Chương 59: "Tới, hôn đi."


Bị Giản Tễ nói như vậy, Tang Gia Ý liền biết tâm tư của mình đã bị người ta nhìn thấu.

Cậu cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ như vậy một lát.

Tiếp theo đó, Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng đem mặt chôn trong hõm vai Giản Tễ.

Cậu nhỏ giọng không nói lý lẩm bẩm: "Chính là anh kéo em xuống nha."

Giản Tễ một tay ôm lấy người như ôm một đứa nhỏ, cười nói: "Phải, phải, phải, là anh kéo em xuống."

Vừa nói, một cái tay khác liền đem áo choàng tắm bị ướt sũng nước của cậu lột xuống.

Lộ ra nửa người trên trắng nõn không chút tỳ vết của Tang Gia Ý.

Hai người dán chặt vào nhau, Giản Tễ ôm người đi về phía vách đá, sau đó ngồi xuống, để cậu ngồi trên đùi hắn.

Trong không khí một mảnh an tĩnh, người trong lồng ngực lặng lẽ cúi đầu.

Thấy cậu không nói lời nào, Giản Tễ gọi một tiếng: "Hựu Hựu?"

Vẫn không nói chuyện.

Giản Tễ thăm dò nhìn xuống, liền thấy đôi mắt đã nhắm lại của cậu.

Không phải bị ngâm tới hôn mê rồi chứ?

Giản Tễ ôm Tang Gia Ý lắc lắc: "Hựu Hựu? Hựu Hựu?"

"Ân?" Tang Gia Ý nỗ lực căng mí mắt, một đôi mắt vốn hai mí đã trở nên to tròn.

Thanh âm cũng trở nên mệt mỏi.

Sau khi bị Giản Tễ cưỡng chế đánh thức, có chút ủy khuất, Giản Tễ cảm thấy cậu sắp khóc tới nơi rồi.

"Rào ——" một tiếng, Giản Tễ nén cười ôm người đứng dậy, một lần nữa cầm lấy một cái áo choàng tắm khô ráo, quấn chặt người lại.

"Đi, anh đưa em về ngủ."

Tang Gia Ý mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái, xác thật có chút ủy khuất, bị người cưỡng chế đánh thức chỉ là một phương diện nhỏ.

Nhưng càng quan trọng hơn là, thân thể cậu không biết cố gắng.

Cơ hội ở chung quý giá như vậy, nhưng đi vào chỗ này, lúc ngồi ở cạnh bể ngâm chân, cậu đã bị hun tới mức có chút vựng vựng hồ hồ.

Sau khi nhảy xuống bể nước nóng, liền không được.

Muốn ngủ.

Tang Gia Ý nắm chặt cổ áo choàng tắm của hắn: "Vậy anh phải ở bên cạnh em nha."

"Ừm, ở cạnh em."

Nghe được hồi đáp của đối phương, Tang Gia Ý yên tâm chìm vào trong lồng ngực hắn.

Lúc ôm người trở về, đoàn người Đường Trạch Vũ cũng đã ngâm xong chuẩn bị về.

Đường Trạch Vũ sửng sốt, có chút kinh ngạc, nhưng nhìn đến người trong lồng ngực đã hôn mê - Tang Gia Ý, cậu ta khắc chế hạ giọng:

"Anh, anh, hai người, cái này...... cái này......"

Thanh âm Giản Tễ trầm thấp thanh lãnh: "Ngâm một hồi em ấy mệt mỏi." Nói xong, ánh mắt hắn nhàn nhạt dừng trên người Đường Trạch Vũ "Cậu đang suy nghĩ cái gì?"

Đường Trạch Vũ ngượng ngùng cười: "Không có gì, không có gì."

Này còn không phải là nhìn thấy hai người bọn họ đầu tóc ẩm ướt hỗn độn, một người còn hôn mê bị ôm, bọc đến kín mít.

Còn biết rõ trong lòng hai bên đều thích nhau, này không phải rất dễ làm người khác hiểu lầm sao?

Ai biết bọn họ có nhịn được hay không?

Giản Tễ không muốn phản ứng cậu ta, nhỏ giọng nói với Diệp Trăn cùng Vu Chanh đứng một bên: "Bên ngoài có chút lạnh, tôi đưa em ấy về trước."

Hai người gật gật đầu.

Giản Tễ liền cùng Tang Gia Ý về phòng, đương nhiên là về cùng một phòng.

-

Ở chỗ này chơi bốn năm ngày, trải qua một kỳ nghỉ nhẹ nhàng, mọi người quyết định lên đường trở về.

Giản Tễ nhìn Tang Gia Ý bên kia, Trì Vũ đang câu lấy cổ cậu nói nhỏ.

"Nhớ kỹ, không cần quá dung túng Giản Tễ, nghe thấy không?"

Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng xoa nắn lỗ tai: "Không dung túng."

"Cậu ta lừa cậu một cái, cậu cái gì cũng tin, cái gì cũng cho, không thể như vậy."

Trì Vũ nghiêm túc nói.

Sau khi nói xong, Trì Vũ lại có chút phiền muộn thở dài: "Bỏ đi, chuyện sớm hay muộn thôi, nói với cậu mấy cái này còn không bằng nói cho cậu biết làm thế nào để càng thoải mái hơn."

Tang Gia Ý đỏ mặt, cậu vội vàng xua tay: "Quá sớm rồi, quá sớm rồi!"

Trì Vũ chính mình không biết xấu hổ, thường xuyên nói không lựa lời.

Cậu ta còn tưởng rằng nói mấy cái này Tang Gia Ý nghe không hiểu, nhưng xem phản ứng này của đối phương ...... Trì Vũ nhướng mày.

"Xem ra những gì cậu biết so với tôi tưởng tượng còn nhiều hơn, nếu không phải hoàn toàn ngây thơ, vậy tôi đây không nói nữa."

Tang Gia Ý nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.

Trì Vũ liền cười gật gật đầu: "Đi thôi, có thời gian tới tìm tôi chơi, qua một thời gian nữa tôi cũng sẽ về trung tâm thành phố."

Tang Gia Ý có chút tò mò: "Anh không phải vẫn luôn ở đây sao?"

"Ở đây quá xa, thỉnh thoảng sẽ tới cảm nhận thiên nhiên, hơn nữa Biên Nam phải làm việc, không thể vẫn luôn ở bên này." Trì Vũ chun chun cái mũi "Hắn dính người, tôi còn có thể làm gì nữa chứ."

Tang Gia Ý cười: "Được, về sau em có thời gian sẽ tìm anh chơi."

Nói xong, trong ánh mắt ôn hòa của Trì Vũ, cậu ngồi vào xe của Giản Tễ.

Nhìn Trì Vũ cùng Biên Nam trong kính chiếu hậu càng ngày càng nhỏ, còn có khu nghỉ dưởng nổi danh tên "Vi Chuẩn".

Rõ ràng chỉ mới qua mấy ngày, Tang Gia Ý lại có cảm giác lưu luyến khó hiểu.

Ngay sau đó, liền cảm giác có người sờ sờ cằm mình.

Giản Tễ nói: "Không cần luyến tiếc, về sau sẽ còn dẫn em đi chơi ở nhiều nơi nữa."

Hắn xem qua tư liệu, biết Tề Tu Du đã từng đi qua trời nam đất bắc, thấy qua rất nhiều thứ tốt đẹp trên thế giới.

—— Vốn nên thuộc về Hựu Hựu.

Hắn cũng biết, Hựu Hựu không thèm để ý.

Chính là hắn vô pháp làm được như vậy, đây vốn là những gì cậu nên được hưởng, là quỹ đạo cuộc đời cậu.

Giản Tễ sẽ đưa mọi thứ trở về đúng quỹ đạo ban đầu.

-

Sau khi về đến nhà, hết thảy đều khôi phục lại tiết tấu sinh hoạt trước kia.

Tang Gia Ý vẫn luôn sốt ruột đợi đồ của mình, Giản Tễ đã tặng cho cậu rất nhiều quà, cậu cũng muốn tặng, cho dù là một phần tâm ý rất nhỏ.

Những ngày gần đây, mưa xuân khoan thai tới muộn, tí tách tí tách rơi không ngừng.

Không biết là cơn mưa xuân cuốn tới chút hàn khí, hay là mấy ngày nay Tang Gia Ý suy nghĩ quá nhiều.

Ban đêm Tang Gia Ý mơ mơ màng màng bị nóng tỉnh.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, cảm giác chính mình lạnh không chịu được, rõ ràng là nhiệt độ mà bình thường cậu cảm thấy thoải mái.

Tang Gia Ý cảm thấy trên người mình thật là khó chịu, hẳn là lại sinh bệnh rồi, cậu vựng vựng hồ hồ nghĩ.

Sau đó giống con rùa nhỏ, chậm rì rì trở mình, từ trên giường gian nan bò dậy.

Cậu muốn đi tìm ca ca.

Chỉ là chân vừa mới đạp xuống mặt đất, cậu đột nhiên liền nhớ tới lần trước bộ dạng lúc mình sinh bệnh.

Vừa khóc, vừa nháo, còn lảm nhảm, còn bắt Giản Tễ "Meo meo meo".

"......"

Hình như còn không giấu được chuyện gì, Giản Tễ chỉ hỏi có một chút, cậu đều đem toàn bộ nói ra.

Không được, cậu sẽ nhịn không được thông báo, nói không chừng còn sẽ hướng người mơ mơ màng màng khoe ra món quà của chính mình.

Cậu phải trưởng thành chút!

Nhân lúc bây giờ vẫn còn chút ý thức, Tang Gia Ý lại gian nan bò về giường, cầm lấy điện thoại di động gọi một cuộc.

"Alo, bác Lý, trên người con rất khó chịu."

Bác sĩ Lý giật mình tỉnh táo lại, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Ý à, vậy con nhắm mắt lại ngủ trước đi, bác lập tức qua liền."

Giấc ngủ của Giản Tễ vốn cạn, mơ hồ nghe được động tĩnh bên ngoài liền ngồi dây đi qua.

Hắn hơi chau mày, kéo cửa phòng ra liền thấy bác sĩ Lý đang xách hòm thuốc lên lầu.

Bác sĩ Lý lễ phép gật đầu chào: "Giản tiên sinh."

Giản Tễ có chút nghi hoặc: "Bác sĩ Lý, đây là......"

Lúc này ngược lại là bác sĩ Lý cảm thấy nghi hoặc: "Ngài không biết sao? Tiểu Ý gọi điện thoại cho tôi, nói trên người khó chịu, phỏng chừng là do dạo này khí hậu thay đổi nên phát sốt rồi."

Giản Tễ trong lòng căng thẳng, lập tức xoay người đi về phía phòng Tang Gia Ý.

Lúc bước vào phòng, cả người Tang Gia Ý đang cuộn thành một đoàn, tiếng hít thở nặng nề, chỉ nghe thôi cũng biết hơi thở phả ra nóng bỏng.

"Hựu Hựu."

Giản Tễ đem người ôm chặt trong lồng ngực, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng phỏng tay.

Tang Gia Ý mơ mơ màng màng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chui vào trong lồng ngực Giản Tễ, thanh âm nhỏ đến khó phát hiện: "Ca ca?"

"Ừm, anh đây."

Giản Tễ ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lý: "Làm phiền bác xem cho em ấy một chút."

Bác sĩ Lý tiến lên đo nhiệt độ, kiểm tra tình trạng cơ thể cho cậu.

Cuối cùng mở miệng nói với Giản Tễ: "Không phải vấn đề lớn, bệnh cũ thôi, dạo này nhiệt độ có hơi giảm, cho nên sinh bệnh, vẫn ổn, sốt không quá cao."

"Uống chút thuốc hạ sốt, ban đêm ra chút mồ hôi, uống nhiều nước, sáng mai hẳn là có thể hạ sốt, vẫn luôn truyền nước biển ngược lại đối với thân thể không tốt lắm."

Giản Tễ cẩn thận đút cậu uống thuốc, nói với bác sĩ Lý: "Làm phiền ngài đêm nay ở lại đây, tôi vẫn có chút lo lắng."

Cũng không phải lần đầu tiên, bác sĩ Lý gật gật đầu, ra cửa đi tới căn phòng mình vẫn hay ở những lần trước.

Tang Gia Ý nằm trên chiếc giường mềm mại, cuốn chặt chăn bông.

Giản Tễ ngồi xổm ở mép giường, nắm lấy tay cậu, thanh âm ôn hòa: "Hựu Hựu, anh ở lại bồi em ngủ, được không?"

Tựa hồ nghe được lời hắn nói, Tang Gia Ý nhẹ nhàng rút tay về, nỗ lực mở mắt nhìn hắn, ngượng ngùng cười cười:

"Không cần đâu, ca ca, anh trở về nghỉ ngơi đi."

Giản Tễ khựng lại.

Ánh mắt kia, đề phòng sao?

Hắn suýt nữa cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, Hựu Hựu...... đề phòng hắn?

Cậu là, thật sự không muốn hắn lưu lại.

Giản Tễ bỗng dưng có chút khổ sở, như thế nào đều không nghĩ ra, tại sao lại đề phòng hắn?

Nhưng hắn vẫn đứng lên, sờ sờ mặt cậu: "Vậy em nhớ ngủ ngon, có bất luận cái gì không thoải mái, phải gọi anh, được không?"

Tang Gia Ý gật gật đầu, sau đó lưu luyến nhìn Giản Tễ bước từng bước ra khỏi phòng.

Trong lòng hu hu hu.

Kiềm lại! Kiềm lại! Đem mình kiềm lại!

Hiện tại chưa thể nhào lên người ảnh!

Tang Gia Ý có chút khó có thể đi vào giấc ngủ, bởi vì trên người quá khó tiếp thu rồi, khó chịu đến mức khó có thể bỏ qua.

Có lẽ là do sinh bệnh, cậu mơ mơ màng màng suy nghĩ rất nhiều.

Suy nghĩ không tự giác rơi xuống lần trước Giản Tễ nói câu nói kia "Đem ánh mắt đặt trên người người khác".

Những lúc như vầy có lẽ hơi nhạy cảm, trong lúc hoảng hốt, cậu mới ý thức được nội tâm mình rất để ý những lời đó.

Lúc đó không nhận ra tình cảm của mình, cậu cũng đã có chút khó chịu rồi.

Như thể nhận ra cảm xúc của chủ nhân, Miên Miên nhảy lên giường, dùng đầu ủi ủi gương mặt Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý sửng sốt, dùng mặt cọ cọ nó.

Là mèo ca ca tặng cậu.

Hắn còn tặng cho cậu một vườn hoa nhỏ.

Những thứ mà trước kia cậu bị cướp đoạt hoặc chưa từng có, từng cái từng cái hắn đều đưa tới tận tay cậu.

Nhưng rõ ràng Giản Tễ mới là thứ quan trọng nhất mà cậu có được.

Tang Gia Ý mơ mơ màng màng lại ủy khuất nghĩ, cái người xấu này, cái gì cũng đều cho cậu.

Lại cố tình muốn đem chính hắn cướp khỏi tay Tang Gia Ý.

Oán niệm như vậy, cậu dần dần hôn mê, rạng sáng lại bởi vì mất nước do đổ quá nhiều mồ hôi mà khát tỉnh.

Tang Gia Ý cảm giác trên người thoải mái hơn rất nhiều, nhìn nhìn ly không bên cạnh, xuống giường chuẩn bị xuống lầu lấy nước.

Vừa mở cửa ra, Giản Tễ đang tựa trán lên cửa phòng sửng sốt, vội vàng đứng thẳng người dậy: "Hựu Hựu? Cần gì sao?"

Tang Gia Ý có chút ngây ngốc, cũng có chút kinh ngạc: "Ca ca? Sao anh lại ở chỗ này?"

Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, Tang Gia Ý liền cái gì cũng đều biết.

Cậu khàn giọng hỏi: "Anh...... vẫn luôn ở trước cửa?"

Giản Tễ cúi đầu nhìn cậu trầm mặc một lát mới mở miệng: "Anh sợ em có việc cần, cũng sợ em gọi anh, anh lại không nghe thấy."

Tang Gia Ý tự xét lại, hu hu hu cậu mới là đồ khốn nạn.

Cậu hít hít cái mũi: "Nếu em vẫn luôn không ra khỏi cửa thì sao?"

"Vậy chờ đến lúc mặt trời lên, dưới ánh nắng tươi đẹp, anh lại gõ cửa phòng em, gọi em dậy ăn sáng."

Hàng rào của Tang Gia Ý vốn một chút cũng không kiên cố liền sụp đổ, cậu đột nhiên muốn có được một câu trả lời.

Cậu nhịn không được thanh âm run rẩy đem vấn đề chính mình đang rối rắm nói ra: "Lần trước anh nói, đem ánh mắt đặt trên người người khác......"

Trong lòng Giản Tễ đau xót.

Đây là một câu nói đã khiến hắn phải hối hận.

Thì ra vẫn còn lưu lại trong lòng Hựu Hựu.

Hựu Hựu mẫn cảm, Hựu Hựu cũng không có cảm giác an toàn, rất nhiều chuyện mà người khác nói qua, có lẽ cậu đều sẽ hồi tưởng lại trong lòng, nghiền ngẫm ý tứ trong đó.

Đặc biệt là đối với cậu mà nói Giản Tễ còn quan trọng như vậy.

Câu nói đẩy cậu đi này, đối với Hựu Hựu vẫn chưa thông suốt lúc đó mà nói, sẽ nghĩ đi nghĩ lại, có phải chính mình đã làm sai chỗ nào hay không, cho nên đối phương mới muốn cùng cậu kéo giãn khoảng cách.

Cậu sẽ lo lắng, về sau có phải cậu lại phải nghe những lời này hay không.

Tang Gia Ý cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Giản Tễ, cậu biết, bản thân có rất nhiều tật xấu, một chút cũng không tiêu sái, tỷ như lôi lại chuyện cũ.

Nhưng cậu vẫn muốn biết rõ ràng, vì sao lúc đó Giản Tễ lại nói như vậy, nhưng sau đó, lại bước từng bước tiến về phía cậu,

Cậu không muốn phải tự suy nghĩ trong lòng nữa.

"Hựu Hựu, thật xin lỗi." Thanh âm Giản Tễ có chút run, sau đó hắn cẩn thận duỗi tay cầm lấy tay Tang Gia Ý, trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay.

"Lúc đó nói câu nói kia, không phải em không tốt, anh chỉ là cảm thấy...... anh quá không tốt."

Chỉ một câu, chóp mũi Tang Gia Ý liền bắt đầu lên men, nước mắt tích thành từng giọt lăn xuống.

Rất nhiều thứ, không cần phải giải thích dài dòng, cậu đều đã hiểu, cả người liền thông thấu.

Giữa bọn họ, không cần câu trả lời.

Cậu nhìn Giản Tễ, cảm nhận được hắn đỡ lấy khuôn mặt mình, ngón tay cái lau nước mắt đi cho cậu.

"Vậy về sau có còn nói nữa không?"

"Không nói, ánh mắt của em chỉ có thể đặt ở trên người anh."

"Anh thì sao?"

"Vẫn luôn đặt —— trên người em."

Tang Gia Ý cũng không biết, có được đáp án mình muốn, nước mắt ngược lại càng ngăn không được, cậu thấp thấp "Ân" một tiếng, hít hít cái mũi:

"Vậy về sau, chuyện này chúng ta coi như đã giải quyết xong, qua rồi, không được nhắc tới nữa."

Giản Tễ khàn khàn: "Được."

Nhìn đi, Hựu Hựu thật sự là người dễ dỗ nhất trên đời này.

Tang Gia Ý rũ đầu không nói lời nào.

Cậu nghĩ, không kiềm lại nữa, cậu muốn nhào lên.

Giản Tễ có chút khẩn trương nhìn Tang Gia Ý, liền thấy trên gò má cậu vẫn còn vương nước mắt nhìn hắn:

"Đêm nay anh có thể ở lại không?"

Giản Tễ khựng lại, trong lòng vừa ngọt vừa chua: "Cầu còn không được."

Giọng nói rơi xuống, hắn liền nhìn thấy Hựu Hựu chậm rãi đưa tay về phía hắn đòi ôm.

"Phải ôm em ngủ nha."

-

Sáng hôm sau, bác sĩ Lý chờ dưới lầu, cân nhắc chuyện tối hôm qua.

Không đúng a, lúc trước Giản tiên sinh rất coi trọng Tiểu Ý, sao có thể không biết đối phương sinh bệnh chứ?

Cãi nhau sao?

Đang nghĩ ngợi, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai người nắm tay vừa nói vừa cười đi xuống.

Bởi vì sinh bệnh nên đứa nhỏ thoạt nhìn vẫn không có tinh thần gì.

Cười lên trông thật xán lạn, ngọt ngào gọi một tiếng: "Bác Lý."

Bác sĩ Lý ánh mắt nhu hòa: "Tiểu Ý, còn khó chịu không?"

Tang Gia Ý lắc đầu: "Đã ổn rồi ạ."

Bác sĩ Lý lúc này mới yên lòng: "Được, vậy bác đi trước, con nghỉ ngơi cho tốt."

Tang Gia Ý liền ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bác sĩ Lý ra khỏi cửa, Giản Tễ mới dẫn người đi tới bàn ăn, đặt cháo rau trước mặt cậu.

Lúc này, Giản Tễ mới bắt đầu tính sổ: "Tang Gia Ý?"

Trong lòng Tang Gia Ý run lên, cắn muỗng nhìn hắn: "Ân?"

"Tối hôm qua vì sao không gọi anh trước?"

Tang Gia Ý chớp chớp đôi mắt, trả lời: "Bởi vì em sinh bệnh rất ầm ĩ, em thẹn thùng nha."

Giản Tễ không có bị lí do này chọc cười, dạy dỗ cậu: "Anh đây còn sợ em không làm ầm ĩ đó, về sau mặc kệ tình huống như thế nào, phải tìm anh trước, được không?"

"Được."

Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, vẻ mặt Giản Tễ nhu hòa xuống: "Ngoan, ăn cơm đi."

Bởi vì Tang Gia Ý sinh bệnh, Giản Tễ vẫn không quá yên tâm, ban ngày không đến công ty nữa.

Hắn ngồi trên sô pha trong phòng khách xử lý công việc, Tang Gia Ý nằm một bên xem điện thoại.

Cậu hiện tại mới nhìn thấy, thì ra hôm nay là sinh nhật của đàn chị Trang Ninh, đàn anh Tống Trạch sư huynh muốn tỏ tình.

Cũng không biết kết quả thế nào rồi.

Không biết có phải vì tình cảm của cậu đối với Giản Tễ còn đang trong giai đoạn thăm dò không, mà phần lớn thời điểm đều là quan sát học tập Tống Trạch cùng Trang Ninh, thậm chí cậu còn từng trợ công qua, cho nên Tang Gia Ý không khỏi có chút để ý.

Mãi cho đến tối vẫn còn đang nghĩ tới chuyện này, sao còn chưa có tin tức gì chứ?

"Hựu Hựu, ăn cơm."

Tang Gia Ý hoàn hồn: "Ò."

Sau đó cậu đặt điện thoại sang một bên, đi rửa tay.

Giản Tễ bưng đồ ăn từ trong bếp ra, đặt lên bàn cơm, trùng hợp điện thoại trên bàn sáng lên.

Giản Tễ không phải là một người thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, chỉ là vừa lúc thông báo tin nhắn trên màn hình khóa hiện ra quá rõ ràng, cúi đầu là có thể thấy rõ.

【 Đàn anh Tống Trạch: Tiểu Ý, hiện tại có tiện ra ngoài chút không? Có chuyện quan trọng, hơi gấp 】

Giản Tễ thu mắt, xoay người trở lại phòng bếp.

Sau khi Tang Gia Ý rửa tay sạch sẽ, trở lại ngồi xuống bàn cơm, cầm lấy điện thoại bên cạnh, không chú ý tới tầm mắt Giản Tễ dừng trên người mình.

Tang Gia Ý nhìn thấy tin nhắn sửng sốt, gọi cậu lúc này? Là thất bại rồi sao?

Nếu đàn chị Trang Ninh không thích đàn anh Tống Trạch, vậy lúc trước cậu trợ công...... có phải đã mang tới phiền phức cho đàn chị không?

Nghĩ đến đây, Tang Gia Ý cắn đũa, có chút lo lắng.

Sau đó cậu nhìn Giản Tễ: "Ca ca, em có chút việc, muốn ra ngoài một chút."

Nói xong cậu liền đứng lên.

Giản Tễ rũ xuống tầm mắt, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy có người chạy chậm lại câu lấy cổ mình, khom lưng cho hắn một cái ôm.

Giản Tễ sửng sốt, nâng mắt lên, liền nhìn thấy đôi mắt Tang Gia Ý cong cong nói với hắn:

"Ở trên người của anh, ở trên người của anh."

Giản Tễ đột nhiên bật cười, khói mù vừa nãy trở thành hư không.

Hắn biết Tang Gia Ý nói chính là, ánh mắt đặt ở trên người của hắn.

Tang Gia Ý nhanh chóng giải thích nói: "Là đàn anh Tống Trạch tìm em, nhưng giữa bọn em cái gì cũng không có, anh ấy thích đàn chị Trang Ninh, hôm nay ảnh tỏ tình, hiện tại tìm em không chừng là thất bại rồi." Nói tới đây, cậu có chút tự trách.

"Em lúc trước còn tự ý tác hợp, cho nên muốn đi tìm hiểu rõ ràng sự tình, nếu cần thiết thì phải nói với đàn chị một tiếng xin lỗi."

Dăm ba câu đem mọi chuyện nói rõ ràng rành mạch.

Trong nháy mắt những suy đoán của Giản Tễ đều tan biến, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu: "Cần anh đưa em đi không?"

Tang Gia Ý lắc đầu: "Không cần đâu, em sẽ về nhanh thôi."

Nói xong, cậu liền vội vã ra cửa.

Dựa theo địa chỉ Tống Trạch đưa, Tang Gia Ý tới trung tâm quảng trường.

Vừa xuống taxi, liền nhìn thấy Tống Trạch cùng Trang Ninh tay trong tay nhìn mình, trong lồng ngực Trang Ninh còn ôm một bó hoa.

Ánh mắt Tang Gia Ý sáng lên, đây là thành công rồi?!

"Đàn anh, đàn chị, hai người ở bên nhau rồi!"

Trang Ninh hiếm thấy có chút thẹn thùng, gật gật đầu.

Sau đó Tống Trạch vui vẻ đem chuyện đêm nay nói với Tang Gia Ý, Trang Ninh nhìn nhìn xung quanh, đem hoa nhét vào trong lòng Tống Trạch:

"Hai người nói chuyện trước đi, chị tới phòng vệ sinh."

Thấy Trang Ninh đi rồi, Tang Gia Ý nhịn nửa ngày, chung quy là đại nghịch bất đạo mở miệng: "Đàn anh, có phải anh có vấn đề gì hay không vậy?"

Tống Trạch: "......"

Hắn cảm thấy hai chữ "Vấn đề" này có thể đổi thành "Tật xấu".

Tang Gia Ý thật sự muốn nhảy dựng lên cho hắn một quyền: "Anh thành công rồi, các người không tranh thủ trải qua thế giới hai người đi, gọi em ra làm gì?!"

Chính là bởi vì như vậy, cậu mới tưởng Tống Trạch hẳn là thất bại rồi, thậm chí ở trên đường còn suy nghĩ 108 loại phương thức Tống Trạch bị cự tuyệt, cũng bắt đầu thấy tội nghiệp.

Tống Trạch cũng cảm thấy chính mình có tật xấu, hắn kề sát vào Tang Gia Ý, nhỏ giọng mở miệng:

"Không phải, cậu cho rằng anh không muốn à? Này không phải là do quá xấu hổ sao?"

Tang Gia Ý khiếp sợ, xấu hổ?! Tại sao lại như vậy?!

Tống Trạch giải thích: "Chính là thân phận chuyển biến quá đột ngột, muốn thân cận hơn, lại cảm thấy có phải mạo phạm hay không, không quá dám; không thân cận, anh lại lo lắng cô ấy cảm thấy anh có phải không đủ thích cô ấy hay không."

"Tóm lại chính là như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp, trước khi cậu tới, bọn anh cái gì cũng không nói, trầm mặc nửa ngày."

"Nếu không gọi cậu tới, anh sợ sẽ làm người ta lúng túng."

Tang Gia Ý: "......"

Không hiểu lắm.

Tống Trạch gãi gãi đầu: "Anh cảm thấy cô ấy cũng rất xấu hổ, nghe nói lúc trước cậu hỗ trợ, đàn chị vội vàng bảo gọi cậu ra, mời cậu ăn cơm cảm ơn."

Tang Gia Ý thở dài thật mạnh.

Còn chưa kịp nói cái gì, liền nhận được điện thoại của Giản Tễ.

"Tang Gia Ý, em bây giờ đang ở đâu?"

Ân? Gọi tên đầy đủ?

Tang Gia Ý liền thành thành thật thật nói địa chỉ.

"Chờ anh, anh tới tìm em."

Sau khi Tang Gia Ý cúp điện thoại, sinh ra một tia mê mang.

Đợi trong chốc lát, Tang Gia Ý liền thấy Giản Tễ xuống xe, đi đến trước mặt mình, nắm lấy tay mình.

Hắn nhìn Tống Trạch: "Xin chào, có chút việc, tôi cần mang Tiểu Ý rời đi trước một bước."

Tống Trạch nhìn người đàn ông khí thế cực mạnh trước mặt, theo bản năng khẩn trương lên, chồng người ta cũng tới rồi, hắn còn có thể giữ được người sao.

"Xin mời, xin mời."

Tang Gia Ý tò mò nhìn thoáng qua Giản Tễ, đã bị hắn nhét vào ghế sau.

Ể? Ghế sau?

Không phải không có tài xế sao?

Lúc Tang Gia Ý đang tò mò nhìn khắp nơi, liền nghe thấy Giản Tễ gọi tên mình.

"Tang Gia Ý."

Lại là tên họ đầy đủ.

Tang Gia Ý thành thật nhìn Giản Tễ, cảm thấy đối phương tựa hồ không giống lúc bình thường, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, Giản Tễ đã mở miệng trước.

"Anh muốn hôn em."

Tang Gia Ý: "!!!"

Ánh mắt Giản Tễ nhìn thẳng vào cậu.

Sau khi người đi rồi, tuy rằng một chút cảm xúc tiêu cực cùng phỏng đoán đều không có, nhưng mà Giản Tễ vẫn suy nghĩ một hồi lâu.

Từ tối hôm qua lúc đối phương sinh bệnh không cần hắn ở bên cạnh liền bắt đầu suy nghĩ.

Hắn muốn có một thân phận, khiến đối phương vô luận gặp phải chuyện gì, thì điều đầu tiên nhớ tới phải là hắn.

Cũng muốn lúc đối phương xua đuổi mình, có thể đủ vững vàng để ở lại.

Cũng muốn đối phương trước khi ra ngoài gặp người, không cần bị động chờ đối phương chủ động giải thích.

Mà là có thể lựa chọn trực tiếp nói: "Em đi gặp ai? Đối phương có phải có ý gì với em không? Anh không muốn em ra ngoài."

Càng quan trọng hơn là, muốn trực tiếp được ôm cậu, hôn cậu.

Mà những điều này, đều cần một thân phận.

Loại ý niệm này một khi nổi lên, liền giống như thế lửa lan tràn, ngăn cũng ngăn không được.

Giản Tễ đột nhiên cảm thấy, cho dù là nhẫn của hắn hay là quà của Tang Gia Ý, đều không cần phải chờ xem cái nào tới trước.

Dứt khoát không thèm đợi, mới là lựa chọn tốt nhất.

Hắn liền muốn chọn hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.

"Anh thích em, rất thích, muốn hôn em."

Mặt Tang Gia Ý "Xoạch" một cái, đỏ bừng.

Cậu đột nhiên ngửa đầu nhìn xung quanh nóc xe: "A, cái, cái không gian này, có phải hay không quá, nhỏ, nhỏ."

Lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, duỗi một ngón tay ở giữa không trung chọc chọc: "Anh xem, xem cái cây bên ngoài kia có xanh, xanh, xanh hay không?"

Nói năng lộn xộn, lộn xộn, lắp bắp.

"Viên, viên gạch trên mặt đất kia......"

Không khí trong nháy mắt liền trở nên an tĩnh.

Tang Gia Ý bị đè trên cửa xe, Giản Tễ đã hôn xuống.

Mang theo chút hung ác.

Chung quy vẫn là có chút chút buồn bực cậu bỏ hắn ăn cơm một mình, chạy ra ngoài.

Cằm cậu được một bàn tay ấm áp nắm lấy, nhẹ nhàng dùng chút lực, đôi môi liền mở ra.

Đầu lưỡi tiến vào, lướt qua hàm trên, sau đó mạnh mẽ câu lấy cậu.

Tang Gia Ý trừng lớn đôi mắt, hết thảy đều vượt qua phạm trù nhận thức của cậu, nào có người...... lần đầu tiên đã hôn như vậy chứ?

Chọc cho cậu theo bản năng giãy giụa một chút.

Ngay sau đó, cổ tay bị Giản Tễ nắm lấy, bị kéo tới đặt sau cổ hắn.

—— Ôm anh, cùng anh hôn môi.

Tang Gia Ý bỗng dưng cảm nhận được tầng ý tứ này, cả người gần như bốc cháy.

Nhưng cậu không muốn giãy giụa, cũng không có sức lực giãy giụa.

Không gian trong xe quá nhỏ, mỗi một phân, mỗi một tấc không khí đều không dễ lưu thông, mang theo hơi thở dính nhớp.

Cho đến khi cậu không thở nổi, trận tập kích mãnh liệt này mới có thể tạm dừng.

Giản Tễ lui về sau một khoảng nhỏ, sau đó không nhịn được kề sát vào Tang Gia Ý, chạm vào môi cậu, nhẹ nhàng liếm láp.

Lại lùi về phía sau.

"Anh còn muốn hôn em."

Tang Gia Ý: "......"

Ngón tay cậu đặt trên vai hắn co lại, chịu đựng thẹn thùng, ngước mắt nhìn hắn.

Nhìn thấy tính xâm lược trong mắt hắn, Tang Gia Ý lại ngượng ngùng cúi xuống, thanh âm rất nhỏ.

"Vừa rồi anh hôn rất dữ."

"Thật xin lỗi, về sau anh sẽ dịu dàng chút."

"Vừa rồi anh cắn em rất nhiều lần, miệng em đau, đầu lưỡi cũng có chút đau."

"Thật xin lỗi, lần đầu tiên không có kinh nghiệm."

"Có thể hôn một lát, lại cho em thở một chút được không?"

Hầu kết Giản Tễ lăn lộn, giọng khàn khàn: "Được."

Tang Gia Ý vừa lòng.

Sau đó ngưỡng mặt về phía Giản Tễ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Tới, hôn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top