Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tễ hẳn là men say bốc lên rồi, thật sự có chút say, dù sao ông nội cùng dì Ngô vẫn còn đang ở đây, lúc trước hẳn là ít nhiều vẫn sẽ có chút cố kỵ.
Cậu tránh một chút: "Đây là phòng bếp đó!"
Giản Tễ thanh âm trầm thấp: "Không sao, không có người."
Nói xong, liền nhẹ nhàng cúi đầu từng chút, từng chút mút lấy khóe môi Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý ngơ ngác nghĩ, nếu phản kháng không được, vậy đè hắn xuống!
Cùng với suy nghĩ đó, cậu nhẹ nhàng giãy giụa một chút.
Giản Tễ ngẩn ra, nếu là người thật sự không muốn, hắn từ trước đến nay sẽ không cưỡng cầu, vì vậy hắn liền buông lỏng.
Kết quả không nghĩ tới vừa nhẹ buông tay, đã bị cậu xoay người, ấn trên mặt tường.
"......"
Tang Gia Ý một tay chống bên cạnh Giản Tễ, nghĩ, kế tiếp nên làm cái gì?
Cậu cảm thấy động tác của mình có chút kỳ quái.
Đáng giận! Rõ ràng Trì Vũ ca làm rất ngầu!
Nghĩ như vậy, cậu liền đổi tay chống bên cạnh Giản Tễ.
Hai người đều lâm vào trầm mặc.
Qua một lát, Giản Tễ nén cười: "Hựu Hựu, em đang làm gì vậy?"
Tang Gia Ý chậm rì rì đáp: "Em cũng muốn đè anh ra hôn."
Giản Tễ cười không ngậm được mồm, cúi đầu tiếp tục mút hôn cậu: "Ừm, em hiện tại đang đè anh ra hôn."
Tang Gia Ý vừa lòng, ngoan ngoãn đè người bị hôn.
Bàn tay chống trên tường của cậu vô thức trượt xuống, "Tách ——" một tiếng, tay không cẩn thận bấm mở đèn.
Cả phòng bếp nháy mắt sáng trưng, hết thảy đều không thể nào che giấu.
Giản Tễ cùng Tang Gia Ý dư quang bắt giữ được một bóng đen, hai người đều cả kinh, vội vàng thả nhau ra, cứng đờ người.
"Ông, ông nội?!"
Trong một góc lão gia tử ngồi trên xe lăn, đôi tay ôm một cái ly thủy tinh, thần sắc bình tĩnh lại an tường.
"Hai đứa chặn đường ra ngoài của ông."
"Chânông vẫn còn đang bị gãy, chạy không được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top